Thần Huyền Đại Lục

Chương 4 - Giao Chiến Quang Ải

Sĩ Việt nhìn Thầy tào một hồi rồi đưa hai tay khoanh lại cung kính hỏi:

- Dạ,Thầy tào là người mới vào thôn phải không ạ ?

Thày tào chỉ gật đầu nhẹ rồi đưa hai mắt nhìn đám trẻ,sau đó ông đưa hai mắt nhìn chầm chầm vào Trần Mã Hạo từ trên xuống dưới. Ông trách lưởi vài cái rồi nói:

- Thân hình to lớn,sức khỏe hơn người mới tí tuổi đã vậy cũng hiếm có,chỉ có điều tính khí sao mà lại quá nóng nảy vậy ?

Ông liền quây qua nhìn Sĩ Việt nói:

- Con thì nhỏ tuổi,tính tình thì lại cương ngạnh,không chịu phục. Vừa rồi tính mạng con sắp nguy,con chỉ cần nhận thua một câu là xong rồi, tại sao khăng khăng một mực như vậy ? Nếu thầy không ra ta kiệp thời,chắc con đã gập mẫu Địa Phủ rồi.

Sĩ Việt ngây người, trong bụng cảm thấy điều Thầy tao nói chẳng phải là không đúng, chỉ có điều đối với việc đã xảy ra,nó cứ ấp úng mà không nói ra lời, nó cứ im mà không nói ra được là sao lại như thể ?

Trần Mã Hạo đưa tay quẩy Sĩ Việt lại một góc rồi nói thầm vào tai " tao thấy Thầy tào này hình như không được ổn,bọn mình đừng để ý đến làm gì." Sĩ Việt gật đầu rồi cũng đứng im với Trần Mã Hạo nhìn Thầy tào.

Thầy tào lại đưa mắt nhìn đám trẻ đứng sau lưng Trần Mã Hạo,bổng nhiên ông thở dài lẩm bẩm cái gì đó,làm đám trẻ đứng kề bên chẳng ai hiểu gì.

- Các con mình mẩy đã ước hãy về nhà mau,kẻo bệnh.

Đám trẻ dạ rang rồi cấm cuối mạnh ai nấy chậy. Chỉ có mình Sĩ Việt là đi ra cửa sau nhất,nó đưa hai mắt nhìn Thầy tào. Thấy ông mỉm cười hiền từ,đưa tảy phẩy vài cái:

-Con về lẹ đi,côi chừng cảm sốt bây giờ.

Sĩ Việt khoanh tay cúi chào Thầy tào rồi cũng phóng chạy trong cơn mưa tầm tã.

Thầy tào nhìn dáng của Sĩ Việt khuất dần trong đám mưa,rồi ông lắc đầu bước lại bàn thờ thấp vài nén nhang. Miệng thì lẩm nhẩm " đêm nay mong Tứ phủ[1] phù hộ cho thôn Quang Ải tai qua nạn khỏi,cầu phúc cho những đám trẻ đó được sống an lành."

Giờ Tý.

Màng đêm cứ bao phủ,mội thứ điều im lặng. Chỉ có những con mưa,những tiếng rào thét của sấm sét loang loáng.Cảnh tượng này càng thấy càng sợ,mội người điều đoán đêm nay sẻ có chuyện giữ chứ không có chuyện lành. Nhưng là chuyện gì ? Mội thứ sẻ ra sao ?

Ngây vào giờ Tý điểm canh ba đột nhiên vô số bóng đen xuất hiện như ma quỷ dưới cơn chớp nhoáng. Bọn họ từ bốn mặt tám phương xông vào từng căn nhà tiếp theo là tiếng reo hò, tiếng kêu réo vang dội. Kiếm ảnh đao vang lên cùng với tiếng mưa,những tiếng rào thét của những kẻ đau đớn,những tiếng chém giết, tiếng kêu rú chết chóc. Làm lạnh lùng cả một đêm.

Nơi ngôi đình cũ Thầy tào cứ ngồi xếp bằng hai mắt nhấm lại.Bổng đâu xuất hiện một vệt sấm dài đánh ngây trước mái đình. Tiếng nổ vang cũng không làm lây động được thầy tào. Ông từ từ mở mắt rồi đứng dậy bước lại cửa nhìn lên trời,những đám mây đen đầy sát khí,đậm đặc như mực,Thầy tào cứ nhìn chầm chầm vào đám mây đen đó.

Tình trạng này khai diễn mỗi lúc một trầm trọng càng đêm khuya lại càng rùng rợn. Ngây lúc đó từ ở đâu một bóng đen chạy tới. Tên áo đen dừng chân lại đưa hai con mắt nhìm chầm chầm vào Thầy tào. Bốn con mắt chạm nhau,không ai nói với ai một lời. Không khí đã u ám,giờ lại càng u ám hơn,ngoài những sát khí mà tên áo đen đem đến. Mội thứ xunh quanh hình như đang kêu gọi những cái chết đến toàn thôn Quang Ải.

