Một cuộc sống yên bình là điều mà Tô Liên Y hằng mong mỏi. Mà nay, dường như nàng đã phần nào đạt được.
Mọi việc ở Thương Bộ vẫn vận hành theo nề nếp. Mỗi ngày đều có quan viên theo lịch hẹn mà tới gửi bạc. Chỉ trong nửa tháng, số bạc thu vào đã vượt quá mười một triệu lượng. Tô Liên Y vẫn giữ đúng quy củ từ trước, cứ gom tròn số liền lập tức nhập quốc khố, tuyệt đối không lưu lại trong tay để khỏi bị kẻ xấu vin cớ vu oan.
Tả thị lang Lý Ngọc Đường phụ trách nghiệp vụ ngân hàng, thời gian này bận rộn tuyển chọn nhân viên mới. Hắn đích thân phỏng vấn, sau đó lại nghiêm khắc đào tạo, khảo hạch, chọn lọc từng lớp một. Người vốn đã là tinh anh, qua đào tạo lại càng tinh anh hơn.
Lý Ngọc Đường giỏi nhìn người, mọi việc qua tay hắn đều không sai sót nửa điểm. Người hắn bồi dưỡng, ai nấy đều khiến Tô Liên Y tán thưởng không dứt. So với đám quan viên ngày trước tiến cử vào, những người này còn ưu tú vượt bậc.
Vì thế, dần dần Tô Liên Y cùng Lý Ngọc Đường bàn bạc, đem những vị trí then chốt giao cho người của hắn, còn nhóm quan viên cũ chỉ giữ ở chỗ thứ yếu.
Nàng tuy không trọng dụng họ, nhưng cũng chẳng nỡ tước hết quyền lực trong tay. Thứ nhất, nàng vốn không quen làm cái việc “qua cầu rút ván”; thứ hai, những người này, giữ lại vẫn còn hữu dụng.
Còn hữu thị lang Diệp Hiên thì đảm đương nhiều công việc khác trong Thương bộ. Từ việc cung ứng vật phẩm cho hoàng cung, đến giám sát ngấm ngầm chi tiêu của các bộ khác, lại thường xuyên đưa ra những kiến nghị sắc bén, thiết thực cho sự phát triển kinh tế của Loan quốc, được hoàng thượng vô cùng coi trọng.
Bởi Tô Liên Y không muốn đi lại quá gần gũi với hoàng thượng, nên phần lớn những lần vào cung bẩm báo, đều để Diệp Hiên thay mặt. Mà Diệp Hiên lại khéo ăn nói, thông minh cơ trí, tiến thoái có chừng mực, lời lẽ vừa hài hước vừa dí dỏm, rất được lòng thánh thượng. Trong Thương bộ hiện nay, người được điểm mặt chỉ tên phải lên triều ngoài Tô Liên Y ra, chính là Diệp Hiên.
Không rõ vì sao, Tô Liên Y ngày một sinh lòng dè chừng người này. Bởi hắn thật sự quá xuất sắc, xuất sắc đến mức có phần lấn át cả nàng!
Tô Liên Y tự biết mình chẳng phải người thủ đoạn gì ghê gớm. Nàng đứng vững nơi đất Loan này, phần nhiều nhờ mang theo một ít tư tưởng tiến bộ của thời hiện đại, thêm vào đó chỉ là một tấm lòng chân thành.
Từ trước đến nay, nàng luôn là bỏ công trước rồi mới mong gặt hái. Tất cả thành tựu hôm nay đều do chính nàng nỗ lực mà có. Nhưng Diệp Hiên thì khác. Hắn là người bản xứ, xuất thân từ thế gia thương nghiệp, thủ đoạn cao minh, năng lực giao tế chẳng thua Lý Ngọc Đường, thậm chí còn vượt hơn vài phần.
Trong phòng làm việc riêng của Tô Liên Y tại Thương bộ. Lúc này đã là mùa hạ, nàng thay y quan bằng lụa mỏng mùa hè. Do chất vải nhẹ nhàng, bên trong lại giản lược y phục, nên dẫu thân hình không phải tuyệt mỹ nghiêng nước nghiêng thành, thì những đường nét uyển chuyển, dáng người yểu điệu của nàng vẫn mơ hồ hiện rõ.
Cửa sổ, cửa lớn đều mở. Gió nam lùa vào từ cửa sổ phía trước, thoát ra nơi cửa sổ phía sau, khiến trong phòng tuy chẳng mát mẻ hẳn, song cũng không oi bức, mang theo một vẻ an nhàn, dễ khiến người ta lơ đãng, mơ màng.
