Cùng lúc đó ở một nơi khác.
Hoa Kỳ ngày....tháng...năm,
Ngây góc đường Royal Lane với Preston có một vụ tai nạn làm kẹt xe gần như cả tiếng đồng hồ. Trên chiếc xe tai nạn là một thanh niên gốc Á đang cố mở mắt,vì hắn ta biết nếu mình nhắm hai mắt lại thì định mệnh sẻ không bao giờ quây lại. Nhưng trời đã định số phận,hai con mắt quá mỏi mệt,nó cứ muốn nhắm lại. Hai bên tai và miệng máu không ngừng chảy ra,ngây bên ngực trái bị một miếng kiến xe xuyên thấu,hắn ta giờ đã biết tim mình thực sự ngừng đập hai mắt của hắn ta cũng nhắm lại.......
Tiếng nước chảy...." mình đang ở đâu nhỉ " ? Hắn ta tự hỏi. Cùng lúc hắn ta muốn mở mắt nhưng không được. " Mình chưa chết nhì " ? " Lạ,quá lạ "! Hắn ta gần như phát điên,muốn la vài tiếng nhưng lại không được. " Tại sao " ?
Nửa tiếng sau hắn ta cũng mở mắt ra được, đôi mắt hắn chớp chớp nhìn lên thì thấy trên trần là mấy lớp đá đang phát sáng. Xung quanh mội thứ được chiếu sáng nhờ lớp đá màu xanh lá cây. Hắn ta thật sự không biết nó thuộc loại đá gì. Hắn ta bắt đầu ngồi dậy,nhìn xung quanh một hồi rồi suy nghĩ.
"Lạ thật,ở đây không phải địa ngục. Toàn bộ bốn bức tường đá, không có lối ra. Mình đang ở trong một cái hang động thì phải " ? Hắn vẫn nhớ như in lúc đó mình bị tai nạn,tại sao lại ở đây chứ . Đáng lẻ ra hắn ta phải đi gập ông bà mới đúng chứ "?
Hắn ta đi một vòng hang động kiểm tra một hồi không thấy gì liền ngồi xuống. Ngây lúc hắn ta vừa ngồi xuống ngước mắt nhìn qua gốc phải có hồ nước nhỏ. Trong hồ hắn ta thấy màu nước hơi khác với bên ngoài. Thay vì một màu xanh lá cây thì trong hồ lại có màu cam lợt. Hắn ta thấy lạ liền nhảy xuống liền lặng xuống đái thì thấy một cây thương đang cấm dưới đái hồ. Ngây dưới cán thương có một viên ngọc màu cam đang tỏa sáng. Trên cây thương hắn ta thấy có hàng chữ Nôm " THIẾT THAI THƯƠNG ".
" Huh? Nó không phải cây THIẾT THAI CUNG sao? Đáng lẻ phải là THIẾT THAI CUNG chứ. Theo hắn ta biết cây THIẾT THAI CUNG là một trong Bốn Thần cung nổi danh thời Tây Sơn ở đâu lồi ra THIẾT THAI THƯƠNG "?
Suy nghĩ một hồi hắn ta liền quăng nó sau ót,vì càng suy nghĩ hắn ta cũng không phát hiện ra điều gì đến cây thương trước mặt hết cả. Hắn ta liền đưa tay chạm vào cây thương thì cảm giác rất ấm mà thoải mái nửa. Sau khi nhổ cây thương lên,hắn ta liền quây lại bờ. Sau khi ổn định lại hắn ta liền đưa mắt nhìn kỷ cây thương trong tay. Thân thương có màu bạc,toàn thân thương chỉ lớn bằng nửa cổ tay người lớn. Nhưng khi cầm không thấy nặng mà rất nhẹ. Hắn ta liền đứng dậy cầm cây thương múa bài " Thương Lê Pháp " của Vovinam thì cảm giác rất là thoải mái,mỗi lần đầu thương đưa ra trước hắn ta thấy như một con rồng đang nhe nanh múa vuốt vồ con mồi trước mặt.
Sau khi đánh xong " Thương Lê Pháp " hắn ta liền thốt lên.
- Một cây thương tốt.
Sau đó hắn ta ngồi lên một mỏm đá bằng phẳng,đưa tay vuôt ve cây thương đến khi hắn ta chạm vào viên ngọc thì cảm giác nó nóng lên. Hắn ta thấy lạ liền nghỉ đến mấy lần côi phim hay đọc truyện lấy máu nhận chủ. Hắn ta liền đưa chích vào đầu nhọn của mũi thương sau đó nhỏ lên viên ngọc,khi giọt máu đầu tiên rớt lên viên ngọc thì có diển biến. Mau không hắn ta không ngừng chảy vào viên ngọc.Hắn ta hoảng hồn liền quăn cây thương ra xa. Nhưng viên ngọc vẩn không ngừng hút lấy máu của hắn ta.
