Thiên Kim Danh Y

Chương 266

Quan gia kia tuy tuổi còn trẻ, nhưng toàn thân sát khí bức người, trông chẳng giống hạng người hiền lành.

Lão già thôi không dập đầu nữa, run rẩy nhắm chặt mắt, chờ đợi “hình phạt” giáng xuống.

Vân Phi Tuân cúi mắt nhìn lưỡi liềm trong tay, bất giác nhớ về thuở xưa ở thôn Tô Gia. Khi ấy, trong nhà cũng có đến hai, ba cái. Mỗi lúc đêm về, Tô Liên Y trở về, tất bật trong gian bếp, còn hắn thì ngồi trên tảng đá giữa sân, tay mài lưỡi liềm cho thật bén.

Thực ra, những lưỡi liềm ấy vốn đâu cần mài đến thế. Chỉ là hắn chẳng tìm ra lý do nào để nấn ná ở sân, được ngắm bóng dáng bận rộn trong bếp kia. Thế là bèn vin cớ “mài dao”, đêm nào cũng làm đi làm lại việc ấy.

Đám đông xung quanh dần im lặng, ai nấy nín thở chờ đợi cảnh máu tanh sắp xảy ra. Có kẻ nhát gan còn lấy tay che mắt, chẳng dám nhìn thẳng.

Nhưng vì lưỡi liềm này, tâm tình Vân Phi Tuân chợt trở nên khoan khoái. Chỉ nghĩ đến bóng hình năm xưa nay đã trở thành thê tử thật sự, có thể ở bên nhau, hắn đã thấy cuộc đời này màn nguyện rồi.

Sau phút hồi tưởng ngắn ngủi, hắn lấy từ túi vải treo trên yên ngựa ra một tấm bố keo.

Bố keo vốn là loại vải đặc chế: thớ dệt dày, lại được quét thêm nhựa cây, nhờ vậy vừa chắc vừa chống nước. Nhà có điều kiện thường chuẩn bị sẵn một tấm phủ trên lưng ngựa, phòng khi gặp trời mưa không tìm được chỗ trú, tránh để ngựa ướt bệnh.

Dân chúng xôn xao khó hiểu. Bố keo này giá trị chẳng rẻ, quan gia rút ra làm gì? Chẳng lẽ là để che áo quan, khỏi bị máu bắn dơ bẩn? … Rất có thể.

Nghĩ vậy, hàng người phía trước liền rụt về sau một chút, vừa muốn xem kịch, vừa sợ bị vấy máu.

Tùy tùng Triệu Thanh vẫn im lặng. Bởi hắn hiểu rõ tướng quân của mình, ngoài mặt thì nghiêm nghị sát khí, nhưng lòng dạ vốn từ bi, chẳng bao giờ ra tay tàn nhẫn.

Điều bất ngờ đã xảy đến. Vị quan gia thân hình cao lớn, khí thế bức người ấy chẳng hề dùng lưỡi liềm để phạt lão, mà chỉ lặng lẽ lấy tấm bố keo quý giá bọc kín lưỡi dao.

Lão già đợi hồi lâu, chẳng thấy tiếng mắng chửi, cũng chẳng thấy roi cước, ngạc nhiên mở mắt nhìn lên, đúng lúc trông thấy cảnh tượng này.

Sau khi bọc xong, Vân Phi Tuân lại nhét lưỡi liềm đã được quấn chặt vào giỏ trên lưng lão, rồi chẳng nói một lời, chỉ dắt con chiến mã vừa kinh hãi ban nãy mà đi.

Triệu Thanh thấy chủ tướng không lên ngựa, cũng lặng lẽ dắt ngựa theo sau.

Dân chúng vội vàng dạt sang hai bên, tự động nhường lối cho hai người hai ngựa thong thả bước qua.

Lão già quỳ ngẩn ngơ rất lâu, rồi mới kịp hoàn hồn. Vội với lấy chiếc liềm đã được bọc kỹ trong bố keo, ngoài kinh ngạc, chỉ còn là xúc động. Ông hiểu rõ ý quan gia, giữa nơi đông người, dao kéo phải gói gọn, nếu không rất dễ gây họa cho kẻ khác.

Một vị quan thật tốt! Không cần nhiều lời, nhưng uy tín của hắn đã thể hiện rõ.

