Thiên Kim Danh Y

Chương 259

Hoàn toàn là bịa! Rõ ràng là nàng chủ động tiếp cận, muốn được làm Hoàng thương, giờ lại thành ra Hoàng thượng đích thân cầu nàng.

Nhưng chẳng sao, trước mặt người khác, sau lưng hoàng thượng, nói sao chẳng được. Hoàng thượng không ở đây, nàng đương nhiên mặc sức thêu dệt.

“Thế thì sao lại biến thành Thương bộ?” Khấu thị hỏi gấp. Câu “không nghĩ nhiều” kia của Tô Liên Y như mũi kim chích thẳng vào lòng bà ta, khiến mùi âm mưu càng thêm nồng nặc.

Tô Liên Y khẽ thở dài, nét mặt ẩn vài phần ngờ vực: “Sau đó chính là buổi yến tiệc hôm ấy. Hoàng thượng bỗng nói muốn ban thưởng cho con, lệnh ngày hôm sau lên triều. Mẫu thân, buổi yến đó người cũng có mặt, con đâu có nói dối?”

Khấu thị gật đầu: “Quả thật là thế.”

“Nhưng hôm sau vào triều, Hoàng thượng lại đột ngột tuyên bố lập Thương bộ, cũng chính là lúc làm con kinh ngạc. Mẫu thân, con dám thề trước trời đất, trước đó con hoàn toàn không hay biết gì về Thương bộ!”

Nói vậy cũng chẳng sai, nàng quả thật không biết. Tưởng rằng chỉ làm Hoàng thương, nào ngờ Hoàng thượng lại dựng hẳn ra một Thương bộ.

Khấu thị nghe đến nhập tâm, thì ra ẩn giấu bao nhiêu giai thoại thế này. Bà ta khẽ gật đầu, dần tin lời Tô Liên Y. Suy cho cùng, nếu nàng thật sự muốn đối đầu, thì chỉ cần tức nước vỡ bờ cũng đủ làm bà ta nghẹn chết, cần gì lừa dối thêm?

“Chuyện đó coi như đã xong. Tiếp đó, chính là việc Hoàng thượng ban hôn. Mẫu thân có từng nghĩ, vì sao Hoàng thượng rõ ràng biết phụ thân phản đối, mà vẫn kiên quyết tứ hôn?” Tô Liên Y tiếp tục, giọng dẫn dắt.

Sắc mặt Khấu thị càng thêm tái nhợt, lắc đầu liên tục.

“Vậy thì tạm bỏ qua chuyện ban hôn, nói đến việc phong quan cho Phi Tuân. Phi Tuân quả thực công cao, nhưng xét lý, Hoàng thượng dùng hôn sự ban thưởng đã đủ rồi, chẳng cần phải phá lệ thăng chức. Vả lại, phụ thân là Cơ Mật Xứ, mẫu thân chắc cũng rõ quan hệ, ba doanh Mãnh Hổ, Tấn Ưng, Ngân Hồ trong nước ta trọng yếu ra sao, con không cần nhiều lời. Thế mà vì sao Hoàng thượng lại bất ngờ bổ nhiệm một chức quan, thống lĩnh cả ba doanh?”

Giọng nữ trong trẻo, bình tĩnh, gọn gàng, chẳng chút cảm xúc, như tiếng thuyết minh trong một vở kịch trinh thám, khách quan mà lạnh lùng, từng bước dẫn dắt suy nghĩ con người, khiến tâm trí bất giác bị kéo vào một trường vực suy tưởng.

Khấu thị mở to đôi mắt, trong lòng dấy lên nỗi hoài nghi khó tin.

Lúc này, Khấu thị ngỡ rằng chính mình đã suy luận ra được một số đáp án, kỳ thực lại đang bị Tô Liên Y dắt mũi từng chút một. Những gì Khấu thị tưởng chừng như tự mình nghĩ ra, thật ra đều là Tô Liên Y từng bước thấm ngầm gieo vào lòng bà tà.