Tô Liên Y nhấp ngụm trà đặc, tiếp tục lật xem bảng kê bạc gửi những ngày gần đây.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ khẽ. Dù cửa đã mở, nhưng người kia vẫn cẩn thận gõ hai tiếng, đợi Tô Liên Y cho phép mới bước vào. Chính là Lý Ngọc Đường.
“Lý công tử, tới thật đúng lúc.” Tô Liên Y thấy là hắn, liền mỉm cười. Trước kia, Lý Ngọc Đường từng ngầm tỏ tình ý với nàng, nhưng chuyện ấy đã qua, nay nàng thành thân rồi, hắn cũng đã nhập quan trường. Đều là người trưởng thành, chẳng cần giữ mãi những chuyện ngây dại lúc ban đầu để làm khó nhau.
Tâm thế của Tô Liên Y rất ổn. Nhưng Lý Ngọc Đường nghĩ thế nào, thì khó nói.
Hắn bước vào, trên người là quan bào đỏ thẫm, không còn thấy dáng dấp thư sinh áo trắng thuở trước. Mà chính nhờ y quan này, cái phong thái cao ngạo thuở nào như được hạ xuống, nhuốm thêm mấy phần khí chất gần gũi với nhân gian.
“Quận chúa, đây là hồ sơ nhân sự mới mà người cần, còn đây là sổ sách ghi chép bạc gửi của mấy ngày trước.” Vừa nói, hắn vừa cung kính đặt hai quyển sổ trên bàn trước mặt Tô Liên Y.
Tô Liên Y cúi đầu lật xem, nét chữ kia mềm mại mà lại vững vàng, chẳng có cái phóng khoáng tuỳ hứng của võ phu, cũng chẳng phải dáng bút thanh tú thường thấy nơi nữ tử, mà là một loại bút pháp “nhu trung hữu cương”, tinh tế nghiêm cẩn, hệt như tính tình của người viết vậy.
“Quận chúa, nếu người không còn việc gì khác, hạ quan xin cáo lui.” Thấy Tô Liên Y đã nhận đủ sổ sách, Lý Ngọc Đường liền xoay người chuẩn bị rời đi.
“Khoan đã, ngươi đừng đi.” Tô Liên Y vội gọi hắn lại, đứng dậy, vòng qua bàn. “Lý công tử, ta có mấy điều muốn hỏi ngươi.”
Bước chân Lý Ngọc Đường khựng lại, trong thoáng chốc mang theo chút cứng ngắc mà người ngoài khó nhìn thấy. Hắn trầm mặc một lát, rồi mới xoay người, thần thái vẫn giữ vẻ thản nhiên như thường ngày, không ra dáng quan viên, cũng chẳng giống thương nhân khôn khéo: “Không biết quận chúa có gì căn dặn?”
“Ngồi đi.”
Tô Liên Y đưa tay chỉ vào bộ bàn ghế bên cạnh. Không rõ vì sao, trước đây ở Nhạc Vọng huyện ít khi gặp mặt, nhưng lại thấy hắn thân thiết như bằng hữu. Thế mà nay, đôi ba lần chạm mặt, nàng lại càng khó nhìn thấu Lý Ngọc Đường rốt cuộc đang nghĩ gì.
Thấy hắn ngồi xuống, Tô Liên Y cũng ngồi đối diện, nhíu mày, hạ giọng nói: “Lý công tử, ta với ngươi xem như chỗ quen biết cũ. Nay ngươi vào Thương bộ, là do huynh trưởng Lý Ngọc Lan tiến cử. Đã chấp nhận bỏ lại gia nghiệp để bước vào quan trường, hẳn cũng là muốn lập nên công danh sự nghiệp. Thế mà vì sao ta cố ý sắp đặt cho ngươi vài công việc có thể giữ thể diện, ngươi lại nhường hết cho Hữu thị lang, còn mình thì ôm lấy toàn những việc vất vả mà chẳng có công lao gì, làm vậy cả đời cũng chẳng thể ngẩng đầu nổi?”
Lời nói của nàng mang theo nỗi bực dọc, hệt như “hận sắt không thành thép”.
Lý Ngọc Đường ngẩng mắt nhìn Tô Liên Y, tựa như đang suy nghĩ gì đó. Một lúc lâu sau, hắn mới đáp gọn lỏn: “Ta hiểu rồi.”
