Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 130

Vân Thiêm Y là tu sĩ gần thiên đạo nhất trong vòng ba trăm triệu năm qua, nàng nói những lời này, một người (mèo) và một người quá cố đều không có dị nghị.

Nhưng mà, vậy cũng lạ quá.

“Thanh Tiêu chân nhân chính là Tình tu nhất phẩm, có thể cướp đoạt nội đan của nàng, đối phương ít nhất cũng phải là nhất phẩm…” Vân Thiêm Y cau mày.

Nàng là Kiếm tu đầu tiên trong số Kiếm tu trở thành nhất phẩm, đồng thời cũng là vị tu sĩ nhất phẩm đầu tiên ở đại lục Thần Châu, Thanh Tiêu chân nhân chắc chắn trở thành nhất phẩm sau nàng.

Có điều, trước khi Phong Bất Quy trở thành Tình tu nhất phẩm, Vân Thiêm Y hoàn toàn không biết gì về Tình tu.

Nàng biết về Ma tu thông qua Tôn Thanh Y, hơn nữa nàng từng giúp đỡ Tôn Thanh Y nên nắm được tình hình phần nào.

Nàng biết về Yêu tu là nhờ Đế Thiếu Cẩm khi ấy vẫn còn là nhị phẩm.

Ba đạo tu tà, chỉ có Tình tu là thần bí nhất, suốt một thời gian dài mấy tông môn lớn ở dãy núi Dương Tuyền không hề mở cửa hay giao lưu với bất kỳ ai.

Cho nên Vân Thiêm Y gần như chỉ biết đến cái tên của Thanh Tiêu chân nhân, biết rằng có người như vậy chứ chưa từng gặp, không rõ tu hành bao lâu, thuộc phái nào của Tình tu.

Hơn nữa rất nhanh sau đó, trước khi Tôn Thanh Y trở thành nhất phẩm, Thanh Tiêu chân nhân đã ngã xuống.

Lúc vị này ngã xuống, Vân Thiêm Y cảm ứng được trong chớp mắt, nhất thời có phần thổn thức, có điều cũng chỉ thoáng qua, thứ nhất là vì lúc ấy chỉ có một mình Vân Thiêm Y là nhất phẩm, nàng cũng chưa từng kết giao thân thiết với một vị nhất phẩm nào, thứ hai là nàng không thân thiết với Thanh Tiêu chân nhân, nói đúng hơn là không hề quen biết.

Tuy nhiên, Vân Thiêm Y có thể xác định đôi điều.

Lúc Thanh Tiêu chân nhân ngã xuống, cả đại lục Thần Châu cũng chỉ có một vị nhất phẩm, ấy chính là nàng, Vân Thiêm Y.

Sao nàng có thể đi giết Thanh Tiêu chân nhân được, có nằm mơ cũng không.

Sau khi Vân Thiêm Y lên đến nhất phẩm, gần như không rời khỏi Vô Tướng Kiếm Tông ở dãy núi Cửu Loa.

Lúc này Vô Nhai chân nhân chỉ biết cười khổ: “Nói cũng ngại, không phải là tu sĩ nhất phẩm hại ngài ấy, chỉ có thể nói, người khổ vì tình, rốt cuộc không thể tiến xa trên con đường tu đạo.”

Đây là lý do thoái thác của Kiếm tu, nhưng thật ra rất hợp ý Vân Thiêm Y, nàng gật đầu tán đồng, không chú ý đến Đế Thiếu Cẩm mặt mày khó chịu ở bên cạnh dường như đang suy tư ngẫm nghĩ gì đó.

Tình tu, Tình tu nhất phẩm… Tình tu…

“À.” Nàng bừng tỉnh vỗ tay: “Có phải Thanh Tiêu chân nhân rất xinh đẹp không? Giống như thế này.”

Vân Thiêm Y khoa tay múa chân một hồi, miêu tả tương đối rõ ràng diện mạo đấy.

Đế Thiếu Cẩm nghe, đúng là vị mỹ nhân tuyệt thế mà bọn họ gặp dưới lầu các.