“Hoàng thượng từng bước từng bước, đã đem Vân gia vốn đã danh vọng hiển hách lại đẩy lên đến một độ cao chưa từng có trong tiền lệ. Người thật sự có dụng ý gì, mẫu thân đã từng nghĩ tới chưa?”

Khấu thị run rẩy, chiếc chén trà trong tay đã không còn giữ vững, run bần bật, cuối cùng đành đặt xuống bàn bên cạnh.

“Mẫu thân, đáp án này con không tiện nói ra, nhưng người từng trải, kiến thức rộng rãi, hẳn đã tự mình ngộ ra rồi.” Giọng Tô Liên Y vẫn nghiêm trang, một mực thận trọng.

Khấu thị vội vàng nói lên: “Ta hiểu rồi! Hoàng thượng giờ đang tìm một cái cớ… để chỉnh trị Vân gia, có đúng thế không?”

Liên Y khẽ thở dài, cúi đầu nhấp một ngụm trà: “Thông minh như mẫu thân, chỉ cần một gợi ý liền thông suốt, con dâu cũng chẳng cần nói thêm gì nữa.” Tiện thể còn khéo léo tâng bốc.

Cùng lúc đó, tại một nơi khác. Ngự thư phòng trong hoàng cung nước Loan.

Hạ Dận Tu đang lật giở từng chồng tấu chương cao như núi. Những bản tấu này đều được xử lý từ Trung Thư Viện. Ngoài tấu chương do các đại thần trực tiếp dâng trên triều, mỗi ngày còn có một số lớn được dâng từng tầng, chuyển vào kinh thành, nhập vào Trung Thư Viện để các quan chuyên trách phân loại.

Có những tấu chương chỉ toàn lời ca ngợi công đức, được xếp thành một loại.

Có những tấu chương phản ánh phong tục dân tình, được xếp thành một loại khác.

Có những tấu chương thực sự nêu rõ vấn đề của triều chính, cũng được riêng ra.

Lại có những tấu chương luận tội quan viên, dâng lên để đàn hạc, lại là một loại khác nữa.

Cứ thế, tấu chương khắp thiên hạ như tuyết rơi ùn ùn đổ về kinh, vào Trung Thư Viện, phân thành từng loại, sau đó mới dâng lên cho Hoàng thượng, để nâng cao hiệu suất phê duyệt.

Thông thường, Hoàng thượng sẽ xử lý trước hết những tấu chương phản ánh vấn đề thực tế, tiếp đến là tấu chương đàn hặc. Còn loại viết về phong thổ nhân tình thì coi như sách đọc lúc nhàn hạ; còn những bản thuần ca công tụng đức, thì để lúc buồn chán mang ra làm trò tiêu khiển.

Việc phân loại tấu chương này dính dáng cơ mật, tuy bề ngoài do Trung Thư Viện đảm nhiệm, nhưng lưu truyền rằng thực ra tất cả đều được đưa vào một nơi thần bí để phân loại, sau đó Trung Thư Viện mới nhận lại, dâng vào ngự thư phòng.

Người thật sự đảm trách phân loại là ai, có lời đồn rằng là tử tù, nhưng tất cả chỉ là lời đồn, không ai biết hư thực.

Tạm gác chuyện đó, hãy nói đến Hạ Dận Tu đang mặc thường phục sắc vàng tươi, ngồi trên long ỷ ngự thư phòng. Căn phòng rộng lớn, khí thế uy nghiêm, một bên có thái giám thân cận hầu hạ, ngoài cửa cũng là lớp lớp cung nhân túc trực.

“Hoàng thượng, đã đến giờ dùng bữa tối, nên nghỉ ngơi thôi.” Tổng quản An Lộc ở bên khom người cung kính thưa.

Hạ Dận Tu khẽ gật đầu, bàn tay thon dài trắng trẻo đặt bút ngọc xuống, rồi đưa tay xoa mắt. Đôi mắt lạnh lẽo, sắc bén kia đã vằn đỏ, hiển nhiên vì đọc tấu quá lâu mà chưa nghỉ.