Tô Liên Y vừa buồn cười vừa bất lực. “Chiều nay có ba mươi vạn lượng bạc phải áp giải nhập quốc khố, đồng thời còn phải dâng sổ ghi chép năm ngày nay lên hoàng thượng. Đến khi diện kiến, hoàng thượng tất sẽ hỏi vài điều. Vậy nên, chiều nay ngươi đi cùng đoàn áp vận, rồi đích thân trình sổ cho hoàng thượng, thế nào?”
Quan lại gửi tiền vốn là việc nhạy cảm, số bạc cũng chẳng công khai, bởi vậy sổ sách này xưa nay chỉ do người trong Thương bộ tự tay trình vào ngự thư phòng. Thông lệ là hoặc chính Tô Liên Y đi, hoặc để Diệp Hiên đi, chưa từng giao cho kẻ khác.
Nay Tô Liên Y cố tình muốn trao cơ hội để Lý Ngọc Đường được diện thánh, bởi chỉ có nhiều lần tiếp xúc với hoàng thượng, mới có thể bày tỏ năng lực, tránh cái cảnh “hữu xạ tự nhiên hương, nhưng hương dẫu thơm cũng sợ ngõ hẻm sâu”.
Diệp Hiên sở dĩ được hoàng thượng trọng dụng chẳng phải cũng nhờ nhiều lần ở trước mặt người bày tỏ ý kiến hay sao?
Tô Liên Y tin rằng, nếu Lý Ngọc Đường cũng có cơ hội tương tự, tất sẽ chiếm được lòng tin của hoàng thượng.
Ý tốt của nàng là vậy, nhưng đến khi việc thực sự bày ra trước mắt, Lý Ngọc Đường lại từ chối: “Xin thứ cho hạ quan, chiều nay còn có việc quan trọng khác.”
“Trong tay ngươi chẳng phải đã có năm thuộc hạ đắc lực rồi sao? Thương bộ bây giờ ngoài việc lưu trữ ngân lượng thì đâu còn gì cấp bách. Ngươi không yên tâm, thì cứ để ta thay ngươi coi xét công việc chiều nay. Ngươi chỉ cần đi cùng đoàn vận chuyển bạc nhập cung, diện thánh, rồi dâng sổ cho hoàng thượng là được. Được chứ?” Tô Liên Y có phần gấp gáp, trong giọng lại càng lộ rõ nỗi hậm hực.
Nếu khi nãy Lý Ngọc Đường còn đôi chút giằng co, thì giờ đây hắn lại buông bỏ hẳn: “Quận chúa, việc chiều nay, vẫn nên giao cho Hữu thị lang thì hơn. Hắn nhất định vui lòng nhận.”
“Đương nhiên là hắn vui lòng rồi!”
Tô Liên Y suýt nữa bật thốt thành tiếng. Trước kia thấy Lý Ngọc Đường thông minh mẫn tiệp, nay vì sao lại thành ra chậm chạp cố chấp thế này? Chẳng lẽ thật sự “thuỷ thổ bất phục”, biến một công tử khôn khéo thành kẻ u mê?
Tô Liên Y bật dậy, chạy ra đóng cửa sổ, rồi khép chặt cửa phòng. Căn phòng khi nãy còn gió lộng bốn bề, trong khoảnh khắc liền kín bưng, ngột ngạt nóng nực, vương vấn một tia mập mờ khó nói.
Nhưng thứ mập mờ ấy, chỉ tồn tại từ phía Lý Ngọc Đường, còn Tô Liên Y thì hoàn toàn không nhận ra.
Nàng bước nhanh tới, đứng ngay trước mặt hắn: “Ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?”
Lý Ngọc Đường ngồi trên ghế, hơi ngẩng đầu. Ánh sáng trong phòng rọi xuống, khiến gương mặt vốn đã trắng trẻo càng thêm sáng rỡ, bóng loáng như ngọc. Đôi mắt hắn dài hẹp, không vui không buồn, lặng lẽ nhìn vào Tô Liên Y đang đứng cách mình chẳng đầy một thước. Ánh mắt ấy sâu thẳm, như muốn nói ra ngàn vạn điều, lại như chỉ là khoảng trống lạnh lẽo không chứa nổi một chữ.
Tô Liên Y chờ đợi rất lâu, nhưng thứ nàng nhận được chỉ là sự im lặng.
