Rõ ràng, vị Tình tu này không quá hiếu chiến, hay nói cách khác là không thích đùa bỡn như Tôn Thanh Y.
Mãi cho đến khi tiến vào lầu các, cũng không có thứ gì nhảy ra tấn công bọn họ, lầu các với màn lụa tung bay là kiến trúc cực kỳ bình thường, giống như chờ đợi người đến thăm thú một bí cảnh vô chủ.
Ở lầu một có một đài sen rất to, bây giờ Vân Thiêm Y cứ nhìn thấy hoa sen là bực bội, nhưng nàng phải bình tâm nén giận, cho nên đành cố đè ép cơn bực bội xuống đáy lòng.
Không được tức giận, không được tức giận, sinh ra tâm ma thì không ai cứu được.
Thoạt nhìn, nơi này giống như các lầu các mà vũ cơ khiêu vũ, khách khứa có thể uống rượu.
Khi Vân Thiêm Y đi chu du cũng từng đi qua những vũ lâu này, không phải nàng muốn xem người ta khiêu vũ, mà vì nơi này đa phần sẽ thu lưu không ít hài tử nhỏ tuổi bồi dưỡng làm vũ cơ. Lúc nàng đi ngang qua sẽ vào xem thử có nữ hài tử nào có thiên phú Kiếm tu hay không, nếu có sẽ thuyết phục đối phương đi theo mình tu hành.
Không ít đệ tử ban đầu của Vô Tướng Kiếm Tông đều là những hài tử mà Vân Thiêm Y đưa về khi hành tẩu giang hồ, hoặc được nàng thuyết phục đi theo mình.
Dù sao có không ít phàm nhân muốn tu tiên, đa số không phải không muốn mà là vì không có cơ duyên, nếu có thì sao lại không tu chứ?
Tuy nhiên, theo thời gian dài đằng đẵng, những đệ tử đó có người tàn lụi, có người ngã xuống, cũng có người vẫn ở Vô Tướng Kiếm Tông.
Vân Thiêm Y kiểm tra một vòng, xác định không có vật gì ở lầu một.
Hoặc nếu có, cũng không có cơ duyên với bọn họ nên không hiện ra.
Ở lầu hai, Vân Thiêm Y lại phát hiện một niềm vui ngoài ý muốn.
Khuê các lớn nhất lầu hai có treo một bức họa mỹ nhân.
Vân Thiêm Y ngắm nghía hồi lâu, chỉ cảm thấy có phần quen mắt, nhưng lại không nghĩ ra người này là ai.
Đế Thiếu Cẩm càng không thể so với nàng, hắn thậm chí còn không thấy quen mắt.
“Lấy đi.” Đế Thiếu Cẩm nói: “Đem ra ngoài cho người khác xem thử, nói không chừng sẽ có người biết được.”
Vân Thiêm Y cũng không khách sáo.
Bí cảnh vô chủ, đồ vật bên trong giống như hòn đá nhỏ ven đường, ai cũng lấy được!
Nàng tháo bức tranh mỹ nhân xuống, vừa định cuộn lại thì nghe tiếng Đế Thiếu Cẩm chặc lưỡi: “Chỗ này có giấu gì đó.”
Nàng nghe vậy thì nâng mắt lên.
Chà.
Nhìn từ bên ngoài, đây là một khuê các, trên tường phòng ngủ treo một bức họa mỹ nhân, đối diện là cửa sổ, bên kia tường là một căn phòng khác.
Nhưng mà sau khi tháo bức tranh mỹ nhân xuống, phía sau lại lộ ra một không gian khác.
Trên tường có khắc hoa văn giống như Truyền Tống Trận, nhìn xuyên qua trận pháp chỉ có thể thấy xoáy nước ở bên trong.
“Thật à?” Vân Thiêm Y hoài nghi.
Nếu thật như vậy, sao vừa nãy hai người họ không hề cảm ứng được gì.