Hắn đứng dậy, thân hình cao ráo mang theo khí thế tôn quý bẩm sinh của bậc đế vương, chậm rãi bước ra ngoài. Đám cung nhân vội vàng cúi đầu, lặng lẽ theo sau.

“Trời vào hạ rồi.” Hạ Dận Tu cảm nhận luồng gió thổi tới mặt, chẳng chút mát mẻ, ngược lại còn mang hơi oi nóng.

“Đúng vậy, Hoàng thượng.” An Lộc vội đáp.

“Hôm nay, Thương bộ lại dâng bạc nhập quốc khố à?” Vừa bước đi thong thả, Hạ Dận Tu vừa hỏi, trong lòng không khỏi hiện lên bóng dáng một người.

“Tâu Hoàng thượng, lại nộp thêm hai triệu lượng bạc trắng.” An Lộc đáp.

Nghe con số này, bước chân Hạ Dận Tu khựng lại một thoáng. Nhưng rồi nghĩ tới lời người kia từng nói, số bạc ấy có thể bình ổn giá cả ở hai khu vực Đông và Nam, cứu vãn kinh tế, cải thiện sinh kế trăm họ thì hắn lại cắn răng chấp thuận. Nếu quả thực như vậy, thì cũng coi như tiết kiệm được một khoản chi cho việc cứu tế.

Không thể không nói, phương pháp của nàng thật sự khéo léo.

Đáng tiếc, nữ tử kia có thể nắm giữ tất cả, còn hắn thì lại chẳng sao giữ nổi nàng.

Ngay khi Hạ Dận Tu đang cảm khái trong lòng, bỗng thấy lưng mình lạnh buốt, kèm theo một sức nặng đè nén.

Hắn dừng bước, nghi hoặc quay đầu nhìn, chỉ thấy cung nữ, thái giám theo hầu, ngoài ra không có gì khác.

“Vừa rồi, có phải gió thổi qua không?” Hắn cau mày hỏi An Lộc.

“Tâu Hoàng thượng, nô tài không hề cảm thấy, vừa rồi không có gió.” An Lộc đáp.

Hạ Dận Tu liền hiểu ra, nghĩ rằng chắc mình tự tưởng tượng ra, bèn tiếp tục sải bước.

Nào hay, vào đúng khoảnh khắc này, ở một nơi khác, người mà hắn cứ vương vấn trong lòng kia đang thản nhiên trút từng “cái vạc lớn” đen kịt, đè lên lưng hắn mà chẳng chút do dự. Vị hoàng đế vô tội ấy, chỉ vì điều hòa mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu cho nàng, mà phải gánh không ít oan khuất.

Phủ Nguyên soái, Hàm Đạm Viện, không khí căng thẳng lúc trước đã dần tan biến.

Khấu thị giờ đây bình tĩnh hơn, song lại đầy hoang mang: “Vân gia ta một lòng trung thành với Hoàng thượng, vì sao Người lại phải làm thế?”

Tô Liên Y đáp: “Lại quay về chuyện vừa rồi thôi, đó chính là thuật của đế vương. Con dâu nghĩ rằng, Hoàng thượng làm vậy là muốn nhân cơ hội cắt giảm bớt thế lực Vân gia. Đưa Vân gia lên càng cao, đến khi rơi xuống sẽ càng đau.” Vừa nói, nàng vừa khẽ thở dài, như thể chính mình cũng là kẻ bị hại.

Quả thực, lúc này nàng đã khéo léo khiến bản thân biến thành người “liên lụy bởi thanh danh Vân gia mà chịu vạ lây”.

Khấu thị lại trở nên lo lắng: “Liên Y, người ta đều nói con mưu lược khôn ngoan, vậy tình cảnh Vân gia bây giờ, con thấy nên làm thế nào?” Giờ phút này, nào còn cái vẻ cau mày đối chọi gay gắt khi nãy, bà ta nhìn Tô Liên Y như nắm được chiếc phao cứu sinh cuối cùng.