Nàng khẽ thở dài: “Lý Ngọc Đường, thứ lỗi cho ta lần đầu phải gọi thẳng cả họ cả tên ngươi như vậy. Hiện giờ trong phòng không có ai khác, chỉ có ta và ngươi, chúng ta cứ thẳng thắn, khỏi vòng vo khách sáo. Ngươi đến kinh thành… là vì điều gì?”
Lý Ngọc Đường vẫn nhìn nàng như cũ, vẫn im lặng.
Đúng vậy, hắn vượt ngàn dặm đến kinh thành, rốt cuộc là vì cái gì?
Tô Liên Y lại thở dài. Lý trí bảo nàng nên đuổi thẳng hắn ra khỏi thư phòng, để khỏi chướng mắt. Nhưng trách nhiệm trong lòng lại níu chặt, không cho nàng làm vậy.
“Người sống phải có mục tiêu chứ? Ngày trước ngươi đâu có thế này. Khi ấy ngươi hiếu thắng, háo hư vinh, có phần nông nổi, nhưng ít nhất vẫn biết cố gắng, vẫn còn khát vọng tiến thủ. Còn bây giờ thì sao? Từ lúc ngươi vào Thương bộ đến nay, ngươi chỉ lặng lẽ làm việc, giao gì thì nhận đó, chẳng có chút ý chí tranh đấu nào, như thể một thân xác rỗng tuếch không hồn vía. Lý Ngọc Đường, hãy nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi đã gặp chuyện gì?”
Đã gặp chuyện gì sao?
Câu hỏi ấy như tiếng vọng, không ngừng lặp lại trong đầu Lý Ngọc Đường. Biết bao lời muốn thốt ra, nhưng lại nghẹn nơi cổ, không sao nói được.
Tô Liên Y chờ mãi, càng lúc càng sốt ruột. Loại người “có đánh mấy gậy cũng không chịu mở miệng” thế này, quả là đáng giận! Trước đây đã có Vân Phi Tuân khiến nàng đau đầu, nay đến lượt Lý Ngọc Đường cũng trở thành như thế.
“Lý Ngọc Đường, có phải ngươi vốn không thích làm quan không? Hay là sau khi huynh trưởng ngươi tiến cử trước mặt hoàng thượng, phụ thân lại gây áp lực buộc ngươi phải tới? Nếu ngươi thực sự không vui, thì cứ nói thẳng với ta. Tối nay hãy viết thư cho Lý lão gia, ta sẽ hết sức khuyên nhủ ông ấy.”
Đây là lý do duy nhất nàng có thể nghĩ đến.
… Không đúng, thật ra còn một lý do khác, nhưng nàng không dám thừa nhận trong lòng mình.
Cuối cùng, Lý Ngọc Đường cũng mở miệng. Môi mỏng khẽ nhúc nhích: “Không phải. Phụ thân vốn muốn ta ở lại Nhạc Vọng, kế tục ông, chưởng quản Lý gia.” Là chính hắn tự nguyện muốn đến kinh thành.
“Vậy thì, nếu ngươi thật sự muốn ra làm quan, vì sao lại chẳng có chí tiến thủ? Người ta vẫn nói nước chảy xuôi dòng, người cũng phải hướng lên cao. Ngươi thông minh hơn ta, mấy lời này lẽ ra ta chẳng cần phải nhắc.” Tô Liên Y nói gấp gáp.
Lý Ngọc Đường gật đầu: “Ừ, những đạo lý ấy ta đều hiểu. Muốn tiến xa trên quan trường, có lẽ ta còn có thể đi được xa hơn cả huynh trưởng.” Bởi hắn vốn nắm trong tay đủ thiên thời, địa lợi, nhân hoà.
Tô Liên Y mỉm cười: “Ngươi hiểu được như thế là tốt rồi. Vậy chuyến áp vận bạc chiều nay—”
“Vẫn là để Hữu thị lang đi thì hơn.” Không đợi nàng nói hết câu, Lý Ngọc Đường đã ngắt lời.
Thế là, nói nửa ngày, vòng vo một hồi, vẫn quay lại chỗ ban đầu.
“Quận chúa, nếu không còn việc gì khác, hạ quan xin cáo lui.” Nói rồi, mặc kệ Tô Liên Y phản đối, hắn đứng dậy, đẩy cửa định bước ra ngoài.
“Lý Ngọc Đường, cuối cùng ngươi có thể nghiêm túc trả lời ta một câu hỏi không?” Tô Liên Y tức tối kêu lên.
