Thiên Kim Danh Y

Chương 265

Tròn bốn ngày, chín trăm chín mươi chín rương hồi môn của Tô Liên Y mới được kiểm kê xong. Từng rương tài vật đều khớp với sổ sách, không sai lệch một món, chất đầy tận hai kho lớn.

Hình tròn bên ngoài của toàn nhà Thương bộ đã xây xong, giờ đang hoàn thiện nội thất. Kiểu dáng bên ngoài khác hẳn vẻ tao nhã truyền thống của Loan quốc, mà mang phong cách giản lược hiện đại. Trên nóc lầu, dựng hẳn sáu chữ lớn như tấm bảng hiệu đời nay, Ngân hàng Trung ương Loan quốc.

Hiện nay, Trung ương Ngân hàng đã trở thành tòa nhà mang tính biểu tượng của kinh thành. Trước kia, du khách đến kinh thành, việc đầu tiên là phải tới ngắm hoàng cung, dù không thể bước vào, cũng muốn từ xa nhìn thấy bức tường son cao vời và hàng thị vệ oai nghiêm.

Văn nhân mặc khách khi đứng trước cổng cung đóng chặt, sân sâu thăm thẳm, thường chẳng tránh khỏi một phen cảm khái: hoặc viết ra chí hướng công danh, hoặc than vãn nỗi cô đơn chốn hậu cung.

Nhưng nay, thắng cảnh bậc nhất chốn kinh thành không còn là cửa cung nữa, mà chính là Ngân hàng Trung ương của Thương bộ.

Trong lòng dân chúng, cơ quan này còn thần bí hơn cả đại nội. Cung đình dù xa hoa thế nào, thì ở đây người ta lại đồn rằng cả một kho bạc chất bằng núi tiền, hơn nữa bỏ vốn vào còn sinh lời. Thương bộ chẳng khác nào cây tiền sinh sôi của Loan quốc.

Thế nên, ngân hàng này trở thành điểm đến sầm uất mới. Ngày nào cũng có người tìm tới, đứng bên ngoài tòa nhà vừa kỳ dị vừa thần bí ấy, chăm chú ngó vào trong.

Giờ ngọ.

Hai cỗ xe ngựa, trước sau một hàng, từ hướng hoàng cung chạy về phía Thương bộ.

Cả hai xe giống hệt nhau, màu gỗ mộc mạc, đáy thùng lại quét sơn đen, khắc nổi hình thỏi vàng dát sơn thếp, biểu thị đây là xa giá thuộc Thương bộ.

Trong ánh mắt tò mò của khách bộ hành, hai xe thẳng tiến vào trong đại viện Thương bộ.

Khi dừng lại, từ trong xe mỗi bên bước ra một người, đều vận quan phục đỏ thẫm. Người xuống trước dáng người cao ráo, tóc đen búi cao, dung mạo như ngọc, mắt hoa đào, chính là mỹ nam tử, Hữu Thị lang Diệp Hiên.

Người theo sau là Thượng thư Thương bộ, Tô Liên Y. Nàng cũng mặc quan phục đỏ thẫm, nhưng vốn Loan quốc chưa từng có nữ quan, nên nàng buộc phải khoác nam phục. Nhưng nhờ dáng người cao, khí chất hiên ngang, chẳng những không gượng gạo mà còn thêm phần uy nghiêm.

Xuống xe, Tô Liên Y liền bước về phía thư phòng của mình. Diệp Hiên bất chợt gọi lại: “Xin quận chúa dừng bước.”

Tô Liên Y khựng lại, ngoảnh đầu, mỉm cười nhạt: “Hữu Thị lang có chuyện gì?”

Diệp Hiên khẽ cười, nụ cười ôn hòa khiến gương mặt vốn tuấn mỹ lại càng khiến người ta muốn xích lại gần: “Hôm nay trên triều, Hoàng thượng rất vui, đặc biệt ban lời khen ngợi quận chúa. Vừa rồi hạ quan vốn muốn chúc mừng, nhưng lúc ấy Phiêu Kỵ tướng quân cũng ở đó, e rằng sẽ khiến ngài hiểu lầm, nên không tiện mở miệng.”

Tô Liên Y nghe vậy, thầm tán thưởng sự cẩn trọng của hắn, quả nhiên biết tránh hiềm nghi.

