Khi Tô Liên Y trở về x**n th** viện, đám nha hoàn tiểu tư đã lui cả, trong viện rộng lớn lại chìm vào tĩnh lặng.
Nàng xắn tay áo, rửa qua tay rồi bước vào phòng bếp. Rau quả, củ quả đã được nha hoàn chuẩn bị sẵn, rửa sạch, thái gọn, chỉ chờ người xuống chảo. Lửa trong bếp vẫn còn âm ấm, hẳn là các nàng cố tình lưu lại để khi cần chỉ việc kéo bễ, là bếp lửa lại bùng lên.
Khi hương thơm của món ăn vừa dậy khắp gian bếp, Vân Phi Tuân đã trở về. Chưa kịp vào phòng thay y phục, hắn đã đi thẳng đến bếp, vòng tay ôm lấy thê tử từ phía sau, ghé môi hôn khẽ lên chiếc cổ trắng ngần, vừa hôn vừa cọ, không chịu buông.
Tô Liên Y đỏ mặt giãy ra, vớ ngay chiếc muôi trong tay phản kháng. Tuy nàng cố tình nương tay, nhưng cũng có thể cảm nhận rõ rệt sự chênh lệch. Dường như hắn có thể đoán trước từng động tác nàng, mỗi chiêu mỗi thức đều dễ dàng né tránh.
Trong căn bếp nhỏ, tiếng cười đùa vang lên, sự vui vẻ ấy hoàn toàn trái ngược với bầu không khí nghiêm cẩn đại trạch.
Cuối cùng, Tô Liên Y giả vờ tức giận, hắn mới chịu buông, để nàng chuyên tâm nấu nướng.
Không bao lâu, bốn món một canh bày ra bàn. Vân Phi Tuân vẫn mặc quan phục mà bưng từng đĩa đặt lên, dáng vẻ ấy vừa buồn cười vừa nghiêm túc, khiến người ta bất giác mềm lòng.
Tô Liên Y vừa rửa tay bước ra cửa, đã bị hắn ôm chặt lấy lần nữa.
Nàng khẽ cau mày, ngửi thấy trên người hắn vẫn một mùi hương thanh sạch, không giống kẻ vừa từ bên ngoài bận rộn trở về. Tô Liên Y nhớ rõ ban sáng, trên tay áo trái của hắn có một sợi chỉ sổ ra, chính do nàng vô ý làm. Vậy mà lúc này, quan phục trên người hắn lại chỉnh tề hoàn hảo, hoàn toàn chẳng thấy dấu vết kia.
“Liên Y, sao vậy?” Hắn nhanh nhạy nhận ra tâm tình nàng có chút khác lạ, cúi đầu dò xét.
Nàng ngẩng lên, mỉm cười: “Vì sao chàng không tắm rửa ở nhà?” Người nam tử từ bên ngoài trở về mà thay hẳn y phục, không phải chuyện bình thường.
“Trong doanh vừa tập luyện, bẩn bụi quá, ta tiện tắm qua rồi mới trở về.” Hắn đáp.
Tô Liên Y gật nhẹ, không muốn truy vấn thêm: “Vậy mau thay đồ rồi cùng ăn cơm.”
Hắn cúi đầu hôn lên trán nàng, sau đó mang y phục đi ra sau bình phong.
Ánh mắt Tô Liên Y thoáng lay động, trong mắt loáng lên một tia sắc bén. Nhưng ngay lập tức, nàng lại tự giễu. Thật buồn cười, rõ ràng đã về đến nhà, lẽ ra nên buông bỏ hết mọi toan tính, vậy mà chỉ vì một bộ quan phục đã vội sinh nghi.
Sau bình phong, tiếng thay áo thong thả vang lên, bình ổn đến vô tội. Tô Liên Y khẽ thở ra, xoay người sang phòng bên lấy chén bát.
Ngay khi bóng dáng nàng vừa khuất khỏi cửa, sau bình phong, động tác thay y phục bỗng khựng lại một thoáng, đôi mày kiếm nhíu chặt, rồi mới lại tiếp tục.
