Tuy cái tên Vân phủ đã sớm nổi tiếng, nhưng đây lại là lần đầu đám hạ nhân thực sự được diện kiến chủ nhân tương lai của mình. Ai nấy đều vội buông việc trong tay, chạy ra hành lễ nghênh đón.
Vì thân phận thay đổi quá đột ngột, Tô Liên Y cũng không khỏi có chút ngượng ngập. Nàng khẽ nép bên cạnh Vân Phi Tuân, hai người vừa đi sâu vào trong phủ, vừa mang đủ loại tâm tình khác nhau mà ngắm nhìn tòa nhà mới, ngôi nhà đầu tiên thuộc về riêng hai người họ.
Cả hai vốn bận rộn quanh năm, nhưng tối qua nằm trò chuyện mới thấy, cũng không thể để tất cả đều đổ lên vai công chúa Kim Ngọc mãi được, như thế thật chẳng phải đạo. Thế là họ hẹn nhau, cùng tới xem thử có thể giúp được việc gì.
Chỉ là, khi ở quan trường thì làm việc đâu ra đó, nhưng về tới chính ngôi nhà của mình thì lại chẳng biết phải bắt tay từ đâu. Thấy đám hạ nhân đã phân công đâu vào đấy, bận rộn hối hả, cả hai chỉ đành ngẩn ra nhìn.
Chẳng bao lâu sau có người đi báo, quản gia Tần Thi Ngữ nhanh chóng xuất hiện. Nàng ta mặc áo váy vải thô màu nhạt, bước vội đến, hành lễ cung kính: “Lão gia, phu nhân.”
Liên Y vội ho khẽ, nhỏ giọng: “Ờ… Tần Quản gia, có thể gọi ta như trước kia, là Quận chúa được không?” Cái xưng hô “phu nhân” này, nghe sao mà…
Tần Thi Ngữ gương mặt nghiêm nghị, chẳng mảy may nụ cười: “Phu nhân, trước kia chưa lập phủ thì còn tùy tiện, nay đã lập phủ thì phải có quy củ. Nô tỳ biết phu nhân chưa quen, nhưng vài ngày rồi sẽ quen thôi.”
Tô Liên Y bất lực, chỉ cảm thấy Tần Thi Ngữ cái gì cũng tốt, chỉ là quá cứng nhắc, quá ít nói cười. Rõ ràng mới hơn ba mươi, vậy mà đứng nghiêm như tượng, trông chẳng khác nào đã qua bốn mươi. Nàng đành quay sang giới thiệu: “Phi Tuân đây chính là quản gia mà Sơ Huỳnh tiến cử cho ta, Tần Thi Ngữ.”
Vân Phi Tuân gật đầu, không nói gì thêm. Tô Liên Y đã kể qua về người này, chỉ cần nàng hài lòng, hắn tự nhiên không ý kiến.
Tần Thi Ngữ lặng lẽ ngước nhìn vị Phiêu Kỵ tướng quân. Trước kia chỉ nghe danh, chưa từng diện kiến. Trong cung thì từng thấy Kim Bằng tướng quân vài lần. Khách quan mà nói, Phiêu Kỵ tướng quân cũng là bậc tuấn tú, nhưng so với Kim Bằng tướng quân thì vẫn kém đôi phần. Chỉ là, nhớ lại bữa cơm trưa lần nọ công chúa từng nói, nàng ta lại thấy vị Phiêu Kỵ tướng quân này cũng không thể xem thường.
Tô Liên Y hỏi: “Tiệc tân gia định mười ngày sau, gấp gáp như vậy liệu có kịp chuẩn bị không? Ở Loan quốc, tân gia tất nhiên phải có tiệc rượu.”
Tần Thi Ngữ cung kính đáp: “Xin phu nhân yên tâm, nhất định sẽ chuẩn bị chu toàn, đúng hạn không sai.”
Nàng lại hỏi tiếp: “Không rõ lão gia, phu nhân định bao giờ dọn vào tân phủ?”
