Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 125

Huyện Nam Bình còn có rất nhiều việc phải giải quyết, có điều những chuyện này không liên quan đến Vân Thiêm Y, có Kính Thành Tuyết là đủ rồi.

Việc dưới nhất phẩm, dù lớn đến đâu cũng không cần ba vị nhất phẩm (chính xác là hai vị và một vị thất phẩm) đồng thời ra tay, nếu Vân Thiêm Y và Đế Thiếu Cẩm nhất quyết muốn nhúng tay, ấy là đang khinh thường Kính Thành Tuyết, cảm thấy cậu ta không làm được việc.

Mà sau khi Ma tu đến dãy núi Bỉ Khưu, bọn họ cũng không thể hòa nhập với Yêu tu.

Vốn dĩ đã không hòa nhập được.

Môn phái vốn có của Yêu tu vốn đã vạch ra phạm vi thế lực của mình, nhà nào phụ trách khu vực nào đều đã được định sẵn.

Ma tu chỉ có thể ở phần rìa, không phải rìa đại lục thì là rìa hướng ra biển.

Vốn dĩ Ma tu sinh hoạt ở Hải Vực, phía dãy núi Bỉ Khưu tiếp giáp với Hải Vực hiện giờ trở thành địa điểm tập trung của phần lớn Ma tu.

Vân Thiêm Y muốn qua đó, một là tự mình đi xuyên qua dãy núi Bỉ Khưu, từ đồng bằng bên này đến bờ biển bên kia, leo bảy tám ngọn núi, đi một chặng đường dài, ước chừng mất khoảng ba tháng.

Hai là nhờ Thố Vinh mở trận, truyền tống thẳng đến đó.

Ba là nhờ Chiếu Dạ chở mọi người trên lưng, bay qua là được.

Ba con đường này, đương nhiên Vân Thiêm Y chọn… Tự mình đi qua!

Nàng đi dò la tin tức chứ không phải đi thăm bằng hữu, gióng trống khua chiêng mà đến, còn ngại Ma tu không để ý đến mình à?

Tiện thể xem thử, dọc đường đến dãy núi Bỉ Khưu có chuyện gì khác thường hay không.

Còn ba tháng… Đối với tu sĩ mà nói ba tháng có sá gì, đừng nói là ba tháng, dù là ba năm, ba mươi năm, e rằng Hải Nguyệt chân nhân cũng chưa có động tác tiếp theo.

Lên đến nhị phẩm, thời gian đều tính bằng đơn vị trăm năm.

Ba tháng, đối với phàm nhân và tu sĩ cấp thấp còn gọi là thời gian, nhưng đối với tu sĩ cấp cao, chỉ là một cái búng tay, một cái chớp mắt.

Lần trước Vân Hương Diệp đi theo Vân Thiêm Y từ dãy núi Quan Vân đến chân núi Bỉ Khưu, trên đường hầu như không có gì bất trắc, hầu như đều là luyện kiếm vào buổi sáng, giữa trưa bắt đầu lên đường, buổi tối tìm chỗ nghỉ ngơi.

Bọn họ tránh né tông môn và thôn trang, đương nhiên cũng muốn Dư Đại Cương có thời gian đuổi theo.

Lần này thì ngược lại, buổi sáng luyện kiếm, giữa trưa bắt đầu lên đường, Vân Thiêm Y lựa chọn tuyến đường của tu sĩ, trên đường giao lưu với tu sĩ mọi nơi.

Ma tu cũng không chỉ bế quan ở vùng núi hẻo lánh, vẫn có giao lưu qua lại với bên ngoài, mà không phải phàm nhân và tu sĩ nào cũng có thể dùng Truyền Tống Trận, cho nên đường lộ đều thông thẳng đến Kỳ Bình Trại ở Hải Vực, nhưng có nhiều đoạn đường núi hơn.

Ven đường cũng có quán trà, thôn trang, tình cờ có thể nhìn thấy đại điện tông môn nguy nga.

Lên đường đến khi trời tối thì tìm một thôn trang để tá túc.

Cứ đi như vậy mấy ngày thì mới tiến vào trong núi.