…
Trong khuôn viên yên ả ấy, e rằng không ai có thể ngờ, một đôi phu thê đang nắm giữ quyền cao chức trọng, vốn có thể được hầu hạ bởi vô số kẻ dưới, lại lựa chọn sinh hoạt chẳng khác nào một đôi dân dã thôn quê. Tự tay nấu nướng, cùng nhau bưng bát dọn bàn, giản dị mà ấm áp.
Bữa cơm qua đi, hai người vừa trò chuyện vừa dùng trà, ngồi dưới hiên hóng gió đêm, thưởng nguyệt, tán gẫu chuyện thường nhật.
Tô Liên Y kể lại tường tận những gì đã diễn ra lúc chiều tại viện của Vân phu nhân. Nàng vừa nói vừa cười, nhớ lại những lời che giấu vụng về, vừa buồn cười vừa thấy may mắn. Với phụ nhân thì dễ dàng qua mắt, chỉ sợ nếu là Vân Trung Hiếu, chưa chắc đã dễ dàng như thế…
Vân Phi Tuân lặng lẽ lắng nghe, trong lòng dâng lên một nỗi cảm động khó tả. Hắn vươn tay kéo nàng vào trong ngực, khẽ nói: “Liên Y, cảm ơn nàng.”
Tô Liên Y thở dài: “Chàng mà nói cảm ơn, chỉ khiến ta thêm áy náy. Bà ấy là mẫu thân của chàng, ta lại không biết kính trọng, rõ ràng là ta có lỗi trước.”
Vân Phi Tuân chậm rãi lắc đầu: “Nếu không có nàng từng cứng rắn đối đầu, thì làm sao họ chịu tiếp nhận nhanh đến thế? Nếu không có uy h**p, những lời ngon ngọt dụ dỗ về sau cũng chẳng có tác dụng.”
Tô Liên Y phì cười: “Chàng đúng là bất hiếu, lại đem cha mẹ mình ra ví như dân ngu khó trị. Hừ, lần tới chàng mà dám chọc giận ta, ta sẽ đem hết những lời này tâu nguyên xi cho Vân Nguyên soái, để người thi hành gia pháp xử lý chàng. Mà… nói mới nhớ, gia pháp nhà các người là gì?”
Vân Phi Tuân bất lực: “Ta nào nỡ để nàng giận chứ? Còn gia pháp… nhẹ thì phạt quỳ từ đường, nặng thì dùng quân côn.”
Tô Liên Y thoáng sững lại, đoạn nhỏ giọng, có chút không nỡ: “Thôi thôi, miễn đi… ta cũng chẳng đành lòng.”
Trăng đêm sáng vằng vặc, bóng sao không thấy, nhưng lại phảng phất một vẻ thủy chung trọn đời trọn kiếp.
Dưới ánh trăng, nữ tử nâng tách trà trong tay, chuyện trò vu vơ. Nam nhân cao lớn thì một tay cầm trà, một tay vòng qua vai nàng, ôm lấy dáng hình thướt tha kia như ôm một chú chim nhỏ vào trong ngực.
Đêm yên tĩnh, tình ý vấn vương, kéo dài chẳng dứt.
…
Lại sang một ngày khác, tại Thương bộ.
Nhờ mấy ngày liên tiếp rèn giũa, các quan viên trong Thương bộ nay đã có thể ứng phó thuần thục với chuyện kiểm tra ngân lượng. Cho dù số bạc có lớn đến đâu, cũng vẫn mặt không đổi sắc, tim không đập loạn. Chẳng qua chỉ cần tiện tay lôi thêm vài kẻ xui xẻo trong phòng ra đếm tiền, nhiều lắm cũng chỉ là thêm đôi ba chữ ký chen chúc vào phong chỉ niêm phong.
Tô Liên Y vốn luôn thưởng phạt phân minh. Chuỗi ngày tăng ca vừa qua, kết quả chính là tháng này lương bổng được lĩnh gấp đôi. Lại thêm Thương bộ được tách riêng khỏi các nha môn khác, phúc lợi cũng đầy đủ. Bao nhiêu kẻ lúc trước còn than rơi vào hố sâu khổ sở, giờ đây lại ngỡ ngàng như nhìn thấy ánh trăng ló sau mây mù.
