Dáng người của đại mỹ nhân rất quyến rũ, dáng múa lại tuyệt mỹ, nhưng đây không phải trọng điểm mà Vân Thiêm Y quan sát.
Ít nhất nàng sẽ không quan sát trọng điểm này ở trước mặt Đế Thiếu Cẩm.
Khụ khụ, tuy bản thân Vân Thiêm Y cũng không biết vì sao mình nhất định phải e ngại Đế Thiếu Cẩm, nhưng bản năng nói cho nàng biết, đừng tỏ vẻ thèm thuồng mỹ nữ ở trước mặt Thú Đế tôn thượng!
Tuy rằng nàng đối với nữ giới chỉ có duy nhất một thái độ: Xem thử có thiên phú Kiếm tu không, có, nhận!
Mỹ nữ, muốn học kiếm không?
Vân Thiêm Y đè xuống nỗi niềm muốn thu nhận đồ đệ, Đế Thiếu Cẩm đã nhìn qua rồi, vị vũ cơ tuyệt thế này không phải tu sĩ.
Mà hoàn toàn là một phàm nhân.
Chủ yếu nàng muốn quan sát y phục mà vũ cơ và các cầm sư bên cạnh mặc.
Đại lục Thần Châu đã trải qua ba trăm triệu năm, tuy các tu sĩ không thay đổi phục sức, nhưng trào lưu của phàm nhân lại thay đổi không ngừng.
Thông qua sự biến hóa của y phục có thể phỏng đoán phần nào niên đại mà những người này từng sinh sống.
“Chà, có vẻ giống y phục thời kỳ Linh Hào.” Vân Thiêm Y chỉ vào một vị cầm sư: “Ta thấy áo choàng có phần nút bọc ở cổ áo này rất giống.”
Đế Thiếu Cẩm làm gì hiểu được, nhưng hắn có quen biết Linh Hào chân nhân, dù sao vị ấy cũng là một thần thú.
“Gà Rừng ấy à, lâu rồi ta không gặp ông ta.”
“Lần nào gặp nhau ngươi cũng gọi người ta là Gà Rừng hết, sao ông ta chịu gặp ngươi, người ta cũng cần thể diện chứ.”
“Nhưng ông ta là Gà Rừng mà, lông đuôi còn đỏ chót kia kìa, Gà Rừng thì là Gà Rừng thôi, có gì mà không nhận.”
Đây không phải chuyện thừa nhận hay không, Vân Thiêm Y cũng không thể giải thích cặn kẽ với hắn: “Linh Hào chân nhân còn sống không?”
“Sống tốt lắm, chỉ là không biết trốn đâu rồi, lần nào gọi cũng chẳng thấy ông ta đến.”
Người ta đâu muốn bị gọi là Gà Rừng đâu.
Vân Thiêm Y đi trước vài bước.
Nàng nghĩ rằng, tuy không thể dẫn người theo nhưng trộm lấy vài cái nút áo vẫn được, đến khi đó ra ngoài tìm gặp Linh Hào chân nhân, hoặc tu sĩ cùng thời, hỏi thăm tình hình là được.
Nếu vị vũ cơ tuyệt thế này thật sự từng tồn tại, ắt sẽ là một nhân vật truyền kỳ chấn động tứ phương trong thời đại đó.
Dù sao nàng ta thật sự xinh đẹp tuyệt thế mà.
Vân Thiêm Y cảm thấy dung mạo của mình đủ đẹp, tuy rằng nàng vì không thấy mặt mà đã quên đi diện mạo của mình.
Nhưng vị này cao hơn một bậc.
Cảm giác trên người nàng ta nhất định đã xảy ra những câu chuyện yêu hận tình thù.
Hai vị tôn thượng bao gồm Vân Thiêm Y gần đây có hơi trầm mê tiểu thuyết và Đế Thiếu Cẩm lặng lẽ thả hồn theo gió một hồi, cuối cùng Vân Thiêm Y thở dài: “Phải đi thôi.”
Có nhìn thêm cũng vô dụng, không có bất kỳ ai trong số những người này sẽ giao tiếp với bọn họ.
Vừa rồi lúc nàng giựt lấy nút áo, cầm sư cũng chẳng có phản ứng gì, giống như hoàn toàn không có ai túm cổ áo hắn ta vậy.