Lão già trân trối dõi theo bóng lưng dần khuất của hai người hai ngựa, không kìm nổi giọt lệ già nua, bèn quỳ rạp mình xuống đất, dập ba lạy thật mạnh.

Dân chúng hai bên bấy giờ mới bùng nổ ồn ào.

“Quan gia này thật là người tốt! Thời nay hiếm thấy được quan tốt như vậy. Nhìn quan bào kia, chắc hẳn chức vị chẳng nhỏ đâu.”

“Ừ, ta thấy giống quan bào ngũ phẩm đấy.”

“Ngũ phẩm cái gì, ngươi không có mắt sao? Rõ ràng là chính tam phẩm kia kìa!”

Mọi người xôn xao hẳn lên. Chính tam phẩm! Ở kinh thành, quan viên nhiều vô kể, nhưng thật sự đạt đến bậc ấy cũng không nhiều. Huống hồ lại còn trẻ tuổi thế này, lại chẳng hề khoa trương quyền thế, càng không ra vẻ cửa quan, quả là hiếm có.

Đừng nói ở Loan quốc hay Trung Quốc cổ đại, chính tam phẩm cũng tương đương chức vị Thị trưởng trực thuộc trung ương, hoặc cấp quân đoàn trưởng trong quân đội!

Vốn đã có không ít cô nương trẻ tuổi thầm mến vị quan gia vô danh kia, nay càng thêm ngưỡng mộ. Tiếng oanh giọng yến rì rầm, ai nấy đều muốn dò hỏi xem rốt cuộc quan gia ấy là ai. Anh hùng vốn sinh ra để người ta sùng bái, huống chi lại là một vị anh hùng tuấn mỹ đến vậy. Nghĩ đến mai sau chọn phu quân, nếu người ấy có được một nửa phong thái của quan gia kia… hay chỉ một phần nhỏ thôi, cũng đã là phúc phận.

Cuối cùng, có người lên tiếng: “Vị đó… chẳng lẽ chính là Vân Phi Tuân, tân phong Phiêu Kỵ Đại tướng quân của Hoàng thượng? Nghe nói là đệ đệ Kim Bằng Đại tướng quân đó!”

Ở kinh thành, quan viên nhiều, dân chúng ít nhiều đều biết mặt. Nhưng Vân Phi Tuân từ nhỏ đã ở trong quân, hiếm khi lộ diện, nên người quen biết chẳng mấy ai.

Đám đông lập tức ồn ào sôi trào.

Trong khi đó, cách đó không xa, trong một cỗ kiệu buông rèm kín, một thiếu nữ xinh đẹp độ trăng tròn đang nắm chặt khăn lụa trong tay, ánh mắt tham luyến dõi theo bóng dáng đang dần đi xa, đôi môi khẽ nghiến đến bạc trắng.

Không sai, người ấy chính là Vân Phi Tuân, tân phong Phiêu Kỵ Đại tướng quân của Hoàng thượng. Cũng là… cũng là vị hôn phu năm xưa phụ thân từng chọn cho nàng! Thế mà lại bị một ả thương nữ hạ tiện cướp đi, khiến nàng ngay trước mặt văn võ bá quan cùng gia quyến mất sạch thể diện!

Thiếu nữ ấy, chính là nhị tiểu thư Lưu Mục Linh, con gái thứ của Hộ bộ Thượng thư Lưu Chí Viễn.

Nghĩ đến Tô Liên Y, trong lòng nàng lửa hận sục sôi, chỉ hận không thể xé xác nuốt thịt, uống cạn máu, cho dù nghiền xương thành tro cũng chưa thể nguôi! Đó đã là nỗi hận khắc cốt ghi tâm.

Vì sao lại hận đến thế? Không phải đối phương đã gây thù oán gì to tát, càng chẳng phải có mối thâm cừu huyết hải. Mà chỉ vì kẻ thù hiển hiện ngay trước mắt, còn bản thân nàng lại hoàn toàn bất lực! Chỉ bởi… Tô Liên Y kia quá mức cường thế!

Một kẻ vốn chỉ là thương nữ hèn mọn, vậy mà lại được Thái hậu thu nhận làm nghĩa nữ, còn được Hoàng thượng ban phong làm Thượng thư.

Thượng thư! Phụ thân nàng cũng là Thượng thư! May mà chức của Tô Liên Y chỉ là tòng tam phẩm, không phải quan chính thức. Còn phụ thân nàng, Lưu Chí Viễn, là đường đường chính nhị phẩm Hộ bộ Thượng thư!

Ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng tuấn kiệt đã sớm khuất giữa biển người, ban đầu nàng chỉ là có chút ưa thích Vân Phi Tuân. Nhưng chẳng hiểu từ khi nào, tình cảm ấy ngày một sâu dày, đến nay đã thành ái luyến khắc cốt. Đêm nào cũng phải nhớ lại dáng hình ấy vô số lần mới có thể chợp mắt, chỉ mong được gặp trong mộng.

Nàng phải có được Vân Phi Tuân! Nàng nhất định phải gả cho Vân Phi Tuân! Dù chỉ là… chỉ là làm thiếp, nàng cũng cam tâm tình nguyện!

Lão già tóc bạc sau khi dập đầu tạ ơn, ôm chặt lưỡi liềm đã được bọc trong bố keo vào ngực, vừa mừng vừa cảm động, lảo đảo rời đi. Đám đông dần trở lại như cũ, chỉ là từ sau chuyện này, danh tiếng của vị Phiêu Kỵ Đại tướng quân tuổi trẻ tuấn mỹ, lại lòng dạ nhân hậu, đã lan xa khắp kinh thành.

Trong kinh thành vốn chẳng thiếu nhân tài trẻ tuổi. Mà các tiểu thư xuân thì ai chẳng từng ôm mộng gả cho một bậc anh tài? Giờ đây, giấc mộng ấy của bọn họ lại có thêm một cái tên, Vân Phi Tuân.

Lưu phủ.

Đây chính là phủ đệ của Hộ bộ Thượng thư, Lưu Chí Viễn, nhị phẩm đại quan của Loan quốc. Trong viện của phu nhân chính thất lúc này náo loạn một mảnh, nhị tiểu thư Lưu Mục Linh vừa từ ngoài về, liền khóc lóc cầu xin mẫu thân, một hai đòi phải gả cho Vân Phi Tuân. Dù làm thiếp, cũng phải vào Vân phủ! Khiến phu nhân Ninh thị tức đến nghiến răng.

Phải biết rằng, Lưu Mục Linh vốn là tiểu thư khuê các chuẩn mực, phụ thân quyền cao chức trọng, mẫu thân xuất thân danh môn. Tỷ tỷ ruột là Lưu Mục Nhu lại vào cung làm phi. Bản thân nàng vừa là đích nữ, lại thêm nhan sắc, tài tình, được người trong kinh ca tụng, cùng tỷ tỷ khi xưa còn được xưng là “Kinh thành song châu”.

Chỉ là, Lưu Mục Nhu vẫn giữ danh tiếng ấy, còn Lưu Mục Linh thì sau này thanh danh có vết nhơ. Vì sao? Đương nhiên là do lần yến hội đêm nọ, nàng ngông cuồng thách thức quận chúa Liên Y, cuối cùng bị làm cho bẽ mặt.

Chuyện này tuy chưa lan đến dân gian, nhưng trong vòng quý tộc thì đã sớm truyền khắp ở kinh thành. Thế nên Lưu Mục Linh cũng phải tránh mặt một thời gian dài, không dám dự tiệc tùng, mặt mũi chẳng còn.

Ninh thị vừa khuyên, vừa mắng, mềm cứng đều thử cả buổi chiều, nhưng vẫn chẳng có tác dụng. Bởi Lưu Mục Linh đã hạ quyết tâm, nàng phải gả vào Vân phủ, gả cho Vân Phi Tuân! Thậm chí còn buông lời, dù chỉ làm nha hoàn, nàng cũng nguyện ý!

Ban đầu trong chủ viện còn nghe thấy tiếng khuyên nhủ của Ninh thị, sau đó tiếng khuyên biến thành tiếng mắng, cuối cùng lại biến thành tiếng khóc, mẹ con hai người khóc lóc một chỗ.

Ninh thị cũng bị lời lẽ thống thiết của Lưu Mục Linh kích động mà căm phẫn không thôi. Rõ ràng khi xưa lão gia nhà bà đã bàn bạc kỹ lưỡng với Nguyên soái, con rể của phủ Lưu gia chính là Đại tướng quân Phiêu Kỵ này. Thế mà đùng một cái, lại nhảy ra một Tô Liên Y, vừa phong làm Quận chúa, lại vừa phong làm Thượng thư, cuối cùng còn gả cho Vân Phi Tuân.