Sở trường lớn nhất của Tô Liên Y không phải là tự mình ôm đồm mọi việc, mà là đặt ra một bộ quy tắc quản lý nhân sự. À không, chính xác hơn phải nói là chế định khéo léo sao cho ai nấy đều ngoan ngoãn tuân thủ. Lại thêm ba ngày một lần họp thường lệ, coi như “tẩy não” tập thể.
Đến trưa, nàng khép lại đống văn thư chất chồng, đưa tay xoa nhẹ huyệt quanh mắt. Dù thân thể này mới mười chín tuổi, cơ bắp mắt còn chưa hoàn toàn định hình, nàng vẫn lo sợ một ngày nào đó mắc chứng cận thị. Ở Loan quốc không hề có hiệu kính mắt, một khi đã mắc, coi như là bệnh nan y vô phương cứu chữa.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhịp nhàng. Tô Liên Y lập tức nhận ra, đó chính là cách gõ của Diệp Hiên. Tính tình con người khác nhau, tất nhiên phản ánh ngay ở những tiểu tiết như thế. Như Lý Ngọc Đường gõ cửa thì vững vàng, đúng mực; những hạ thuộc khác thì đa phần là cung kính. Riêng tiếng gõ của Diệp Hiên lại nhẹ nhàng, dứt khoát, kèm theo một nét tự tin.
Quả nhiên, người bước vào chính là Diệp Hiên.
“Quận chúa, cùng đi dùng cơm trưa nhé.”
Ánh nắng chính ngọ rực rỡ, soi sáng gương mặt tuấn mỹ của hắn càng thêm rạng ngời. Sống mũi cao thẳng chắn bớt đi phần sáng chói, nhờ vậy mới nhìn rõ được nửa gương mặt bên kia. Đôi mắt đào hoa ấy khẽ mở ra, chẳng cần chứa đựng cảm xúc gì, cũng tự nhiên tỏa ra sức hút khó cưỡng.
Ngày nào đến giờ này, Diệp Hiên cũng tìm đến mời nàng ăn trưa. Hắn là huynh trưởng của Diệp Từ, lại đã có gia thất, thường ngày chưa từng biểu lộ ý tứ khác thường. Bởi vậy lúc đầu Tô Liên Y cũng chẳng để tâm. Nhưng lặp đi lặp lại, ngày qua ngày, chung quy vẫn thấy có phần không ổn.
“Không cần đâu, Hữu Thị lang. Hôm nay ta không thấy đói, không muốn ăn.”
Nàng mượn cớ khéo léo từ chối, định lát nữa sẽ tìm dịp lén ra ngoài, ăn qua loa chút gì đó.
Diệp Hiên khẽ mỉm cười, rồi thản nhiên bước thẳng vào phòng. Không còn ánh nắng chói chang ngoài kia, gương mặt hắn càng hiện rõ vẻ tuấn mỹ, mang theo một phong thái phong lưu tiêu sái khó bút nào tả xiết.
“Dù không muốn ăn, cũng nên dùng chút gì đó. Nếu để đói hại dạ dày thì không ổn. Thế này nhé, ta biết một tửu lâu có món canh khai vị rất ngon, để ta đưa ngươi đi thử?”
Tô Liên Y thầm than khổ, trong bụng đang tìm kế thoái thác, thì một sai dịch từ Thương bộ hấp tấp bước vào: “Bẩm quận chúa Liên Y, công chúa Kim Ngọc mời ngài dùng bữa trưa, xa giá của công chúa hiện đang chờ ngoài đại môn.”
Trong lòng Tô Liên Y dâng lên niềm vui bất ngờ, nàng vội nở nụ cười: “Xin thứ lỗi, Hữu Thị lang.”
Diệp Hiên chẳng hề lộ vẻ thất vọng, vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa của một quân tử, khẽ gật đầu: “Đã có người bầu bạn cùng quận chúa dùng bữa, hạ quan cũng yên tâm. Vậy xin cáo lui.”
