Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 126

Vân Thiêm Y bèn tiện thể gọi thêm một ấm trà.

“Thôn Hồng Gia bỏ hoang tầm hai năm, nơi đó không có ai ở, thật ra đôi khi bọn ta đi buôn bán cũng sẽ đặt chân đến rìa thôn.” Tiểu nhị nói: “Dù sao núi Bỉ Khưu lớn như vậy, xuống núi một chuyến cũng không dễ dàng, kiểu gì cũng phải tìm một nơi dừng chân.”

Vân Thiêm Y gật đầu.

“Cho nên ngày thường nếu ngài đến một thôn trang hoang phế mà ngoài cửa vẫn còn dấu vết của người trú ngụ thì không cần lo lắng, à, ngài là Kiếm tu, đương nhiên sẽ không lo lắng rồi.” Tiểu nhị bật cười.

Đúng là như vậy.

“Nhưng nếu bên trong có động tĩnh thì khá nguy hiểm đấy, khoảng một tháng trước trong thôn Hồng Gia cứ luôn có dấu vết của người sinh sống, bọn ta sợ có tà đạo nên đã mời tu sĩ đến xem, nhưng tu sĩ lục soát trong ngoài thôn Hồng Gia tận hai vòng mà không phát hiện cái gì, nhưng sau khi tu sĩ đó ra về, trong thôn Hồng Gia lại thường xuất hiện tiếng động.”

Vân Thiêm Y nhướng mày: “Không phải người của các ngươi vào trong đó chứ?”

“Bọn ta cũng nghĩ tới chuyện này, cho nên dứt khoát rút khỏi thôn Hồng Gia, chỉ chừa hai người ở lại xem tình hình, nhưng mà nửa đêm…”

“Nửa đêm à…” Vân Hương Diệp ngồi sát lại gần Vân Thiêm Y: “May mà Hạ Chí không ở đây, bằng không đệ ấy sẽ sợ chết mất.”

Vân Thiêm Y mỉm cười.

“Nửa đêm, có hai người đã biến mất!”

Vân Thiêm Y không cười nổi nữa.

“Có báo lên tông môn không?”

“Đương nhiên, nhưng gần đây không có tông môn lớn…” Tiểu nhị nói: “Có không ít tu sĩ đến, lại không phát hiện điều gì, chỉ nói không phải tà đạo.”

“Hai người đó là phàm nhân, còn tu sĩ là Ma tu à?”

“Đúng vậy, ngài nói chuyện này có tà môn không!”

Có gì mà tà môn.

Vân Thiêm Y vẫn duy trì nụ cười lịch sự.

Phàm nhân mất tích, tu sĩ cấp thấp cấp trung không thể tìm ra dấu vết, vậy có thể nói lên một chuyện.

Thôn Hồng Gia cách đây hai năm đã trở thành bí cảnh.

Hai phàm nhân đó có thể bị bí cảnh cuốn vào, hoặc bị một món đồ nào đó ở trong bí cảnh cuốn vào.

Hơn nữa bí cảnh này không phải là bí cảnh của Ma tu.

Cho nên tu sĩ Ma tu cấp thấp cấp trung không cảm ứng được linh khí của bí cảnh.

Vân Thiêm Y sờ chú mèo đỏ trong lòng ngực, dùng thần thức hỏi hắn: “Mấy năm gần đây có tu sĩ nhị phẩm nào ngã xuống không?”

“Thú tu thì không có.” Đế Thiếu Cẩm suy nghĩ một hồi: “Trận tu cũng không.”

Mấy nhà còn lại hắn không rõ lắm.

Kiếm tu, Tình tu, Ma tu, Pháp tu, Dược tu, năm nhà chọn một à…

Bí cảnh cũng không nhất định sẽ xuất hiện ở nơi tu sĩ ngã xuống, mà có thể xuất hiện ở bất cứ đâu.