“Nếu không ra được từ cổng thì chúng ta thoát ra từ mái nhà đi.” Vân Thiêm Y ra hiệu.
Trên trần không còn nữ tử bị nhốt, nói không chừng có thể ra ngoài.
Có điều, lúc này lầu các không ngăn bọn họ nữa.
Vân Thiêm Y vừa nhấc bước đã có thể ra ngoài, khi quay đầu lại, từ bên ngoài nhìn vào nàng không nhìn thấy bất cứ cảnh tượng, cũng không nghe thấy âm thanh gì.
Thật là một trải nghiệm kỳ lạ.
“Vậy mà từ đầu đến cuối thật sự không kích phát bất kỳ cơ duyên nào.” Đế Thiếu Cẩm cảm thán: “Chúng ta đi sâu vào Mộ Kiếm xem sao.”
Vốn dĩ mục đích của bọn họ cũng không phải là cơ duyên.
Mà là xem thử có phàm nhân bị tu sĩ bắt cóc rồi giấu trong bí cảnh này không.
Nếu không có bất kỳ thứ gì.
Vậy thì Vân Thiêm Y đành để bí cảnh này lại.
Dù nàng nắm giữ bí cảnh trong tay thì cũng chỉ thế mà thôi.
Tuy rằng bên trong bí cảnh không có kỳ ngộ của nàng, nhưng nàng lại có được chìa khóa của bí cảnh.
Tình huống này cũng không hiếm thấy, Tần Môn Trang có được bí cảnh của Trận tu, nhưng chưa chắc có được bao nhiêu kỳ ngộ lớn.
Tóm lại chính là vô chủ, ai lấy cũng được, ai lấy thì thuộc về người đó!
Bí cảnh hòa bình như vậy, ngày thường để các đồ đệ đến tản bộ thăm thú thám hiểm cũng không tồi.
Lúc tông môn mới thành lập có thể trực tiếp thành lập ở trong bí cảnh, khá là an toàn, đến khi đông người nhiều việc thì ra ngoài tìm một nơi có phong thủy tốt sau.
Thậm chí không ít tông môn nhỏ còn không ở bên ngoài, trước sau đều ở trong bí cảnh.
Tông môn như vậy, trừ phi có quen biết với Tông chủ của bọn họ, bằng không sẽ rất khó gặp gỡ, vô cùng an toàn trong thời loạn thế này.
Đương nhiên cũng có khuyết điểm, đó là các tông môn này sẽ không được thôn trang cung ứng.
Ăn mặc ngủ nghỉ của bọn họ chỉ có thể tự mình trao đổi, tìm kiếm, không được thôn trang và thành thị bên dưới cung phụng.
Dược tu Pháp tu có khá nhiều tông môn như vậy, Kiếm tu lại khá hiếm, bởi vì Kiếm tu cần dùng quá nhiều tài nguyên, nhưng nếu ở giai đoạn khởi đầu, có một nơi như thế cũng không tồi.
Vân Thiêm Y càng nghĩ càng hài lòng, đặc biệt ở đỉnh núi cắm một đoạn kiếm rất lớn, vô cùng quyết đoán, rất có khí thế của môn phái Kiếm tu.
Hơn nữa ngày thường tu hành trên núi, mệt mỏi còn có thể xuống lầu các bên dưới ngắm mỹ nữ khiêu vũ.
Dù sao cũng không kích phát được kỳ ngộ, muốn xem khi nào thì xem lúc đó.
Một nơi thật tốt mà.
Đế Thiếu Cẩm nghe nàng sắp xếp cho môn phái mới xong thì không nói nên lời: “Nơi này rất nặng linh khí Kiếm tu à?”
“Vẫn ổn.” Vân Thiêm Y chỉ lên trên: “Càng đi lên núi, linh khí càng dày đặc mà.”
“Ngược lại dưới chân núi…”
Ngược lại, dưới chân núi lại nồng đậm linh khí của Tình tu.
“Trên đoạn kiếm kia tỏa ra linh khí Kiếm tu nặng nhất, có điều…” Vân Thiêm Y dùng thần thức quét một vòng: “Cảm giác không giống linh khí của tu sĩ nhị phẩm.”
Dù sao nơi này cũng không phải bí cảnh của Kiếm tu.
Mặc kệ hắn chịu hay không, Vân Thiêm Y vẫn đi thẳng về phía trước, ngay cả nhà xây ở đâu nàng cũng nghĩ tới rồi.
