Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 131

Xung Nam chân nhân lẩm bẩm lầm bầm một lát, cũng không biết nàng ta lẩm bẩm cái gì, nhưng rốt cuộc cũng bước chân ra, có điều nàng ta không trực tiếp mở Truyền Tống Trận trong băng thất mà xuống núi trước, đến giữa sườn núi rồi mới nhìn xuống mặt nước.

“Có một vài cách, tôn thượng muốn chọn cách nào?” Xung Nam chân nhân nói: “Một là ta xuống thẳng dưới đó xem thử tình hình…”

“Ngươi xuống thẳng dưới đó xem tình hình đi.” Đế Thiếu Cẩm gần như không cho nàng ta thời gian nói nhiều hơn, hắn hơi phất tay lấy ra một hạt châu: “Dùng cái này đi.”

“Tị Thủy Châu.”

Xung Nam chân nhân và Vân Thiêm Y đồng loạt im lặng.

Ngài có vật này, sao ngài không đích thân xuống đi!

Vân Thiêm Y không xuống dưới bởi vì hiện giờ nàng chỉ có thực lực thất phẩm, Kiếm tu xuống nước xem như mất đi hai phẩm, cũng chỉ còn thực lực cửu phẩm.

Nàng xuống đó thì không còn tu vi luôn à?

Đế Thiếu Cẩm hừ lạnh, có Tị Thủy Châu thì sao, hắn ghét nước, hắn không muốn xuống!

Xung Nam chân nhân cũng không định tốn thời gian thêm, xoay người nhảy xuống nước.

Không lâu sau, phù truyền âm trong tay Vân Thiêm Y chợt sáng lên.

Nàng dựa theo phương pháp mà Xung Nam chân nhân chỉ, rót linh khí vào đó, hơn nữa phối hợp với một phù trận khác.

Có trận tu cấp cao ở đây, mọi người luôn có cơ hội sử dụng đủ loại phù trận thiên kỳ bách quái tiện lợi.

Sau khi phù trận gần như cháy rụi trong không trung sẽ để lại một vòng tròn màu lam nhạt, bóng hình của Xung Nam chân nhân từ từ hiện lên giữa vòng tròn màu lam.

“Có được không?” Thần thức của Xung Nam chân nhân xuyên qua vòng tròn màu lam, truyền đến chỗ Vân Thiêm Y và Đế Thiếu Cẩm: “Phù trận mới nhất mà Trận tu bọn ta làm ra đấy.”

“Khá ổn.” Vân Thiêm Y nói: “Rất tiện lợi.”

“Cực kỳ vô dụng.” Đế Thiếu Cẩm hoàn toàn không khách khí: “Có thể dùng thần thức giao lưu chí ít cũng phải tam phẩm trở lên, đã thăng đến tam phẩm, muốn liên lạc với nhau thì có một vạn cách, đâu có cần đến thứ này.”

“... Cũng có lý.” Xung Nam chân nhân hoàn toàn không để ý đến thái độ của Đế Thiếu Cẩm.

Nàng ta đã từng diện kiến chân thân của Thú Đế chí tôn, là một con mèo lông đỏ như lửa.

Ai lại chấp nhặt tính tình khó chiều của loài mèo chứ, con mèo nào cũng khó chiều như vậy thôi mà.

“Có điều nếu tu sĩ cấp thấp cấp trung có thể sử dụng thứ này để nói chuyện trực tiếp với nhau thì cũng rất thuận tiện, còn có thể nhìn thấy dáng vẻ của đối phương nữa.” Vân Thiêm Y cố gắng cứu vãn một tí tôn nghiêm của Xung Nam chân nhân.

“Thật ra cũng không được.” Có vẻ Xung Nam chân nhân đã lặn xuống sâu hơn, nước biển xung quanh nàng ta càng lúc càng tối lại: “Muốn thi triển phù trận này, chí ít cũng phải có vị cách tam phẩm, nếu không sẽ không mở được đâu.”

Bởi vì chỉ cần vị cách, không cần linh khí, dĩ nhiên Vân Thiêm Y cũng có thể thi triển.