Tuy mô tả của Vân Thiêm Y không đáng tin lắm, nhưng Vô Nhai chân nhân dựa trên những gì bọn họ đã trải nghiệm, cũng đoán ra được phần nào: “Lúc các ngài đi lên đã vào trong Doanh Lâu đúng không? Phải, người đó là ảo giác của chính Thanh Doanh để lại trong ảo cảnh.”

“Vậy thì mỹ nhân trong cuộn tranh này.” Vân Thiêm Y lấy cuộn tranh mỹ nhân ra, mở cho Vô Nhai chân nhân xem: “Đây là dáng vẻ vốn có của Thanh Tiêu chân nhân à?”

Vô Nhai chân nhân gật đầu: “Đúng vậy.”

“Quả nhiên.” Vân Thiêm Y nói: “Dung mạo của Tình tu nhất phẩm thật sự thay đổi một cách ngoạn mục.”

Bảo sao khi nàng nhìn vị đại mỹ nữ tuyệt thế trong Doanh Lâu, cứ cảm thấy nàng ta có một vẻ tuyệt thế rất quen thuộc.

Giống ai nhỉ?

Thì ra là giống Phong Bất Quy.

Không phải dung mạo hai người giống nhau, mà là cái cảm giác đẹp đến trời nghiêng đất đổ, người ghét thần ghen, không nói nên lời, nhật nguyệt biến sắc như trong tiểu thuyết.

Lúc Phong Bất Quy vẫn còn là Kiếm tu, y không có dáng vẻ như bây giờ, tuy có thể nói là anh tuấn nhưng cũng chỉ như vậy thôi.

Ngọc Liên lại không thay đổi quá nhiều, đúng là có xinh đẹp hơn nhưng không tới mức thái quá như thế.

Cho nên có lẽ đây là bí pháp đặc biệt nào đó chỉ có Tình tu nhất phẩm sở hữu, thậm chí là không thể tự khống chế, khi tới nhất phẩm sẽ trở nên như vậy, mê hoặc nhân tâm.

Vân Thiêm Y lại hỏi: “Vậy sư huynh đã gặp phải chuyện gì mà ra nông nỗi này?”

Sống không ra sống, chết không chết hẳn.

Vô Nhai chân nhân lắc đầu: “Một lời khó mà nói hết, sau này có cơ hội ta sẽ kể lại sau.”

Thấy hắn ta có vẻ không muốn nói, Vân Thiêm Y cũng không ép buộc nữa, hỏi sang chuyện khác: “Muội có thể sử dụng bí cảnh này không?”

Nàng muốn lập một tông môn mới, nơi này hợp ý nàng hơn hẳn các bí cảnh khác.

Vô Nhai chân nhân suy nghĩ một lát, nghiêm túc trả lời: “Được.”

Hắn ta phất tay, dùng linh khí trong lòng bàn tay mình dựng nên một không gian kiến trúc mờ nhạt, xây một ngọn núi lên đó: “Đây là núi Mộ Kiếm, à, đây là cái tên mà ta tự đặt.”

“Vâng, vâng!” Vân Thiêm Y vừa đến đã gọi núi này là núi Mộ Kiếm, nàng gật gù liên tục, không hổ là sư huynh của nàng.

“Muội muốn làm gì trên ngọn núi này đều được, miễn sao đừng để cho đệ tử đến chỗ Doanh Lâu là được.” Ánh mắt Vô Nhai chân nhân hơi tối lại: “Kẻo lại quấy rầy ngài ấy.”

Người đã quấy rầy người ta xong gật đầu liên tục: “Muội biết rồi.”

Vân Thiêm Y lại thuật lại những gì mình đã làm: “Liệu có gây ảnh hưởng gì không?”

“Không đâu.” Vô Nhai chân nhân bật cười: “Đợi một thời gian nữa sẽ trở về như cũ thôi.”

“Bức tranh mỹ nhân này không trả lại cũng không ảnh hưởng chứ?”

“... Muội cứ treo lại chỗ cũ cho ngài ấy đi.”

Vân Thiêm Y đưa tranh mỹ nhân cho Đế Thiếu Cẩm: “Giao cho ngươi đấy.”