“Nơi này không tồi, linh khí nồng đậm, hơn nữa phong cảnh còn rất đẹp, vừa hay có thể mở núi xây lầu.”
Còn mở núi thế nào, xây lầu ra sao, những chuyện này đều không cần Vân Thiêm Y nhọc lòng, bên người nàng có nhiều tu sĩ nhất phẩm nhị phẩm như vậy, chỉ cần động tay một tí là đủ xây một con phố trong bí cảnh rồi.
Vậy phải mời Kính Thành Tuyết đến xây lầu, cậu ta xây rất đẹp.
Vừa nói, bọn họ cũng vừa đặt chân l*n đ*nh núi.
Vân Thiêm Y không vội xem xét đồ vật trên đỉnh núi ngay, mà xoay người đứng từ nơi cao nhất nhìn quanh một vòng.
Bọn họ được truyền tống ở dưới chân núi, từ đó đến bây giờ Vân Thiêm Y mới có thể tha hồ nhìn ngắm một vòng bí cảnh.
Ngọn núi dưới chân nàng là ngọn núi cao nhất, cũng là duy nhất.
Thậm chí là duy nhất trên lục địa này.
Bên ngoài ngọn núi Mộ Kiếm chỉ có đại dương vô tận.
Không tồi, thật sự không tồi, thậm chí có thể đề phòng người từ nơi khác truyền tống đến, bước vào núi Mộ Kiếm này.
Cũng không biết bên dưới đại dương có thứ gì không.
Nàng nhìn thoáng qua Đế Thiếu Cẩm.
Đế Thiếu Cẩm quét qua một lượt giúp nàng: “Có thứ gì đó, nhưng ở rất sâu, hơn nữa còn bị chặn lại, ta không nhìn sâu hơn được.”
Vân Thiêm Y nghĩ đến Thố Vinh và Chiếu Dạ.
Ba vị này đều sợ nước.
Đừng thấy Đế Thiếu Cẩm cứ ở Linh Hồ mãi mà lầm, ấy là vì Linh Hồ là thứ mà ảo cảnh của hắn huyễn hóa ra.
Ngay cả Kính Hồ của Kính Thành Tuyết cũng vậy.
Bên dưới Kính Hồ là hư không, không phải là nước thật.
Còn nước trong loại bí cảnh này là nước thật.
Mặc dù mèo vẫn biết bơi, nhưng Đế Thiếu Cẩm ghét chạm vào nước, không thể bảo hắn đi xem.
Thố Vinh và Chiếu Dạ càng không được.
Thôi, có cũng không sao.
Những thứ dưới biển, ngay cả khi ở trong biển cũng chưa chắc là đối thủ của Vân Thiêm Y, huống chi là trên đất liền, lên đến núi rồi lũ hải sản này làm sao mà làm khó được nàng.
Nhìn tình hình xung quanh một vòng, cuối cùng Vân Thiêm Y cũng để mắt đến thanh kiếm gãy to tướng.
Nàng giơ tay ra s* s**ng rồi gõ mấy cái, lại dùng thần thức quét qua, cuối cùng đưa ra một phán đoán.
“Đây là cửa.”
Nhưng mở như thế nào, phía sau cửa có thứ gì thì lại không rõ lắm.
Đế Thiếu Cẩm cũng thử gõ lên thân kiếm, sau đó dùng linh khí hóa thành nhánh cây để nhánh cây lan dọc theo toàn bộ thanh kiếm gãy, cuối cùng dừng lại ở một điểm, nhánh cây mang linh khí màu xanh nhạt gõ nhẹ vào đó.
"Đường vào ở đây."
"Mở ra xem thử."
Nếu đã quyết định dùng nơi này làm lãnh địa cho tông môn mới, đương nhiên nàng phải nhìn qua mới được.
Không đợi Vân Thiêm Y nói thêm, Đế Thiếu Cẩm cũng biết nàng không muốn dùng phương pháp bạo lực để mở cửa, vì thế giải thích tình hình mà mình đã dùng linh khí thăm dò:
"Cánh cửa này chỉ có thể mở bằng chìa khóa."
Hắn chỉ vào một chỗ: "Đây chính là ổ khóa."
Đó là một vị trí trên thân của thanh kiếm gãy khổng lồ, bên trên có khắc chữ:
Bổn lai vô nhất vật.