Giờ ngọ, nắng vàng rực rỡ, trong phủ cái gì cũng mới tinh. Những cột nhà sơn đỏ thắm còn phảng phất mùi sơn mới. Đứng giữa sân, phảng phất có thể ngửi thấy hương vị đặc trưng của một khởi đầu mới.
Tô Liên Y ngẩn ngơ, trong mắt ánh lên mơ mộng. Đây chẳng phải chính là điều nàng luôn khao khát, một mái nhà, thuộc về riêng nàng và Vân Phi Tuân hay sao?
Vân Phi Tuân thì ngược lại, hắn vốn chẳng bận tâm, dọn lúc nào cũng được, chỉ cần đi theo Liên Y, không có ý kiến.
Rõ ràng là mùi sơn, vậy mà lọt vào mũi Tô Liên Y lại hóa như hương trăm hoa. Nàng vui mừng hỏi: “Sớm nhất thì bao giờ có thể dọn vào?”
Tần Thi Ngữ đáp: “Phu nhân đã tìm người chọn ngày lành chưa?”
Tô Liên Y lắc đầu: “Ta không tin mấy thứ đó. So với số mệnh do trời sắp đặt, ta tin vào nỗ lực của bản thân hơn. Sự việc thành hay bại đều do người làm.”
Qua mấy ngày chung đụng, Tần Thi Ngữ cũng hiểu phần nào tính cách chủ nhân mới, nên chẳng lấy làm ngạc nhiên, ngược lại còn rất tán thưởng sự phóng khoáng ấy.
“Nếu phu nhân đã nghĩ vậy, thì bất cứ lúc nào cũng có thể dọn vào.”
Tô Liên Y sáng bừng mặt mày: “Thật sao?”
Vẫn gương mặt nghiêm túc, ít khi thấy nụ cười, Tần Thi Ngữ gật đầu chắc nịch: “Thật.”
Tô Liên Y lại hỏi tiếp: “Trong phòng bây giờ có thể ở được chưa? Ở thời này chắc không có chuyện khí độc gì giống hiện đại đâu nhỉ?”
Tần Thi Ngữ quả quyết: “Có thể ở.”
Tô Liên Y liền vỗ tay một cái, cười rạng rỡ: “Ha ha, tốt quá! Chọn ngày chẳng bằng gặp ngày, hôm nay dọn nhà luôn đi! Nào, chúng ta về thu xếp thôi!”
Tần Thi Ngữ sững sờ: “Phu… phu nhân… người nói gì cơ?” Nàng ta ngờ đâu mình nghe lầm.
Tô Liên Y mắt cười cong cong: “Quản gia thân mến, ta nói là bây giờ dọn luôn. Đã có nhà riêng thì còn chần chừ gì nữa? Ở nhờ người khác chẳng dễ chịu gì. Sớm muộn cũng phải chuyển, vậy thì chuyển sớm cho xong. Việc không thể để chậm trễ, về nhà thu dọn thôi!” Nói rồi, nàng kéo tay Vân Phi Tuân chuẩn bị quay về.
Tần Thi Ngữ thường ngày điềm đạm, giờ thì suýt mất bình tĩnh, ngây người ra: “Phu… phu nhân, người… không phải đang nói đùa chứ? Quyết định dọn nhà ngay hôm nay ư?” Trong ấn tượng của nàng ta, Tô Liên Y lúc nào cũng nắm chắc mọi chuyện trong tay, là người điềm tĩnh chín chắn, sao giờ lại trở nên vội vã thế này?
Vân Phi Tuân nhìn thấy vẻ kinh ngạc của quản gia, chỉ cười thầm trong bụng: Liên Y vốn có hai mặt tính cách. Trước mặt người ngoài, nàng luôn điềm tĩnh, đoan trang như một cách tự bảo vệ mình. Nhưng với người thân thiết, nàng lại lộ ra sự hồn nhiên, đáng yêu như bao cô gái khác.
Thế là, hai người chẳng buồn tiếp tục công việc, lập tức quay về phủ Nguyên soái, khiến mọi người ở đó đều kinh ngạc, rồi bắt đầu lo việc chuyển nhà.
