Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 127

Cho dù trải qua trăm năm nghìn năm, lưỡi kiếm vẫn sắc bén như cũ.

“Đây là chìa khóa của bí cảnh.” Vân Hương Diệp tò mò v**t v* chuôi kiếm, vì thường gần gũi với Đào Đào nên hiển nhiên nàng ấy đã từng thấy chìa khóa của Lưu Ly Ảo Cảnh, một đóa hoa đào tinh xảo như vậy khá phù hợp theo tưởng tượng của nàng ấy về một chiếc chìa khóa.

Chuôi kiếm này cũng có thể làm chìa khóa à?

Đế Thiếu Cẩm lại chú ý đến một điểm khác: “Một món đồ lớn như vậy mà những tu sĩ Ma tu đến kiểm tra lại không phát hiện à?”

Nhìn bùn đất phủ bên ngoài rương, rõ ràng rất nguyên vẹn, chứng tỏ không phải có người đắp lên.

“Có thể vì cảm thấy nơi này không giống lối vào bí cảnh.” Vân Thiêm Y phất tay.

Rương gỗ cũ kỹ này thật sự cũng không lớn, dù có là con người, cũng chỉ có Đào Đào mới vừa vặn chứ Hồng Dược không thể nằm trong đó.

Có lẽ những tu sĩ đó chỉ nhìn sơ qua, đoán rằng không cần xem xét.

“Ta không trực tiếp cảm ứng được, Ma tu cũng không dò la ra, nói cách khác là bí cảnh của một trong số ba nhà Tình tu, Dược tu, Pháp tu à…”

Đế Thiếu Cẩm hỏi: “Vào không?”

Vân Thiêm Y gật đầu: “Vào thôi.”

Cũng không có vấn đề gì.

Nàng dẫn theo Đế Thiếu Cẩm, trong Lưu Ly Ảo Cảnh còn có Thố Vinh và Chiếu Dạ, hai người bọn họ đều đang tại vị.

Một thần thú nhất phẩm, hai thần thú nhị phẩm.

Bí cảnh này có thứ gì mà nàng không dám vào?

Đến cũng đến rồi, chìa khóa cũng ở trong tay, vào thôi!

Vân Thiêm Y truyền đồng thời linh khí và thần thức vào chuôi kiếm.

Chỉ thấy thanh kiếm vốn đã đứt đoạn bỗng dần dần hiện lên hình dáng thân kiếm nhờ các sợi linh khí.

Nhưng Vân Thiêm Y vẫn không nhớ ra đấy là thanh kiếm nào.

Mũi kiếm chỉ về một hướng, Vân Thiêm Y vốn tưởng rằng phải tìm theo hướng đó, không ngờ ngay khắc tiếp theo từ trong chuôi kiếm b*n r* một chùm linh khí kéo theo thân kiếm bay thẳng ra ngoài, vẽ ra một mặt Truyền Tống Trận ở trên không trung.

“Ồ!” Lần đầu tiên Vân Hương Diệp chứng kiến cảnh này, không kìm được mà thốt lên.

Vân Thiêm Y: “...”

Đế Thiếu Cẩm dùng đuôi vỗ nhẹ vào lưng nàng: “Có nghĩa là bảo chúng ta vào đấy.”

Vào thì vào, nàng đâu có sợ!

“Hương Diệp, trò quay về Lưu Ly Ảo Cảnh trước đi.”

“Hả, con không được đi theo sao?” Vân Hương Diệp không vui.

Nàng ấy cực kỳ tò mò mà!

“Nếu bí cảnh không quá nguy hiểm, ta sẽ gọi trò ra.”

“Vậy thì được…”

Vân Hương Diệp nhìn Truyền Tống Trận lưu luyến không rời, bị Vân Thiêm Y đưa về Lưu Ly Ảo Cảnh.

Vân Thiêm Y cũng không gọi Thố Vinh và Chiếu Dạ ra trước, chưa cần thiết, Thú Đế tôn thượng còn đang ở trên vai nàng mà.

Lúc này Đế Thiếu Cẩm hoàn toàn mặc kệ những lời mạnh miệng mà mình từng tuyên bố, đương nhiên Vân Thiêm Y cũng không nhắc nhở hắn, khó khăn lắm mới có Tiểu Miêu Miêu để ôm ấp, chẳng may hắn nhớ ra lại biến trở về thành nam nhân thì làm sao bây giờ!

