Thiên Kim Danh Y

Chương 267

Lời nói của Vân Phi Tuân khiến Tô Liên Y hứng thú: “Nguyện vọng ư? Chàng có nguyện vọng gì vậy?”

Vân Phi Tuân dĩ nhiên không chịu nói.

Tô Liên Y thấy hắn không muốn, liền thôi không ép. Nàng hiểu rõ, nếu Vân Phi Tuân thực sự muốn nói, sớm muộn gì cũng sẽ nói: “Ngoài mấy đồng liêu ở Thương bộ, ta còn định sang nhờ phụ thân chàng cho mượn ba người, cùng đi thành Đông Ô.”

“Nhờ phụ thân ta cho mượn?” Vân Phi Tuân hơi khó hiểu.

Tô Liên Y gật đầu: “Nghe nói Vân Nguyên soái từng là tướng trấn thủ thành Đông Ô, trong phủ cũng có mấy vị di nương xuất thân từ nơi ấy. Trong đó có một người họ Từ, vốn là ái nữ của thương nhân giàu có tại thành Đông Ô. Nay ta đến đó để thúc đẩy việc lưu thông ngân phiếu, hẳn phải có mấy nhà giàu bản địa đứng ra làm gương. Vì vậy, ta muốn đưa mấy vị di nương kia đi theo. Hơn nữa…” Tô Liên Y khẽ cười: “Những vị di nương đáng thương ấy chắc cũng đã nhiều năm chưa được gặp người thân rồi.”

Vân Phi Tuân rốt cuộc vẫn là nam tử, không giống Tô Liên Y giàu lòng trắc ẩn, càng không để tâm đến nỗi khổ của đám di nương. Nguyên tắc của hắn chỉ đơn giản, Liên Y vui thì hắn liền thuận theo. Thế là gật đầu đồng ý.

Sau bữa tối, tắm rửa xong, trong khu viện rộng lớn nguy nga, trong gian phòng tinh xảo xa hoa, cảnh tình mật ngọt thế nào… không tiện nhắc nhiều.

Ngày hôm sau, trời quang, gió lặng.

Phủ Nguyên soái vẫn yên tĩnh như thường. Vân Trung Hiếu đang bận lo việc triều chính, Sau khi xử lý xong chuyện trong phủ, Khấu phu nhân lại sang phủ công chúa như lệ thường để chăm sóc cháu trai duy nhất, Hy Đồng.

Chính vào lúc ấy, phủ Nguyên soái đón một vị khách quý.

Ở nước Loan, ngoài vài nữ tử thỉnh thoảng giúp việc trong xưởng, gần như chẳng có nghề nghiệp nào chính đáng dành cho phụ nữ. Một là bởi chế độ trọng nam khinh nữ, hai là vì sau khi thành thân, nữ nhân phải lo toan việc nhà chất chồng, lại thêm sinh nở không ngừng, chẳng còn sức lực để ra ngoài làm việc.

Chỉ có một số nghề được coi là “chính đáng” cho nữ tử, đó là cái gọi là Tam cô lục bà.

Tam cô là gì? Là ni cô Phật giáo, đạo cô Đạo giáp, bà bói toán.

Lục bà là gì? Là bà mối, bà đỡ, bà thầy cúng, bà thuốc, bà chấp lễ, bà quản nhân công.

Trong số ấy, địa vị cao nhất là bà mối và bà đỡ. Mà giữa hai nghề này, bà mối lại đứng đầu, bởi cưới gả là chuyện ai ai cũng phải trải qua. Hơn nữa, ở nước Loan, hôn nhân phần lớn là do cha mẹ quyết định, nhờ người làm mối làm chứng, nên vai trò của bà mối cực kỳ quan trọng.

Trong hàng bà mối, lại có một nghề đặc thù gọi là quan mai, tức bà mối do triều đình phê chuẩn. Loại này có quyền thế và địa vị cao, chẳng ai dám đắc tội. Cho dù quan mai có bước vào nhà ai, gia chủ cũng phải long trọng tiếp đãi.