“... Mấy người thiết kế phù trận này để làm gì vậy?”

Xung Nam chân nhân bình thản nói: “Đương nhiên là để nói chuyện phiếm, còn có thể nhìn mặt lão bằng hữu cách nghìn dặm xa xôi… Chà, mọi người có nhìn thấy thứ ở phía trước không?”

Vân Thiêm Y tập trung nhìn chăm chú về trước, không kìm được mà cau mày: “Đây là…”

Xung Nam chân nhân đẩy vòng tròn màu lam lên phía trước, từ giữa vòng tròn là một khối… Kiến trúc hình vuông không có giới hạn?

Đáy nước quá tối, âm âm u u, Vân Thiêm Y thật sự không thể nhìn rõ, chỉ có thể thấy hình dạng sơ bộ.

“Ta đoán là phong ấn.” Xung Nam chân nhân nói: “Không, là kết giới mới đúng, nói chung ta cảm thấy có phần quen mắt, không lẽ là đồ vật của Trận tu bọn ta?”

Vân Thiêm Y: …

Một cái bí cảnh bé tí thế này mà dung hợp nhiều thứ vậy cơ à.

Miếu nhỏ thích gió to đúng không?

Nếu không phải núi Mộ Kiếm rất thích hợp, Vân Thiêm Y đã muốn bỏ cuộc rồi.

Có điều, đến cũng đến rồi, xem kỹ rồi tính.

Xung Nam chân nhân hỏi: “Đối với kiến trúc này, sẽ có một số cách giải quyết, hai vị tôn thượng…”

“Trực tiếp mở trận, đột nhập vào trong.” Vân Thiêm Y nhanh chóng đưa ra quyết định.

Đã đến bước này rồi còn cẩn thận cái gì, rõ ràng thứ này không phải là thủy thú.

Cho dù thủy thú có hang ổ thì cũng sẽ có hình dạng khác nhau, không thể nào là hình vuông ngay ngắn như vậy được.

Nếu là Trận tu, vậy thì Xung Nam chân nhân có tiến vào cũng không đáng ngại, nàng ta là Trận tu nhị phẩm, đa số Trận tu đứng trước mặt nàng ta chỉ có thể cúi đầu xưng thần, dù sao sự áp chế của cấp cao với cấp thấp rất mạnh, huống hồ Xung Nam chân nhân là tâm phúc của Kính Thành Tuyết, học từ chỗ cậu ta không biết bao nhiêu bản lĩnh, Trận tu bên ngoài không thể là đối thủ của nàng ta.

Nếu là Ma tu, Ma tu không có tu sĩ nhất phẩm tọa trấn, sợ cái gì, không phải sợ, tiếp tục xông lên!

Xung Nam chân nhân đương nhiên đã có chuẩn bị, nàng ta vung phất trần, thoáng chốc phía trước lóe lên một trận pháp ánh vàng rất lớn, đáy biển tăm tối một khoảng thời gian dài đột nhiên lóe lên chói mắt, khiến Vân Thiêm Y không khỏi lùi về sau hai bước.

Đạo bào của Xung Nam chân nhân bị linh khí thổi bay phần phật, không ngừng dao động trong nước, mà trận pháp khổng lồ kia thì từ từ di chuyển về trước, giống như vừa thăm dò vừa áp sát lên vách tường của tòa kiến trúc hình vuông.

Ký hiệu và chú pháp trên trận pháp nhanh chóng biến động không ngừng, giống như một loại cơ quan, lần lượt hướng về chu vi của vòng tròn, để lộ ra một không gian truyền tống thật lớn ở chính giữa.

Xung Nam chân nhân trực tiếp tạo một trận pháp truyền tống từ ngoài vào trong ngay trên bức tường của tòa kiến trúc, nói theo cách thông thường chính là mở cửa.

Đến lúc này, đồ vật bên trong kiến trúc trực tiếp hiện ra.

Vân Thiêm Y dần quen với luồng sáng vàng rực, đến khi nhìn kỹ lại nhận ra đó là gì, nàng hít sâu một hơi lạnh: “Chúng ta đi xuống thôi.”