“Vâng, quận chúa cứ hỏi.” Lý Ngọc Đường đáp.
“Ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, mục đích ngươi đến kinh thành là gì?” Tô Liên Y bước theo ngay sau lưng hắn, ánh mắt kiên định soi thẳng vào dáng hình trước mặt, vừa quen thuộc, lại vừa lạ lẫm.
Mục đích? Đến kinh thành, rốt cuộc là vì mục đích gì?
Tâm trí Lý Ngọc Đường bất giác trôi về một tháng trước.
Trong những tháng ngày Tô Liên Y rời Nhạc Vọng để lên kinh, mọi chuyện từng xảy ra giữa hai người, từng câu từng chữ, hắn đều đem ra hồi tưởng. Ban đầu là vài ngày mới nhớ một lần, về sau lại thành ra mỗi ngày phải nhớ đến mấy lượt…
Tô Liên Y kiên nhẫn chờ hắn trả lời.
Cuối cùng, như thể đã hạ quyết tâm, Lý Ngọc Đường đưa tay đẩy cửa, sải bước đi thẳng, chẳng thèm quay đầu, càng không để lại bất kỳ lời đáp nào.
Tô Liên Y ngẩn người tại chỗ, bàng hoàng mất một hồi lâu. Đến khi lý trí dần trở lại, nàng chỉ hận không thể lật bàn cho hả giận. Đây là chuyện gì vậy? Lý Ngọc Đường từ khi nào lại trở thành kẻ trầm lặng đến khó chịu như thế? Thế đạo này rốt cuộc làm sao, lẽ nào người lầm lì, khép kín lại được coi trọng đến thế sao?
Lý Ngọc Đường thẳng bước trở về đại sảnh, nét mặt bình thản, không lộ ra một tia cảm xúc.
Phía trước có người đi tới. Thân hình người ấy tương đồng với hắn, gương mặt tuấn tú, môi điểm một nụ cười nhạt.
“Tả Thị lang, quận chúa có ở trong phòng làm việc không?”
“Phòng làm việc” Đó là cách gọi do chính Tô Liên Y đặt ra. Trong Thương bộ, nàng cùng Tả - Hữu thị lang, ba người có phòng riêng. Còn những quan lại khác, tuỳ theo phẩm cấp và công việc, sẽ chia nhau dùng chung.
“Ừ.” Lý Ngọc Đường khẽ gật đầu, không dừng bước, liền đi thẳng.
Diệp Hiên xoay người lại, nụ cười trên môi dần tắt, đôi mắt khẽ nheo.
Khi nãy, y đã đến ngoài phòng làm việc của quận chúa, thấy cửa đóng then cài, bên trong văng vẳng có tiếng trò chuyện, nhưng không nghe rõ.
Lại thêm kẻ qua người lại ngay bên ngoài, hắn không tiện lại gần, đành đi loanh quanh gần đó, chỉ mong biết được kẻ nào đang ở trong cùng quận chúa.
Quả nhiên, là Lý Ngọc Đường.
Khoé môi Diệp Hiên bỗng nhếch lên thành một nụ cười. Khuôn mặt hắn quả thực giống hệt Diệp Từ, song khí chất lại hoàn toàn khác biệt. Diệp Từ phóng túng ngông nghênh, còn Diệp Hiên lúc nào cũng giữ dáng vẻ ôn hoà, tươi cười khiến người ta vô thức muốn tới gần. Nhưng, Diệp Hiên có thực sự hiền hoà như bề ngoài ư? Điều ấy, chỉ mình hắn biết.
“Tả Thị lang.” Mọi người trong đại sảnh thấy hắn, đều cúi đầu chào.
Lý Ngọc Đường chỉ khẽ gật, rồi tiến vào nơi làm việc. Một khi đã rời khỏi tầm mắt của Tô Liên Y, ánh mắt hắn liền khác hẳn. Không còn mờ mịt trống rỗng, mà sáng rực, sắc bén, tràn đầy linh khí.
Trong đại sảnh rộn ràng, kẻ chép công văn, người đếm bạc, kẻ vận chuyển… Tuy số lượng ngân lượng khổng lồ, nhưng tất cả vẫn trật tự đâu ra đó.
Lý Ngọc Đường thong thả dạo bước. Có quan viên phụ trách ngân khố đến bắt chuyện, hắn mỉm cười nhã nhặn, từng câu ứng đáp đều khéo léo. Xuất thân thương nhân, lời lẽ xã giao hắn chẳng hề kém cạnh bất cứ ai.