Ngày hôm ấy, vị khách quý đến phủ Nguyên soái chính là một quan mai có tiếng trong kinh thành, bà mối Chu.

Bà mối Chu khoảng bốn mươi tuổi, dáng người cân xứng, phong vận vẫn còn, miệng lưỡi lanh lợi, lời nói như hoa rơi. Lần này bà ta nhận được ủy thác hậu hĩnh từ phu nhân của Hộ bộ Thượng thư Ninh thị nên mới chạy đến phủ Nguyên Soái để làm mối.

Gia nhân giữ cửa thấy là quan mai đến, lập tức mở rộng cửa nghênh đón.

Quản gia tự mình ra tiếp, đưa bà ta vào đại sảnh, lại sai nha hoàn dâng trà thượng hạng. Chính ông ta cũng đứng hầu một bên, cùng đối chuyện.

“Không biết Chu mỹ nhân bận rộn thế, nay tới phủ Nguyên Soái có việc gì?”

Quản gia tuy là người của quyền thần nhất phẩm, bản thân cũng được tính ngang với quan ngũ phẩm, nhưng đối diện quan mai, vẫn hết sức khách khí.

Bà mối Chu nhận chén trà, mỉm cười đáp: “Đại quản gia chớ trêu ta, ta dù có bận, sao sánh được với ngài? Hôm nay ta đến, tự nhiên là mang hỷ sự. Không biết phu nhân có ở nhà không?”

Quản gia cười đáp: “Đúng là không khéo, bà mối Chu. Phu nhân hiện đang ở phủ công chúa chăm sóc tiểu công tử. Nếu bà chịu hạ cố, vậy xin cứ nói rõ lần này đến là để làm mai cho ai?”

Trong phủ Nguyên Soái, ngoài hai vị công tử chính thất đã thành danh trên chiến trường, còn có vài con thứ và tiểu thư thứ xuất. Nay phu nhân không quản chuyện lặt vặt trong phủ, nếu lời cầu mai là cho con thứ, quản gia cũng định trực tiếp dẫn bà mối sang các viện của di nương.

Bà mối Chu lấy khăn tay chấm nhẹ khóe miệng, cười nói: “Đại quản gia thật biết nói đùa, ta nào dám coi thường ngài? Lần này ta nhận ủy thác của phu nhân Hộ bộ Thượng thư, đến đây là để làm mai cho Phiêu Kỵ tướng quân. Mà đối tượng chính là nhị tiểu thư đích xuất của Thượng thư đại nhân – người được mệnh danh là ‘Song Châu kinh thành’ – Lưu Mục Linh. Đại quản gia xem, đây chẳng phải là chuyện hỷ sự sao?”

Vừa nói, bà ta vừa cười rạng rỡ, nụ cười như đã được luyện tập kỹ, đầy ắp vẻ tường hòa.

Quản gia cũng mỉm cười theo, nhưng trong lòng lại than thở.

Chuyện trong phủ, ông ta biết ít nhiều. Từ nhỏ thiếu gia Phi Tuân đã tính khí cô độc, lại cố chấp khác thường, nay đã nhất quyết nhận định Quận chúa Liên Y, mặc cho Nguyên soái cùng phu nhân cực lực phản đối, hắn vẫn muốn cưới nàng về phủ. Còn việc của nhị tiểu thư Lưu gia… quản gia chẳng hề lạc quan.

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, phận làm quản gia, ông nào dám nói lộ ra nửa câu: “Thật thất lễ quá, phu nhân hiện đang ở phủ công chúa. Hay là bà mối Chu chọn ngày khác, tới bái phỏng phu nhân, hoặc trực tiếp đến phủ công chúa gặp phu nhân cũng được.”

Bà mối Chu vẫn tươi cười, ngoài mặt chẳng biến sắc, nhưng trong lòng nhớ đến vẻ ngoài ung dung mà bên trong nóng ruột của Lưu phu nhân. Hành nghề này, tin tức trong kinh nàng tự nhiên rất linh thông, nên cũng biết rõ trước khi Phiêu Kỵ tướng quân và Quận chúa Liên Y thành hôn, Lưu Thượng thư từng có ý định kết thân với phủ Nguyên Soái.