Đế Thiếu Cẩm dùng cái đuôi - chà, hắn không có đuôi, nhưng không sao, có thể biến ra một cái - chạm vào sau lưng nàng: “Nhìn mặt sau của bức tranh vừa cuộn lại đi.”
Vân Thiêm Y mở lại bức tranh mình vừa cuộn vào.
Tuy mặt sau hoàn toàn trắng xóa, nhưng khi rót một ít linh khí vào lại mơ hồ hiện ra trận pháp.
“Có lẽ trận pháp này dùng để ẩn giấu trận pháp phía sau.” Đế Thiếu Cẩm tổng kết: “Cũng không biết vì sao.”
Hắn lại hỏi: “Đi xem thử không?”
Cái này à…
Vân Thiêm Y hơi do dự: “Ngươi thấy sao?”
“Ta đi, nàng ở lại.”
“Thật ra không đến mức đó đâu.” Vân Thiêm Y s* s**ng đuôi mèo lớn ở bên hông mình, không tồi, thật mềm mại, thích quá. “Muốn đi thì cùng nhau đi, nếu không đi, chúng ta tiếp tục lên trên xem thử, nếu không có gì bất ngờ, vật này cứ để lại cho người có duyên thôi.”
Thật ra cũng không có gì mà phải do dự, chỉ là khả năng cao hai người sẽ không thể tiến vào thôi.
Vẫn là câu nói cũ, có thể vào tức là có cơ duyên, nếu không có cơ duyên thì sẽ không vào được.
Cho nên Vân Thiêm Y hạ quyết tâm: “Đi nào!”
Nàng đi đầu, rảo bước tiến vào trong xoáy nước của Truyền Tống Trận, Đế Thiếu Cẩm bước vội hai bước nắm lấy tay nàng.
Sau đó hai người cùng nhau bước vào căn phòng kế bên.
Thấy chưa!
Thực tế không như tiểu thuyết, chỉ có một mình vai chính gặp được kỳ ngộ thôi.
Nếu đã có duyên với Vân Thiêm Y, nàng đã sớm gặp được từ khi tiến vào rồi.
Bên ngoài không có, đương nhiên đi vào cũng không gặp.
Có điều nàng vẫn muốn mang theo bức tranh mỹ nhân này.
Nghĩ một lát, Vân Thiêm Y bèn kéo tấm vải từ trên giường xuống đóng lên tường, che phủ trận pháp Truyền Tống Trận!
Có còn hơn không!
Đế Thiếu Cẩm: “...”
Tiến lên trên chỉ có màn lụa, càng lên cao màn lụa càng nhiều.
“Nếu là tiểu thuyết, chính giữa chỗ này phải có một vị tuyệt thế mỹ nữ đang nằm.” Vân Thiêm Y nói: “Hơn nữa không thể nằm trên sàn, mà phải nằm trên trần nhà, giống như thế này… Hả.”
Nàng đột ngột ngẩng đầu lên, tức khắc không biết nói gì.
Đế Thiếu Cẩm cũng ngẩng đầu lên nhìn theo: “Xem ra, tiểu thuyết không phải chỉ toàn những lời bịa đặt.”
“Có thể người viết tiểu thuyết đã từng gặp những chuyện này, cho nên mới có thể thuật lại như vậy.” Vân Thiêm Y ngửa cổ, quan sát tuyệt thế mỹ nữ bị màn lụa bó trên trần nhà: “Có quen không?”
“Nàng cho rằng ta có thể quen à?”
Ôi chao, Miêu Miêu đến kỳ thay lông sao, tính tình thật khó chịu mà.
Lúc ở hình mèo, tính cách hắn vô cùng đáng yêu, đổi thành hình người, còn là hình dạng của nam nhân, Vân Thiêm Y chẳng buồn mỉa mai thêm.
Nàng vẫn không thể quen với hình dạng này của Đế Thiếu Cẩm.