Trong lúc rảnh rỗi, hắn bước đến cửa đại sảnh, đưa mắt nhìn ra ngoài. Thấy người người tất bật, lại thấy nơi ngoại viện của phủ Thương bộ, một toà đại điện giao dịch đang được dựng lên, hắn bất giác nhớ lại câu hỏi của Tô Liên Y.
Vì sao, hắn phải đến kinh thành, đến Thương bộ?
Đáp án vốn rất đơn giản. Bởi vì… Tô Liên Y!
Dù cho nàng có năng lực hơn người, dù cho nàng thông minh siêng năng, dù cho nàng luôn có những ý tưởng kỳ diệu khiến hắn không thể hiểu nổi… nhưng, những điều ấy vẫn chưa đủ. Nhất là đối với ngành công nghiệp, mà Thương bộ… chính là một doanh nghiệp khổng lồ.
Hắn tới đây chỉ để giúp nàng, giúp nàng gánh vác cơ nghiệp này.
Hắn không muốn lộ diện trước hoàng thượng, bởi hắn vốn không đặt chí hướng nơi quan trường. Trong Lý gia, chỉ cần có một huynh trưởng bước chân vào chốn ấy là đã đủ. Còn hắn, nên trở về kế thừa gia nghiệp.
Chỉ khi lặng lẽ ở phía sau, đợi đến lúc Tô Liên Y thành công, danh trấn thiên hạ, hắn mới có thể âm thầm rút lui. Nếu chẳng may bị hoàng thượng chú ý, thì đến lúc đó hắn khó lòng thoát thân.
Ở lại kinh thành làm gì? Nhìn nàng hưởng phúc yên vui? Nhìn nàng phu thê ân ái, con đàn cháu đống? Những điều ấy… đều là cái gai trong lòng hắn!
Đợi đến khi ấy, hắn sẽ rời đi thôi.
…
Bên kia, trong phòng làm việc của Tô Liên Y.
Nàng ngồi xuống chiếc ghế mà Lý Ngọc Đường vừa ngồi, vừa tức giận vừa bất lực.
Trong lòng nàng đã biết được đáp án những nàng cố gắng kìm nén nó, b*p ch*t từ trong trứng nước. Nàng tự lừa mình dối người, không muốn biết cũng không tin, càng không muốn bị cảm giác tội lỗi quấn chặt.
Nghĩ đến đây, Tô Liên Y khẽ buông một tiếng thở dài. Nếu… Lý Ngọc Đường không thích nàng thì tốt biết bao? Nếu cả hai có thể làm bạn bè trong sáng, không chút dây dưa mập mờ thì tốt biết bao nhiêu?
“Không biết quận chúa có gì phiền muộn? Hạ quan nguyện vì quận chúa san sẻ đôi phần.”
Ngoài cửa, giọng nói trầm thấp, dễ nghe, mang theo vẻ ôn nhã như ngọc, thương hoa tiếc ngọc, phong độ của bậc quân tử.
Tô Liên Y khẽ day trán, trong lòng thầm oán. Nàng thực sự không thích kẻ trầm mặc như Lý Ngọc Đường, một chữ chẳng buồn nói; nhưng càng không ưa kẻ miệng lưỡi ríu rít, nói mãi không dứt, chẳng hạn như vị đang đứng ngoài cửa đây.
Tô Liên Ynén lại sự chán ghét mơ hồ nơi đáy lòng, mỉm cười nhạt: “Hữu Thị lang đến thật đúng lúc. Bổn quan đang phiền muộn vì chưa định được người đưa ngân lượng vào cung chiều nay. Nếu ngươi rảnh rỗi, có thể thay bổn quan đi một chuyến không?”
Dù nói vậy, trong lòng nàng lại cười lạnh. Diệp Hiên có từ chối sao? Hắn cầu còn chẳng được.
“Vâng, hạ quan nguyện hết sức vì quận chúa.” Diệp Hiên vội vàng đáp, mắt cụp xuống, che giấu một tia lạnh lẽo vừa loé lên. Khi nãy, trong phòng quận chúa và Tả Thị lang rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn muốn biết, rất muốn biết!
“Đem bản kê này trình cho Hoàng thượng.”