Bà mối Chu đứng dậy, cười nói: “Vậy thì đa tạ đại quản gia khoản đãi, ta đây sẽ sang bái kiến Kim Ngọc công chúa cùng Vân phu nhân vậy.” Nghĩ tới khoản thù lao hậu hĩnh, lại thêm dặn dò “càng nhanh càng tốt” của Lưu phu nhân, bà ta nào dám trì hoãn.

Quản gia bèn đưa bà mối Chu ra ngoài.

Đi mới được nửa đường, đúng lúc ngang qua một vườn hoa trong phủ, sau hòn giả sơn vòng ra ba người, một vị di nương cùng hai tiểu nha hoàn, có lẽ là đang tản bộ.

Người kia độ ngoài ba mươi, dáng vẻ đoan trang, gương mặt diễm lệ, trên mình vàng bạc đầy đủ, vừa nhìn đã biết là một di nương được sủng ái trong phủ.

Bà mối Chu nhìn kỹ, nhận ra đó chính là Huệ di nương, người được Nguyên soái sủng ái nhất sau phu nhân.

Quản gia thoáng ngạc nhiên. Gần đây Huệ di nương vốn thất sủng, thường ngày ăn mặc, hành xử đều hết sức khiêm nhường. Sao hôm nay lại đột ngột ăn vận lộng lẫy thế này?

Kỳ thực, người ngoài không biết, Huệ di nương đã từ lâu bỏ bạc ra thu mua bọn hạ nhân trong phủ, hễ có chút phong thanh liền lập tức báo cho bà ta. Việc bà mối Chu vào cửa hôm nay, tất nhiên cũng không thoát khỏi tai mắt của bà ta, nên vội thay xiêm y, cố ý “tình cờ gặp gỡ”.

“Vị này là ai?” Huệ di nương lấy lại dáng vẻ cao ngạo thường ngày, ung dung hỏi quản gia.

Quản gia vội đáp: “Khởi bẩm Huệ di nương, đây là quan mai, Bà mối Chu.”

Dù Huệ di nương đã thất sủng, quản gia vẫn giữ lễ khách khí. Trong hậu viện, chuyện nữ nhân tranh sủng, khó nói ai thắng ai thua. Quy củ làm quản gia là không a dua cũng chẳng đạp xuống, mới mong giữ thân yên ổn.

Huệ di nương khẽ mỉm cười: “Là đến làm mai cho ai vậy?”

Bà mối Chu lập tức coi Huệ di nương là cơ hội. Năm xưa, việc thông gia giữa phủ Nguyên Soái và Lưu phủ vốn do Nguyên soái chủ trì, mà Nguyên soái lại hết mực sủng ái Huệ di nương. Nếu bà ta chịu thổi chút gió bên gối, thì chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Một khi thành công, khoản bạc thù lao lớn lao kia sẽ rơi thẳng vào tay bà!

Ánh mắt bà mối Chu lóe sáng, cười hì hì: “Nô gia xin bái kiến Huệ di nương. Huệ di nương còn nhớ ta không?”

Huệ di nương thấy bà mối chủ động bắt chuyện, trong lòng đã đoán chắc đối phương tất có cầu xin. Nàng đâu thể ngồi chờ, nhất định phải chộp lấy bất kỳ cơ hội xoay người nào. Vì vậy, nàng cũng nở nụ cười dịu dàng: “Trông quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra. Đã là khách từ xa tới, nếu chỉ để bà đi ngay thế này, chẳng phải là phủ Nguyên Soái ta thất lễ hay sao?”

Nàng nghiêng đầu, dịu giọng sai bảo: “Hồng Nhi, mời bà mối sang Quế Hương viện của ta ngồi, ăn chút chè ngọt, giải cái nóng đã.”