“…” Nhìn theo bóng dáng ung dung ấy xa dần, Tô Liên Y bất đắc dĩ đưa tay xoa huyệt thái dương, rồi thong thả bước ra cổng lớn Thương bộ. Trong lòng không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ đàn ông họ Diệp đều phong lưu đến thế? Diệp Từ thì công khai theo đuổi, còn vị nhị ca này lại ngấm ngầm… Nghĩ đến đây, nàng lại tự bác bỏ ý nghĩ ấy: Người ta quả thật chưa từng hé môi, đừng tự mình đa tình.
“Đang nghĩ gì thế, chăm chú vậy?” Chưa kịp bước ra khỏi đại môn, Tô Liên Y đã nghe tiếng cười trong trẻo cất lên, mang theo chút làm nũng dịu dàng, chính là Hạ Sơ Huỳnh.
Tô Liên Y mỉm cười, bước ra. Hôm nay Sơ Huỳnh không dùng cỗ xe vàng sáng chói của hoàng gia, mà đổi sang chiếc xe ngựa khác giản dị hơn, song nét xa hoa vẫn chẳng hề suy giảm. Tô Liên Y đặt chân lên bậc xe, vào bên trong, thấy nội thất xa lệ lộng lẫy, cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên.
“Thế còn Hy Đồng?” Tô Liên Y hỏi.
“Ở trong phủ công chúa. Sáng nay Vân phu nhân đến thăm thằng bé, thấy có bà ấy bầu bạn, ta liền tranh thủ ra ngoài tìm ngươi. Lâu rồi chúng ta chưa được ngồi chuyện trò cùng nhau.” Sơ Huỳnh vừa cười vừa kéo lấy bàn tay Tô Liên Y, hai người ngồi xuống chiếc ghế mềm thêu hoa quý giá, xe ngựa bắt đầu lăn bánh.
“Vân phu nhân quả thật rất yêu thương Hy Đồng.” Tô Liên Y cảm thán.
Nhắc đến Vân phu nhân và Hy Đồng, Sơ Huỳnh cũng không khỏi đ*ng t*nh: “Đúng vậy, nếu không tận mắt thấy, ta chẳng dám tin vị phu nhân vốn kiêu ngạo ấy có một ngày lại trở nên hiền từ như bao phụ nhân bình thường. Đừng nói đến chuyện bà ấy gần như ngày nào cũng tới thăm, chỉ riêng sáng nay thôi, Hy Đồng làm đổ ngọt canh lên người bà ấy, vậy mà bà ấy không nổi giận, chỉ vui vẻ thay y phục khác. Ngươi có biết không, Vân phu nhân vốn nổi tiếng ưa sạch sẽ. Năm xưa trong phủ Nguyên soái, chỉ vì một nha hoàn lỡ giẫm lên vạt áo bà ấy, liền bị đánh gần chết.”
Tô Liên Y kinh ngạc: “Có chuyện ấy thật sao?”
Sơ Huỳnh bĩu môi: “Chứ còn gì nữa! Trong cung, ngay cả phi tần kiểu cách nhất cùng lắm cũng chỉ tát đôi cái rồi đổi y phục. Vậy mà Vân phu nhân lại như thế, đủ thấy bà ấy cố chấp chuyện sạch sẽ đến mức nào.”
Liên Y mỉm cười: “Hy Đồng là cháu ruột, tất nhiên bà ấy chẳng nỡ trách.”
Vì được Vân phu nhân hết mực thương yêu con trai, tâm tình Sơ Huỳnh cũng tốt hẳn. Dẫu sao, có người yêu quý con mình thì người làm mẹ nào chẳng vui? Quan hệ giữa nàng với Vân phu nhân cũng nhờ thế mà hòa hoãn nhiều.
“Không hẳn vậy đâu. Nghe Vân Phi Dương kể, thuở nhỏ chỉ vì lỡ chạm đôi tay lấm lem vào áo Vân phu nhân, bà ấy đã nổi trận lôi đình. Dù không phạt nặng y, nhưng những nha hoàn theo hầu bên cạnh thì khốn khổ lây.”
Nghe thế, Tô Liên Y liền ngửi thấy chút mùi vị khác thường, khóe môi nhếch lên, ánh cười ẩn ý: “Vừa rồi, tướng quân Kim Bằng cũng ở phủ công chúa?”