Sắc mặt Đế Thiếu Cẩm cũng trở nên nghiêm trọng, lúc này hắn không than phiền mình ghét dính nước gì nữa, chỉ nói: “Ta trở về ảo cảnh trước đã.”

Đi lấy một món đồ.

Vân Thiêm Y gật đầu, lại bảo Xung Nam chân nhân đưa nàng vào.

Sau khi tiến vào trong kiến trúc, nàng không kìm được mà nổi cả da gà.

Chỉ cần là người bình thường, ở đây đều cảm thấy không thoải mái.

Ngay cả Xung Nam chân nhân là một nhân vật không quá bình thường mà cũng không chịu nổi: “Thật ghê tởm, đây không phải là việc mà Trận tu bọn ta gây ra.”

Vân Thiêm Y nhìn chằm chằm vào vách tường giống như là máu thịt, thậm chí còn đang co bóp kia, nàng vô thức ngừng thở: “Là Ma tu.”

Dừng lại một chút, hồi tưởng trong giây lát, trước đây nàng từng lục lọi Tàng Thư Các của Tôn Thanh Y trong thành Vô Ảnh, từng thấy trận pháp này, bởi vì nội dung trên tranh minh họa lúc đó không khác cảnh tượng trước mặt Vân Thiêm Y là bao, cũng nhờ có tranh minh họa nàng mới ấn tượng đôi chút.

Cuốn bí tịch đó tên gì nhỉ?

Không nhớ nữa, nhưng chắc chắn là bí pháp Ma tu.

Toàn bộ máu thịt đều cung cấp máu cho phần “trái tim” ở trung tâm, đó là một tâm thất gần như trong suốt, bên ngoài chỉ có một lớp màng mỏng.

Mà trong tâm thất, hay nói cách khác, bên trong thứ có vai trò là trái tim thật sự.

Lại là một con nai con.

Nó có bộ da màu nâu đốm trắng, nhìn qua có vẻ khoảng mười tháng, sừng còn chưa dài, chắc là một con hươu cái chưa trưởng thành.

Vân Thiêm Y không nhìn ra nó còn sống hay chết, toàn bộ không gian bên trong đều vang lên tiếng thình thịch như tim đập.

Toàn bộ đều bị bức tường vuông vắn chặn lại, cho nên bất kể là Đế Thiếu Cẩm hay là Vô Nhai chân nhân ở bên ngoài đều không thể cảm nhận trong đấy có thứ gì.

Vân Thiêm Y có một dự cảm cực kỳ không tốt.

Nàng và con nai con này chắc chắn có duyên với nhau.

Nếu không, nàng cũng sẽ không khó chịu như vậy.

Nàng là Kiếm tu, là Kiếm tu chỉ một lòng một dạ với kiếm.

Nàng chỉ nghĩ đến một khả năng.

Lát sau, Đế Thiếu Cẩm đã quay lại.

Hắn vừa bước qua Truyền Tống Trận, nai con đột nhiên mở mắt, đôi mắt đen láy hồn nhiên trừng to ngơ ngác nhìn chằm chằm Đế Thiếu Cẩm.

Vân Thiêm Y cũng không kìm được mà nhìn sang Đế Thiếu Cẩm.

Trong tay hắn cầm một hạt châu màu đỏ máu.

Huyết Ngưng Châu của Tôn Thanh Y.

Đây là vật mà nàng ta, hay nói chính xác hơn là Cầm Sơn Nguyệt đã giao cho Vân Thiêm Y trước khi chết, Vân Thiêm Y đã đặt nó trong Linh Hồ ở Linh Thụ Tiên Cảnh, dù sao ở đó cũng có Ấn Luân Hồi.

Trước kia nàng không vội vàng tìm kiếm Tôn Thanh Y, dù sao cũng phải đợi chín đời, giờ mới qua mấy tháng, có khả năng kiếp đầu tiên của Tôn Thanh Y còn chưa lớn lên.

Nhưng không ngờ rằng, nàng gặp lại nàng ta, hoặc có thể nói là gặp nó trong tình trạng này.