Bà mối Chu vội cười đáp: “Đa tạ Huệ di nương, vậy thì nô gia xin quấy rầy một chốc.”

Thế là bà ta theo Huệ di nương vào viện. Quản gia nhìn bóng lưng mọi người dần khuất, trong lòng âm thầm thở dài, chỉ cảm thấy việc này rồi sẽ rắc rối. Nhưng nghĩ lại, đó cũng chẳng phải chuyện ông có thể quản, có thể lo.

Di nương được sủng hay thất sủng, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, ai mà biết trước. Với kinh nghiệm nhiều năm trong phủ, ông ta hiểu rõ: Huệ di nương sớm muộn gì cũng sẽ được sủng ái trở lại, ông không thể đắc tội.

Thế là, chuyện cứ thế trôi đi.

Một canh giờ sau, Bà mối Chu và Huệ di nương hàn huyên chuyện trò, nhạy bén phát hiện ra Huệ di nương căn bản không dám hứa hẹn điều gì. Trong lòng bà ta tự giễu, sao lại ngây ngô tưởng rằng một di nương có thể quyết định đại sự? Cuối cùng vẫn phải tìm Vân phu nhân mới được.

Nghĩ vậy, bà ta liền cáo từ rời Quế Hương viện, trực tiếp đi về phía phủ công chúa.

Quế Hương viện lúc ấy, tĩnh mịch lạ thường.

Đám nha hoàn biết tâm tình chủ tử không vui, ai nấy đều cẩn thận im thin thít, nép sang một bên, chẳng dám phát ra tiếng động.

Huệ di nương chậm rãi nhấp trà, như chợt nhớ ra điều gì, liền gọi nha hoàn đến dặn dò đôi câu. Sau đó, nha hoàn lui xuống, vội đi dò tin theo lệnh bà ta.

Liệu Vân phu nhân có chấp thuận chuyện này không?

Chưa cần nói đến Vân phu nhân, riêng Kim Ngọc công chúa Hạ Sơ Huỳnh tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Quả nhiên, bà mối Chu vừa ra khỏi phủ Nguyên Soái đã thẳng đường tới phủ công chúa. Gặp đúng lúc Vân phu nhân đang chơi với tiểu công tử Vân gia, bà ta liền vội vàng tiến đến, chúc tụng rồi đưa ra chuyện làm mai. Vân phu nhân nghe xong, tuy không nói rõ lời từ chối, nhưng sắc mặt hiện rõ sự do dự, khó xử. Ngược lại, công chúa thì dứt khoát thẳng thừng cự tuyệt, lập tức phân phó nha hoàn tiễn bà mối Chu ra khỏi phủ.

Bà mối Chu bị một phen bẽ mặt, ủ rũ đi trên phố, càng nghĩ càng thấy khó hiểu. Đường đường tiểu thư nhà Thượng thư, còn chịu hạ giá làm thiếp, vậy Vân gia còn không vừa lòng ở chỗ nào?

Đang vừa đi vừa nghĩ ngợi, thì bất ngờ bị một nữ tử chặn lại. Người ấy chính là tâm phúc nha hoàn của Huệ di nương. Nghe lệnh chủ tử, nàng ta đã chờ sẵn trước cửa phủ công chúa, chỉ để hỏi thăm tin tức.

Bà mối Chu chau mày ủ rũ, lúc trước còn nghĩ Huệ di nương chẳng giúp gì được, nhưng giờ lại thấy đó như cọng rơm cứu mạng. Thế là bà ta tìm ch* k*n, đem mọi chuyện từ đầu đến cuối kể rõ, nhờ nha hoàn chuyển lời lại cho Huệ di nương.

Đêm đó, phủ Nguyên Soái lại nghênh đón hai vị khách quý.

Nói là khách thì cũng chẳng đúng, bởi vốn dĩ họ đều là người trong phủ, chỉ mới dọn ra ngoài không lâu. Người đến chính là Tô Liên Y và Vân Phi Tuân.