“Hữu Thị lang chớ nói vậy. Thành quả Thương bộ đạt được đâu phải công lao một mình ta, mà là nỗ lực chung của toàn bộ quan viên trên dưới. Ta đang tính, mấy hôm nữa tổ chức một buổi để khích lệ, hoặc là mở tiệc, hoặc là phát thưởng.”

“Thật vậy sao? Vậy thì hạ quan mong chờ lắm. Cho phép ta được người đầu tiên ghi danh nhé?” Diệp Hiên giả vờ tỏ vẻ vui mừng.

Qua mấy ngày tiếp xúc, Tô Liên Y đã có chút thay đổi trong cái nhìn về hắn. Trước kia, vì Diệp Hiên dây dưa nửa nóng nửa lạnh, nàng thấy chán ghét. Nhưng nay, vì công việc bề bộn, hắn cũng ít khi cố tình tìm đến nàng.

Người đời muôn mặt muôn tính, sao chỉ có một kiểu? Diệp Hiên hẳn thuộc loại “lão luyện chốn quan trường”, khéo lấy lòng kẻ bề trên. Hạng người như vậy, ở triều đình xưa hay ở chốn công sở đời nay đều rất dễ thăng tiến. Chẳng qua, cấp trên của hắn lại là nữ nhân, thế nên mới dễ sinh ra chút mập mờ mà thôi.

“Vậy thì đa tạ Hữu Thị lang đã nể mặt.” Tô Liên Y mỉm cười: “Ta còn có việc phải làm, Hữu Thị lang cũng bận rộn, vất vả rồi.”

Diệp Hiên vốn muốn nhân dịp này mời nàng cùng dùng bữa trưa, nhưng sau nhiều ngày tiếp xúc, hắn đã hiểu rõ tính tình Tô Liên Y. Cuối cùng chỉ khẽ mỉm cười, gật đầu, không nói thêm gì.

Có những việc, càng nóng vội lại càng hỏng.

Hai người tách ra, mỗi người trở về phòng làm việc của mình, xử lý công vụ trong tay.

Thương bộ mới lập riêng một nhà ăn. Tô Liên Y vốn chán cảnh ngày nào cũng phải về phủ dùng cơm, hoặc ra tửu lâu, nên dứt khoát cho dựng hẳn một gian bếp lớn, mở thêm một nhà ăn trong viện. Giờ ngọ, quan viên có thể ăn miễn phí; nếu tăng ca thì cũng có cơm tối chuẩn bị sẵn, coi như phúc lợi đặc biệt của Thương bộ.

Tô Liên Y sai người mang cơm trưa đến thư phòng, vừa ăn vừa tiếp tục xử lý tấu chương.

……

Cùng lúc đó, tại phủ công chúa.

Phu nhân Khấu thị đến chăm sóc Vân Hy Đồng như thường lệ, cháu trai duy nhất của bà. Vì đã thành thói quen, ngay cả Hạ Sơ Huỳnh cũng thấy nếu một ngày nào Khấu thị không đến, hẳn phải là do thân thể bất an.

Dùng cơm trưa xong, Hy Đồng chơi đùa một lúc rồi chuẩn bị đi ngủ trưa.

Thấy cháu vào giấc, Khấu thị lưu luyến đứng dậy cáo từ, định trở về phủ Nguyên soái.

“Mẫu thân, nếu phủ bên kia không có chuyện gì gấp, hay là cùng ta ngắm hoa, uống trà một lát?” Công chúa Kim Ngọc Hạ Sơ Huỳnh chợt mở miệng giữ lại.

Khấu thị hơi sững người, không ngờ nàng lại chủ động mời. Trước nay, quan hệ giữa hai người chẳng hẳn là căng thẳng, nhưng cũng không gọi là hòa thuận. Công chúa có kiêu ngạo của công chúa, mẹ chồng cũng có uy của mẹ chồng, cả hai đều chẳng chịu nhường ai. Bởi vậy, quan hệ mẹ chồng nàng dâu vốn chẳng mấy tốt đẹp.

Cho dù đã hơn một tháng nay Khấu thị ngày nào cũng đến phủ công chúa thăm cháu, Hạ Sơ Huỳnh chưa từng chủ động mở lời giữ lại, mọi chuyện đều xoay quanh Hy Đồng mà thôi.