Dọc đường đi, ngoại trừ gặp một số phàm nhân thì nhiều nhất đương nhiên là Ma tu, ngoài ra còn có một vài Dược tu, Trận tu, khiến Vân Thiêm Y bất ngờ nhất là trên đường cũng có không ít Kiếm tu, thi thoảng lại chạm mặt, may mà nhờ vậy nên việc sư trò hai người đi đường cũng không quá kỳ lạ.

“Sao có nhiều Kiếm tu thế?” Lúc hai người vào quán trà nghỉ chân, chỉ qua hai nén hương mà đã có bốn vị Kiếm tu đi ngang qua, Vân Hương Diệp cũng nhận ra điều này rất bất thường: “Không phải nơi này cách núi Cửu Loa rất xa à?”

Vân Thiêm Y nhấp một ngụm nước, nói ra góc nhìn của mình: “Đều dưới thất phẩm.”

Nàng quay đầu hỏi tiểu nhị ở quán trà: “Gần đây bên phía Ma tu đã xảy ra chuyện gì à?”

Lúc này trong quán trà chỉ có hai người bọn họ, sau khi Vân Thiêm Y bỏ xuống năm văn tiền, tiểu nhị lập tức cười như hoa: “Hai vị đến từ đâu thế?”

“Từ núi Quan Vân đến đây.”

“Ôi trời, ở núi Quan Vân rồi còn đến đây làm gì?”

Vân Thiêm Y nhướng mày: “Nói thế là sao?”

Tiểu nhị cân nhắc năm văn tiền: “Đường đã bị phong tỏa, bây giờ cho dù muốn đến núi Quan Vân hay đi về hướng núi Cửu Loa đều phải đi đường thủy, cho nên không phải mọi người đều đến Kỳ Bình Trại để đi thuyền sao?”

Vân Thiêm Y lại bỏ thêm hai văn: “Là ai phong tỏa?”

“Tiểu nhân cũng không rõ, lúc ngài đến đây không để ý à?”

“Bọn ta đến sớm, lúc đó vẫn chưa bị chặn đường.” Vân Thiêm Y nhấp một ngụm trà: “Còn chuyện gì thì cứ nói thêm, nếu nói đúng…”

Nàng lại bỏ thêm một vụn bạc lên bàn.

Tiểu nhị càng cười tươi hơn, đặt mông xuống ghế: “Vâng vâng vâng, vậy tu sĩ muốn nghe chuyện gì.”

Bọn họ bày quán ven đường thế này, người qua kẻ lại, có thể nghe thấy rất nhiều tin đồn, hơn nữa những gì họ nghe được phần lớn chỉ là tin đồn, mọi người truyền tai nhau, vốn chẳng quan trọng nói cho ai nghe, huống hồ còn có thể lấy tiền.

“Nói cụ thể chuyện phong tỏa đường đi.”

“Chuyện này thì có rất nhiều lời đồn, có người nói là Thú tu, cũng có người đồn là Kiếm tu phong tỏa.”

“Sao không phải Yêu tu hay Ma tu làm?” Vân Hương Diệp hỏi.

Tiểu nhị bật cười: “Tiểu tu sĩ mới ra giang hồ đúng không, nếu là Ma tu phong tỏa thì bọn họ chỉ có thể chặn đường thủy, chứ không thể đụng đến đường bộ đâu.”

Vân Thiêm Y sực nhớ ra chuyện gì đó: “Lần trước lúc ta tham gia hội chợ Bích Hà Cung, nghe nói là Ma tu đã phong tỏa đường đi từ dãy núi Minh Đài đến dãy núi Bỉ Khưu, cho nên Dược tu chỉ đành đi vòng qua núi Cửu Loa hoặc núi Quan Vân.”

“Còn có chuyện này à!” Tiểu nhị ngẩn ra: “Ôi trời, vậy mà tiểu nhân không biết gì cả.”

“Xem ra, ta cũng phải thu phí của ngươi nhỉ.” Vân Thiêm Y phì cười.

Tiểu nhị gượng cười, gãi đầu: “Ngài đừng vội, tiểu nhân còn biết rất nhiều tin đồn.”

“Nói thử xem.” Vân Thiêm Y nói: “Sao Kiếm tu phải chặn đường?”