Đế Thiếu Cẩm chỉ nhìn lướt qua sắc mặt nàng đã biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Không quen à? Cũng phải quen!
Cả đời hắn đâu thể cứ làm Tiểu Miêu Miêu của nàng được!
“Nàng nhìn xem, có giống người trong cuộn tranh không?”
“Không phải.” Vân Thiêm Y mở cuộn tranh ra, ngắm nghía thật kỹ, lại không dám chắc: “Nhìn giống, mà cũng không giống.”
Hai người bọn họ đều không nói ra một câu, đó là không thể mang người xuống dưới sao?
Cái này thì không cần nói.
Không thể được.
Là người bị bó trụ chứ không phải là tranh treo trên tường.
Ai biết trong đó có bao nhiêu sóng gió khó lường chứ.
Nếu bí cảnh này không phải cơ duyên của bọn họ, lấy một bức tranh đi cũng chẳng sao, thậm chí lấy vài thanh kiếm gãy ở bên ngoài cũng được, bí cảnh không tính toán chi li, hoặc nói cách khác, nó không được thiết kế tinh xảo đến mức đó.
Miễn sao trung tâm không lộn xộn thì không thành vấn đề.
Trung tâm đương nhiên không phải là một bức tranh che chắn trận pháp ở trên tường.
Nhưng rất có khả năng là một người bị màn lụa trói trên trần nhà.
Vân Thiêm Y thở dài một hơi.
Sớm biết như vậy, nàng đã đi học vẽ tranh rồi.
Đế Thiếu Cẩm ư? Càng không thể mong chờ, hắn có thể viết chữ đã là tốt lắm rồi, không thể làm khó một thần thú được, nếu không phải vì tu đạo, thậm chí bọn chúng còn không cần hóa thành hình người.
Thôi, quên đi.
Vân Thiêm Y cuộn tranh lại, xoay người dẫn Đế Thiếu Cẩm theo, hoặc là nói, nàng bị ép phải nắm tay Đế Thiếu Cẩm bước ra ngoài lầu các.
Cũng không phải nàng nhất quyết muốn nắm tay, nhưng chỉ khi Đế Thiếu Cẩm kéo tay nàng đi, nàng mới có thể hưởng thụ đãi ngộ được đuôi mèo to xù quấn quanh eo mình.
Nhưng mà vào khoảnh khắc bọn họ bước qua bậc cửa của lầu các, cảnh tượng trước mắt lại quay về căn phòng kế bên.
“Hả?” Vân Thiêm Y nhướng mày: “Làm sao giờ?”
Đế Thiếu Cẩm nhanh chóng phản ứng lại: “Trả cuộn tranh về chỗ cũ đi.”
Vân Thiêm Y lại mở cuộn tranh ra treo lên tường như cũ, rồi quay về lầu một, nhưng vào khoảnh khắc bước chân ra, bọn họ vẫn quay về căn phòng kế bên như cũ.
“Xem ra không liên quan đến bức tranh mỹ nhân rồi, cứ đem theo vậy.”
Đế Thiếu Cẩm: “...”
Nàng muốn tranh mỹ nhân đến vậy à!
Tuy chủ yếu là vì Vân Thiêm Y không nhớ được diện mạo, hai người họ lại không biết vẽ tranh, quay về làm sao có thể miêu tả cho mọi người biết về nhân vật nhìn vừa quen vừa lạ này rốt cuộc là ai.
“Tình huống này cũng không hiếm gặp.”
Đây không phải là lần đầu tiên Vân Thiêm Y hành tẩu giang hồ, sao có thể bị một Tuần Hoàn Trận dọa sợ chứ.
Chỉ cần tìm được mắt trận rồi phá nó, vậy là bọn họ có thể ra ngoài.
Mấu chốt ở chỗ, trận pháp này kích phát vì cái gì.
Thông thường, Tuần Hoàn Trận không cần phá hủy mà có thể tắt đi.
