Vân Phi Tuân khẽ đẩy cửa bước vào, vốn định không quấy rầy hai người đang trò chuyện, nhưng vẫn khiến cả hai chú ý.
Tô Liên Y ngoảnh đầu lại, trên gương mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt quen thuộc: “Phi Tuân, chàng về rồi à?”
Vân Phi Tuân sững sờ trước dung mạo xinh đẹp này,còn đẹp hơn cả tiên nữ trên trời. Trong lòng hắn, Tô Liên Y chính là tiên tử giáng trần, cứu rỗi cuộc đời mình.
“Mẫu thân, mời người ngồi.” Tô Liên Y quay sang nhìn Vân Phi Tuân một cái, rồi không dừng lại lâu, mà đứng lên nói với Khấu thị.
Thái độ nàng đối với Khấu thị vô cùng cung kính và thân thiết, không còn sự lạnh lùng và thù địch như trước. Nàng còn tự tay đỡ Khấu thị ngồi xuống. Vân Trung Hiếu ngồi một bên thấy Tô Liên Y biết phân nặng nhẹ, lòng cũng không khỏi gật đầu tán thưởng.
Trong phòng chẳng có ai ngoài gia đình bốn người. Nhờ bàn tay pha trà khéo léo của Tô Liên Y, cả nhà cùng ngồi hàn huyên, trò chuyện rất lâu.
…
Hôm đó là đêm rằm, ánh trăng tròn treo cao.
Từ biệt nguyên soái và phu nhân, lại khéo léo từ chối đám nha hoàn đưa tiễn, Tô Liên Y và Vân Phi Tuân đi cùng nhau, tay xách lồng đèn, chậm rãi trở về x**n th** viện.
Vân Phi Tuân cầm đèn lồng, còn Tô Liên Y thì đón gió đầu hạ, thưởng thức cảnh đêm trong phủ. Cả hai đều im lặng như thể đang tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi chỉ thuộc về mình.
Vừa bước vào hành lang dài, Tô Liên Y bỗng cảm thấy bên cạnh một luồng gió mạnh ập tới. Chưa kịp phản ứng, nàng đã bị đối phương kéo sát vào lòng.
Vân Phi Tuân dừng bước. Một tay nâng đèn lồng, một tay giữ chặt nàng trong ngực. Hắn cúi đầu, tham lam hít lấy hương tóc thoang thoảng, đắm mình trong mùi hương quen thuộc.
“Liên Y, cảm ơn nàng.” Giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng như ánh đom đóm giữa bụi rậm đêm hè, len lỏi chạm vào n** m*m m** nhất trong tim, khiến người nghe rung động.
Tô Liên Y biết hắn đang cảm ơn vì điều gì, chỉ mỉm cười, tựa vào ngực hắn: “Đây là điều ta nên làm.”
Vân Phi Tuân im lặng hồi lâu. Không phải hắn không muốn nói, mà là chẳng tìm được từ ngữ nào đủ để diễn đạt lòng biết ơn, đủ để nói hết tình yêu. Cuối cùng, hắn mới khẽ thở dài:
“Ta là kẻ may mắn nhất thế gian.” Lời ấy mộc mạc, nhưng lại chân thành tận đáy lòng.
Tô Liên Y thấy xung quanh không có ai, bèn lấy hết can đảm vòng tay ôm lấy eo hắn: “Ta cũng là kẻ may mắn, vì đã gặp được chàng.”
Vân Phi Tuân lặng lẽ hôn lên tóc nàng: “Thiên hạ có rất nhiều nam nhân như ta.”
Tô Liên Y bật cười, khẽ cắn nhẹ lên ngực hắn qua lớp áo:
“Thiên hạ này cũng có rất nhiều nữ tử như ta.”
“Không, thiên hạ chỉ có một Tô Liên Y.” Hắn đáp.
“Vậy chẳng lẽ thiên hạ lại có hai Vân Phi Tuân?” Nàng phản bác.