Thật sự nghĩ không thông, nghĩ mãi cũng chẳng thông nổi!

Cứ thế, ầm ĩ đến tận tối, Lưu Thượng thư mới về phủ.

Náo loạn vẫn tiếp diễn, nhắc đến mối hôn sự này, Lưu Thượng thư cũng hận đến nghiến răng ken két. Hiện nay cùng Tô Liên Y đã trở thành kẻ thù không đội trời chung. Dù cả triều đình đều rộn ràng mang bạc đến gửi ở Ngân hàng Trung ương Loan quốc, thì ông ta cũng nhất quyết không đi, chỉ vì tức.

Cuối cùng, sau một hồi ầm ĩ, kết quả rút ra chính là… phải đi cầu hôn!

Chiều muộn.

Khi Vân Phi Tuân phong trần mệt mỏi trở về, liền nhìn thấy nơi góc sân yên tĩnh, một bóng dáng yểu điệu khoác trên mình xiêm áo lụa mỏng màu nhạt, ngồi lặng lẽ suy tư trên chiếc ghế đặt dưới gốc cây.

Khung cảnh ấy đẹp đẽ biết bao?

Có lẽ vì cả ngày búi tóc mệt nhọc, nàng tháo hết trâm cài, để mặc suối tóc đen nhánh xõa xuống vai. Tóc búi lâu ngày không còn suôn thẳng, thoáng mang vài gợn sóng mềm mại, lại càng tô thêm vẻ quyến rũ.

Khuôn mặt nàng trắng mịn, đôi mày thanh thoát mà anh khí, ánh mắt trong sáng sáng ngời, sống mũi cao thẳng, bên dưới là cặp môi không dày không mỏng, chẳng tô son, chỉ hồng nhạt tự nhiên. Không cần phấn son, dung nhan ấy vẫn tinh khiết trời ban, như thể hòa cùng bóng chiều lặng lẽ. Cạnh đó, vài con đom đóm bay lượn, tựa như ánh sáng dịu dàng toát ra từ chính thân thể nàng.

Nàng không tuyệt mỹ, không diễm lệ, nhưng lại mang một nét đoan trang, tĩnh nhã riêng biệt.

Giây phút này, Vân Phi Tuân vừa trở về liền ngây người nhìn, như quên mất rằng nữ tử này vốn đã là thê tử của mình, trong đầu chỉ còn ý nghĩ muốn ôm lấy, muốn giữ chặt mãi mãi.

Hắn lao tới, mạnh mẽ ôm chặt Tô Liên Y còn đang chìm trong suy tư vào lòng. Một trăm lần ôm cũng không đủ, một vạn lần ôm cũng chẳng thấy nhiều, chỉ cần nghĩ rằng nàng là của hắn, cả đời này liền cảm thấy mãn nguyện vô bờ.

Tô Liên Y đang mải nghĩ ngợi thì giật mình, mặt bị vùi vào ngực hắn, ngửi thấy trên quan bào còn vương chút mùi đất bụi, liền bật cười: “Ngày hôm nay chàng không huấn luyện binh sĩ sao?”

Theo lời Vân Phi Tuân, hằng ngày sau khi huấn luyện đều sẽ tắm gội thay áo mới. Người đàn ông có chút sạch sẽ thái quá này mà.

“Ừ.” Vân Phi Tuân khẽ đáp, thực ra là… hôm nay hắn không tới tổng bộ Ảnh Hồn, chẳng dính chút máu tanh nào.

Cánh tay hắn siết chặt lưng nàng. Giữa ngày hè, nàng mặc thật đơn giản, y phục mỏng nhẹ, dường như chỉ cách hai lớp vải mỏng manh cũng có thể cảm nhận được làn da mềm mại cùng hơi ấm từ cơ thể nàng.

Bàn tay hắn không kìm được mà khẽ v**t v* nơi tấm lưng, ngón tay lướt qua cả những sợi tóc mát rượi. Cái cảm giác vừa ấm vừa mát, vừa thơm vừa mềm ấy, khiến hắn mê luyến chẳng nỡ buông.

Cúi xuống hít lấy mùi hương nơi mái tóc nàng, hương thơm ngọt ngào len lỏi tận tâm can, cuốn trôi bao mệt nhọc của cả ngày dài. Lúc này, hắn chỉ cảm thấy trước mắt chỉ còn lại nàng. Theo từng cái siết chặt của đôi bàn tay, hơi thở của hắn dần dần trở nên nặng nề.