Tô Liên Y ra chiều suy nghĩ cẩn trọng, rồi quay đầu nói với Khấu thị: “Mẫu thân đừng vội. Ý của con là trước hết phải làm Hoàng thượng an lòng. Người ban chiếu gì, chúng ta cứ theo đó mà làm, đừng để bị bắt thóp. Thêm nữa, Vân gia càng phải biết giữ mình khiêm nhường. Phụ thân tuổi tác cũng đã cao, vài năm nữa tất sẽ cáo lão hồi hương. Đến lúc ấy, nguy cơ của Vân gia hẳn cũng theo đó mà được hóa giải.”

Khấu thị liên tục gật đầu, những điều được bày ra rành rành trước mắt khiến bà ta không thể không tin! Bà ta chưa từng nghĩ, người con dâu vốn đối nghịch gay gắt với mình, lại nhìn thấu cuộc cục diện rõ ràng đến thế. Có lẽ… Phi Tuân vốn đơn thuần, lấy được một Tô Liên Y đầy mưu trí và thủ đoạn, cũng coi như là phúc phần trong mệnh số.

Nghĩ đến đây, Khấu thị không kìm được tiếng thở dài: “Liên Y, trước kia ta với lão gia đã đối xử với con như thế, sao con vẫn hết lòng vì Vân gia?”

Tô Liên Y mỉm cười, chủ động đưa tay đặt lên bàn tay lạnh giá của Khấu thị: “Mẫu thân, con đã gả cho Phi Tuân thì chính là người Vân gia. Nếu Vân gia sụp đổ, con có được lợi lộc gì? Dù người không thừa nhận con là con dâu, thì trong lòng con, người vẫn là mẫu thân. Nếu không, mấy hôm trước, con sao phải ra tay diệt trừ Huệ di nương kia?” Dĩ nhiên sự thật thì chỉ vì ả ta đắc tội nàng, lý do đơn giản đến vậy thôi.

Nhắc đến kẻ thù từng ngày căm ghét nay đã thân bại danh liệt, trong lòng Khấu thị dâng lên một cơn khoái trá. Bất giác, bà ta thấy Tô Liên Y trước mắt này cũng chẳng còn chướng mắt đến thế.

Trước mặt bà là một nữ tử dung mạo đoan trang, mày mắt mang nét tươi cười, quanh người tỏa ra khí chất điềm đạm mà cao quý, thái độ ung dung tự tại. Đến cả tiểu thư khuê các kinh thành cũng khó bề sánh được. Tuy không xuất thân danh môn, nhưng giờ đây bản thân nàng đã đủ để trở thành danh môn. Nữ tử tuy không nên phô diện trước người ngoài, song có một người con dâu vừa quyền thế trong tay, vừa mưu lược như vậy, quả thực cũng là điều đáng tự hào.

Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Tô Liên Y phủ lên mu bàn tay mình, Khấu thị chợt thấy, trước kia mình chưa hiểu rõ nàng đã vội vàng lấy xuất thân mà phán xét, thực sự là có phần không thỏa đáng.

Nghĩ lại buổi yến tối hôm Thái hậu mở tiệc, tiểu thư nhà Lưu Thượng thư kia ngang ngược vô pháp vô thiên như thế, nếu thực sự gả cho Phi Tuân, chẳng biết sẽ gây ra bao nhiêu tai họa. Xem ra, Tô Liên Y quả thực mới là người xứng đôi với nhi tử của mình.

Nghĩ thông suốt, khúc mắc trong lòng bà ta cũng vơi đi nhiều. Khấu thị đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay Tô Liên Y, nói: “Con đã hiểu được như thế thì tốt.” Với sự kiêu ngạo cao ngạo của Khấu thị, bà ta tất nhiên sẽ không bao giờ cúi đầu nhận lỗi.