Vân Phi Tuân còn định nói thêm gì đó, nhưng Tô Liên Y vội vàng đưa tay che miệng hắn: “Được rồi, đừng nói những lời sến sẩm nữa. Giữa mùa hè mà chàng khiến ta nổi da gà khắp lưng rồi đây này.”
Vân Phi Tuân ngẩn người, sau đó buông lỏng vòng tay, bàn tay lại xoa nhẹ lưng nàng: “Để ta xoa dịu cho nàng.”
Tô Liên Y xoay người khéo léo thoát ra, rồi khoác tay hắn: “Đừng lắm lời, về thôi.”
Vân Phi Tuân mỉm cười gật đầu: “Ừ, về nhà.”
Cả hai vừa cười vừa nói khẽ, bước qua hành lang, đi ngang khu vườn, x**n th** viện dần hiện ra trước mắt.
Vân Phi Tuân ngắm tòa tiểu viện tinh xảo phía xa, vốn nên náo nhiệt đầy tớ tả hữu, vậy mà giờ yên ắng chẳng một bóng người. Hắn khẽ thốt: “Vì sao ta lại có ảo giác rằng, nơi ta trở về không phải phủ nguyên soái, mà chính là ngôi nhà ở thôn Tô gia? Như thể đã mang cả ngôi nhà nơi ấy đặt vào đây vậy.”
Tô Liên Y bật cười khúc khích: “Đúng thế. Giữa chốn thâm viện sâu kín mà lại có một góc yên bình riêng biệt. Chàng không thấy giống như câu ‘Đại ẩn ẩn vu thị’ sao?” — trong ồn ào mà giữ được an tĩnh.
Vân Phi Tuân khẽ gỡ tay nàng, lại vòng qua ôm vào lòng, cùng nàng bước đi chậm rãi: “Có mong chờ ngôi nhà mới của chúng ta không?”
Tô Liên Y vội gật đầu: “Đương nhiên là mong chứ, vô cùng mong nữa là khác!”
Rồi nàng chợt nhớ đến một điều từng thắc mắc, liền nhoẻn miệng cười hỏi bông đùa: “Nhưng có chuyện này mãi ta vẫn không hiểu, không biết Vân đại nhân có thể giải thích cho ta được không?”
“Chuyện gì?” Vân Phi Tuân bật cười.
Tô Liên Y khẽ nhướng mày: “Vì sao Hoàng thượng lại đột nhiên ban phủ đệ? Hoàng thượng đâu cần xen vào chuyện gia đình nhà các ngươi?”
Trong bóng tối, thoáng có chút khác lạ lướt qua trên gương mặt Vân Phi Tuân, nhưng chỉ chốc lát đã trở lại vẻ điềm đạm thường ngày: “Chuyện Hoàng thượng ban phủ đệ vốn không phải lần đầu. Các triều đại trước cũng có lệ này, hoặc để ban cho hoàng thân quốc thích, hoặc thưởng cho những bề tôi lập công lớn. Chẳng nói đâu xa, phủ nguyên soái này chính là do tiên hoàng ban cho.”
Tô Liên Y gật gù: “À, thì ra là vậy.”
“Đúng vậy. Trước kia, phụ thân ta từng nhậm chức tướng quân trấn thủ ở Đông Ô. Sau này tiên hoàng cử Đông Phúc vương đến thay, rồi triệu phụ thân ta về kinh nhậm chức, và ban cho phủ nguyên soái này.”
Nghe xong, Tô Liên Y thở dài: “Hồi đó tiên hoàng chắc cũng bị kẻ gian gièm pha. Khi nguyên soái mới trở về kinh, hẳn đã chịu không ít sự chèn ép.”
Nhắc lại chuyện cũ hơn mười năm trước, lòng Vân Phi Tuân cũng ngổn ngang cảm xúc. Hai người cùng bước vào trong, hắn đặt lồng đèn sang một bên, nắm lấy tay Tô Liên Y dắt nàng ngồi xuống mép giường rồi nói: “Đúng thế. Lúc ấy trong kinh có mấy thế lực lớn, mạnh nhất là phe Đại hoàng tử và phe Nhị hoàng tử. Còn thái tử thì còn nhỏ tuổi, chỉ dựa được vào thế lực nhà ngoại. Phụ thân ta bị gọi về kinh vì lời gièm pha, dĩ nhiên tiên hoàng không trao cho quyền lực thực sự, nên cuối cùng đành phải ngả theo phe thái tử.”