Hà xứ nhạ trần ai.*
*Bài kệ của Lục tổ Huệ Năng, tạm dịch: “Xưa nay không một vật, Nào chỗ vướng trần ai?”
Ổ khóa nằm ở trong chữ “nhất” kia.
Vân Thiêm Y suy xét chiều dài chiều rộng, gật đầu: “Vừa đủ c*m v** một thanh kiếm.”
Mặc dù nói vậy, nàng cũng không ngốc đến mức trực tiếp dùng kiếm Huyền Diễm c*m v**.
Với cơ chế tinh xảo như thế này, khả năng cao bên trong sẽ có cơ quan, hiện giờ nàng hành tẩu giang hồ đều sử dụng kiếm Huyền Diễm, nàng cũng đã cải tạo qua nhiều lần, dùng rất vừa tay, qua một thời gian nữa có thể sẽ sinh ra kiếm phách, nếu c*m v** đây rắc một cái rồi gãy, vậy thì thật không đáng.
Đế Thiếu Cẩm nhặt một đoạn kiếm gãy ở dưới đất lên, đưa cho Vân Thiêm Y: “Dùng cái này thử xem.”
Lúc Vân Thiêm Y chuẩn bị cắm mũi kiếm vào, linh khí xung quanh đã xảy ra biến hóa.
Linh khí xung quanh kiếm gãy tụ lại, dần dần hóa thành hình người trên không trung.
“A.” Vân Thiêm Y liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương.
Người nọ mặc y phục ngắn, đeo kiếm bên hông, vẻ ngoài điển hình của một vị Kiếm tu, ước chừng ngoài ba mươi, tướng mạo dễ gần, lúc này lại lộ ra nụ cười khổ sở: “Vô Tướng, à không, nên gọi ngài là Kiếm Đế tôn thượng mới đúng… Bỏ mũi kiếm trong tay ngài xuống đi.”
“Vô Nhai sư huynh…” Vân Thiêm Y hơi giật mình: “Không ngờ nơi này là của huynh… Thì ra huynh cũng ngã xuống rồi.”
Sau khi trùng kiến Vô Tướng Kiếm Tông, nàng đã từng liên hệ các huynh đệ tỷ muội ở sư môn cũ, Cảnh Văn Tấn đã ở lại, Vô Nhai cũng vậy, có điều không như Cảnh Văn Tấn, sau khi Vô Tướng Kiếm Tông ổn định, Vô Nhai chân nhân đã rời khỏi Vô Tướng Kiếm Tông, dường như muốn tìm kiếm chân ý kiếm đạo của riêng mình.
Vân Thiêm Y chưa bao giờ mơ màng về chân ý kiếm đạo, xét điểm này nàng quả thật là Kiếm Đế chí tôn trời sinh.
Sau đó hai người cũng từng liên lạc vài lần, rồi Vô Nhai chân nhân mất tăm hơi, mà Vân Thiêm Y thì bắt đầu đột phá lên tu sĩ nhất phẩm.
Chớp mắt đã hơn vạn năm.
Bởi vì Vân Thiêm Y không cảm ứng được Vô Nhai chân nhân đã ngã xuống, cho nên nàng luôn cho rằng sư huynh đang bế quan ở đâu đó, hoặc đang chu du ở đại lục.
Không ngờ hắn ta lại ngã xuống.
Càng không ngờ, hắn ta đã để lại linh khí trong bí cảnh này.
Càng bất ngờ nhất là, sư huynh của nàng! Để lại linh khí! Trong bí cảnh này! Mà bí cảnh này lại không cho nàng bất cứ kỳ ngộ nào!
Thế này là sao hả!
Vân Thiêm Y khó chịu ném thanh kiếm gãy xuống.
Vô Nhai không khỏi giật mình, nhưng lại vui vẻ nói: “Ngài vẫn như xưa, mà sao vẻ ngoài lại không giống? Nếu không nhờ kiếm hồn, ta thật sự không nhận ra đấy.”
Vân Thiêm Y thở dài: “Đừng dùng kính xưng, bây giờ muội cũng không thật sự là Kiếm Đế đâu.”
Nàng thuật lại sơ qua những việc mà mình đã trải qua cho Vô Nhai chân nhân nghe, nghe xong, Vô Nhai chân nhân suýt tiêu tán thêm lần nữa.