- Bà mẹ nó ! Lần này chêt chắc rồi. Không chết vì tai nạn xe thì chết khô không còn giọt máu nào.
Hắn ta lúc này dở khóc dở cười. Sau đó nhấm mắt lại một lát sau thấy máu bổng như ngừng lại. Hắn ta liền mở mắt ra thì thấy mình thì lơ lửng trên không,ở dưới đất thì cái sát đang khô quất. Một lát sau thì cơ thể hắn ta hóa thành bụi. Còn cây thương gần như ăn no đủ liền tỏa ra một màu sáng bay lơ lửng,nguyên hang động lúc đầu màu xanh lá cây giờ lại biếng thành màu cam. Ngây lúc này,viên ngọc trên cây thương bổng nhiên nức ra,cùng lúc đó một làng khói trắng bóc lên vang theo tiếng nói:
- À thật thoải mái! Rất bổ,rất ngon....Lâu lắm rồi mới có món ngon.....
Hắn ta lúc này đang há miệng nhìn cái linh hồn lơ lửng kia liền chửi:
- Bà mẹ,thằng già kia. Ăn cái gì không ăn,lại lấy cơ thể tía mày bổ dưỡng à!?
Lúc này làng khói hóa thành một ông già trên đầu quấn khăng,trên người mặc một vải thô màu đen. Lão ta đưa mắt nhìn một hồi rồi nói:
- Nghe giọng nỏi của ngươi hình như là người của đàng trong?
- Huh? Đàng trong ?
Hắn ta hỏi lại.
- Giọng của ngươi giống người nam hạ.
Hằn ta ngẩn ra rồi hỏi:
- Đây là thời đại nào ?
Lão già nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Ta không biết,ta chỉ biết là khi ta tử trận tưởng mình đả chết. Khi mở mắt ra đả thì thấy mình nầm trong viên ngọc trên cay thương rồi. Nếu ta nhớ không lầm đó là vào cuối tháng 4 năm Kỷ Mùi (1799).
Hắn ta nghe xong thì rùng mình:
- Tây Sơn thất hổ tướng Võ Ðình Tú (1).
Lão già nghe xong liền cười to một tiếng rồi nói:
- Đúng đúng ta là Võ Ðình Tú,đã lâu rồi không nhớ đến cái tên đó.
Nói xong Võ Ðình Tú liền nhìn hắn ta rồi hỏi:
- Ngươi tên gì,tại sao lại đến đây ?
Hắn nghe Võ Ðình Tú hỏi xong liền trả lời:
- Con tên Nguyễn Thành Sỹ Việt,nguyên nhân tại sao đến nơi này. Con bị tai nạn,tưởng mình chết ai dè khi mở mắt ra thì thấy mình đả ở đây.
Sau đó hắn ta liền thuật lại toàn bộ quá trình tìm thấy cây thương cho đến khi bị biếng thành linh hồn. Võ Ðình Tú nghe xong liền cười vài cái sau đó nói:
- Ta không biết ta ở đây đã bao lâu ? Nên ta đã lấy cơ thể của ngươi thì ít nhất cũng phải bù lại cho ngươi. Khi ta ở trong viên ngọc kia,ta cảm giác có một loại năng lượng không ngừng tôi luyện linh hồn của ta.
Võ Ðình Tú nói xong liền kêu Sỹ Việt đến gần,sau đó một tay cầm lấy viên ngọc tay kia chạm lên chán Sỹ Việt. Sau đó một luồn linh khí cứ không ngừng truyền vào linh hồn Sỹ Việt. Một tiếng sau,hắn ta cảm giác như mình muốn nổ tung,vì linh khí quá nhiều,vẩn cứ tuông vào không ngừng nghĩ,lại một giờ nửa trôi qua linh khí bắt đầu ngừng lại. Võ Ðình Tú mỉm cười rồi nói:
- Cảm ơn ngươi,nhờ máu và cơ thể của ngươi ta mới ra khỏi được viên ngọc đó.
Võ Ðình Tú nói xong thì linh hồn của lão từ từ tang biến. Riêng Sỹ Việt thì đang âm thầm cố đè nén luồng năng lượng kia. Nó cứ y như bông bóng đang bị bơm quá nhiều hơi gần như bị phát nổ. Sỹ Việt liền ngồi xuống dùng phương pháp hít thở của Vovinam,cố gắng làm cho luồn linh khí trầm ổn lại.
Chú thích: 1:) Võ Đình Tú (武廷秀, ?-1799) là danh tướng nhà Tây Sơn, Việt Nam. Ông được người cùng thời liệt trong Tây Sơn thất hổ tướng. theo wiki