Vừa lúc Thầy tào định lên tiếng thì ở đâu lại thêm bốn tên áo đen chạy tới,trong đó có một tên đăng kẹp một thắng bé. Thầy tào cố đưa mắt nhìn rõ đứa nhỏ là ai,nhưng lão không tài nào thấy gõ được. Thầng bé hình như đã ngất đi,không đông đạy hay kêu gào gì cả.

Tên kẹp thằng bé chẳng nói chẳng rằng liền thẩy thằng bé về hướng Thầy tào,hai tay cùng lúc tung luôn hai chưởng.Một tiếng nổ vang bụi khói bay mịt mù,không biết Thầy tào có sao hay không ? Nhưng cả năm tên áo đen thì cứ đứng yên không nhúc nhíc. Những cơn bụi khói giờ cũng đã tang,cả mười con mắt điều đổ dồn vào Thầy tào,thấy ông vẩn thản nhiên trên người cũng không bị xây sướt gì. Thầy tào trên tay bế thằng bé hai cặp long mày nhíu lại. Vì đứa bé lúc này hơi thở gần như yếu ớt,khuân mặt tái xanh,hình như bị trúng độc thì phải?

Trong lúc ông quây lưng miệng thì vẩn nói:

- Các hạ nội lực thâm hậu, tại sao lại ra tay với một đứa trẻ chưa biết gì, e rằng mất tư cách quá? Cái này không phải là đại trượng phu.

Tên áo đen thẩy thằng bé cười khì:

- Đại trượng phu là cái thá gì ? Bọn ta đâu cần biết cái gì tốt hay xấu.

Lão Thầy tào nhìn tên áo đen miệng rồi nói:

-Miệng lưỡi nhà ngươi sao thối quá,ăn nói không ra gì ?

Tên áo đen cười lớn không nói gì,hắng ta hai tay lần này lại đưa lên tung thêm hai chưởng về hướng Thầy tào đang đứng. Lần này hắng ta dồn vào năm phần công lực. Thầy tào đưa một tay gạt chưởng của tên áo đen,tay kia thì búng một chỉ.Tên áo đen thấy vậy liền lộn một vòng tránh,hắng ta đâu ngờ có người chỉ đưa một tay gạt chưởng của hắng cùng lúc còn đáp lại một chiêu. Hai mắt hắng ta giờ đã nổi những gân máu hai tay nấm lại từng tiếng kêu răng rắc.

Hắng định xông lên thì đã bị một bàn tay chặng lại:

-Lão tứ đừng có nóng.

Thầy Tào vẩn ung dung đứng yên một chổ không nhúc nhíc một bước.

-Nơi đây rất gần với quân lính triều đình,nếu họ biết các hạ ở đây làm những điều xấu xa, e rằng sau này các hạ không dễ xoay xở đâu.

Cả năm tên "hừ" một cái vẻ điệu côi thường quân lính triều đình,tên áo đen có danh hiệu lão tứ nhoẻn miệng cười:

- Lính triều đình là cái quái gì,chỉ cậy đông người mà thôi. Năm anh em ta cũng đủ làm thịt cả cái thị trấn này chứ nói chi đến bọn lính vô lại đó.

- Chà,các hạ thật là quá côi thường lính triều đình rồi đấy.

Bổng tên đến lần đâu tiên,thủy chung không nói một lời,giờ mới lên tiếng:

- Lão tứ không nói nửa,lão tam ngươi cho tên này về chầu diêm vương cho lẹ

Tên lão tâm "dạ" một tiếng bước lên,từ đầu đến giờ hắng ta quang sát thật kỷ. Hắng ta chỉ thấy lão già này chỉ ra có một chiêu đã làm cho lão tứ phải né tránh,tất nhiên lão ta cũng không phải là loại để chơi.

-Ngươi tự tìm lấy cái chết đấy.

Cùng với câu nói lão tam tung luông hai ám khí về hướng Thầy tào.

- Kim Quái Xà Kim Châm

Thầy tào vừa né tránh vừa kêu lên,nét mặt Thầy tào liền thay đổi. Từ nét thản nhiên giờ đổi thành cơn giận.

- Tên súc sinh,mi dám luyện cái loại bán hoại lương tâm. Hôm nay ta quyết không tha cho ngươi. Cái thứ tà đọc như mi,ta có tha mi thì trời cũng khong tha mi.

Lão tam không nói gì chỉ hú dài,hai tay liên tục tung ám khí.Mỗi một ám khí có mùi hôi tanh bốc lên nồng nặng,những cây kim bị đâm đến đâu là vật đó bị chảy ra. Thầy tào thì đưa thanh gậy trúc gạt bỏ những ám khí kỳ dị đó. Tuy nó là một cây gậy trúc nhưng cứng cáp vô cùng,những ám khí do lão tam tung ra cũng không bị trầy xướt. Hay bị sức mẻ gì,mới biết linh lực của Thầy tào thâm hậu đến chừng nào.

Lão tam cười khoái trá rồi đưa tay rúc ra một thanh kiếm màu đỏ dài hai trượng từ từ rúc ra khỏi võ.