Trong lòng Tô Liên Y vẫn canh cánh bóng dáng Ngọc Đường. Nàng nhắm mắt, một tay xoa lên thái dương nhức mỏi, tay kia tuỳ ý đưa hai cuốn sổ sách qua. Đó chính là sổ Lý Ngọc Đường vừa mới mang đến.
Theo lẽ, Tô Liên Y phải tự mình kiểm tra kỹ càng. Nhưng nàng hiểu rõ tính cách và bản lĩnh của Lý Ngọc Đường: Tuyệt đối không sai sót nửa phần. Vậy nên nàng liền ném sang cho Diệp Hiên, để hắn có dịp diện kiến thánh nhan, tiện thể lấy công khoe khéo.
Diệp Hiên cúi đầu, ánh mắt kín đáo dừng lại nơi bàn tay ngọc ngà đang nắm cuốn sổ. Lòng chiếm hữu trong hắn dâng lên mãnh liệt, trái tim bứt rứt ngứa ngáy. Bộ óc thường ngày sáng suốt, nay lại mờ mịt, chỉ còn một ý niệm duy nhất: … chiếm lấy! Chiếm lấy nữ tử trước mặt này!
Trong cơn thất thần, hắn như bị ma xui quỷ khiến, bất giác vươn tay nắm lấy. Bàn tay rộng lớn của hắn bao trọn lấy bàn tay mềm mại kia. Cảm giác thoả mãn đột ngột ập đến khiến chính hắn cũng kinh ngạc.
Tô Liên Y cũng cả kinh, vội vàng rút tay về như bị điện giật.
“Quận chúa xin thứ lỗi! Hạ quan thất lễ, tuyệt đối không phải cố ý.”
Sau lưng Diệp Hiên đã rịn mồ hôi lạnh, nào còn dáng vẻ ôn hoà điềm tĩnh ban nãy. Trên gương mặt chỉ còn sự căng thẳng và khẩn thiết, ánh mắt cũng chân thành khác thường.
Trong lòng Tô Liên Y vốn dấy lên sự chán ghét, song nhìn thấy vẻ thành khẩn ấy, lại dịu đi đôi phần. Vừa rồi chính nàng cũng lơ đễnh, có lẽ Hữu Thị lang cũng chỉ thất thần nhất thời mà thôi.
“Không sao. Hữu Thị lang cứ lui xuống làm việc đi.” Nàng hạ giọng, xem như lời tiễn khách.
“Vâng, quận chúa. Cho phép thần tạ lỗi lần nữa. Vừa rồi thật sự vô lễ. Khi ấy hạ quan đang mải tưởng tượng đến việc nói với hoàng thượng thế nào, diễn tập trong đầu, vì thế mới thất thần.” Diệp Hiên cúi người, giọng càng thêm chân thành.
Lời của hắn khiến Tô Liên Y thoáng ngẩn ngơ, sự cảnh giác trong lòng cũng vơi đi ít nhiều.
“Diễn tâoj? Trước khi ngươi diện thánh, đều tự mình diễn tập trong lòng sao?”
Từ trước đến nay, đối với việc Diệp Hiên cứ tìm mọi cách tiếp cận gần gũi hoàng thượng, Tô Liên Y vốn có chút phản cảm. Nàng không thích hạng người quá mức công lợi, lại giỏi xu nịnh.
Diệp Hiên khẽ cười khổ: “Quận chúa sáng suốt, sao không hiểu điều này được chứ? Bầu bạn cùng quân vương, khác gì bên hổ dữ. Nhất là Hoàng thượng anh minh, chỉ một lời thất thố thôi cũng đủ chuốc lấy thịnh nộ. Nếu chỉ một mình mất đầu cũng đành, nhưng sợ nhất là liên luỵ gia tộc, càng sợ liên luỵ đến quận chúa. Vậy nên, trước khi yết kiến, hạ quan thường phải ngồi luyện sẵn cả canh giờ, chuẩn bị từng câu chữ mới dám vào điện nói chuyện với ngài ấy.”
Tô Liên Y khẽ bật cười: “Vậy ngươi thật sự mong được gặp Hoàng thượng sao?”
Chỉ thấy Hữu Thị lang Thương bộ – Diệp Hiên, bỗng trở nên nghiêm túc. Hai hàng mày kiếm nhíu lại, đôi mắt hoa đào cũng đầy vẻ chân thành: “Muốn gặp, nhưng cũng không muốn. Muốn là vì, chỉ khi ở trước mặt Hoàng thượng mới có thể thể hiện được bản lĩnh, mới có thể có địa vị cao hơn, quyền thế lớn hơn. Con người ta, đến rồi đi đều tay trắng, trăm năm ngắn ngủi chẳng qua như làn khói thoảng. Vậy lấy gì để chứng tỏ mình từng tồn tại trên đời? Chính là danh tiếng, chính là sử sách.”