Hôm nay lại khác, đây là lần đầu tiên nàng ngỏ lời, khiến Khấu thị thoáng ngạc nhiên.

“Được chứ.” Bà ta liền nở nụ cười, ở lại.

Khấu thị bây giờ đã khác xưa rất nhiều. Có lẽ vì có cháu trai nên tâm tình hiền hòa hơn; cũng có thể vì rời khỏi phủ Nguyên soái, thoát khỏi vòng xoáy tranh đấu nơi hậu viện; hoặc cũng có phần là bị Tô Liên Y trị cho thuần phục.

Dù vì lý do nào, thì nay Khấu thị đã bớt đi cái vẻ cao ngạo sắc bén, thay vào đó là sự ôn nhu, dễ gần.

Trong hoa viên phủ công chúa, gió đầu hạ khẽ thổi, hương hoa xen lẫn hương trà. Trong đình nhỏ, dưới sự hầu hạ của đám nha hoàn, mẹ chồng nàng dâu cùng ngồi đối diện, trên bàn bày biện trà bánh tinh xảo, khung cảnh thong dong nhàn nhã.

“Nghe nói Huệ di nương thất sủng, dạo này hậu viện phủ Nguyên soái chắc yên tĩnh hơn rồi?” Hạ Sơ Huỳnh mỉm cười nhạt, nâng chén lục trúc thanh trà lên nhấp một ngụm, lời nói thẳng thắn, chẳng vòng vo.

Tính Hạ Sơ Huỳnh khác hẳn Tô Liên Y. Tô Liên Y vốn thẳng thắn, ngoài mặt điềm đạm nhưng tính tình lại nóng nảy, thà ngọc nát cũng chẳng chịu làm ngói lành. Nếu phu quân có tam thê tứ thiếp, nàng không hơi đâu tranh giành, sẵn sàng phủi tay bỏ đi, tự do tiêu dao thiên hạ.

Còn Hạ Sơ Huỳnh thì không vậy. Nàng sinh ra và lớn lên ở Loan quốc, từ nhỏ đã chứng kiến cảnh bao nữ nhân hậu cung tranh giành một nam nhân. Trước khi gặp Tô Liên Y, nàng thậm chí chưa từng nghĩ hôn nhân còn có thể chỉ một lòng một dạ. Bởi thế, với cảnh ngộ của Khấu thị, nàng vừa hiểu, vừa thương cảm, thương cho kẻ vẫn còn phải lê mình trong vũng lầy.

Nhắc đến Huệ di nương, Khấu thị khó kìm được nụ cười đắc ý, ánh mắt tràn đầy hả hê:

“Đúng vậy, ả ta dựa vào việc sinh cho nguyên soái một đứa con trai mà vênh váo, thật nực cười. Ả tưởng bản thân là đặc biệt ư? Hừ, loại ‘đặc biệt’ như thế, ta gặp không ít. Rồi sẽ có ngày, từ chỗ cao cao tại thượng, ả cũng sẽ rơi xuống, trở thành một trong vô số tiểu thiếp tầm thường ở hậu viện mà thôi.”

Hạ Sơ Huỳnh khẽ nhướng mày, trong lòng thầm cười lạnh. Khấu thị còn làm ra vẻ, còn muốn phô trương. Nếu hôm ấy Huệ di nương không lỡ chọc giận Liên Y trong lễ dâng trà, e rằng bây giờ nàng ta vẫn còn được sủng ái “đặc biệt” kia thôi.

“Đúng vậy. Nhưng dù sao, gia thế nhà mẹ đẻ của Huệ di nương cũng không kém, mẫu thân tuyệt đối không nên khinh thường. Thời gian này cần phải để ý động tĩnh bên nhà họ, đừng để ả ta có cơ hội trở mình.” Nói xong, Sơ Huỳnh thản nhiên nhấp thêm một ngụm trà thơm.

“Ừ, ta vẫn luôn để tâm.” Vừa nghe nhắc đến Huệ di nương, sắc mặt Khấu thị liền tối sầm, tức giận nói: “Thế lực của nhà mẹ đẻ ả, chẳng phải đều nhờ Nguyên soái mà có hay sao?” Trong bụng mắng thầm một tiếng “tiện nhân!”, nhưng trước mặt con dâu công chúa, câu chửi kia bà vẫn nuốt xuống.