Đế Thiếu Cẩm nói: “Hơn nữa cũng chưa chắc là của người vừa ngã xuống mấy năm gần đây. Nếu tính xa hơn nữa thì lại càng nhiều.”

Sau khi tu sĩ nhị phẩm ngã xuống, bí cảnh có thể duy trì hơn trăm năm mà không biến mất, vẫn được linh khí của tu sĩ sau khi chết cung cấp nuôi dưỡng.

Bởi vì cái chết của tu sĩ không giống cái chết của phàm nhân, không phải bụp một phát là biến mất.

Nội đan và linh khí trong nội hải đều cần thời gian để từ từ phân tán, ảo cảnh dựa vào nội hải mà tồn tại, trước khi linh khí trong nội hải tan hết, ảo cảnh vẫn có thể tồn tại, có điều không ai tìm được thôi.

Đương nhiên cũng tùy theo tu sĩ chết như thế nào, nếu bị người ta tập kích, vậy có thể không khác phàm nhân, bụp một phát người chết khí tán.

Vân Thiêm Y đặt bạc vụn lên trên bàn gỗ, còn nói thêm: “Cầm tiền đi, biết phải nói thế nào rồi chứ?”

“Đương nhiên rồi.” Tiểu nhị vô cùng quen thuộc: “Hôm nay tiểu nhân hầu hạ tu sĩ Kiếm tu uống trà, hầu hạ rất chu đáo nên được thưởng bạc.”

Vân Thiêm Y hài lòng mỉm cười.

Hỏi thăm tin tức, đương nhiên không muốn người ta biết tin tức mà mình hỏi thăm, tiểu tử này khá biết điều đấy.

Uống trà xong, Vân Thiêm Y cũng không rề rà thêm, dẫn theo Vân Hương Diệp đi thẳng về phía thôn Hồng Gia.

“Có sợ không? Sợ thì bảo Hạ Chí ra thay thế.”

Vân Hương Diệp suýt bật cười thành tiếng, đôi khi sư phụ thật biết pha trò: “Không sợ!”

Nói thì nói vậy, nhưng nàng ấy vẫn nắm chặt tay Vân Thiêm Y.

Bên ngoài thôn Hồng Gia đúng như tiểu nhị nói, đã được dọn dẹp qua, phần lớn hàng rào tre vây quanh thôn đã bị dỡ bỏ, bức tường đất của một nhà vốn đối diện con đường nhỏ bên ngoài cũng bị phá dỡ, biến thành chỗ dựng tạm một quầy hàng, dựa vào những dấu vết còn lại trên mặt đất, có thể nhìn ra trước kia chắc hẳn đã đặt một bộ bàn ghế ở chỗ này.

Những thương nhân đó thường xuyên dừng chân và nghỉ ngơi tại đây, phía bên trong có một hai gian nhà khá sạch sẽ, chỉ phủ một lớp bụi mỏng.

Đi sâu hơn, đường sá dần trở nên hoang tàn, cỏ dại mọc khắp nơi, kết hợp với những ngôi nhà bỏ hoang khiến nơi này toát lên vẻ rợn người, ngay cả Vân Hương Diệp luôn miệng nói không sợ cũng phải tiến lại gần Vân Thiêm Y hơn.

Hai người Vân Thiêm Y và Đế Thiếu Cẩm thì vẫn ung dung bình thản, bởi ngay từ khoảnh khắc bước vào, Đế Thiếu Cẩm đã dùng thần thức quét qua toàn bộ thôn Hồng Gia.

Hắn chẳng cảm nhận được gì cả.

Chứng tỏ đúng là không phải bí cảnh của Thú tu.

Cho dù là Thú Đế chí tôn, nếu không có “chìa khóa” giúp đỡ hoặc là có kỳ ngộ, hắn cũng không thể đi đến đâu là cảm nhận được bí cảnh ở đó.

Vân Thiêm Y lại cảm ứng được một chút dao động, có điều là rất nhẹ, cực kỳ nhẹ, chỉ có một chút.