Hai phủ thê vốn chẳng có nhiều hạ nhân. Người cần mang đi chỉ có hai tỳ nữ hồi môn mà công chúa Hạ Sơ Huỳnh tặng cho Tô Liên Y: Lạc Nhị và Thu Linh.
Nói ra thì hai tỳ nữ này cũng xem như xui xẻo. Bình thường, tỳ nữ hồi môn của tiểu thư nhà giàu sau cùng đều có cơ hội được nâng thành thiếp thất. Chỉ tiếc, làm tỳ nữ hồi môn của Tô Liên Y thì vĩnh viễn vẫn chỉ là tỳ nữ.
Nhưng ánh mắt của công chúa Hạ Sơ Huỳnh xưa nay chuẩn mực, đã chọn đưa cho Tô Liên Y thì đương nhiên là người có nhân phẩm tốt. Hai nàng cũng hết lòng hầu hạ, tuyệt đối không có ý nghĩ khác, càng không dám vọng tưởng đến Vân Phi Tuân. Chỉ một lòng yên phận, tin rằng một ngày nào đó quận chúa Liên Y sẽ cho mình một lối đi tử tế.
Còn lại những vật dụng trong x**n th** viện, Tô Liên Y cũng chẳng buồn mang. Đa phần vốn là của phủ Nguyên soái, nàng để lại cả. Chỉ cần cho hai tỳ nữ thu dọn y phục của mình, chất lên xe ngựa là xong. Đồ dùng trong nhà bếp như nồi niêu bát đĩa cũng khỏi, bên Vân phủ đã sắm đầy đủ.
Nhưng chuyển nhà, khó nhất chính là… chín trăm chín mươi chín rương hồi môn của nàng.
x**n th** viện tuy rộng, nhưng vì Tô Liên Y không cho hạ nhân ở trong đó nên dư ra rất nhiều phòng, đều biến thành kho chứa hồi môn.
Tô Liên Y đang vò đầu bứt tai chưa biết làm sao thì Vân Phi Tuân đã nhanh chóng sai Triệu Thanh về báo với doanh trại Mãnh Hổ. Không bao lâu sau, khi Lạc Nhị và Thu Linh vừa gói ghém xong y phục và mấy món cần mang theo, thì phía trước viện đã vang lên tiếng ồn ào, binh sĩ Mãnh Hổ doanh đã kéo đến.
Lúc này, đội kỵ binh oai phong lẫm liệt tập hợp ngay trước cổng phủ Nguyên soái, trật tự nghiêm chỉnh, khí thế bức người. Dân đi đường hoảng hốt, vội nép sát vào lề. Một số người nhàn rỗi thì đứng xa xa mà xem náo nhiệt.
Đúng lúc đó, phu nhân Khấu thị từ phủ công chúa thăm cháu ngoại trở về. Ngồi xe ngựa chưa kịp đến cửa phủ, đã thấy trước cổng có cả một đội quân đông đảo, chỉnh tề oai nghiêm. Bà thoáng nhìn qua đã biết đây không phải lính bình thường, lập tức sợ hãi, chẳng lẽ lão gia xảy ra chuyện!?
Nghĩ tới những gì Tô Liên Y từng phân tích, lại nhớ đến bao câu chuyện trong sử sách, Khấu thị mặt mày tái nhợt. Biết đâu lại là cảnh “thỏ chết chó bị mổ” chuyện đó trong lịch sử chẳng thiếu gì, lỡ xảy ra với nhà mình thì sao!
Bà ta cuống quýt sai người ép xe ngựa len qua khe hở bên đội ngũ chỉnh tề kia, rồi vội vã vào phủ. Được đám nha hoàn dìu xuống, bà ta chạy gấp vào trong, vừa hay gặp quản gia ra nghênh đón: “Phu nhân, cuối cùng người cũng về rồi!”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Khấu thị vừa vào cửa đã vội hỏi, giọng run run, lo lắng.
Quản gia chau mày, đáp đầy khó xử: “Phu nhân, chừng một canh giờ trước, nhị thiếu gia cùng thiếu phu nhân bỗng trở về, nói muốn dọn nhà sang phủ mới. Sau đó lập tức bắt tay thu dọn, cả x**n th** viện giờ loạn như ong vỡ tổ… Xin phu nhân mau qua xem.”