“Vậy mà, Tông Hạo… Là đệ tử lứa sau à.” Lúc hắn ta còn ở đó thì không nghe nói đến người này. “Ôi, cũng là số mệnh cả, tuy muội ngã xuống nhưng vẫn mang theo kiếm hồn mà chuyển thế, xem ra vị trí Kiếm Đế cuối cùng vẫn thuộc về muội.”
“Sư huynh, tình hình của huynh là sao, bí cảnh này là của vị nào đã ngã xuống vậy?”
“Thôi, hai người vào đây rồi nói tiếp.” Linh khí Vô Nhai chân nhân nháy mắt tiêu tán, đoạn kiếm khổng lồ phát ra một tiếng rầm vang trời, chính giữa chợt mở thành một lối vào.
Bên trong là tầng tầng bậc thang đưa xuống dưới.
Vân Thiêm Y đi theo, càng đi xuống nàng lại càng cảm nhận được nhiệt độ thấp đi rất nhiều, cho đến khi tới một thạch thất, tóc của nàng đã đông lại thành băng tinh, nhưng lập tức bị ngọn lửa từ kiếm Huyền Diễm nung chảy.
Thạch thất, hay nói đúng hơn là băng thất lại không nhỏ, ngược lại khá là rộng rãi, nhưng bên trong không có cái gì, chỉ có một chiếc giường làm từ băng tuyết, bên trên có một người đang nằm.
Vân Thiêm Y đi qua, không ngoài dự đoán, đúng là thi thể của Vô Nhai chân nhân.
… Là thi thể thật à?
Nàng quét thần thức qua, cảm ứng được nội đan và nội hải của Vô Nhai chân nhân không hề tiêu tán, đan điền vẫn đang vận chuyển như cũ.
Chỉ là hắn ta không còn thở mà thôi.
Bên cạnh giường băng, ảo ảnh của Vô Nhai chân nhân lại hiện ra một lần nữa: “Trạng thái của ta có thể nói là đã chết, nhưng không chết hẳn.”
Vân Thiêm Y hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Rồi lại hỏi: “Còn nữa, bí cảnh này là nơi nào?”
Vô Nhai chân nhân không vội vàng trả lời nàng, mà hỏi ngược lại Vân Thiêm Y một chuyện: “Vừa nãy muội nói, Phong Bất Quy đã là lão tổ Tình tu, Tình tu nhất phẩm à?”
“Phải, tuy hiện giờ y bị bọn muội phong ấn ở dãy núi Dương Tuyền, nhưng sớm muộn gì y cũng sẽ khôi phục sức mạnh thôi.”
“Thì ra là thế.” Vô Nhai chân nhân thở dài: “Thì ra là thế.”
Vân Thiêm Y hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Vô Nhai chân nhân trả lời câu hỏi thứ hai của Vân Thiêm Y: “Nơi này bí cảnh của Tiêu Thanh Doanh, Thanh Tiêu chân nhân, Tình tu nhất phẩm đời trước.”
“Nhất phẩm?” Vân Thiêm Y ngờ vực thốt lên.
“Nhất phẩm sao?” Đế Thiếu Cẩm cũng rất thắc mắc: “Ta đã quét thần thức qua, nhìn thế nào cũng không giống như là nhất phẩm.”
“Thú Đế tôn thượng.” Vô Nhai chân nhân rất mực cung kính khi nói chuyện với Đế Thiếu Cẩm, dù sao đây cũng không phải sư muội nhà hắn ta: “Bởi vì trước khi Tiêu Thanh Doanh ngã xuống đã bị người ta cướp đoạt nội đan nhất phẩm, ảo cảnh này hóa thành bí cảnh, thoạt nhìn chỉ có nhị phẩm thôi.”
“... Là Phong Bất Quy làm à?”
Vô Nhai chân nhân lắc đầu: “Không phải, tuy ta không chắc chắn, nhưng có thể trở thành tu sĩ nhất phẩm, Phong Bất Quy ắt phải tu hành đến nơi đến chốn rồi.”
“Trước giờ các đạo đều không xảy ra chuyện đoạt nội đan tu hành, không phải vì mọi người có đạo đức, mà là vì có đoạt cũng vô dụng.”
“Không sai.” Vân Thiêm Y gật đầu: “Thiên đạo sẽ không cho phép người đoạt nội đan của người khác trở thành Đế Tôn.”