Hẳn là không phải bí cảnh của Kiếm tu, nếu không làm gì có chuyện nàng chỉ cảm ứng được một chút.

Tình trạng này có nghĩa là, trong bí cảnh này có đồ vật có liên quan đến nàng, nhưng không nhiều lắm.

Chuyện này cũng không lạ.

Dù sao Vân Thiêm Y cũng từng là Kiếm Đế chí tôn, không nói là quen biết tất cả tu sĩ nhị phẩm, nhưng ít nhất đã gặp qua không ít người, chỉ điểm đối phương thoát khỏi cơn mê cũng có.

Huống chi một chút dao động này chưa chắc là vị tu sĩ kia có quan hệ với Vân Thiêm Y, có thể là món đồ của người đó có dính líu đến Vân Thiêm Y.

Nói không chừng là một thanh kiếm mà Vân Thiêm Y từng chế tạo ra, lúc nàng còn ở nhị phẩm đã làm không ít kiếm.

Đương nhiên, suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Vân Thiêm Y.

Dao động từ từ tăng lên.

Dù chỉ có từng chút một, nhưng Vân Thiêm Y vẫn nắm bắt được.

“Bên này.”

Thôn Hồng Gia không lớn, không khác gì các thôn làng nhỏ bình thường, chỉ có vài chục căn nhà, những ngôi nhà ở ngoài rìa thì tập trung gần nhau hơn, còn sâu bên trong là đồng ruộng, những gian nhà cũng cách xa hơn.

Vân Thiêm Y bước vào một ngôi nhà hoang, cẩn thận quan sát xung quanh, lại nhắm mắt cảm nhận một lát rồi mới đi đến trước một cái rương gỗ.

Rương gỗ đã cũ nát, bên ngoài bám đầy bùn đất, không đợi Vân Thiêm Y lên tiếng, Đế Thiếu Cẩm đã dùng linh khí phủi sạch, thoáng chốc cả cái rương đã trở nên sạch sẽ.

“Sư phụ, để con mở xem!”

Thấy Vân Thiêm Y không bảo mình tránh đi, Vân Hương Diệp hiểu ngay vật này không có nguy hiểm, nàng ấy hăng hái đi đến trước mặt rương gỗ, bật mở nắp rương lên.

Bên trong không phải cửa vào bí cảnh như nàng ấy tưởng tượng, mà chỉ có một gói đồ yên tĩnh nằm đó.

"Sư phụ."

Vân Thiêm Y không cần bước tới cũng có thể cảm nhận bên trong là gì.

Là "chìa khóa".

Vân Hương Diệp mở gói đồ ra cho Vân Triêm Y xem.

Bên trong là một thanh kiếm gãy được bọc bởi lớp vải nhạt màu.

Vừa thấy chuôi kiếm, Đế Thiếu Cẩm lập tức kêu meo: "Là nàng làm à?”

Vân Thiêm Y ngược lại hơi mơ hồ: "Không nhớ nữa."

Nàng đã rèn quá nhiều kiếm, trừ những thanh kiếm mà nàng đặc biệt yêu thích hoặc làm cho đồ đệ, những thanh còn lại thật sự khó mà nhớ được.

Nàng cầm lấy chuôi kiếm, mân mê một lúc: "Nhìn kỹ thuật rèn, có lẽ là do ta làm."

Hóa ra, đây chính là nguồn dao động mà nàng cảm nhận được.

Chủ nhân ban đầu của bí cảnh đã dùng thanh kiếm nàng rèn làm chìa khóa, chính xác hơn là một thanh kiếm gãy.

Lưỡi kiếm chỉ còn lại một đoạn ngắn nhưng rất sắc bén, Vân Thiêm Y bứt một sợi tóc của Vân Hương Diệp rồi thử lướt qua lưỡi kiếm, nó bị cắt đứt ngay lập tức.

Không hổ là kiếm mà nàng chế tạo!

Bình Luận (0)
Comment