Quản gia thầm nghĩ, sáng nay lúc hai người ra khỏi phủ vẫn y như mọi ngày, ai ngờ giữa ban ngày lại đột ngột quay về, cứ khăng khăng đòi chuyển đi. Chuyện nhị thiếu gia được hoàng thượng ban cho phủ đệ mới, cả phủ đều biết, nhưng dọn nhà vốn là việc lớn, sao có thể tùy tiện, hồ đồ như vậy.
Khấu thị nghe xong sững lại, ngẩng đầu nhìn về hướng x**n th** viện, rồi dài một hơi thở phào: “Thì ra… chỉ là dọn nhà thôi.”
Bà ta vốn còn tưởng hoàng thượng nắm được nhược điểm của lão gia, muốn giáng tội xuống.
Quản gia ngạc nhiên liếc nhìn phu nhân. Bình thường phu nhân vốn ghét nhất kiểu làm việc vội vã, bốc đồng thế này, sao hôm nay lại… Nhưng ông không dám nói, chỉ lẳng lặng theo bà đi về phía x**n th** viện.
Trên đường, các tiểu thiếp, nha hoàn, tiểu tư đều đổ xô ra hóng chuyện, trong đó có cả Huệ di nương.
Hôm nay Khấu thị chẳng buồn cùng Huệ di nương đấu khẩu hay châm chọc, chỉ tập trung đi thẳng, sắc mặt cũng dần hồi lại chút hồng hào.
…
Trong x**n th** viện.
Tô Liên Y nhìn đống hồi môn chất đầy kín hai gian phòng, chỉ cảm thấy bên tai ong ong như cả bầy ong mật vờn quanh.
Nàng thật muốn gom hết lại đổi thành bạc trắng, cầm mấy xấp ngân phiếu nhét vào ngực cho xong. Không biết kinh thành có “công ty vận chuyển” nào không, chứ từng này rương, lấy đâu ra người khuân ngay cho kịp?
Tô Liên Y bận công việc, bên người lại chẳng có quản sự thân cận. Thêm nữa, vốn đã đoán trước có ngày phải dọn khỏi phủ Nguyên soái, nên nàng chưa bao giờ mở mấy rương ấy, đến giờ đa số phong ấn vẫn còn nguyên.
Đúng lúc ấy, Triệu Thanh bước vào, khom người báo với Vân Phi Tuân: “Bẩm tướng quân, binh sĩ Mãnh Hổ doanh đã tới, do hai đội trưởng Diêm Mặc và Lý Tây dẫn đầu.”
Tô Liên Y nghe xong thì mắt sáng rỡ, mừng khôn xiết:
“Phi Tuân! Chàng gọi cả huynh đệ trong doanh đến làm phu khuân vác rồi à?” Đúng là giải quyết được nỗi lo trước mắt!
Vân Phi Tuân gật đầu: “Ừ.”
Tô Liên Y càng vui hơn. Trước là vì được dọn về nhà riêng, giờ lại được phu quân chiều chuộng, giúp nàng thu xếp mọi khó khăn. Một phu quân cưng chiều nàng đến mức “vô pháp vô thiên” thế này, ngoài người trước mặt, còn đâu tìm ra?
Trong cơn hân hoan, nàng quên mất còn có người ngoài, nhào ngay vào lòng Vân Phi Tuân, ngẩng đầu lên… hôn chụt một cái.
Triệu Thanh chỉ là thiếu niên, nào từng thấy cảnh này, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ bừng, vội quay đi.
Vân Phi Tuân thì chẳng hề bận tâm ánh mắt người khác. Xưa nay hắn chàng vẫn vậy. Chẳng những để mặc nàng hôn lên má, còn thuận thế cúi nhẹ người, để nàng khỏi phải kiễng chân.
Đúng vào lúc ấy, Khấu thị cùng quản gia và một đoàn nha hoàn bước vào x**n th** viện, vừa khéo chứng kiến cảnh một người cúi xuống, một người ngẩng lên, môi kề môi.