Sắc mặt Sơ Huỳnh khẽ ửng hồng, rồi thoáng ngập ngừng, cuối cùng mới trầm xuống: “Ừ, hắn và Vân phu nhân đến.”
Đúng lúc ấy, cỗ xe dừng lại. Hẳn là xa phu đã được Sơ Huỳnh dặn dò từ trước.
“Công chúa điện hạ, quận chúa, đã tới nơi.”
Hai người lần lượt xuống xe, bước vào một tửu lâu sang trọng. Kinh thành vốn đầy dẫy tửu lâu nguy nga, những tòa nhà bốn tầng cao sang chẳng hiếm, chứ đâu như ở huyện Nhạc Vọng, hiếm hoi đến mức đếm trên đầu ngón tay.
Người đi kẻ lại trong tửu lâu, phần lớn đều là quyền quý. Nhìn thấy hai bóng dáng sánh vai mà vào, ai nấy không khỏi ngoái đầu dõi theo. Một người là Kim Ngọc công chúa tuyệt đại phong hoa, tuy đã là phụ nhân, là mẫu thân, nhưng dung nhan kiều diễm vẫn khiến người ta phải thèm khát. Người còn lại chính là nữ kiệt thương trường, tân quý triều đình, Thượng thư Thương bộ, Liên Y quận chúa. Khoác lên mình quan bào đỏ thẫm dành cho nam tử, nàng không hề lộ vẻ gượng gạo, trái lại khí chất anh tuấn, khiến người ta bất giác nảy lòng kính phục.
Hai người theo sau tiểu nhị, lên nhã gian tầng hai. Phải một lúc lâu, mọi người mới hoàn hồn, được tận mắt nhìn thấy hai vị nữ tử trong truyền thuyết, liền rộn ràng bàn tán, hô to thật là mãn nhãn.
Trong gian phòng, Tô Liên Y dựa theo tinh thần “tám chuyện” mà truy hỏi tiếp: “Được rồi, mau kể ta nghe, Vân Phi Dương đến chỗ ngươi rồi xảy ra chuyện gì? Ta thật mong có cảnh ‘lãng tử quay đầu’ đây.”
Sơ Huỳnh bất đắc dĩ: “Ngươi còn nhớ ngày đại hôn của ngươi không?”
Tô Liên Y gật đầu: “Nhớ, sao vậy?”
“Khi ấy trên bàn phụ thân ngươi, gần như chẳng ai dám lại gần. Mẫu hậu rời đi, ta liền qua ngồi cùng phụ thân ngươi. Những quan viên kia sợ đắc tội với Vân Nguyên soái, chẳng một ai tới kính rượu. Ta bèn… bèn gọi Vân Phi Dương tới, nhờ có hắn, bọn họ mới lần lượt tiến đến. Thành ra, ta nợ hắn một nhân tình.”
Tô Liên Y chợt hiểu. Ngày đại hôn hôm ấy, mọi việc trong tiền đường, nàng hoàn toàn không biết, chỉ đội khăn đỏ từ đầu chí cuối, rồi thẳng vào động phòng. Nếu không có Sơ Huỳnh kể lại, nàng nào biết từng có đoạn chen ngang ấy.
Tô Liên Y vốn người trầm tĩnh. Đặt mình vào tình cảnh đó, quả thực các quan viên khó mà trực tiếp tới bàn cha nàng kính rượu. Trong phủ Nguyên soái, mọi người đều nể mặt Nguyên soái, mà kính rượu lại cần có người đứng ra dẫn dắt, bàn ấy không ai thích hợp, tất nhiên đành để trống.
Nói là áy náy, thực ra cũng chẳng có bao nhiêu. Đứng trên lập trường khách quan, nàng rất quý phụ thân Tô Phong, đại ca Tô Hạo, tiểu đệ Tô Bạch. Nhưng mến thì mến, bảo là tình thân ruột thịt cùng vinh nhục, vẫn còn cách một đoạn.