“Ra là vậy…” Trước kia nàng chỉ nghe vài lời đồn đãi, nay biết rõ nguyên nhân, bao nhiêu nghi hoặc đều tan biến.
“Vậy kẻ gièm pha kia là người của Đại hoàng tử hay Nhị hoàng tử?”
“Là người của Đại hoàng tử.” Vân Phi Tuân đáp. Chính vì thế mà năm đó hắn mới có cuộc “ước định năm năm” đầu tiên với đương kim hoàng thượng. Bởi nếu phe thái tử thất bại, thì Vân gia chắc chắn sẽ bị diệt trừ.
Ánh mắt trong veo của Tô Liên Y khẽ sáng lên, cuối cùng cũng hiểu tại sao Vân Trung Hiếu dễ dàng tin vào suy đoán trước kia của nàng. Thì ra ông đã từng bị tiên hoàng dè chừng một lần, có trải nghiệm ấy rồi nên nay nghe lại chuyện tương tự cũng không quá bất ngờ.
Tô Liên Y lại thấy mình có phần ích kỷ. Vì mục đích riêng mà nàng đã bịa lời suy đoán, chẳng biết có vô tình tạo ra khoảng cách giữa Hoàng thượng và nguyên soái hay không. Nhưng nghĩ lại, đó cũng là tình thế bắt buộc, con người nếu không lo cho bản thân thì còn mong gì trời đất dung tha.
Đêm ấy lại trôi qua như thế.
…
Sáng hôm sau, triều đình truyền ra một tin chấn động: Nguyên soái Vân Trung Hiếu đã gửi bạc vào Ngân hàng Trung ương Loan quốc!
Nếu trước đó vẫn có người còn nghi ngờ thì hành động lần này chẳng khác nào “giọt nước tràn ly”, khiến tất cả phải tin tưởng hoàn toàn.
Bởi ai cũng biết mối bất hòa giữa Vân Trung Hiếu và Tô Liên Y đã nổi tiếng từ lâu, hai người tuyệt đối không thể cùng nhau bày trò lừa gạt. Dù sau này có hòa hoãn, thì với tư cách con dâu, Tô Liên Y cũng chẳng đời nào dám đẩy phụ thân chồng vào nguy hiểm.
Vì vậy, các quan trong triều ai nấy đều yên tâm, thi nhau mang bạc đến gửi. Số lượng ít hay nhiều đều dựa theo tỷ lệ so với khoản tiền Vân Trung Hiếu đã gửi.
Đám quan trường lão luyện, ai cũng rành tính toán. Họ ước lượng gia sản của Vân Trung Hiếu, từ số bạc ông gửi mà tính ra tỷ lệ, sau đó áp dụng cho tài sản của mình rồi gửi bạc theo. Thận trọng như thế, chẳng thiệt đường nào.
Quả nhiên, thực tế chứng minh cách làm đó là đúng.
Thương bộ lại một phen bận rộn. Nhưng nhờ kinh nghiệm mấy ngày trước, dù bạc chuyển đến nhiều thế nào cũng không còn cảnh rối loạn. Hơn nữa, Tô Liên Y đã chuẩn bị từ trước, đặt ra quy định “hẹn trước”. Từ nay trở đi, ai muốn gửi quá năm nghìn lượng bạc đều phải đặt lịch trước một ngày, bằng không sẽ không được tiếp nhận.
Ngân hàng Trung ương của Loan quốc, ngày trước còn phải nhờ vả người ta gửi bạc, vậy mà giờ đây lại “lên mặt”, đặt ra cả hạn chế với khách gửi.
Giữa trưa, Tô Liên Y không đợi Diệp Hiên đến “theo lệ thường” mời mọc, mà đã sớm đi ra ngoài, bởi nàng có hẹn với Sơ Huỳnh.