“Nghe nói là vì chuyện kia.” Tiểu nhị đè thấp giọng, đến khi thấy bên ngoài không có ai mới nói tiếp: “Nếu tu sĩ cũng là Kiếm tu, vậy chắc từng nghe nói về Vô Tướng Kiếm Tông nhỉ.”

“Phải.”

“Tông chủ Vô Tướng Kiếm Tông muốn đột phá nhất phẩm!”

Vân Thiêm Y nhướng mày: “Vậy tại sao phải phong tỏa đường?”

“Nghe nói là lúc trước dãy núi Dương Tuyền xảy ra chuyện, lý do là vì chân nhân nhất phẩm của Tình tu muốn phi thăng, kết quả thất bại, hủy hoại toàn bộ dãy núi Dương Tuyền.” Đã qua nửa năm, chuyện núi Dương Tuyền ắt cũng đã đồn thổi khắp đại lục: “Nghe nói tình trạng của Tông chủ Vô Tướng Kiếm Tông cũng không ổn định, cho nên Kiếm tu phong tỏa đường đi tránh gây nguy hiểm đến các tu sĩ khác!”

Dứt lời, tiểu nhị lại khen ngợi thổi phồng Kiếm tu, dù sao hai vị người trước mắt này cũng là một trong số đó mà: “Không hổ là Kiếm tu, ý thức trách nhiệm và tinh thần trọng nghĩa cao hơn hẳn người khác.”

“Vị Ma tu Hải Nguyệt chân nhân kia chẳng phải cũng gặp chuyện khi đột phá à, sao không thấy Ma tu phong tỏa?” Hiển nhiên Vân Thiêm Y sẽ không tin Tông Hạo muốn đột phá, mơ đi, trước khi nàng phi thăng Tông Hạo còn chưa chạm đến rìa của ranh giới nhất phẩm, ít nhất cũng phải tu hành thêm năm sáu nghìn năm nữa, sao mới có mười sáu năm mà thăng cấp được chứ, dựa theo suy đoán của nàng, rất có thể Tông Hạo đã chịu ảnh hưởng từ Phong Bất Quy, Phong Bất Quy gặp vấn đề nên gã cũng trở nên bất ổn theo.

Đáng đời!

Tiểu nhị lại sửng sốt: “Hải Nguyệt… Thật vậy à?”

“Ngươi hỏi ta à?”

“Việc này không thể nói bậy được.” Tiểu nhị vội vàng nói: “Lúc ngài hành tẩu bên ngoài, không nên nói cụ thể đạo hào của chân nhân nào đâu.”

Chậc…

Vân Thiêm Y làm Kiếm Đế đã lâu, quả thật không có ý thức này.

Đừng nói là đạo hào, ngay cả Đế Thiếu Cẩm, Tôn Thanh Y, Kính Thành Tuyết, nàng đều gọi thẳng tên riêng!

“Những tin đồn của ngươi chẳng đáng giá gì.” Vân Thiêm Y mỉm cười, trong giọng nói đầy vẻ trêu chọc: “Như vậy đi, ngươi nói được tin tức của ít nhất hai bí cảnh, số bạc vụn này ta vẫn cho ngươi.”

Tuy nàng không định đi, nhưng các tán tu hành tẩu giang hồ chỉ quan tâm đến mỗi bí cảnh, Vân Thiêm Y nói vậy là để ra vẻ mình thật sự là tán tu (dù sự thật đúng là thế).

“Bí cảnh sao, xung quanh đây đều bị Ma tu khống chế, nếu ngài muốn vào thì thật ra vẫn còn vài nơi.” Tiểu nhị nói tên của một vài bí cảnh mà tông môn mở cho người ngoài, lại nhìn thoáng qua số bạc vụn trong tay Vân Thiêm Y, gã nghiến răng, hạ quyết tâm: “Vì không làm uổng phí số bạc của ngài, ta nói cho ngài một bí mật lớn, đây không phải là lời đồn ven đường đâu, mà là bí mật lan truyền trong thôn đấy!”

“Nói đi.”

Tiểu nhị nhìn trái nhìn phải, thậm chí còn ngó trên ngó dưới, Vân Thiêm Y bật cười: “Ta đã dùng thần thức quét qua rồi, không có ai đâu.”