Nam nhân ư, không thể được!

Mèo ư, thật tuyệt!

Sau khi bước vào Truyền Tống Trận, Vân Thiêm Y cảm thấy hơi choáng váng.

Đây là cảm giác của tu sĩ cấp thấp khi bị linh khí tấn công.

Nàng chỉ có vị cách cao, còn đan điền nội hại vẫn không thể chịu nổi linh khí quá mạnh từ bên ngoài.

Đế Thiếu Cẩm nhanh chóng bao bọc nàng bằng một lớp bảo vệ màu xanh lục.

Tới khi định thần lại, Vân Thiêm Y đợi Đế Thiếu Cẩm quét qua một lượt.

Dù có là bí cảnh của tu sĩ Tình tu để lại, Đế Thiếu Cẩm vẫn có thể quét qua, nhưng nàng thì không thể tùy tiện quét bừa.

Ra ngoài, sơ suất nhất thời có thể trở thành hối hận một đời.

“Quả thật là bí cảnh của Tình tu.” Đế Thiếu Cẩm nhảy khỏi vai Vân Thiêm Y, vừa đáp xuống đất hắn lại trở về dáng vẻ mỹ nam phong độ ung dung, anh tuấn tiêu sái, mái tóc đỏ có phần hoang dã lúc trước đã được búi gọn, càng tăng thêm vẻ tuấn mỹ.

Vân Thiêm Y không có tâm trạng thưởng thức sắc đẹp, chỉ không ngừng siết chặt nắm tay.

Tiểu Miêu Miêu của nàng!!!

“Ta thấy nơi này có vẻ quỷ dị hơn là nguy hiểm.” Đế Thiếu Cẩm không để ý đến tâm trạng của Vân Thiêm Y, nữ nhân này nghĩ cái gì, không lẽ hắn còn không rõ, chắc chắn là đang luyến tiếc Tiểu Miêu Miêu rồi, hừ.

Vân Thiêm Y cũng nhận ra.

“Đây…”

Nếu không phải nàng không cảm ứng được, mà Đế Thiếu Cẩm đã dò la qua.

Vân Thiêm Y sẽ cho rằng nơi này là bí cảnh của Kiếm tu.

Lọt vào tầm mắt của nàng hầu như chỉ có kiếm.

Có điều, đa số đều là kiếm gãy.

Có thanh cắm xuống đất, cắm trên núi, mỗi nơi có một đoạn kiếm, dày đặc chen chúc, ngay vả đường đi dưới chân bọn họ cũng được tạo thành từ những thanh kiếm gãy.

Mộ Kiếm.

Hai chữ này gần như hiện lên trong đầu Vân Thiêm Y và Đế Thiếu Cẩm cùng một lúc.

Đế Thiếu Cẩm không kìm được mà châm chọc: “Người này thật sự không liên quan đến nàng à?”

Bí cảnh Tình tu nhà ai mà lại là Mộ Kiếm chứ?

Vân Thiêm Y thật sự nghiêm túc suy nghĩ.

Tình tu có dính líu đến nàng.

Vậy thì quá nhiều.

Khoan tính đến Phong Bất Quy và Ngọc Liên, chí ít còn có… Nàng xòe tay nhẩm tính, sáu, bảy, tám Tình tu nhị phẩm, trong đó hơn phân nửa đã chết.

Vấn đề lớn nhất chính là chỗ này.

Nếu là bí cảnh của tu sĩ Tình tu có liên quan đến nàng tạo ra sau khi chết, sao nàng không cảm ứng được một chút nào?

Nàng thật sự không có duyên với người đó à?

“Chìa khóa còn là chuôi kiếm mà nàng tạo ra.”

“Ta đã từng rèn rất nhiều kiếm, không biết đã lưu lạc ra ngoài bao nhiêu, truyền qua mấy đời.” Vân Thiêm Y nhìn một vòng.

Nơi bọn họ tiến vào có một con đường nhỏ, hai bên đều là núi, bên trên cắm không ít kiếm gãy, phía trước còn có một thanh kiếm khổng lồ cao ngất trời có thể nhìn thấy từ chỗ này.