Mấy nha hoàn không kìm được khẽ kêu “á” một tiếng, mặt đỏ bừng. Chuyện gì thế này, ban ngày ban mặt…
Quản gia đã tuổi già, cũng ngẩn người, thầm lắc đầu. Trong bụng ông nghĩ, lát nữa thể nào cũng bị phu nhân trách mắng. Bình thường tuy ít qua lại với thiếu phu nhân, nhưng với kinh nghiệm nhìn người nhiều năm, ông cũng biết nàng vốn là người hiền lành, chẳng khỏi lo lắng thay.
Cả viện thoáng chốc chìm vào tĩnh lặng.
Thật ra Tô Liên Y và Vân Phi Tuân nào có hôn môi, rõ ràng chỉ là hôn lên má. Nhưng góc độ trùng hợp khiến cả đám vừa bước vào đều hiểu lầm rằng hai người đang môi chạm môi.
Tô Liên Y chợt nhận ra bầu không khí thay đổi, quay đầu lại thì giật mình, thấy Khấu thị dẫn cả đoàn người đứng chật cửa. Bao niềm hớn hở vừa rồi lập tức tan biến đi phân nửa. Lý trí quay về, nàng bắt đầu nghĩ xem nếu Khấu thị tra hỏi vì sao phải gấp gáp dọn đi, thì mình phải bịa ra lý do chấn động thế nào mới đủ thuyết phục.
Vì còn mải suy nghĩ, nên gương mặt trắng ngần của Tô Liên Y chẳng hề lộ vẻ bối rối vì nụ hôn vừa rồi, trái lại, lại nghiêm túc và thẳng thắn lạ thường.
Vân Phi Tuân quay lưng về phía đám người, dù không ngoái đầu cũng biết rõ phía sau đã có bao nhiêu kẻ tới, là những ai.
“Mẫu thân, người tới rồi.”
Tô Liên Y khẽ thở dài. Muốn nói nàng bướng bỉnh cũng được, bảo nàng hấp tấp cũng chẳng sai. Nhưng trong phủ Nguyên soái này, nàng chẳng muốn ở thêm một ngày. Chán ghét những ánh mắt soi mói đủ loại, chán ghét cái “đại gia tộc” toàn người xa lạ. Giờ Khấu thị đến, tất nhiên không tránh khỏi tra hỏi, bắt giải thích.
Vân Phi Tuân lúc này cũng quay người lại. Không nói lời nào, nhưng khí chất trầm ổn quanh thân hắn lại giống như cho Tô Liên Y một điểm tựa vô hình.
Thực ra, Khấu thị vừa bước vào, nhìn thấy con trai con dâu thản nhiên “ôm hôn” giữa ban ngày ban mặt, bà ta cũng giật thót một cái. Cả đời tuân theo nữ giới, giữ lễ nghi, tiết hạnh, dạy dỗ con cái phải biết thu liễm, biết xấu hổ… cảnh tượng này, bà ta chưa từng dám nghĩ, chứ đừng nói tận mắt chứng kiến.
Không khí kỳ quái, mọi người lo lắng thấp thỏm.
Tô Liên Y nhún vai, nghĩ bụng: “Nợ cũ cộng thêm thù mới, hôm nay chắc chắn không thoát.”
Vân Phi Tuân cũng cảm thấy không ổn, liền bước lên: “Mẫu thân, vừa rồi là con…” muốn gánh hết lỗi, bảo là mình ép buộc Tô Liên Y. Nhưng chưa kịp nói nốt, Khấu thị đã cắt ngang: “Các con chuẩn bị dọn đi ngay sao?”
Tô Liên Y ngẩn ra: “À… vâng, đúng vậy, đang dọn.”
Nàng đã chuẩn bị sẵn nghìn vạn lời chống đối, không ngờ đối phương lại chỉ buông ra một câu nhẹ hẫng thế này.
Khấu thị gật đầu: “Đồ đạc đã thu xếp ổn cả chưa?”
Không chỉ Tô Liên Y, ngay cả quản gia cùng đám nha hoàn đứng cạnh cũng đều sửng sốt.