Còn Tô Liên Y, thân thể vốn nhạy cảm, dù qua lớp vải, nơi bàn tay hắn lướt qua vẫn khẽ ngứa, khiến nàng ngượng ngùng vặn vẹo. Thế nhưng, cái cử động nhỏ bé ấy lại như châm ngòi vào ngọn lửa lớn, khiến ngọn lửa trong lòng hắn bùng cháy dữ dội, khó mà dập tắt.

Trong tiểu viện, ban đêm vốn không có nửa bóng hạ nhân, đó là quy củ của Tô Liên Y. Cho nên, dù phủ Vân gia nhiều nô bộc, nhưng sân nhỏ về đêm lại chỉ thuộc về hai người họ.

Vân Phi Tuân bỗng siết chặt nàng, bế bổng lên, rồi lao thẳng vào trong phòng.

Tô Liên Y giật mình hoảng hốt, vùng vẫy hết sức: “Không được… Vân Phi Tuân, chàng thả ta xuống…”

Vân Phi Tuân nào chịu buông, chỉ khẽ thì thầm: “Ta nhớ nàng.”

Tô Liên Y giơ tay khẽ đấm ngực hắn, mặt đỏ bừng: “Cũng không thể lúc nào cũng vậy chứ? Chúng ta còn chưa dùng bữa tối mà.”

Nàng cố sức thoát khỏi vòng tay, đôi má hồng như mây đỏ cuối chân trời.

Thấy nàng thật sự không muốn, Vân Phi Tuân cũng đành dừng lại. Chuyện mong mà không được này, hắn đã nếm trải không biết bao nhiêu lần, lâu rồi cũng quen, chẳng còn hơi sức để bực dọc nữa.

Tô Liên Y vội chuyển đề tài: “Phi Tuân, hôm nay ta không có tâm trí xuống bếp, nên đã để nhà bếp chuẩn bị sẵn cơm nước. Làm chàng chịu thiệt rồi.”

Không được như ý, Vân Phi Tuân đành nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, v**t v* cho nguôi phần nào nỗi khát khao trong lòng: “Thực ra nàng không cần phải ngày nào cũng xuống bếp. Liên Y, ban ngày nàng đã bận trăm công nghìn việc, chớ nói nhà ta, ngay cả những gia đình quyền quý khác, các phu nhân cũng đâu phải đích thân nấu nướng.”

Tô Liên Y chỉ mỉm cười lắc đầu: “Như vậy thì khác. Nếu hai người chỉ gặp nhau mỗi tối, rồi lại ăn cơm người khác nấu, mặc áo quần người khác chuẩn bị, thế thì còn đâu là hơi ấm gia đình nữa? Khi đó, chẳng phải nhà, mà chỉ còn là phủ viện lạnh lẽo thôi.”

Vân Phi Tuân nghe xong, liền hiểu.

Nàng gọi nha hoàn, chẳng bao lâu, các món ăn đã được bưng lên. Hai người cũng không câu nệ lễ nghi như các gia đình khác, cứ ngồi ngay trong sân, vừa ăn vừa hóng gió, ngắm cảnh đêm.

Trời đã sẩm tối, nền trời xanh thẫm vẫn vương ánh chiều tà. Gió đêm thoảng qua, mang theo hương hoa cỏ, khiến người ta khoan khoái dễ chịu.

Thay y phục thường ngày, Vân Phi Tuân cùng Tô Liên Y ngồi đối diện, vừa ăn vừa trò chuyện.

Đột nhiên, Tô Liên Y nghiêm giọng: “Phi Tuân, có chuyện này ta muốn bàn với chàng.”

Vân Phi Tuân liền đặt đũa xuống, cũng trở nên nghiêm túc: “Chuyện gì?”

Thấy vậy, nàng bật cười: “Đừng căng thẳng, cũng chẳng phải việc gì lớn.” Nói rồi ngừng một chút, rồi tiếp: “Ta muốn tâu xin Hoàng thượng, đi một chuyến tới thành Đông Ô.”

Nghe xong, Vân Phi Tuân đã đoán được phần nào, lông mày khẽ nhíu lại:

“Nhưng thành Đông Ô nguy hiểm, ta không yên lòng.”