Bàn tay còn lại của Đế Thiếu Cẩm cầm Ấn Luân Hồi, Ấn Luân Hồi, Ấn Luân Hồi, khi Ấn Luân Hồi từ từ mở ra trận pháp màu lam nhạt, dáng vẻ kiếp trước của nai con cũng hiện lên giữa không trung.

Quả nhiên là Cầm Sơn Nguyệt!

Vân Thiêm Y thở hổn hển hít một hơi sâu, tay nắm chặt kiếm Huyền Diễm.

Liệt hỏa bốc cháy hừng hực gần như càn quét toàn bộ không gian ngay lập tức, dưới sự tiếp sức của Đế Thiếu Cẩm, Huyền Diễm Liệt Hỏa không gặp bất kỳ trở ngại gì thiêu đốt toàn bộ máu thịt và trái tim kia.

Vân Thiêm Y chỉ bằng một nhát kiếm đã chặt đứt tâm mạch, cứu nai con ra.

Nai con yếu ớt đáng thương rơi lệ.

Nó nhận ra Vân Thiêm Y, nhưng không thể giao tiếp với nàng được.

“Đưa nó đến ảo cảnh của ngươi được không?” Vân Thiêm Y ngẩng đầu hỏi Đế Thiếu Cẩm.

Đế Thiếu Cẩm gật đầu, dịu dàng phất tay, nai con đã được vào Thánh Vực của loài thú.

Vân Thiêm Y và Xung Nam chân nhân tập trung, đề phòng có thứ gì đó đột ngột phát điên.

Động não là biết, nai con là Tôn Thanh Y chuyển thế không thể tự tiện đến đây rồi bị mắc kẹt được.

Huống chi, bức tường bên ngoài chứng tỏ đã được chuẩn bị từ trước.

Đến khi toàn bộ máu thịt đều hóa thành tro bụi, Xung Nam chân nhân là người phát hiện bất thường đầu tiên.

Nàng ta chỉ vào vách tường: “Có pháp trận.”

“Trận tu à?”

“Không phải, Trận tu bọn ta không có trận pháp âm độc như vậy.” Bọn họ nằm trong năm đạo tu chính thiên đạo, là tu sĩ chính phái, trong số năm đạo tu có thể có tu sĩ độc ác, nhưng tuyệt đối không có công pháp độc ác như vậy.

Nếu không vì sao tám đạo phải chia thành năm chính ba tà chứ, đó là dựa vào công pháp.

“Là Ma tu.” Xung Nam chân nhân quan sát kỹ càng: “Mặc dù ta không phải Ma tu, nhưng mà…”

Nàng ta phất nhẹ phất trần, nháy mắt, mấy trận pháp nhỏ màu bạc thoáng hiện ra xung qua trận pháp trên trần nhà, k*ch th*ch trận pháp khắc trên vách đá.

Rung động vài lần như vậy, Xung Nam chân nhân đã có phán đoán: “Trận pháp hệ luân hồi của Ma tu, cụ thể để làm gì thì ta không rõ.”

Thuật pháp hệ luân hồi đều là bí pháp của Ma tu, chẳng những không bao giờ dạy cho người ngoài, mà cả người trong đạo ở cấp thấp cấp trung cũng chưa chắc đã học được.

Đế Thiếu Cẩm lại lấy Ấn Luân Hồi ra lần nữa, rót linh khí vào trong Ấn Luân Hồi.

Giữa Ấn Luân Hồi phát ra một luồng sáng màu xanh nhạt, bắn thẳng vào trận pháp trên trần nhà.

Có tiếng lách cách vang lên.

Giống như tiếng lưu ly vỡ vụn.

Trận pháp trên trần nhà từ hoàn hảo mà dần dần nứt ra, rồi cứ thế biến mất!

Đế Thiếu Cẩm: …

Hắn không cố ý mà.

Hắn chỉ muốn thử xem, nếu đều là thuật pháp hệ luân hồi, vậy nó có phản ứng với Ấn Luân Hồi hay không thôi.

Ai ngờ lại có phản ứng lớn như vậy!

Bình Luận (0)
Comment