Hôm nay, Sơ Huỳnh không tự mình đến đón, chỉ sai người báo trước thời gian và địa điểm, chờ Tô Liên Y tới.
Vẫn là tửu lâu lần trước. Khi Tô Liên Y đến nơi, thấy bên ngoài gian nhã thất đã có thị nữ đứng hầu, nàng chợt hiểu ra: Thì ra lần trước Sơ Huỳnh đích thân đến Thương bộ rước mình, vì sợ nàng khó xử nên mới không mang theo thị nữ. Nghĩ đến đây, Tô Liên Y cảm thấy nàng ấy thật tinh tế.
Thấy Tô Liên Y đến, các thị nữ vội hành lễ, vén rèm mời nàng vào.
Trong gian phòng, Hạ Sơ Huỳnh đang tươi cười trò chuyện cùng một nữ tử. Sơ Huỳnh ngồi, còn người kia thì đứng cung kính bên cạnh. Người ấy dáng người thanh mảnh, dung mạo ở mức trung bình khá, đôi mắt phượng hẹp dài, mũi nhỏ, môi mỏng.
Theo hiểu biết của Tô Liên Y, người có tướng mạo như vậy thường rất có tâm cơ. Tâm cơ không hẳn là xấu, còn phải xem nhân phẩm thế nào.
“Liên Y đến rồi à?” Sơ Huỳnh mỉm cười đứng dậy nghênh đón, rồi giới thiệu: “Liên Y, đây chính là Tần Thi Ngữ mà ta từng nhắc đến.”
Sau đó lại quay sang nữ tử kia: “Thi Ngữ, đây là Quận chúa Liên Y.”
Tần Thi Ngữ vội bước lên, hành lễ chỉnh tề. Dù chỉ là lễ bái dân gian, nhưng thần thái đoan trang, khí chất tao nhã, vừa nhìn đã biết từng sống trong cung. “Nô tỳ xin ra mắt Quận chúa Liên Y, quận chúa cát tường.”
“Miễn lễ.” Tô Liên Y khẽ mỉm cười, trong lòng lập tức sinh thiện cảm. Trước hết, y phục nàng kia giản dị mà không quê mùa, gọn gàng, sạch sẽ. Hơn nữa, dù đứng bên cạnh Sơ Huỳnh hay đối diện mình, thái độ đều điềm tĩnh, không hèn mọn cũng chẳng kiêu căng.
Sơ Huỳnh kéo Liên Y ngồi xuống, cười nói: “Bản lĩnh của Thi Ngữ, ngươi cứ yên tâm. Đừng nói là quản một phủ đệ, ngay cả giao cho nàng cai quản cả một tòa cung điện cũng không thành vấn đề.”
Tô Liên Y bật cười trêu: “Vậy thì ta phải đa tạ công chúa Sơ Huỳnh đã tiến cử rồi.”
Sơ Huỳnh khẽ gõ tay vào nàng, giả vờ trách yêu: “Ngươi lại trêu ta.”
Tô Liên Y quay sang nói với Tần Thi Ngữ: “Tần Thi Ngữ, từ nay công chúa tiến cử ngươi làm quản gia cho ta, vậy ta sẽ gọi ngươi là Tần quản gia. Ngồi xuống đi.”
“Nô tỳ đứng hầu là được.” Tần Thi Ngữ đáp.
Tô Liên Y khẽ mỉm cười: “Đã là quản gia của ta thì phải nghe lời ta. Ở bên ta, không có chuyện chủ tớ tuyệt đối, vừa là chủ tớ, vừa là bằng hữu. Ngồi xuống đi.”
Tần Thi Ngữ không tỏ vẻ xúc động hay biết ơn gì quá, chỉ cung kính gật đầu rồi chọn một chỗ cách hai người họ không xa mà ngồi. Nàng ấy cũng chỉ ngồi nửa ghế, đầu hơi cúi, thái độ vẫn giữ sự khiêm tốn.