Dù sao, nàng cũng không phải Tô Liên Y thực sự. Thân tình cho dù huyết thống ràng buộc, song vẫn phải qua ngày tháng vun bồi. Nàng đến Loan quốc mới vỏn vẹn hai năm, bảo trong hai năm ngắn ngủi đã bồi dưỡng được tình cảm gia đình sâu đậm, thì đúng là gượng ép.
Có lẽ sau này sẽ trở thành người một nhà, nhưng cũng cần thêm thời gian. Mọi thứ tình cảm, đều chẳng thể vội vàng, càng không thể cưỡng cầu.
“Để ngươi phải bận tâm rồi.” Tô Liên Y khẽ nói. Lòng nàng thật sự ghi nhớ hết thảy cái tốt của Sơ Huỳnh, cảm nhận rõ sự đối đãi chân thành, từ việc lớn đến việc nhỏ, từng chi tiết đều không hề tính toán.
Sơ Huỳnh bĩu môi: “Ngươi lại khách sáo nữa rồi. Lời khách sáo ấy đừng nói với ta, ta nghe phát chán.”
Tô Liên Y bật cười, gật đầu: “Ngươi nói đúng, đại ân không cần đa tạ. Giữa chúng ta mà nói lời cảm ơn, quả thật vô nghĩa. Tình cảm của hai ta, chỉ có chính chúng ta mới hiểu rõ.”
“Thế mới phải.” Nói rồi, Sơ Huỳnh vươn tay định rót trà cho nàng.
Tô Liên Y liền ngăn lại, ép bàn tay nhỏ bé xuống, giữ chặt bình trà trên bàn, mặt nghiêm lại:
“Đã nói không phải người ngoài, thì đừng vòng vo nữa. Mau mau khai thật, ngươi cùng Vân Phi Dương rốt cuộc thế nào rồi?”
Sơ Huỳnh hơi lúng túng, sắc mặt không tự nhiên, muốn cười mà lại nén lại: “Sau ngày đại hôn của ngươi, thỉnh thoảng hắn lại tới. Có khi đi cùng Vân phu nhân, có khi một mình. Nếu là một mình, ta không tiếp, nhưng hắn vẫn kiên trì ngồi trong đại sảnh uống xong một chén trà rồi mới chịu rời đi.”
“Còn ngươi, ngươi nghĩ thế nào?” Tô Liên Y lại hỏi.
Sơ Huỳnh cúi đầu: “Ta… cũng chẳng rõ.”
Tô Liên Y nghiêng đầu, khẽ cười: “Nói công bằng, suy nghĩ của ta vốn cực đoan, không hợp với thế đạo này, ngươi cũng rõ. Nếu không phải vì ta xuất hiện, nếu không phải ta ‘chó chê mèo lắm chuyện’ mà ràng buộc ngươi theo quan niệm cực đoan ấy, có lẽ ngươi với Vân Phi Dương đã chẳng đến nỗi…”
“Không, Liên Y.” Sơ Huỳnh khẽ lắc đầu, giọng chậm rãi: “Nếu không phải vì ngươi, ta tuy chưa chắc đã hạ quyết tâm rời khỏi hắn, nhưng từng ngày trôi qua, ta thật sự chẳng hề vui vẻ. Một tháng, ta chỉ có năm ngày là vui thôi.”
“Năm ngày?” Tô Liên Y nghi hoặc.
Sơ Huỳnh cười khổ: “Đúng vậy, Vân Phi Dương là kẻ vô cùng nguyên tắc. Dù nạp bao nhiêu thiếp đi nữa, nhưng một tháng, hắn đều giữ đúng năm ngày ở trong phòng ta.”
Mày Tô Liên Y cau chặt, thầm chửi: Cái đồ nam nhân khốn kiếp, coi chuyện phòng the cũng thành nhiệm vụ sao? Một tháng vẻn vẹn năm ngày, so với chẳng thèm lưu trú lấy một lần còn nhục nhã hơn!
Sơ Huỳnh thở dài: “Nhưng ta đã sớm chán ngán cuộc sống ấy, cho nên mới chọn rời đi.”