“Không hổ là tu sĩ, ha ha.” Tiểu nhị nhỏ giọng nói: “Ngài biết Cửu Tinh Tông không?”

Vân Thiêm Y lắc đầu.

“Là một môn phái nhỏ của Ma tu ở dãy núi Bỉ Khưu, chỉ mới thành lập được mười mấy năm, hoặc có thể nói họ chỉ tồn tại mười mấy năm, chắc là năm ngoái nhỉ? Hoặc là năm kia, nói chung là cách đây một hai năm, bọn họ bị diệt môn.”

Mặt mày Vân Thiêm Y không hề thay đổi.

Vân Hương Diệp lại hơi giật mình: “Vì sao vậy?”

“Tranh chấp lợi ích, chuyện này tuy không thường xảy ra nhưng không phải chưa từng có.”

Đúng là như vậy.

Vân Hương Diệp sống ở môn phái Thú tu, Thiên Hạc Tông chiếm vị trí độc tôn, không ai dám đụng vào, chỉ cần nói là đệ tử Thiên Hạc Tông thì đi đâu cũng được tôn trọng.

Nhưng cho dù là Thú tu, vẫn có một vài tông môn nhỏ và vừa xảy ra tranh chấp.

Có điều may là Vân Kế rộng lượng, nói rằng nếu có những tranh chấp trong tông môn mà có thể hòa giải, Thiên Hạc Tông sẽ ra mặt hòa giải, tuy không đến mức khiến đối phương chịu bắt tay giảng hòa, nhưng cũng không mâu thuẫn gay gắt tới mức diệt môn.

Bên phía Ma tu lại không có ai hòa giải, dù sao Ma tu bây giờ không có một đại tông môn nào có tiếng nói với hai bên như vậy.

Lúc ấy Tôn Thanh Y chỉ thu vài đồ đệ, Ma tu không cần sự hậu thuẫn của tông môn, nên nàng ta cũng không xây dựng như Vô Tướng Kiếm Tông, đường đường là tu sĩ Ma tu nhất phẩm, mà phương thức tu hành cũng không khác tán tu là bao.

Đứng ở góc độ này, khó trách Phục Quang chân nhân càng ỷ lại vào tình cảm của Tôn Thanh Y, bọn họ được Vô Ảnh chân nhân nuôi nấng, theo chân nàng ta từ khi nhập đạo rồi dần dần trưởng thành, tình cảm hiển nhiên là không bình thường.

Vân Thiêm Y mất sư phụ từ sớm, những ngày sau đó nàng đều dựa vào bản thân.

Nếu sư phụ còn đó, chắc chắn nàng cũng làm cái đuôi lẽo đẽo theo sư phụ.

Có hai loại tu sĩ, tu sĩ được sư phụ yêu thương và tu sĩ không được sư phụ yêu thương.

Có thể làm bảo bối của sư phụ thì cứ làm bảo bối thôi!

“Sau đó thì sao?”

Một tông môn bị tiêu diệt, có lẽ sẽ không chừa lại đồ tốt, hung thủ diệt bọn họ chẳng lẽ không cướp đoạt à?

Không cướp đoạt thì diệt người ta làm gì, đồng đạo của nhau, ngoại trừ lợi ích thì còn có thâm cừu đại hận.

“Vốn dĩ có vài thôn trang được Cửu Tinh Tông bảo vệ.” Tiểu nhị kể: “Sau khi Cửu Tinh Tông bị diệt môn, dĩ nhiên thôn trang muốn dựa dẫm một tông môn khác.”

“Dời thôn à?”

Nếu đối phương chiếm cứ địa bàn của Cửu Tinh Tông thì thôi, nếu chỉ đến báo thù, báo xong rồi đi, thôn trang sẽ phải di chuyển.

Dù sao thôn xóm phàm nhân mà không có tông môn che chở thì rất khó tồn tại trên đại lục.

“Phải, tổng cộng có sáu thôn, đều dọn đi hết rồi, có điều, chuyện ta muốn nói cho ngài là, trong số đó có một nơi gọi là thôn Hồng Gia.”

Bình Luận (0)
Comment