- Lão già hãy niếm thử thanh " Huyết Kiếm" của ta xem.

Cả bốn tên còn lại thấy lão tam đã rút kiếm ra rồi,thì cả bốn nhúng chân một cái đã biếng mất. Họ đinh ninh rằng thế nào lão già cũng sẻ chết dưới kiếm của lão tam.

Thầy tào thấy đối phương rút kiếm ra đã biết ngây đối phương đã dùng đến vũ khí tối thượng,cùng lúc cả bốn tên kia cũng không thèm điếm xỉa gì bỏ đi tất nhiên là họ tin phần thắng sẻ nghiên về cái tên lão tam này. Thầy tào liền cấm mạnh cây gậy xuống đất hai tay chấp lại,miêng thì lẩm nhẩm câu thần chú. Ngây Lúc đó những viên đá đủ màu tự nhiên bay lên không trung,từng viên một cứ lơ lững trên không. Mỗi viên xếp thàng hàng ngang,từ những viên đá hiện lên những hào quang của bảy sắc cầu vòng.

Tên lão tam thấy vậy liền giơ kiếm lên không chém mạnh xuống,từng sát khí màu đỏ cứ ào ạt bay về hướng Thầy tào.Những viên đá theo lời niệm chú của Thầy tào tự nhiên vạch lên trước mặt một vòng tròn ánh hào quang bổng nhiên nuốt chọn những sát khí của thanh kiếm.

Hắng ta giực mình nhưng cũng điềm tỉnh,đưa hai ngón tay lên miệng cũng bắt đầu lẩm câu thần chú,thanh kiếm tự nhiên biếng hình,ngay giữa thân kiếm hiện lên một con mắt. Con mắt chớp chớp vài cái rồi ré lên một tiếng dài,làm đinh tai nhức óc,những tiếng kêu vừa dừng thì thanh kiếm bạy vọt về hướng bảy viên đá lơ lửng xoay nhanh như bánh xe kia. Hai kình lưc chạm nhau làm cả hai bị hất tung ngược về sau.Bảy viên đá thì bị hất ngược rồi rơi xuống đất,còn thanh kiếm thì bị hất ngược lại rồi cấm phập xuống đất. Miệng của lão Tam phun ra một ngụm máu nóng, nhuộm đỏ cả vạt áo đen của hắng,nhưng trong tích tách những hạt mưa cũng cuốn trôi đi,hai chân thì không đứng vững,làm hắng phải quỳ xuống. Riêng thầy tào thấy mắt nổ đom đóm, toàn thân đau đớn, mà cảm giác như khí huyết đang chảy ngược,miện muống ợ ra những cụm máu. Lão cố nhịn đưa tay cầm lấy cây gậy để đứng cho vững.

Lão gắng gượng trấn định tâm thần, liếc nhìn vào góc phòng thấy thằng bé vẩn ngủ say xưa. Lão thấy an tâm. Liền đưa hai tay chấp lại như lễ bái " Phật". Liền rồi ngồi xuống đất,từ miệng lão liên tiếp xuất hiện những câu đọc y như đang lẩm nhẩm Thánh Mẫu Chân Kinh .Bảy viên đá bổng nhiên bay vọt lên không,từng viên một cứ xoay nhanh như một bánh xe thần sắc vàng, kim quang huy hoàng,tiếng đọc của thầy Thầy tào càng lớn thì những viên đá càng xoay nhanh hơn.

Riêng Lão tam mặt mày tái mét hắn ta đã kiệt sức vì trúng đòn lúc nãy,nhưng cũng ngồi xuống đưa hai ngón tay lên niệm chú. Thanh kiếm từ từ rút khỏi mặt đất sát khí từ thanh kiếm càng đen kịch,những tiếng gào thét lại nổi lên.

-Lão già chết tiệc kia hãy xem chiêu "Ngũ Ma Đoạt Cốt" của ta.

Hắng ta vừa nói dức,miệng liền hô chử " ĐI",thanh kiếm bay thẳng nhấm vào ngực Thầy Tào.

Thầy Tào không nói gì,trong tư thế ngồi lão liền cuối đầu xuống như lạy "Phật". Bảy viên đá cùng lúc cũng bay thẳng về hướng thanh kiếm đang lao tới. Lần thứ hai cả hai món khí giới lại chạm nhau,một bên phòng thủ,một bên tấn công,cứ dằng co mãi chưa phân thắng bại bổng một viên đá tách ra. Nhấm thẳng đầu lão tam bay tới. Hắng ta chưa kiệp né tránh hay kêu gì đã bị viên đá xuyên trúng đầu bay thẳng ra sao,cùng lúc đó thanh kiếm cũng phát ra một kình lực nổ tung.

Lão tam thì chết ngây tại chổ,còn Thầy tào thì bị kình lực đẩy xa bay ngược đánh vào vách tường,lão "hự" lên một tiếng rồi thổ huyết tươi.

Hết Chương 2

Chú thích: 1.) là một tín ngưỡng nằm trong của đạo Mẫu của Việt Nam.

Bình Luận (0)
Comment