“Diệp Hiên ta, tuy sinh ra trong nhà buôn, nhưng thật ra chẳng mấy coi trọng tiền tài. Không sợ quận chúa chê cười, từ nhỏ hạ quan đã có một tâm nguyện. Đó là được lưu danh thiên cổ, được ghi vào sử sách. Ngỡ rằng cả đời chỉ là mộng tưởng của một kẻ buôn bán nhỏ bé. Nhưng nhờ quận chúa, người đã cho hạ quan cơ hội. Những việc hạ quan làm hôm nay, đều vì giấc mộng thuở thiếu thời ấy.”
Nói đến đây, Diệp Hiên nở nụ cười. Khuôn mặt vốn đã tuấn mỹ, nhờ nụ cười mà càng sáng rực, chói ngời tựa ánh dương.
Đây là lần đầu tiên Tô Liên Y nói chuyện sâu với hắn đến vậy. Nàng vốn cho rằng, Diệp Hiên chỉ vì cầu lợi danh mà ra sức xu nịnh Hoàng thượng, không ngờ lại là vì một giấc mộng.
“Lưu danh thiên cổ”… một hoài bão lớn lao, đáng để người khác kính trọng. Trong lòng Tô Liên Y, sự phản cảm đối với hắn giảm đi mấy phần, thay vào đó là một chút kính phục.
Nàng vốn luôn ngưỡng mộ những kẻ có lý tưởng, và sẵn sàng dốc sức vì lý tưởng ấy.
“Vậy Hữu Thị lang vừa nói ‘không muốn’, là có ý gì?” Tô Liên Y khẽ cười hỏi.
Diệp Hiên nhận ra sự xa cách của nàng với mình đã bớt đi, liền đáp: “Không muốn, chính là như hạ quan vừa nói. Bầu bạn cùng quân vương, chẳng khác nào kề cận hổ dữ. Người ngoài đều cho rằng, quận chúa giao cho hạ quan nhiệm vụ diện thánh là ân huệ. Nhưng hạ quan nghĩ lại, chỉ thấy lo, liệu sau khi diện thánh, còn có thể toàn mạng mà quay về hay không… ha ha.” Nói đoạn, hắn cười tự giễu mấy tiếng.
Tô Liên Y bỗng thấy tự trách. Trước kia, vì những ánh mắt mang theo chút ám muội của Diệp Hiên, nàng sinh lòng phản cảm. Giờ ngẫm lại, có lẽ bản thân nàng quá nhạy cảm mà thôi. Rốt cuộc, Diệp Hiên cũng chỉ là một người bình thường. Nếu trách, chỉ trách nàng mang thân nữ nhi, nên mới khó xử khi đứng cạnh nam tử.
“Vậy thì ta phải xin lỗi Hữu Thị lang rồi. Hôm khác ta mời khách, gọi thêm mấy vị quan lại của Thương bộ, cùng nhau uống rượu vui một bữa.” Tô Liên Y nửa đùa nửa thật.
Diệp Hiên cũng thuận lời: “Khiến quận chúa phải hao phí, hạ quan thật lấy làm áy náy.”
Khúc mắc trong lòng Tô Liên Y cũng dần vơi đi: “Hữu Thị lang cứ chuyên tâm làm việc. Cũng đừng quá lo lắng, Hoàng thượng không phải người không biết lý lẽ đâu.”
“Vâng, hạ quan xin nghe quận chúa dạy bảo.” Diệp Hiên cố ý cười nhẹ, pha giọng bông đùa:
“Vậy hạ quan đi làm việc đây.” Rồi hắn lại khôi phục thái độ nghiêm túc.
“Ừm, vất vả rồi.” Tô Liên Y khẽ gật, đích thân tiễn ra cửa.
Thân hình cao ráo của Diệp Hiên bước ra khỏi thư phòng, đi về phía đại sảnh. Tô Liên Y không thấy khóe môi hắn thoáng hiện một nụ cười tà mị hiểm độc.
“Lưu danh thiên cổ? Hừ, cái tài bịa chuyện của ta quả là ngày một cao minh.”