Đây… có phải chính là “bình yên trước giông bão” trong truyền thuyết không?
Xưa nay Tô Liên Y chưa từng sợ Khấu thị. Ngày trước chỉ nghe tiếng đã không nể, lần đầu gặp mặt ở công chúa phủ còn cãi nhau ầm trời. Thế mà hôm nay, nàng lại vô thức nuốt khan một ngụm.
“Rồi… sắp xếp xong rồi.” Khấu thị hôm nay… sao mà đáng sợ quá!
Hay là bà ta giăng bẫy?
“Người làm có đủ không?” Khấu thị lại hỏi.
Tô Liên Y bắt đầu thấy hoảng: “Đủ ạ, bên ngoài binh sĩ Mãnh Hổ doanh do Phi Tuân gọi tới, lát nữa sẽ giúp khuân vác hồi môn.”
“Phủ mới đã dọn dẹp xong xuôi chưa?”
Tô Liên Y càng hoảng:
“Công chúa đã vất vả mấy ngày nay, bên đó giờ có thể ở được rồi.”
“Bạc có đủ dùng không?”
Một lớp mồ hôi lạnh rịn sau lưng Tô Liên Y. Khấu thị hôm nay thực sự không theo bất kỳ lối suy nghĩ nào! Bà ta rốt cuộc định làm gì? Hỏi cái gì thế này? Âm mưu! Chắc chắn là một âm mưu lớn!
“Đủ ạ.”
Khấu thị rốt cuộc cũng thở phào: “Vậy thì tốt, các con cứ chuyển đi.”
Nói rồi, bà ta xoay người, dẫn theo đoàn người chuẩn bị rời khỏi.
Tô Liên Y sững sờ, vội bước lên mấy bước: “Cái đó… mẫu thân…”
Khấu thị dừng lại, quay đầu, bỗng nở một nụ cười dịu dàng: “Còn chuyện gì nữa sao?”
Đừng nói Tô Liên Y, ngay cả Vân Phi Tuân bên cạnh cũng cảm thấy cả người nổi gai ốc.
“Cái đó… mẫu thân, người thật sự… không còn gì khác muốn nói nữa sao?”Tô Liên Y lo lắng hỏi.
Khấu thị ngẫm nghĩ giây lát, nụ cười dần cứng lại, đôi mày vốn thường nghiêm khắc giờ chăm chú nhìn nàng.
Tô Liên Y thở phào trong lòng. Đúng rồi, đây mới là khí thế thường thấy, cuối cùng cũng quay về “đường ray” rồi.
Nhưng không ngờ, cái “bình thường” ấy chỉ kéo dài được vài giây. Khấu thị lại nở nụ cười, còn dịu dàng hơn trước: “Không có đâu. Liên Y, con còn muốn nói gì sao?”
Tô Liên Y lặng lẽ lùi nửa bước: “Mẫu thân… người thật sự… không có chuyện gì nữa?”
“Không có mà.” Khấu thị mỉm cười đáp.
Vân Phi Tuân bước lên nói: “Mẫu thân đã không còn việc gì, nhi tử xin tiễn mẫu thân trở về.”
Hắn thật sự không nỡ nhìn Tô Liên Y cứ thấp thỏm, lo lắng như thế này.
Không ngờ Khấu thị lại lập tức xua tay: “Không cần con tiễn. Hai đứa cứ lo dọn dẹp đi, nhanh một chút, trời cũng sắp tối rồi. Phải tranh thủ chuyển xong trước khi trời tối hẳn. Nếu thiếu nhân lực hay tiền bạc gì, cứ nói thẳng, ta sẽ bảo quản gia đưa đến.”
Vân Phi Tuân khom người: “Vâng, vậy nhi tử không tiễn mẫu thân nữa.”
Khấu thị mỉm cười: “Ừ, người một nhà cả, tiễn đưa gì cho khách sáo.”
Nói dứt lời, bà ta liền dẫn theo một đám nha hoàn, vừa cười vừa nói mà rời đi.