“Là Kiếm tu chuyển sang Tình tu à?” Vân Thiêm Y suy nghĩ: “Cũng không thể, nếu chuyển đạo, nội đan phải luyện lại từ đầu.”

Ví dụ như Ngọc Liên có Phong Bất Quy làm hậu thuẫn, có chuyển đạo cũng không cần luyện lại từ đầu, hoặc là nói, từ cửu phẩm thăng cấp lên cũng sẽ nhanh hơn các Tình tu bình thường.

Đây là chuyện chỉ đạo tu hệ pháp mới làm được, Kiếm tu thì không thể, bất kỳ ai chuyển sang tu kiếm đều phải bắt đầu từ cửu phẩm, có điều từ cửu phẩm cho đến ngũ phẩm cũng không khó thăng cấp, bù đắp được chỗ này.

Nhưng cho dù thế nào, chỉ cần chuyển đạo, nội hải sẽ xảy ra biến hóa, không thể giữ lại ảo cảnh khi là Kiếm tu được.

Hơn nữa Kiếm tu nhị phẩm chuyển thành Tình tu, Vân Thiêm Y chỉ biết một mình Ngọc Liên.

Nàng chỉ biết một vài Tình tu nhị phẩm, dù sao cũng không cùng đạo, nhưng Kiếm tu có bao nhiêu tu sĩ nhị phẩm, là ai, còn sống hay chết, Vân Thiêm Y lại không biết sao?

Kiếm Đế như nàng mới ngã xuống mười sáu năm thôi, không phải sáu mươi năm, càng không phải sáu trăm năm!

Mười sáu năm với tất cả tu sĩ nhị phẩm mà nói, chỉ là chớp mắt một cái thôi!

Bí cảnh này không triệu hoán Vân Thiêm Y, cũng không lộ ra một chút cơ duyên dính líu đến nàng.

Khả năng lớn là bọn họ tiến vào đây chỉ đi một vòng rồi về.

“Nhắc mới nhớ.” Vân Thiêm Y vừa sóng vai đi cạnh Đế Thiếu Cẩm trên con đường kiếm gãy, vừa ngẫm nghĩ về lời nói của tiểu nhị lúc trước: “Nếu thật sự có phàm nhân biến mất ở thôn Hồng Gia, vậy có thật là bọn họ đã vào trong bí cảnh này không?”

“Cũng chưa chắc.” Đế Thiếu Cẩm bình tĩnh nói: “Có thể chỉ là Ma tu hoặc Tình tu lợi dụng chỗ này, thi triển thuật pháp nào đó, sau đó bị mấy người tiểu nhị để ý.”

Không phải thôn Hồng Gia thì là một thôn khác, vấn đề không phải là ở đâu, bọn họ chỉ cần một nơi có thể che mưa chắn gió không người qua lại.

Lúc bọn họ bước vào, Đế Thiếu Cẩm đã nhận ra trên con đường núi dẫn vào núi, nơi đầu tiên chính là thôn Hồng Gia.

Chẳng trách bọn tiểu nhị ở quán mì quán trà lại biến nơi n

ày thành điểm dừng chân.

Gần mà!

“Nói cũng phải.”

Đối với bí cảnh không có cơ duyên, dù có tiến vào thì cũng chỉ đi một vòng tham quan thôi.

Vân Thiêm Y vừa đi vừa cố gắng thông qua thiết kế của kiếm để đoán xem chủ nhân của bí cảnh này là người thuộc thời đại nào.

Tiếc là, đa số kiếm gãy trong bí cảnh đều là hàng mô phỏng số lượng lớn, hầu hết đều giống nhau như đúc.

Điều này cũng liên quan đến việc ảo cảnh sẽ khác bí cảnh của tu sĩ sau khi ngã xuống.

Không phải tất cả mọi thứ trong bí cảnh sẽ giống hệt như ảo cảnh.

“Còn một khả năng nữa.” Vân Thiêm Y dừng bước: “Vị này là tu sĩ Tình tu, bị tu sĩ Kiếm tu chém chết.”

Hơn nữa còn bị giết hại một cách tàn nhẫn.

Nàng không nói ra điều này.