“Trong nhà ngươi còn ai nữa không?” Tô Liên Y hỏi.
“Bẩm quận chúa, phụ mẫu đều đã qua đời, chỉ có một tỷ tỷ lấy chồng xa ở Hiệp thành.” Giọng nàng ấy tròn vành rõ chữ, trong trẻo gọn gàng, không rườm rà.
Tô Liên Y gật đầu: “Thế còn dự định cho tương lai? Có điều gì mong muốn không?” Câu hỏi này mang chút ẩn ý, muốn thăm dò suy nghĩ thật của Tần Thi Ngữ.
“Nô tỳ đã nhận chức quản gia phủ quận chúa, từ nay chỉ một lòng một dạ trung thành, hầu hạ quận chúa.”
Tô Liên Y hơi cau mày, định nói gì đó, nhưng nghĩ thấy lời ấy còn quá sớm, nên lại thôi.
Đúng lúc này, thức ăn được đưa lên.
Các tiểu nhị lần lượt bày món ra bàn. Tần Thi Ngữ liền đứng dậy, thay họ gắp thức ăn cho Tô Liên Y và Hạ Sơ Huỳnh.
Chuyện bày món cũng là một nghệ thuật. Đừng tưởng chỉ đơn giản là gắp thức ăn vào đĩa, mà còn phải cân nhắc đến khẩu vị, kiêng kỵ của từng người.
Tần Thi Ngữ vốn dĩ đã quen thuộc sở thích của Hạ Sơ Huỳnh, nhưng với Tô Liên Y thì đây mới là lần đầu gặp mặt. Các món ăn lại do công chúa Kim Ngọc Hạ Sơ Huỳnh gọi, nên hẳn không có món nào phạm kỵ.
Nàng ta trước hết chọn bốn món bày ngay trước mặt, gắp khéo léo đặt vào đĩa của Tô Liên Y, trình bày vừa đẹp mắt vừa khơi gợi vị giác. Sau đó, Tần Thi Ngữ lặng lẽ quan sát từng phản ứng nhỏ nhất của Tô Liên Y khi nếm thử, từ đó đoán ra khẩu vị của nàng. Chẳng mấy chốc, nàng ta đã nắm bắt được thói quen ăn uống của Tô Liên Y, rồi lần lượt gắp thêm những món hợp ý.
Tô Liên Y cũng không từ chối, cứ để mặc cho nàng sắp xếp. Trong lòng nàng thầm đánh giá, quả nhiên Tần Thi Ngữ quan sát tinh tế, tỉ mỉ, vượt xa tất cả nha hoàn từng hầu hạ mình trước đây.
Sơ Huỳnh khẽ mỉm cười: “Người ta do ta tiến cử, tất nhiên không sai.”
Tô Liên Y gật đầu đồng ý.
Dùng xong bữa, họ được dọn thêm hoa quả và trà thanh.
Lúc này, Sơ Huỳnh giữ thế chủ động trò chuyện. Bởi buổi sáng nàng vừa đưa Tần Thi Ngữ đi xem qua phủ đệ mà Hoàng thượng ban cho Tô Liên Y, nên liền bàn đến chuyện quy hoạch lại nơi ấy.
“Phủ đệ đó quả thật rất tốt, diện tích rộng lớn, lại gần phủ công chúa của ta. Chỉ tiếc là để lâu không ở, hơi cũ kỹ, cần mời thợ đến sửa sang lại. Thêm nữa, vài chỗ trang trí đã quá lỗi thời, phải làm mới đi mới được.” Sơ Huỳnh vốn hiểu rõ tính cách của Tô Y, biết nàng không thích phí tâm trí vào chuyện nhà cửa, nên dứt khoát đứng ra quyết định.
Tô Liên Y nghe nói lại phải sửa chữa, lập tức nhớ tới phủ Tô gia trước kia. Những ngày đầu dọn vào, thợ thủ công cứ lén lút thay đổi nơi này nơi kia, khiến nàng phiền muộn không thôi. Nàng bất giác cau mày: “Sơ Huỳnh, ta biết ngươi có lòng, nhưng nhà cửa vốn chỉ là chỗ ở. Ban ngày ta với Phi Tuân đều bận rộn, cần gì phải bày vẽ lớn chuyện?”