Trên dung nhan xinh đẹp của Hạ Sơ Huỳnh thoáng hiện nét cười lạnh, mang theo khí thế cao cao tại thượng: “Càng là loại xuất thân thấp kém, càng không biết tự lượng sức mình, tham lam chẳng có chừng mực.” Trong khoảnh khắc, dường như nàng lại trở về với bản tính vốn có của mình.

Khấu thị nghe mà gật đầu tán thành, trong lòng lại thấy con dâu công chúa này thật thấu hiểu lòng bà. Chỉ là trước kia, vì đủ loại nguyên nhân mà hai người chưa từng thực sự thân thiết.

Nhớ đến việc công chúa Kim Ngọc từng trải qua cửu tử nhất sinh để sinh hạ trưởng tôn cho Vân gia, lòng Khấu thị bỗng mềm xuống, giọng nói cũng nhu hòa hơn hẳn: “Ta gọi con một tiếng ‘Sơ Huỳnh’, được chứ?” Trước nay, bà vẫn chỉ gọi là “công chúa”.

Sơ Huỳnh khẽ mỉm cười: “Mẫu thân, người khách khí rồi. Con chẳng phải đã sớm gọi người là mẫu thân rồi sao?” Trước kia, nàng rất ít khi chịu gọi như vậy, chỉ luôn miệng xưng “Vân phu nhân”. Lý do? Chính vì thấy Khấu thị thật lòng yêu thương Hy Đồng.

Khấu thị khẽ thở dài, cảm khái vô vàn, như thể mọi chuyện ngày trước chỉ là một giấc mộng.

“Đã như thế, vậy ta cũng lấy thân phận mẫu thân mà hỏi một lần. Trước đây, con và Phi Dương vẫn rất hòa thuận, sao sau khi trở về lại giống như biến thành một người khác? Ta từng hỏi qua Phi Dương, nó bảo chắc chắn hai người không hề tranh cãi. Ban đầu… không giấu gì con, ta còn từng ngờ rằng con ở bên ngoài có người khác. Nhưng mấy hôm nay tiếp xúc, ta lại chẳng hề thấy có bóng dáng nam nhân nào bên con. Vậy… rốt cuộc là vì sao?” Đây là câu hỏi luôn canh cánh trong lòng bà.

Hạ Sơ Huỳnh khẽ bật cười, nàng ở bên ngoài có nam nhân? Khấu thị cũng dám nghĩ ra! Công chúa hoàng thất Loan quốc mà nếu thật sự “cắm sừng”, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Công chúa một nước là gương mẫu của nữ tử thiên hạ, so nàng dám làm chuyện ấy?

“Mẫu thân, đến lúc này, con cũng nên nói thẳng với người.” Sơ Huỳnh nhẹ nhàng đặt chén trà xuống.

“Ừ, con nói đi.” Khấu thị vội đáp.

Sơ Huỳnh ngẩng mắt, nhìn những đóa hoa rực rỡ trong gió ngoài vườn, ánh mắt như sóng nước khẽ dao động: “Trong hai năm ẩn cư ở huyện Nhạc Vọng, lòng con dần hẹp lại, không còn chứa nổi nhiều nữ nhân bên cạnh hắn nữa. Con không thể thay đổi được hắn, vậy thì chỉ có thể tự rời xa. Không để tâm thì cũng sẽ không còn đau lòng.”

“Không để tâm?” Khấu thị kinh ngạc. Sao bà không biết nỗi khổ của Sơ Huỳnh?

“Vâng, không để tâm.” Sơ Huỳnh đứng dậy, khẽ cười: “Mẫu thân, hôm nay trời ấm mà không oi, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát.”

“Được.” Khấu thị gật đầu, cùng nàng chậm rãi bước trên lối nhỏ trong vườn hoa.

“Có những chuyện, Liên Y chưa chắc đã hiểu, nhưng mẫu thân thì hiểu.” Sơ Huỳnh khẽ nói. “Đó là vui, buồn, hờn, giận của nữ nhân nơi hậu viện.”

Khấu thị hơi sững người, nghiêng đầu nhìn nàng nhưng không nói gì.