“Ngoại trừ khu vực bên ngoài núi Mộ Kiếm, tốt nhất muội đừng đi đâu hết.” Vô Nhai chân nhân nói: “Ngoài biển cũng có thứ gì đó.”

“Độ khoảng năm sáu trăm năm trước, có một vài sinh vật bước vào bí cảnh này, hình như đã trú ngụ bên dưới đáy biển, sinh sôi qua vài đời.”

“Có điều ta không thể rời khỏi băng thất này quá xa, cho nên chỉ đành đứng nhìn từ trên đỉnh núi, cũng không nhận ra điều gì, hầu như bọn chúng không hề ngoi lên mặt biển.”

Vân Thiêm Y dường như nắm bắt được điều gì đó.

Nàng quay đầu hỏi Đế Thiếu Cẩm: “Ngươi có cảm nhận được khí tức của thần thú không?”

Là Thú Đế chí tôn, hắn có thể hoàn toàn nắm bắt các thần thú.

Đế Thiếu Cẩm lắc đầu: “Không có.”

“Ngươi còn nhớ rõ lý do chúng ta vào đây không?” Vân Thiêm Y nói: “Còn có những lời mà Phục Quang chân nhân đã nói lúc ấy.”

Hải Nguyệt chân nhân cầm đầu Ma tu, đang trùng kiến Hải Vực.

Nhưng Hải Vực đã bị phong tỏa, trừ phe phái của Hải Nguyệt chân nhân, không ai có thể bước vào.

“Năm sáu năm trước, đóng quân ở đây, thôn Hồng Gia có rất nhiều phàm nhân mất tích, Ma tu hành tung bất định…” Vân Thiêm Y gãi cằm: “Chẳng lẽ những chuyện này không hề dính líu sao?”

Đế Thiếu Cẩm cau mày: “Ý nàng là, Ma tu đang ở dưới đáy biển sao?”

“Ta chỉ suy đoán thôi, có lẽ có khả năng này.” Vân Thiêm Y nói: “Dù gì ngươi cũng là Thú tu nhất phẩm, tuy bây giờ ta chỉ còn thất phẩm nhưng tốt xấu gì vẫn còn giữ thần thức cấp bậc Kiếm đế, sư huynh của ta cũng là tu sĩ nhị phẩm, ba người chúng ta lại không dò la ra thứ gì, đây là tình huống bình thường à?”

Đế Thiếu Cẩm nghiêm túc cẩn thận nói: “Nếu đối phương không có tu vi, chúng ta cũng sẽ không cảm ứng được.”

Thần thức chỉ nhằm vào các tu sĩ, đối với phàm nhân, chỉ có thể phán đoán ra là có sinh vật sống, không thể thông qua thần thức để dò la đối phương một cách chi tiết được.

Dù sao phàm nhân cũng không có nội hải hay thần thức.

“Nếu chỉ là sinh vật biển bình thường thì ngươi đã quét ra từ lâu rồi, cho dù ngươi không nhìn ra cái gì thì vẫn có thể cảm ứng mà?” Đế Thiếu Cẩm là Thú Đế chí tôn cơ mà!

Tiếc là để tránh rút dây động rừng, Đế Thiếu Cẩm chỉ quét thần thức qua thôi.

Nếu thật sự là sinh vật biển, hắn chỉ cần phóng thích khí thế uy nghiêm của Thú Đế ra, thậm chí không cần xuống nước, sinh vật biển bên dưới đều sẽ ngoi lên chiêm ngưỡng… À, là kính ngưỡng Thú Đế.

“Xem ra, phải xác định là thứ gì mới được.”

Nếu chỉ là sinh vật biển, vậy thì không sao, mọi người có thể cùng chung sống hòa thuận.

Nếu là Ma tu, vậy phải thương lượng bàn bạc một phen, quyết định nơi này thuộc về ai.

Đương nhiên, nếu đối phương đã xây dựng khá hoàn chỉnh, hiển nhiên Vân Thiêm Y sẽ nhượng bộ.

Dù nàng có muốn, nhưng cũng không định cướp đoạt từ trong tay người khác.

Nếu đối phương chỉ trưng dụng nơi này làm cứ điểm một thời gian ngắn, vậy đừng trách nàng không khách khí.