“Không được! Đây là tổ ấm của hai người sau này, tất nhiên phải chỉnh trang sao cho thật thoải mái.” Sơ Huỳnh kiên quyết phản bác.
Tô Liên Y bất đắc dĩ. Dù là phủ Nguyên soái đang ở hay Tô phủ trước kia, đều rộng đến mức có những nơi nàng chưa từng đặt chân tới. Trong thời hiện đại, một căn hộ trăm mét vuông đã là tốt, nếu có biệt thự thì càng hiếm quý. Nhưng biệt thự nhiều lắm cũng chỉ vài trăm mét vuông.
Còn ở Loan quốc, chưa nói tới hoàng cung có thể sánh ngang cả một tòa thành nhỏ, chỉ riêng phủ đệ của quyền quý thôi, nếu đổi thành trường đại học thì cũng thừa sức chứa.
Như Âu Dương phủ chẳng hạn, từ cổng chính đến tận hậu viện, nếu ở thời nay, xe buýt cũng phải đi qua hai trạm mới hết khoảng cách ấy, đủ thấy độ rộng thế nào.
Tô Liên Y thở dài, nói: “Dù là nhà, nhưng tối chúng ta chỉ cần ở trong một tiểu viện là đủ. Bao nhiêu chỗ còn lại, nửa năm hay một năm cũng chẳng đi qua lần nào. Vậy nên đừng phí tiền của, lại hao tổn sức lực.”
Sơ Huỳnh dĩ nhiên không chịu: “Không được! Sau này nếu nhà ngươi đông người, chẳng lẽ lại không đủ chỗ ở?”
Tô Liên Y bật cười: “Nhà ta thì đông thêm được bao nhiêu chứ? Ta từng nói muốn đón phụ thân về, nhưng người không chịu. Dù thỉnh thoảng có ghé, chỉ cần một phòng khách là đủ. Còn Tô Bạch, cho dù hắn muốn đến, ta cũng chẳng cho. Nam tử hán phải tự ra ngoài dựng nghiệp. Về phần con cái, ta… hơ hơ… cũng đâu định sinh nhiều. Dù có liều sinh năm đẻ bảy, nhiều lắm cũng được năm đứa, đến lúc ấy ta e đã mệt gần chết. Cho nên, sửa sang bao nhiêu phòng, thật sự là lãng phí.”
Trong lòng Tần Thi Ngữ chợt thoáng nghĩ: Nếu sau này Vân Phi Tuân tướng quân nạp thiếp thì sao? Chẳng phải cũng cần thêm viện riêng? Nhưng ý nghĩ đó nàng ta tuyệt đối không dám nói ra. Nàng ta chỉ khẽ thở dài thầm trong bụng: Cho dù tài giỏi kiêu hãnh thế nào, nữ nhân cũng khó thoát khỏi kiếp phải chia sẻ phu quân, tranh sủng đấu đá…
Ý nghĩ này, Sơ Huỳnh cũng thoáng qua.
Giống hệt như Tần Thi Ngữ, nàng chợt bị kéo về cơn ác mộng cũ, nét mặt cứng lại. Sau một thoáng, nàng mới gượng cười nhạt: “Phải rồi, Phi Tuân đối với ngươi trước sau một lòng, tuyệt sẽ không nạp thiếp. Phủ đệ quá lớn, ngẫm ra cũng thật lãng phí.”
Tần Thi Ngữ khựng lại, gương mặt vốn luôn bình tĩnh nay thoáng lộ vẻ kinh ngạc.
Phiêu Kỵ tướng quân… sẽ không nạp thiếp? Chuyện đó sao có thể?