Tô Liên Y chăm chú nhìn nàng, thần sắc nghiêm nghị: “Sơ Huỳnh, ngươi hãy nghiêm túc trả lời ta. Nếu tướng quân Kim Bằng kia chịu hồi tâm chuyển ý, chỉ sủng một mình ngươi, ngươi có bằng lòng không?”
Thân thể nhỏ nhắn yếu mềm của Sơ Huỳnh bỗng khựng lại. Ý nghĩ này, chẳng phải nàng chưa từng nghĩ thoáng qua. Nhưng mỗi khi vừa nhen nhóm, liền bị chính mình tàn nhẫn dập tắt. Hi vọng càng nhiều, thất vọng càng sâu. Có mong chờ, ắt có tổn thương.
Muốn không bị thương, thì ngay từ đầu đừng nuôi hi vọng nào cả.
Thế nhưng lần này, lại do Tô Liên Y thẳng thắn hỏi ra, nàng chẳng thể tránh né mà phải đối diện.
Nữ tử vốn yêu anh hùng, Sơ Huỳnh cũng không ngoại lệ. Nhất là Vân Phi Dương, văn võ song toàn, lại thêm dung mạo tuấn mỹ, đúng là thiếu niên anh hùng trong mộng. Khi nàng còn ở trong cung, đã sớm ngầm trao lòng. Ban đầu, tiên đế không hề chấp thuận, chỉ vì Vân gia nắm binh quyền, không thể tiếp tục gia tăng thế lực.
Nhưng Sơ Huỳnh một mực cầu xin, tình nguyện buông bỏ địa vị, cuối cùng tiên đế cùng thái hậu bất đắc dĩ, mới cho phép nàng gả đi.
Nhiều năm phu thê, ái tình ban đầu bị sự trăng hoa của Vân Phi Dương mài mòn dần dần. Nhưng trong đống tro tàn ấy, vẫn còn sót lại những đốm lửa nhỏ nhoi.
Nàng buông tiếng than: “Làm sao có thể? Nếu hắn độc sủng ta, vậy thì những mỹ thiếp kia phải làm thế nào?”
Tô Liên Y đưa tay khẽ đè lên bàn tay hơi lạnh của nàng, ánh mắt đen trắng phân minh híp lại: “Chuyện này dễ thôi. Chỉ cần Vân Phi Dương thật lòng độc sủng ngươi, thì mấy thiếp thất kia cứ vứt tiền mà tiễn đi. Trên đời, đã là chuyện có thể giải quyết bằng tiền, thì vốn chẳng phải vấn đề.”
Sơ Huỳnh bật cười bất lực: “Ngươi nghĩ bọn họ đều xuất thân hèn kém sao? Rất nhiều người là con gái quan gia, nào có lo thiếu bạc tiền.”
Tô Liên Y mỉm cười, hàng mi dài giao nhau thoáng lướt qua tia nguy hiểm: “Thế thì ta sẽ đích thân nói rõ với họ. Khi còn trẻ, ta sẽ tặng họ một món hồi môn thật lớn, mời bà mối tìm cho họ mối hôn sự khác, gả cho lang quân tuấn tú. Nếu họ vẫn cố chấp không chịu đi, cũng dễ thôi. Đoạn tuyệt khả năng sinh nở, rồi hủy dung nhan. Dù có cứng đầu bám trụ trong phủ tướng quân, thì họ cũng chẳng còn trông mong gì nữa.” Giọng nàng lạnh hẳn.
Sơ Huỳnh nhìn nàng thật sâu: “Liên Y, bản chất ngươi thiện lương, ngươi không làm nổi những chuyện này.”
Tô Liên Y thẳng thắn đối diện, ánh mắt kiên định như sắt: “Không, một khi ta đã nghĩ đến, thì ắt có thể làm được.” Nói rồi, nàng đưa ra bàn tay trắng nõn thon dài, mười ngón mảnh mai sạch sẽ, tựa như bàn tay tiên nữ.
“Cứu người hay giết người, chỉ cách nhau một niệm. Thiện hay ác cũng thế, chỉ xem ta đối diện là bạn hay là thù. Ta có cách kéo người từ Quỷ môn quan trở về, ta cũng có cách khiến kẻ khác mất mạng vô hình, thậm chí sống chẳng bằng chết.”