Mục đích của họ, chính là đến tìm Vân Trung Hiếu để “mượn người”.

Khấu thị nghe tin hai người trở về, mừng rỡ vô cùng. Dừ sao cũng là con trai và con dâu mình, bà lập tức sai người nghênh tiếp vào Hàm Đạm viện. Trong viện, Vân Trung Hiếu cũng đã đến từ sớm, chờ sẵn để gặp hai người.

Hàm Đạm viện hôm ấy hiếm có cảnh náo nhiệt.

“Phụ thân, mẫu thân, chúng con trở về rồi.” Người lên tiếng là Vân Phi Tuân. Khuôn mặt vốn cương nghị lạnh lùng giờ đây cũng ẩn chứa vài phần ôn hòa. Gia đình thuận hòa, trăm việc hưng thịnh, thấy phụ mẫu cùng Liên Y quan hệ hòa dịu, hắn còn vui mừng hơn ai hết.

Tô Liên Y  nhẹ nhàng đi theo sau lưng Phi Tuân, mỉm cười nhu thuận, lễ phép hành lễ.

“Trở về là tốt, mau ngồi đi.” Khấu thị vui đến mức cười không khép nổi miệng. Bà quá cô quạnh, lúc nào cũng mong con cái thường xuyên về bầu bạn.

Vân Trung Hiếu tâm tình cũng tốt, giọng sang sảng như chuông đồng: “Ngồi đi.”

Có nha hoàn dâng trà thơm cùng điểm tâm, bốn người an tọa nơi chính sảnh, vừa nhấp trà vừa chuyện trò.

Khấu thị nhìn con trai, giọng đầy thương xót: “Tuân nhi, mấy ngày nay công vụ có bận lắm không?”

Vân Phi Tuân cung kính đáp: “Bẩm mẫu thân, cũng không quá bận, chủ yếu là việc bàn giao. Chỉ vài ngày nữa, nhi tử phải rời kinh, đi tuần thị các doanh trại khác.”

Vân Trung Hiếu tâm tình cũng rất tốt. Hai đứa con trai đều xuất chúng, khiến ông nở mày nở mặt vô cùng.

“Làm việc cho thật tốt, chớ phụ lòng kỳ vọng của Hoàng thượng.” Lời răn dạy của bậc trưởng bối.

Vân Phi Tuân liền thu lại vẻ ấm áp, trở nên nghiêm nghị, gật đầu: “Vâng, phụ thân xin yên tâm, nhi tử quyết sẽ không phụ lòng tin cậy của Hoàng thượng.” Song trong lòng hắn lại thoáng nặng nề, nghĩ đến nhiệm vụ sắp tới.

Tô Liên Y ngồi bên cạnh chỉ mỉm cười, không xen lời, dáng vẻ một hiền thê thục nữ.

Nghe xong lời con trai, Vân Trung Hiếu hài lòng gật đầu, rồi chuyển mắt nhìn về phía Tô Liên Y: “Con cũng cần cố gắng, Hoàng thượng đặt nhiều kỳ vọng vào Thương bộ.”

Tô Liên Y khẽ cúi đầu đáp, nhu thuận như nước: “Vâng, con dâu xin tuân theo giáo huấn của phụ thân.”

Khác hẳn vẻ sắc bén thường ngày, nàng hiểu rõ đối nhân xử thế phải biết uyển chuyển. Vân Trung Hiếu chính là kiểu người “mềm nắn rắn buông”, đối với ông, chỉ có lấy nhu thắng cương mới có hiệu quả.

Quả nhiên, thấy con dâu hiền lành nhu thuận, tâm tình Vân Trung Hiếu càng thêm thoải mái, sắc mặt càng rạng rỡ: “Bình thường rảnh rỗi thì về thăm mẫu thân nhiều hơn.”

“Vâng.” Hai phu thê đồng thanh đáp.