Tô Liên Y vốn đã nói khéo lắm rồi, sợ chạm đến nỗi đau trong lòng Sơ Huỳnh, nên có chút lúng túng: “Sơ Huỳnh, ta…”
Nhưng Sơ Huỳnh như đã đoán được nàng muốn nói gì, liền đưa tay nắm lấy, khẽ lắc đầu cười: “Giữa ta và ngươi đừng khách khí như vậy. Ngươi sống tốt, ta mới yên lòng. Có lẽ…” Nàng thở dài khẽ, “Có lẽ trong lòng ta cũng từng mơ về một tình yêu trọn đời trọn kiếp, đáng tiếc… cả đời này, ta đã không còn cơ hội nữa rồi.”
“Sơ Huỳnh, nói bậy!” Tô Liên Y nghiêm giọng.
Sơ Huỳnh mỉm cười chua xót: “Còn cơ hội sao?”
Tô Liên Y gật đầu kiên định: “Có chứ! Chuyện đời do người quyết. Chỉ cần ngươi còn mong chờ, lý tưởng mới có thể thành hiện thực. Nếu tự mình buông bỏ, thì còn trông mong gì nữa?”
Sơ Huỳnh lặng đi giây lát, rồi khẽ nhếch môi: “Có lẽ… ngươi nói đúng. Xem như ta tin lời ngươi.”
Tần Thi Ngữ hơi nâng mắt, ánh mắt dừng trên người Tô Liên Y thật sâu, trong mắt thoáng hiện vẻ nghi hoặc.
“Ta có một dự cảm rất mạnh mẽ, ngươi nhất định sẽ có được tình yêu ấy.” Tô Liên Y chắc nịch.
Sơ Huỳnh khẽ nhún vai: “Nhận lời chúc của ngươi. Nhưng thôi, chuyện này dừng ở đây, chúng ta quay lại bàn chuyện sửa sang phủ đệ đi. Chiều nay ta và Thi Ngữ còn phải đi chọn mua ít đồ.”
Nói rồi, Tô Liên Y bỗng lấy từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu. Đây là loại giấy bạc do triều đình ban hành, mệnh giá cực lớn để thay thế việc mang theo bạc nặng nề. Chỉ nhìn thôi cũng biết, ít nhất phải tám ngàn lượng bạc, con số kinh người.
Nàng không nói không rằng, nhét thẳng vào tay Tần Thi Ngữ. Việc đột ngột này khiến Thi Ngữ giật mình đến ngây ra, dáng vẻ điềm tĩnh xưa nay đã biến mất, chỉ còn lại sự bối rối.
“Tần Quản gia, chỗ ngân phiếu này ngươi cầm lấy. Nhớ kỹ, chiều nay đi mua gì thì ngươi trả tiền, tuyệt đối không để công chúa phải bỏ tiền. Đây là việc lớn đầu tiên ta giao cho ngươi, phải làm cho thật tốt!” Tô Liên Y dặn dò.
“Không được, sao có thể dùng tiền của ngươi!” Sơ Huỳnh vội phản đối.
Tô Liên Y cũng gấp gáp: “Ngươi đã sắm cho ta bao nhiêu của hồi môn, còn đâu tiền mà tiêu? Không được cãi! Nếu ngươi không nghe, ta sẽ giận thật đó, và khi ta giận thì hậu quả nghiêm trọng lắm!”
Hai người cứ thế giằng qua giật lại.
Tần Thi Ngữ chỉ biết đứng yên, tay ôm chặt xấp ngân phiếu, mắt tròn xoe nhìn hai nữ tử trước mặt.
Đừng nói là bằng hữu, ngay cả huynh đệ ruột thịt cũng hiếm thấy sự thẳng thắn, vô tư đến vậy. Hơn nữa, đây lại là hai nữ tử. Hôm nay, nàng ta thực sự được mở rộng tầm mắt.
Cúi xuống nhìn đống ngân phiếu trong tay, trong lòng Tần Thi Ngữ dâng lên một cảm xúc kỳ lạ. Tám ngàn lượng bạc, cả đời không ít người cũng chẳng thể kiếm nổi. Vậy mà Quận chúa Liên Y lại dễ dàng giao cho một kẻ còn chưa chính thức nhậm chức quản gia như nàng ta.