Người vừa đi khuất, Tô Liên Y lập tức níu tay áo Vân Phi Tuân, run run thở phào: “Ôi trời ơi, dọa chết ta rồi! Mẫu thân chàng hôm nay rốt cuộc bị sao vậy?”
“Ta cũng không rõ.” Vân Phi Tuân đáp.
Đây là lần đầu tiên Tô Liên Y cảm thấy Vân phu nhân thật sự đáng sợ. Không phải cái vẻ nghiêm khắc, lạnh lùng như thường ngày, mà chính là sự dịu dàng bất ngờ, khác hẳn lẽ thường, quả thực còn khiến người ta sợ hãi hơn nhiều.
Phía xa, đoàn người theo sau Khấu thị vẫn còn bàn tán xôn xao.
Quản gia do dự một hồi rồi thấp giọng nói: “Phu nhân, vốn nô tài không nên nhiều lời… nhưng thực tình nghĩ mãi cũng không hiểu nổi.”
Khấu thị tâm trạng đang tốt, liền hỏi: “Không hiểu điều gì?”
“Ấy… thường ngày phu nhân ghét nhất là kẻ làm việc vội vàng hấp tấp. Sao hôm nay lại có thể hòa nhã, hiền hậu đến thế?” Quản gia lựa lời, không dám nhắc thẳng đến chuyện Tô tiểu thư và nhị thiếu gia rầm rộ dọn đi.
Khấu thị khẽ cười: “Người trẻ mà, làm việc dứt khoát cũng là điều tốt. Nếu do dự thì sau này sao có thể thành đại sự?”
“Phu nhân nói rất phải.” Quản gia gật đầu lia lịa, trong lòng vẫn âm thầm cảm thấy lạ lùng, mặt trời hôm nay đúng là mọc từ hướng tây mất rồi. Người xưa nay câu nệ, khắt khe như phu nhân, thế mà bỗng dưng lại rộng lượng, ôn hòa thế này… thật khiến người ta không hiểu nổi.
Dĩ nhiên, quản gia sao biết được. Trong lòng Khấu thị lúc này đang thầm nhủ: Dọn đi, mau mau dọn đi cho ta! Chỉ cần lão gia bình an, phủ Vân gia vô sự thì Tô Liên Y có dọn đến tận chân trời góc biển cũng mặc kệ. Đi càng xa càng tốt, bớt chướng mắt ta là được!
Thế là, trong phủ cứ thế náo động cả lên, một trận dọn dẹp gấp gáp.
…
Tin tức Tô Liên Y dọn sang tân phủ, chỉ trong nửa ngày đã truyền khắp kinh thành. Dân chúng đổ xô đi xem náo nhiệt, tò mò muốn biết 999 rương hồi môn kia sẽ được chuyển đi ra sao.
Chỉ thấy một đội quân kỵ binh hùng dũng, hàng ngũ chỉnh tề, bước chân ngựa đồng đều. Chỉ có một điểm khác biệt, trên lưng ngựa không phải binh sĩ, mà là… từng chiếc rương!
Đúng vậy, bởi trong thời gian ngắn không thể chuẩn bị đủ xe ngựa, mà đi đi lại lại thì quá mất công, nên các binh sĩ bèn chằng rương lên lưng ngựa, rồi dắt thẳng về tân phủ.
Cách này thoạt nhìn có phần kỳ quặc, nhưng hiệu quả vô cùng. Một người một ngựa một rương, chẳng mấy chốc 999 rương hồi môn đã được chuyển đi nguyên vẹn. Niêm phong vẫn y nguyên, quân kỷ nghiêm minh, không mất mát một món nào.
Ở đây, không thể không nhắc đến Diêm Mặc và Lý Tây.
Năm xưa, trong Mãnh Hổ doanh từng lan truyền lời đồn rằng thế tử Vân gia “thích đoạn tụ”. Đến mức mấy binh sĩ có dung mạo tuấn tú, dáng dấp thư sinh đều nơm nớp lo sợ. Sau này, vị tiểu công tử kia không còn xuất hiện trong doanh, rồi tin thế tử thành thân truyền ra, mọi người mới nhẹ nhõm.