Tô Liên Y mỉm cười, rót cho hắn một chén rượu ngọc dịch. Loại rượu này vốn là sản nghiệp của nàng, nhưng từ ngày bước vào quan trường, nàng ít còn thời gian quản lý, nên việc quảng bá bị gác lại. Chuyện này dân thường không biết, song nhiều quyền quý đã sớm nếm qua, đều rất thích loại rượu ấy. Chỉ tiếc giá thành quá cao, lại chưa có quảng bá chính thức, nên đến nay vẫn chỉ là món rượu quý trong giới ít người sành sỏi.

Chỉ là, bởi giá ngọc dịch quá cao, lại chưa từng được chính thức quảng bá hay gói ghém thành thương hiệu, nên đến nay vẫn chỉ lưu truyền trong một nhóm nhỏ, chưa thể gọi là nổi tiếng.

Tô Liên Y mỉm cười, thong thả nói: “Thực ra nguy hiểm đâu đâu cũng có. Thành Đông Ô có nguy hiểm, nhưng dân trong thành chẳng phải vẫn yên ổn sống qua ngày đó sao? Kinh thành được coi là an toàn, nhưng vẫn có khi xảy ra những thảm án. Bởi vậy, an nguy thế nào, suy cho cùng vẫn là chuyện số mệnh thôi.”

Nói vậy, kỳ thực nàng chỉ muốn trấn an Phi Tuân, chứ bản thân nàng vốn chẳng tin vào cái gọi là số mệnh.

Vân Phi Tuân gật đầu: “Ừm. Ta cũng sẽ tâu xin Hoàng thượng, cùng đi với nàng một chuyến tới thành Đông Ô. Nhân đó còn có thể tiện thể kiểm tra doanh trại Ngân Hồ.”

Nói rồi, hắn nâng chén rượu ngọc dịch, nhấp một ngụm nhỏ.

Tô Liên Y tiếp lời, như chỉ trò chuyện dông dài: “Lần này ngoài ta ra, còn cần mang theo mấy vị quan viên của Thương bộ, cùng Tả hữu Thị lang. Ta vốn định chọn một người đi cùng, nhưng đến nay vẫn chưa quyết định xong.”

Nghe vậy, lông mày Vân Phi Tuân lại khẽ nhíu, giọng mang chút đề phòng:

“Tả hữu Thị lang?” Trong đầu hắn liền thoáng qua hai cái tên: Lý Ngọc Đường và Diệp Hiên. “Nàng định đưa ai đi?”

Trong lời nói không kiềm được đã lộ ra vị chua nồng nặc của ghen tuông. Đặc biệt nhắc đến Lý Ngọc Đường, trong lòng hắn lại càng chẳng yên.

Tô Liên Y đương nhiên nghe ra, nhưng không những không bực, ngược lại còn thấy dáng vẻ hắn lúc ghen thật đáng yêu. So với nữ tử, đàn ông ghen ngược lại càng thú vị hơn nhiều.

“Nay vẫn chưa định người, sau này ta sẽ bàn với cả hai. Theo lý, hẳn nên là Thị lang Diệp Hiên đi, nhưng để chu toàn, cứ để hai người họ thương lượng với nhau trước.”

Nghe đến tên Diệp Hiên, Vân Phi Tuân mới nhẹ nhõm hẳn. Hắn vốn chẳng mấy ưa người này, bởi Diệp Hiên giỏi khéo léo, tám mặt đều trơn tru, đạo bất đồng khó thể đồng hành, nên giữa hai người chưa từng có giao tình.

Nhưng nếu nói đến quan hệ giữa Diệp Hiên và Liên Y, thì lại hết sức chừng mực. Tuy cùng trong Thương bộ nhưng luôn giữ lễ, tôn trọng mà không có nửa phần mờ ám. Chỉ riêng điểm ấy thôi, Vân Phi Tuân cũng đã cảm thấy an lòng.

Nghĩ vậy, Vân Phi Tuân khẽ thở dài một tiếng.

Tô Liên Y kinh ngạc hỏi: “Sao thế?”

Hắn chỉ bất lực lắc đầu: “Ta có một tâm nguyện…”

Chỉ mong một ngày nào đó, Liên Y sẽ thôi vất vả bon chen ngoài quan trường, chỉ ở lại bên trong mái nhà này… Bởi vì ghen tuông trong lòng hắn, ngày một nặng thêm rồi.

Bình Luận (0)
Comment