Nàng… chẳng lẽ không sợ mình ôm bạc bỏ trốn?
Chẳng lẽ không lo nàng ta sẽ nhân cơ hội biển thủ?
Lúc này, nên nói Quận chúa Liên Y ngây thơ, hay phải nói nàng dùng người thì tuyệt không nghi ngờ?
Mà Tô Liên Y, ai tin nàng ngây thơ cho được? Thế thì chỉ có một khả năng, nàng tuyệt đối tin tưởng người mình đã chọn.
Khóe môi Tần Thi Ngữ khẽ nhếch, lòng dâng lên cảm giác khác lạ. Có lẽ… nàng ta đã gặp được một vị chủ tử xứng đáng để mình trung thành cả đời. Nàng ta vốn đã định đi theo công chúa đến hết kiếp này, nào ngờ lại được gợi ý trao cho Quận chúa. Có lẽ, đây chính là an bài của số mệnh.
Gặp được Tô Liên Y đúng thật là duyên phận. Vị chủ tử đặc biệt này, đã thay đổi vận mệnh của Tần Thi Ngữ. Nhưng chuyện ấy, là về sau.
Sau đó, ba người lại cùng nhau bàn bạc thêm chuyện tu sửa và sắp xếp phủ đệ. Xong xuôi, mỗi người lại trở về công việc của mình, kẻ thì lo sắm sửa, người thì tiếp tục bận rộn triều chính.
…
Năm ngày sau, trước cửa Vân phủ.
Tô Liên Y vốn không phải một vị chủ mẫu đảm đang, mà Vân Phi Tuân cũng chẳng phải vị gia chủ giỏi giang.
Phủ đệ này do Hoàng thượng ban, việc tu sửa, mua sắm đều do Sơ Huỳnh và quản gia Tần Thi Ngữ lo liệu. Tới khi tất cả đâu vào đó, thuê đủ hai mươi mấy nha hoàn, tiểu tư để chống đỡ cả phủ lớn, thì đôi vợ chồng “không có trách nhiệm” này mới lần đầu tiên đặt chân tới “nhà mới” của mình.
Hai người trong bộ quan phục, đứng trước tòa phủ đệ nguy nga không xa phủ công chúa, ngẩng đầu nhìn tấm biển lớn treo trên cao. Trên đó là hai chữ mạnh mẽ như rồng bay phượng múa, Vân phủ.
Họ liếc nhìn nhau, đồng thanh thốt lên: “Đây… là nhà của chúng ta sao?”
Cánh cổng son đỏ uy nghi, đôi sư tử đá dữ tợn trấn giữ hai bên, quả là một tòa quan phủ xa hoa.
Vì phủ của Vân Trung Hiếu được gọi là phủ Nguyên soái, còn phủ của Vân Phi Dương là phủ Tướng quân, nên phủ đệ của Tô Liên Y và Vân Phi Tuân được đặt đơn giản bằng họ, Vân phủ.
Cả hai vốn quen sống độc lập. Tô Liên Y chỉ mang theo một cỗ xe ngựa cùng lão phu xe. Vân Phi Tuân thì vẫn cưỡi ngựa, bên cạnh chỉ có tùy tùng Triệu Thanh dắt cương.
Cửa lớn mở ra, gia đinh thấy hai người trong quan phục liền sững lại, rồi vội vã hành lễ:
“Tiểu nhân tham kiến lão gia, phu nhân.”
Đám nha hoàn, tiểu tư đang bận rộn bên trong cũng nhanh chóng ùa ra, đồng loạt gọi một tiếng “lão gia”, một tiếng “phu nhân”.
Vân Phi Tuân vẫn giữ gương mặt lạnh nhạt như thường. Ngược lại, Tô Liên Y lại đỏ bừng mặt, lúng túng không biết phải làm sao.
Phu nhân… phu nhân… Nàng chưa bao giờ nghĩ có ngày cái danh xưng xưa cũ ấy lại đặt lên người mình. Vừa ngượng ngùng, vừa thấy tim bỗng rộn ràng kỳ lạ.