Có điều…

Vân Thiêm Y cảm thấy hơi đau đầu.

Đế Thiếu Cẩm không chịu xuống nước, Thố Vinh sợ nước, Chiếu Dạ gặp nước là tắt.

Vô Nhai chân nhân nhìn dáng vẻ rầu rĩ của nàng, không kìm được mà hỏi: “Sao không nhờ Cảnh Văn Tấn giúp muội?”

Vân Thiêm Y nói: “Sau khi muội ngã xuống thì không còn liên hệ với huynh ấy được nữa.”

“Không phải chứ.” Vô Nhai chân nhân nói: “Nếu muội đã từng thi triển lộ ra kiếm phách, chắc chắn hắn sẽ cảm nhận được sự tồn tại của muội, cho dù không liên hệ được muội, Cảnh Văn Tấn vẫn có thể liên hệ lão tổ Trận tu mà, tóm lại chắc chắn hắn có thể tìm được muội.”

Vừa nói dứt lời, ba người ở đây đều trầm mặc.

Rõ ràng Cảnh Văn Tấn có thể tìm được Vân Thiêm Y, nhưng lại không đến tìm.

Việc này chứng tỏ điều gì? Một là hắn có việc quan trọng hơn, tạm thời không rảnh để tìm gặp Vân Thiêm Y.

Thứ hai, rất hiển nhiên, hắn cũng không còn nữa.

Vân Thiêm Y cố gắng xua đi sự bất an trong lòng, nói: “Có lẽ Văn Tấn có tính toán khác.”

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng chỉ có thể nhờ Kính Thành Tuyết, đương nhiên cũng không cần Kính Thành Tuyết hạ mình ra tay, nhờ cậu ta giới thiệu một vị Trận tu nhị phẩm đến đây hỗ trợ là được.

Nghĩ vậy, Vân Thiêm Y trực tiếp dùng phù truyền âm để liên lạc đối phương, Kính Thành Tuyết nghe xong tiền căn hậu quả thì ngẫm nghĩ: “Để ta bảo Xung Nam chân nhân qua đó, nàng ta cũng đang ở núi Bỉ Khưu, lâu lắm rồi không được gặp cô.”

Không mất nhiều thời gian, Vân Thiêm Y đã bước vào bí cảnh của Xung Nam chân nhân.

Đối phương trông như một thiếu nữ hơn hai mươi tuổi, mái tóc đen dài búi cao vô cùng gọn gàng, người khoác đạo bào màu vàng nhạt, tay áo bay phấp phới, còn cầm theo một cây phất trần.

Thoạt nhìn vô cùng đứng đắn.

Trước tiên, nàng ta hành lễ với Đế Thiếu Cẩm một cách vô cùng đứng đắn: “Thú Đế tôn thượng.”

Đế Thiếu Cẩm gật đầu.

Xung Nam chân nhân là tâm phúc của Kính Thành Tuyết, chút lễ nghi thể diện này Đế Thiếu Cẩm bắt buộc phải thể hiện, mặc dù hắn là Đại Miêu Miêu nhưng không có nghĩa không biết cách làm người.

Tới khi nhìn sang Vân Thiêm Y, Xung Nam chân nhân đánh giá nàng từ trên xuống dưới hồi lâu, rồi mới thở một hơi thật dài: “Ngài mặc trường bào vẫn đẹp hơn.”

Vân Thiêm Y cúi đầu nhìn y phục ngắn trên người mình: “Kiếm tu bọn ta đều mặc thế này mà!”

“Nếu ngài đã không còn là Kiếm Đế chí tôn, chi bằng tới chỗ Trận tu bọn ta, bổn đạo chắc chắn sẽ cầm tay chỉ dạy ngài.” Nói xong, Xung Nam chân nhân chợt nắm lấy tay Vân Thiêm Y.

Ngay tức thì, mu bàn tay của nàng ta bị một cái đuôi mèo đỏ lửa hung hãn đánh lên.

Đế Thiếu Cẩm liếc nhìn nàng ta: “Mau nhảy xuống xem dưới biển có thứ gì đi, đừng có làm mấy trò linh tinh nữa.”

Bình Luận (0)
Comment