“Ở hậu viện, niềm vui là những lần hiếm hoi phu quân ghé lại; là khoảnh khắc áp chế được đám thiếp thất đáng ghét; là khi nhìn những nữ nhân ta ghét cay ghét đắng, bị chèn ép đến mức chỉ dám tức giận trong lòng. Nhưng…” nàng dừng lại đôi chút, giọng trầm hẳn: “Những niềm vui ấy, chỉ cần phu quân bước vào phòng một nữ nhân khác, hay lại cưới thêm một thiếp mới, liền tan biến tất cả. Cuối cùng, cũng chẳng biết đó là vui hay buồn, tất cả đều tan như mây khói.” Khấu thị khẽ thở dài, lòng như bị đâm trúng chỗ đau.

“Vui rồi thành buồn, buồn rồi hóa đau, đau lại thành hận… sau cùng lại có được chút vui trong chốc lát, cứ thế ngày này qua ngày khác, năm này nối năm kia. Mẫu thân, người không thấy mệt sao?”

Khuôn mặt vốn tươi tắn như hoa của nàng lúc này phẳng lặng không biểu cảm, chẳng rõ vui buồn.

Khấu thị cũng thoáng trầm ngâm, hai người lặng yên hồi lâu, chỉ khẽ đáp một tiếng: “Ừ.”

Nhưng ngay sau đó, bà nhận ra bản thân bất giác đã bị Sơ Huỳnh dẫn dắt suy nghĩ. “Sơ Huỳnh, nhưng… cho dù thế nào, vậy còn Hy Đồng thì sao? Hiện nay nó còn nhỏ, nếu một ngày nào đó nó tìm phụ thân, biết phải làm thế nào?”

Sơ Huỳnh gượng cười: “Thì cứ để con gặp phụ thân nó thôi. Con chưa từng nghĩ sẽ lấy Hy Đồng ra để trừng phạt hắn.”

Nàng nói “hắn”, dĩ nhiên là chỉ Vân Phi Dương.

“Ở kinh thành này… không, không chỉ kinh thành mà cả Loan quốc, ngay cả nhà dân thường cũng chẳng có chuyện phụ mẫu ở hai nơi. Tương lai Hy Đồng biết phải làm sao? Làm sao ngẩng đầu trong giới quý tộc?” Giọng Khấu thị thoáng dồn dập, rõ ràng lo lắng.

Sơ Huỳnh lặng người. Chẳng lẽ lại đem nỗi bi thương của mẫu thân mà giải thích cho đứa nhỏ? Chẳng lẽ lại bắt một hài tử bé bỏng phải “thấu hiểu” phụ mẫu? Hay là để Hy Đồng phải gánh lấy lỗi lầm giữa nàng và Vân Phi Dương?

Nếu một ngày, Hy Đồng trưởng thành, hiểu chuyện, có thể tha thứ… Không đúng! Dù Hy Đồng có tha thứ, thì người đời có chịu tha thứ cho nó không? Không, thiên hạ không bao giờ chịu hiểu, họ chỉ biết cười chê mà thôi.

Hiện nay, chuyện nàng và Vân Phi Dương đã sớm trở thành đề tài trà dư tửu hậu, từ chốn quý tộc cho đến dân thường nơi đầu đường góc chợ. Chẳng lẽ sau này, Hy Đồng cũng sẽ bị người đời đem ra bàn tán?

Lời đồn đáng sợ biết bao! Mà Hy Đồng lại vô tội đến nhường nào…

Để giải quyết, chỉ có hai con đường. Một là hòa hợp, hai là hòa ly! Dù là con đường nào, so với tình trạng ly thân hiện giờ, cũng tốt hơn nhiều.

Khấu thị đương nhiên mong công chúa Kim Ngọc cùng con trai bà có thể quay về như thuở ban đầu. Thực ra, bà cũng từng bàn với con trai mình chuyện này. Khi ấy, Vân Phi Dương đã cam đoan, từ nay về sau sẽ không còn buông thả, sẽ biết thu liễm, chỉ cần có thể hàn gắn, cả nhà sẽ lại đoàn tụ.

Nghĩ đến đây, Khấu thị dừng bước, vươn tay khẽ nắm lấy tay Sơ Huỳnh: “Sơ Huỳnh, nam tử không hiểu chuyện bằng nữ tử, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ trưởng thành. Hôm nay, mẫu thân ta hạ mình cầu con một lần, cho nó một cơ hội được không? Dù chỉ vì Hy Đồng cũng tốt. Vài hôm trước, Phi Dương còn lập thệ rằng nhất định sẽ sửa sai, tuyệt sẽ không tái phạm.”