Ai cũng ngầm nghĩ: Có lẽ thế tử chỉ muốn thử một lần cho biết, sau mới phát hiện nam nhân chẳng thú vị bằng nữ nhân, thế là trở lại con đường chính đạo. Dù sao, trong giới quyền quý, chuyện nuôi nam sủng cũng chẳng hiếm.
Còn ba vị bằng hữu của Vân Phi Tuân: Doãn Chí Trạch, Diêm Mặc và Lý Tâydù từng bị hắn đánh cho thừa sống thiếu chết, lại chẳng hề oán hận. Ngược lại, đến ngày hắn thành thân, cả ba còn tụ họp uống rượu thâu đêm, tự cho rằng mình đã “cứu” được huynh đệ một mạng.
Trong lòng họ vẫn đinh ninh: Hôm ấy, nếu không phải chúng ta liều chết lôi hắn ra khỏi giường tên tiểu công tử kia, canh giữ cả đêm không cho xảy ra chuyện, thì e rằng huynh đệ đã thật sự “thành đôi” với người ta rồi. Lúc ấy có hối cũng muộn…
Mang tâm lý đó, Diêm Mặc và Lý Tây quyết định phải tỏ uy trước mặt tẩu tử nhỏ. Nhưng nào ngờ, vừa nhìn thấy Tô Liên Y trong bộ hỉ phục đỏ rực, dung nhan như họa, dáng người thanh thoát, hai người lập tức ngẩn người. Sau đó chẳng thốt một lời, lẳng lặng xắn tay áo đi khiêng rương.
Đáng lẽ là đội trưởng, chỉ cần chỉ huy binh sĩ vận chuyển. Thế mà cuối cùng, cả hai đều lao vào gánh vác, một người khiêng liền hai rương. Ai nấy đều lấy làm lạ, song chẳng ai dám hỏi.
Đến khi mặt trời ngả về tây, toàn bộ hồi môn đã chuyển xong. Binh sĩ Mãnh Hổ doanh theo lệnh hai vị đội trưởng, lập tức quay về doanh trại.
Riêng Tô Liên Y, nàng vẫn giữ nụ cười, nhiệt tình mời Diêm Mặc và Lý Tây ở lại dùng bữa. Nhưng hai người đỏ mặt, vội vàng cáo lui, bỏ chạy thẳng. Để lại Tô Liên Y đứng đó, nghĩ đến những chuyện cũ, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức tối.
Trước bữa cơm chiều, Hạ Sơ Huỳnh cũng tới khiến Tô Liên Y vô cùng kinh ngạc.
Hóa ra, Khấu thị đã chạy đến phủ công chúa, lên mặt kể công, khoe khoang rằng mình “tình cờ” bắt gặp Tô Liên Y dọn nhà, còn ra vẻ độ lượng, từ bi. Nhờ vậy, Hạ Sơ Huỳnh mới biết tin, vội vàng tất tả chạy tới giúp đỡ.
Bữa cơm chiều đơn giản, sau đó Hạ Sơ Huỳnh cùng Tần quản gia bắt tay kiểm lại hồi môn.
Ngày trước, 999 rương hồi môn đều có bản danh mục. Nhưng sau hai lần vận chuyển, lại để lâu trong nguyên soái phủ, tuy niêm phong chưa động, Sơ Huỳnh vẫn thấy lo.
Giờ đã có phủ mới, cũng là lúc tiện mở ra, đối chiếu từng món với danh mục, rồi sắp xếp vào kho.
Khối lượng công việc quá lớn, chẳng thể xong trong chốc lát. Tô Liên Y phải khuyên mãi mới tạm gác lại, chờ ban ngày ngày mai tiếp tục kiểm. Sau đó, nàng còn đích thân đưa công chúa hồi phủ.
Đêm đã khuya, Tô Liên Y cùng Vân Phi Tuân và vài gia nhân trở về, nhìn tòa tân phủ nguy nga trước mắt, trong lòng nàng chợt dâng lên một cảm giác mơ hồ.
Tựa như tất cả chỉ là một giấc mộng…
Ấy vậy mà, cuối cùng nàng cũng có được một mái nhà thực sự!