Mà Tô Liên Y cũng chưa từng mong Khấu thị chịu cúi đầu. Nếu thật sự bà ta nhận sai, ngược lại Liên Y sẽ thấy áy náy, bởi những lời nàng vừa nói, nửa thật nửa giả, nửa dỗ dành nửa hù dọa, quả thực chẳng phải là cách đường đường chính chính. Nhưng bất đắc dĩ, việc luôn phải có người giải quyết, nàng buộc phải giải quyết thật nhanh, tuyệt đối không thể vì chuyện lập phủ mà khiến Phi Tuân bất hòa với người nhà.

Tô Liên Y cụp mắt xuống, hàng mi dài khẽ che đi tia xảo quyệt lóe lên trong đáy mắt.

Khấu thị tạm thời coi như đã bị che mắt, dù sao cũng chỉ là một phụ nhân. Người xưa có câu, “tóc dài kiến thức ngắn”. Câu nói kỳ thị nữ nhân ấy, đặt trong đời nay thật đáng chê cười, bởi nữ tử cũng có thể hưởng cơ hội học tập như nam tử. Nhưng trong thời cổ đại, lại vô cùng thích hợp.

Chưa bàn đến nữ tử nhà nghèo không đủ bạc để được học hành, chỉ nói như Khấu thị đây, vốn xuất thân danh môn có giáo dưỡng, thuở thiếu nữ còn có thể đọc sách, viết chữ. Song một khi đã xuất giá, liền phải quán xuyến gia sự, lại thêm bao chuyện tranh đoạt ngầm với các tiểu thiếp, nào còn tâm tư gảy đàn, vẽ tranh, đọc sách, luận việc?

Thời gian trôi qua, cũng chỉ biến thành hạng phụ nhân tầm thường, tục gọi là “bà già mặt vàng” mà thôi.

Với Khấu thị, chẳng đáng lo ngại, nhưng Tô Liên Y e rằng ở chỗ Vân Trung Hiếu có thể để lộ sơ hở. Vì đêm nay, Khấu thị nghe nàng một thôi một hồi, tất nhiên sẽ quay sang thuật lại với Vân Trung Hiếu. Mà kỳ thực, để Khấu thị nói lại những lời ấy, cũng nằm trong dự tính của Tô Liên Y.

Bởi vì, với Khấu thị, nàng có thể thẳng thắn bày tỏ. Nữ nhân đối với nữ nhân, chẳng có gì mất mặt.

Nhưng nếu trực tiếp nói trước mặt Vân Trung Hiếu, thì kết cục lại khác hẳn. Hoặc là Vân Trung Hiếu nghe ra sơ hở, đoán được lòng nàng; hoặc là dù chẳng nhận ra điều gì, thì một nam tử đường đường lại bị một nữ nhân chỉ dạy, thể diện cũng coi như mất hết.

Dù rơi vào tình huống nào, kết quả cũng đều phản tác dụng.

Cho nên, phương pháp khôn ngoan nhất chính là để Khấu thị tự đem lời nàng nói kể lại với Vân Trung Hiếu, vừa tránh được thế đối diện khó xử, vừa khiến kế hoạch thêm vẹn toàn.

Nghĩ đến đây, Tô Liên Y bất giác thở dài một hơi. Trong lòng thấm thía sâu sắc, ở bên ngoài phải tính toán mưu toan từng li từng tí, thật sự quá mệt mỏi. Nàng nhớ Vân Phi Tuân da diết, chỉ cần được ở bên hắn nàng chẳng cần ghen ghét tranh giành, chẳng cần toan tính đấu trí, như thể có thể rời xa hẳn tiếng ồn ào nơi chốn tranh quyền đoạt lợi này.

Nếu thật có một ngày như thế, nàng nguyện cùng Phi Tuân ẩn cư nơi núi sâu, sống cuộc đời “chỉ ước được làm uyên ương, chẳng màng làm tiên”.

Khấu thị nghe thấy tiếng thở dài của Tô Liên Y, lại thoáng giật mình: “Liên Y, chẳng lẽ còn có chuyện hệ trọng gì mà con chưa nói với ta sao?”