Nguyên tắc của Vân Thiêm Y, cũng không thể gọi là nguyên tắc, mà thường thì nếu đến một bí cảnh không phải cơ duyên của mình, nàng sẽ cố gắng không phá hoại các trận pháp bên trong.
Cần lấy vật gì thì lấy vật đó, lấy xong thì đi, không cần phải phá hủy quá nhiều trong bí cảnh, để tránh sau này người có duyên thực sự đến lại không thể kích hoạt kỳ ngộ được nữa.
Đế Thiếu Cẩm rất hiếm khi khám phá bí cảnh, có điều Vân Thiêm Y muốn làm thế nào, hắn cứ làm theo thôi.
“Tìm xem ngọn nguồn khởi động của Tuần Hoàn Trận ở đâu.” Vân Thiêm Y nói.
Đế Thiếu Cẩm cũng không cần nàng nhắc nhở, đã dùng thần thức dò la từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ một lượt.
Trên khắp đại lục Thần Châu này, có vật gì mà thần thức của Thú Đế chí tôn không dò la được đâu, nếu không quét ra, thì quét thêm mấy lần là được.
“Trên tầng cao nhất.”
“Chà, là vị mỹ nhân tuyệt thế kia sao?” Vân Thiêm Y nhíu mày: “Vậy phải làm sao?”
“Làm sao ấy à, không cần làm gì đâu, nàng ta xuống dưới rồi.” Đế Thiếu Cẩm thu hồi thần thức, bình thản trả lời.
Nàng ta xuống dưới rồi!?
Cho dù là Vân Thiêm Y, nghe thấy lời này cũng không kìm được mà hơi lùi về sau, vừa vặn dừng trong lòng Đế Thiếu Cẩm.
Đế Thiếu Cẩm hài lòng phe phẩy đuôi mèo, Vân Thiêm Y s* s**ng đuôi hắn mới cảm thấy ổn hơn: “Ở đâu vậy?”
“Lầu một, trên đài sen.” Đế Thiếu Cẩm quét thần thức qua: “Bắt đầu khiêu vũ rồi.”
Vân Thiêm Y: “...”
Chậc, không đến tìm bọn họ à.
Cũng phải, vốn dĩ không phải kỳ ngộ của bọn họ.
Bực thật, cảm giác bị người ta bỏ qua tuyệt đối không dễ chịu tí nào.
“Đi, đi xem thử.” Vân Thiêm Y kéo đuôi mèo dẫn đường xuống tầng dưới.
Đế Thiếu Cẩm bất đắc dĩ mỉm cười.
Hai người đi xuống lầu một, phát hiện tình hình còn ly kỳ hơn những gì Đế Thiếu Cẩm nói.
Hắn chỉ nói là “Nàng ta xuống dưới”, chứ không nói đối phương mang theo một đám người cùng xuống!
Bên dưới vô cùng náo nhiệt!
Có tay gõ trống, có người ca hát, còn có người múa phụ họa.
Nhưng ở trên lầu lại không nghe thấy động tĩnh gì.
Không chỉ ở trên lầu, từ cầu thang trở lên giống như có một ranh giới, vượt qua ranh giới này, đại đường ca vũ tức khắc vang lên, lùi lại ranh giới, toàn bộ tĩnh lặng như nước.
“Ảo trận à?” Vân Thiêm Y cảm ứng một chút: “Cũng không giống lắm.”
Nàng còn không rõ, đương nhiên Đế Thiếu Cẩm càng không.
Lúc hai người bước xuống, ca vũ biểu diễn vẫn tiếp tục, mọi người trong khung cảnh đều không quan tâm đến hai người bọn họ.
Giống như hai người họ không hề tồn tại.
Ôi chao!
Không phải kỳ ngộ của mình thì bị đối xử như vậy à!
Có điều, như thế này Vân Thiêm Y càng dễ dàng quan sát toàn bộ lầu một hơn.
Đầu tiên là vị đại mỹ nhân tuyệt thế đang múa trên đài sen!