Khấu thị cũng cảm thấy thỏa mãn, bên cạnh vừa có phu quân vừa có con cái, trong lòng vô cùng an tâm. Nhất là từ sau lần nói chuyện cùng con dâu trưởng công chúa Kim Ngọc về chuyện Phi Dương, thái độ công chúa hình như cũng không còn gay gắt nữa, như vậy đã là tốt lắm rồi.

Mấy người lại chuyện trò thêm đôi câu. Chủ yếu vẫn là Vân Trung Hiếu cùng Vân Phi Tuân bàn việc công. Một người ở trong Cơ Mật Xứ, một người trấn giữ Tam doanh, đều là võ quan, tự nhiên có vô số đề tài để trao đổi. Còn Khấu thị và Tô Liên Y thì chỉ ngồi lặng lẽ bên cạnh, thỉnh thoảng góp lời cho vui.

Vân Trung Hiếu quay sang bảo: “Liên Y, gần đây Hoàng thượng khen ngợi Thương bộ không ít, con lập công chẳng nhỏ đâu.”

Tô Liên Y vội nói: “Phụ thân quá khen rồi. Kỳ thực con phải đa tạ phụ thân mới đúng. Lúc đầu đa phần quan viên còn do dự, lo lắng sẽ rơi vào bẫy, nhưng từ khi phụ thân đứng ra gửi ngân, bọn họ liền không còn e dè, thi nhau gửi vào. Nhờ vậy con mới hoàn thành nhiệm vụ.”

Khấu thị cũng vui vẻ, nhìn thấy con trai con dâu ai nấy đều hiển đạt, ngay trong vòng quý tộc cũng vô cùng vẻ vang, liền nói: “Đều là chuyện trong nhà cả. Người một nhà nếu không giúp nhau, còn ai giúp nữa?”

Tô Liên Y mỉm cười gật đầu, mang chút e lệ, khéo léo nhận lấy ân tình, coi như một lời ngầm thừa nhận.

Kỳ thực, Vân Trung Hiếu có gửi ngân hay không, đối với nàng mà nói cũng chẳng mấy quan trọng. Hoàng thượng đã hạ tử lệnh ba tháng, chuyện gửi ngân chỉ là sớm hay muộn.

“Phụ thân, mẫu thân, hôm nay con dâu đến thực ra là có chuyện cần nhờ hai vị.” Tô Liên Y thu lại nụ cười, gương mặt thêm vài phần nghiêm túc.

Hai người đều sửng sốt: “Chuyện gì?”

Tô Liên Y bèn đem ý định cùng người mình muốn mượn nói ra rõ ràng. Hai vị lão nhân nghe xong đều hiểu, tất nhiên là gật đầu đồng ý, không nói thêm gì.

“Các con còn chưa dùng bữa tối chứ?” Khấu thị mở lời.

“Chưa ạ.” Vân Phi Tuân đáp.

Khấu thị mỉm cười gật gù: “Hôm nay không biết các con về, để ta đi dặn phòng bếp chuẩn bị vài món mà các con thích.”

Nói rồi, bà đứng dậy, như vô tình lại thoáng liếc sâu vào Tô Liên Y: “Liên Y đi cùng mẫu thân một chuyến nhé?”

Vân Phi Tuân khẽ cau mày. Dặn phòng bếp chỉ cần sai nha hoàn là được, cần gì đích thân mẫu thân phải đi, lại còn gọi cả Liên Y theo?

Tô Liên Y nhận ra ánh mắt của Khấu thị, cũng không để lộ điều gì, chỉ mỉm cười dịu dàng:

“Vâng, con dâu cùng mẫu thân đi.”

Nói rồi nàng đứng dậy, thân mật đỡ lấy cánh tay Khấu thị, hai người sóng vai bước ra, gần gũi chẳng khác nào mẫu tử ruột thịt.

Thấy mẫu thân và Liên Y hòa thuận đến vậy, tâm tình Vân Phi Tuân cũng theo đó mà thả lỏng. Đôi môi vốn luôn nghiêm nghị băng lãnh, bất giác cũng cong lên thành nụ cười.

Bình Luận (0)
Comment