Tô Liên Y khẽ nhếch môi, lộ ra nụ cười gượng mang chút chua chát: “Mẫu thân, vừa rồi con thở dài, chính là vì nghĩ đến thánh chỉ kia. Tuy rằng giọng điệu Hoàng thượng khi ban xuống có vẻ như không mấy quan trọng, nhưng tình thế hiện giờ quá nhạy cảm, nếu chúng ta không dời đi, con sợ rằng…”

“Dời đi thôi!” Khấu thị vội ngắt lời, trong lòng lại nghĩ, Hoàng thượng đã muốn bới lông tìm vết, thì tuyệt đối không thể để hắn toại nguyện: “Đêm nay ta sẽ tìm lão gia bàn bạc, các con hãy chuẩn bị chu đáo, mấy ngày nữa liền dọn sang phủ mới.”

Trong lòng Liên Y cười thầm, song nét mặt vẫn nhuốm vẻ bi ai: “Con thật vô cùng áy náy. Phụ mẫu nuôi dưỡng con cái, chẳng qua cũng chỉ mong con cháu quây quần sớm tối bên gối. Nhưng chúng con thì… ai…”

Khấu thị nghĩ ngợi một hồi, cũng chỉ có thể bất lực mà thở dài: “Thôi vậy. Ta nay đã có Hy Đồng, cũng coi như có chỗ gửi gắm tinh thần. Chỉ mong con sớm cho Phi Tuân thêm đứa nhỏ.”

“…” Tô Liên Y sững người, mặt bất giác đỏ lên. Nàng và Phi Tuân… chưa từng nghĩ đến chuyện con cái. Giờ được người khác nhắc tới, tuy vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, nhưng trong lòng lại dâng lên một tia mong đợi ngọt ngào. Trên gương mặt trắng như ngọc thoáng phủ sắc hồng, nàng cúi thấp đầu, khẽ gật nhẹ.

Chỉ nhờ vào nét e thẹn ấy, khí thế mạnh mẽ trước đó lập tức tan biến hết. Nếu nói trước đây Khấu thị chỉ vì hóa giải hiểu lầm mà tạm bớt thành kiến, thì lúc này bà ta bỗng nhận ra, Tô Liên Y cũng chẳng phải hạng yêu nữ thủ đoạn gì, rốt cuộc cũng chỉ là một nữ tử bình thường mà thôi.

Khấu thị liếc nhìn ra ngoài cửa, màn đêm đã buông: “Chắc Phi Tuân đã trở về. Ta sẽ sai người gọi nó đến đây, hai con cùng ta ăn một bữa cơm tối.” Đây là lần đầu tiên bà ta chủ động mời Tô Liên Y.

Tô Liên Y khẽ đáp:

“Mẫu thân, e rằng hôm nay không tiện. Thương Bộ còn có việc gấp cần xử lý. Dù hôm nay con có trở về sớm, nhưng cũng mang theo công vụ, chỉ là muốn tranh thủ đến trước tiên thỉnh an người mà thôi.”

Khấu thị thoáng xúc động, bàn tay khẽ vỗ nhẹ lên tay nàng: “Hiếm có được lòng hiếu thảo như con.”

Tạm thời, chuyện coi như đã lắng xuống. Tô Liên Y không dám chắc về tương lai quan hệ mẹ chồng nàng dâu sẽ đi đến đâu, nhưng ít nhất, trong việc lập phủ lần này, Khấu thị sẽ không đến mức trở mặt với Vân Phi Tuân.

Nhưng…

Khi Tô Liên Y rời Hàm Đạm Viện, đi về phía x**n th** viện, một cơn gió ấm thổi qua khiến nàng khẽ rùng mình. Trong đầu thoáng hiện lên hàng loạt nghi vấn…

Tại sao Hoàng thượng lại bất ngờ ban hôn?

Tại sao Hạ Dận Tu lại giao cho Vân Phi Tuân một chức vị thực quyền như thế?

Tại sao đúng vào lúc Hoàng thượng ra tay can thiệp vào chuyện Vân gia, liền ban cho phủ đệ để giải cơn nguy ngập?

Chẳng lẽ… tất cả những việc này, thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao!?

Bình Luận (0)
Comment