Đế Thiếu Cẩm khó hiểu: “Tức là sao, vậy thì có thể thay đổi ảo cảnh của đối phương à?”

Quên mất, mèo con lớn lên trong khuê phong, là thần thú loài huyễn sinh thuần khiết, hoàn toàn không biết mấy chuyện giết qua giết lại.

Vân Thiêm Y kiên nhẫn giải thích với hắn: “Không phải thay đổi ảo cảnh, mà là thay đổi bí cảnh.”

“Có gì khác nhau à?”

Vân Thiêm Y lắc đầu: “Ngươi biết đó, sau khi tu sĩ chết đi, linh khí trong nội hải phải mất rất lâu mới tiêu tán hết, trong quá trình này ảo cảnh vẫn luôn tồn tại, vì một vài cơ duyên hoặc linh khí không tiêu tan hết, ảo cảnh mới trở thành bí cảnh rồi đơn độc tồn tại trong đại lục.”

“Đương nhiên ta biết điều này.”

“Trọng điểm ở chỗ này, linh khí trong nội hải.” Vân Thiêm Y tạm dừng một lát: “Nếu dùng linh khí xuyên thẳng phá nát nội hải của đối phương, g**t ch*t đối phương một cách tàn nhẫn, vậy linh khí của kẻ tấn công sẽ liên tục lưu lại trong nội hải của nạn nhân, trong quá trình ảo cảnh của nạn nhân tiêu tán thì liên tục được cung cấp từ hai luồng linh khí, cuối cùng khi hóa thành bí cảnh thì có thể trở thành dáng vẻ như bây giờ, rõ ràng là bí cảnh Tình tu, lại có dáng vẻ của Kiếm tu.”

Còn một câu nàng vẫn chưa nói.

Tức là nếu như vậy, tử trạng của vị Tình tu này nhất định là rất thê thảm.

May là không chịu quá nhiều đau đớn, dù sao cũng là bị phá nát trong nháy mắt, chết bất đắc kỳ tử ngay lập tức.

Một vị tu sĩ nhị phẩm có thể chết bất đắc kỳ tử trong nháy mắt, vậy đó là loại công kích như thế nào?

Là đòn công kích của Kiếm tu.

Tám tu trong thiên đạo, chỉ có Kiếm tu mới có thể gây ra sự công kích như thế.

Nếu suy đoán của nàng là thật, Vân Thiêm Y thậm chí còn biết Kiếm tu đã dùng kiếm thức nào.

Có điều, là vị Kiếm tu nào đây?

Có khoảng bảy, tám người trong tầm ngắm, không thể không nói, các Kiếm tu thật sự rất liều lĩnh.

Thậm chí, Vân Thiêm Y còn cảm giác rằng các Kiếm tu nhị phẩm đều có thể dùng chiêu thức này, dù gì ai cũng biết mà.

Nàng lại lấy chuôi kiếm dùng làm chìa khóa, xem xét kỹ càng qua một lần.

Đáng tiếc, nàng vẫn không thể nhớ ra là thanh kiếm nào.

Trên chuôi kiếm này còn không khắc một chữ!

Mới lấy kiếm thì phải khắc chữ trước đi chứ!

Dọc theo con đường ngoằn ngoèo lên núi, cuối cùng hai người Vân Thiêm Y cũng thấy được cảnh tượng có vẻ giống Tình tu.

Ở bên sườn núi có một nền đất cao rộng, bên trên là đình đài lầu các, từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy rèm lụa bay phấp phới bên trong noãn các, dù không có gió.

Màn lụa là thứ yêu thích của Phong Bất Quy.

Từ khi Phong Bất Quy bắt đầu sử dụng màn lụa, tất cả Tình tu đều không hẹn mà cùng học theo.

Việc này như một dạng ngưỡng mộ dành cho tu sĩ nhất phẩm, trở thành một kiểu trào lưu.

Kiến trúc của lầu các cũng là kiểu dáng thường gặp ở đại lục, chứ không mang kiểu dáng của đại lục khác.

Xem ra, các Tình tu có vẻ không biết đến một đại lục khác.

Đế Thiếu Cẩm ra hiệu: “Vào xem không?”

Vào, đương nhiên phải vào, đến cũng đến rồi!

Bình Luận (0)
Comment