Sơ Huỳnh cúi mắt, che đi cảm xúc nơi đáy mắt. Thế nhưng, hàng mi khẽ run, vẫn để lộ tâm sự trong lòng.

Dù từng hận, dù từng quyết tâm, nhưng mười mấy năm thầm mến, mấy năm phu thê, há có thể dứt bỏ sạch sẽ trong một sớm một chiều?

Có lẽ lòng đã nát vụn, nhưng vẫn còn sót lại một chút hy vọng trên đống hoang tàn.

Hy vọng ấy, một phần là do chính nàng níu giữ; một phần lại bởi Vân Phi Dương cứ cách ba hôm lại đến phủ công chúa, hoặc là uống trà, hoặc là gửi quà, bất kể nàng có nhận hay không; và nguyên nhân lớn nhất… chính là Hy Đồng.

Khấu thị nhìn thấy sự dao động trong mắt con dâu, thầm mừng rỡ, lại liên tục nói tốt cho Vân Phi Dương, nhắc đến bao kỷ niệm ngày xưa đôi trẻ từng được ca tụng là “kim đồng ngọc nữ” chốn kinh thành, rồi kể rằng mấy hôm trước Vân Phi Dương đã thành tâm hối lỗi thế nào.

Cuối cùng, hàng lông mày nhíu chặt của Sơ Huỳnh cũng hơi giãn ra, nàng đưa mắt nhìn xa xăm, lòng rối bời, chẳng biết nên quyết định thế nào mới phải.

Cùng lúc ấy, trên đường lớn kinh thành, người qua kẻ lại như mắc cửi.

Hôm nay chính là ngày chợ phiên năm ngày một lần.

Ở Loan quốc, các thành trì lớn nhỏ đều có lệ này. Bình thường, phố xá cũng có hàng quán buôn bán, song phần nhiều là thương nhân trong thành. Còn nông hộ vùng phụ cận, nếu muốn bán rau quả tự trồng, gia cầm tự nuôi, hay thịt thú săn được… thì phải đợi đến ngày phiên chợ mới được vào thành giao dịch.

Kinh thành người vốn đông đúc, để dễ bề quản lý, quan phủ mới định ra lệ, cứ năm ngày mở phiên một lần.

Vào những ngày ấy, các khu chợ trong thành đều vô cùng náo nhiệt, người người chen chúc, người mua kẻ bán tấp nập như sóng triều.

Sau khi bãi triều sớm, Vân Phi Tuân cùng tùy tùng Triệu Thanh ghé một tửu lâu ăn vội cơm trưa, rồi lập tức lên ngựa phi thẳng tới Mãnh Hổ Doanh.

Hai người cưỡi ngựa đi trên phố. Đường lớn rộng rãi bị dòng người tấp nập chen chúc đến mức chật như nêm, ngay cả ngựa của hắn cũng bước đi gian nan, chứ đừng nói xe ngựa khó mà tiến được.

Một vài cỗ xe bị kẹt lại, xa phu đành bất lực xuống ngựa, tự tay dắt dây cương từng chút một, mong sớm thoát khỏi chỗ náo nhiệt này mà đi vòng qua con đường vắng hơn.

Vân Phi Tuân ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa. Ánh dương rực rỡ chiếu lên bộ quan bào gấm vóc xanh tím, hắt ra từng tia sáng sang trọng. Lưng thẳng tắp, dáng người hiên ngang, dung mạo anh tuấn, đôi mắt cương nghị chẳng hề liếc ngang liếc dọc, tất cả khiến không ít người qua đường ngoái lại nhìn.

Bao thiếu nữ đi chợ đều đỏ mặt thẹn thùng, quên bẵng việc cần mua, chỉ dám đi theo xa xa, ngước mắt nhìn theo bóng hắn, trong lòng xao động bồi hồi.

Bất ngờ, chiến mã Đạp Vân dưới thân Vân Phi Tuân chợt hí vang một tiếng, hoảng loạn nhảy dựng, làm Vân Phi Tuân cũng giật mình, vội vàng kéo cương.

Con ngựa được huấn luyện kỹ càng nghe hiệu lệnh trấn an của chủ nhân, rốt cuộc cũng dần bình ổn lại. Vân Phi Tuân lập tức xoay người xuống ngựa, cúi người xem xét, muốn biết rốt cuộc vì sao ngựa lại kinh hãi.

Ở chỗ hông ngựa có một vết xước khá dài. May mà da ngựa dày, chưa đến nỗi chảy máu, chỉ có lớp lông bị rạch mất một mảng, để lại vệt sâu rõ rệt. Trong khoảnh khắc, tim hắn thoáng rúng động. Nếu quả thật bị rạch thủng, dù là con ngựa huấn luyện tốt nhất cũng khó tránh khỏi hoảng sợ bỏ chạy, lúc ấy e rằng đã gây họa cho không biết bao nhiêu dân thường.

Vậy, con ngựa bị cái gì rạch trúng?

Hắn ngoảnh lại nhìn, liền trông thấy một lão nhân gầy gò, tóc hoa râm, lưng cõng chiếc giỏ lớn, bên trong đựng vài loại dược thảo và rau rừng. Một lưỡi liềm cắm nghiêng trong giỏ, có lẽ do người quá đông, bị chen chúc lệch đi, khiến mũi dao thò ra ngoài, vô tình cứa vào chiến mã.

Lão già run rẩy, thấy vị quan trẻ tuổi toàn thân sát khí đang quay mắt nhìn sang, tưởng mình đã phạm đại họa, vội “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất: “Quan… quan gia… thảo dân… dân đáng chết… thảo dân thật đáng chết…”

Vừa nói, vừa dập đầu liên hồi.

Đám đông vốn đang huyên náo bỗng khựng lại, im lặng đi vài phần. Người dân Loan quốc vốn thích náo nhiệt, chẳng mấy chốc, từng đôi từng cặp đều nhao nhao xúm lại xem.

Nhìn y phục lão, tuy sạch sẽ tươm tất nhưng chỗ chỗ vá chằng vá đụp, rõ ràng là dân nghèo ngoài thành, hẳn đi hái ít thảo dược đem vào chợ bán kiếm cơm nuôi thân.

Vân Phi Tuân chau mày, không phải vì nổi giận, mà vốn tính hắn không quen nói chuyện cùng kẻ lạ. Từ nhỏ tới giờ, hắn luôn là người lầm lũi, kiệm lời.

Song, lão già lại ngỡ rằng quan gia càng thêm giận dữ, bị luồng khí thế vô hình kia dọa cho toàn thân run lẩy bẩy. Trong lòng thầm nghĩ, hôm nay coi như xong rồi, e rằng tấm thân già này chẳng biết còn cơ hội trở về gặp mặt người nhà hay không.

Sau khoảnh khắc im lặng, người xem xung quanh liền bắt đầu xôn xao, kẻ thì than lão già xui xẻo, kẻ lại hả hê chờ xem kết cục kẻ đắc tội quan gia.

Mấy cỗ kiệu, xe ngựa bị kẹt bên cạnh cũng đành dừng hẳn lại, mở màn trông coi trò vui. Dù sao đã bị ùn tắc thế này thì cũng chẳng đi nổi.

“Quan gia, xin ngài thương xót, tha cho thảo dân một lần, xin… tha mạng cho thảo dân…” Lão già vừa dập đầu vừa van xin, trán đã bật máu loang đỏ.

Vài phụ nhân đứng gần đó thấy cảnh tượng ấy, không khỏi đau lòng, thương xót thay cho lão.

Khi lão già cúi rạp xuống, lưỡi liềm sau lưng lóe lên một vệt sáng lạnh dưới ánh mặt trời. Ánh bạc ấy lọt vào mắt Vân Phi Tuân, khiến hắn chú ý. Hắn không nói lời nào, chỉ đưa tay rút lưỡi liềm từ giỏ sau lưng lão ra.

Đám đông bỗng xôn xao, tim ai nấy cũng nhảy dựng. Vị quan trẻ tuấn mỹ này lẽ nào định dùng chính lưỡi liềm kia để trừng phạt lão?

Là chém đứt cánh tay, hay là cắt cụt đôi chân? Hay là… trực tiếp lấy mạng lão già ngay tại chỗ?

Bình Luận (0)
Comment