Thiên Kim Danh Y

Chương 268

Ngoài cửa.

Đi chừng mười mấy bước, ước chừng trong phòng đã không thể nghe thấy, Khấu thị mới khẽ mở lời: “Hôm nay đã xảy ra một việc, liên quan đến con.”

Tô Liên Y khẽ chau mày: “Mẫu thân, là chuyện gì liên quan đến con?”

Khấu thị đáp: “Phu nhân của Hộ bộ Thượng thư, tức Ninh thị, đã tìm mối mai nổi tiếng trong kinh thành, muốn đến cầu hôn cho Phi Tuân. Đối tượng chính là nhị tiểu thư Lưu gia – Lưu Mục Linh.”

Khấu thị vốn cũng không ưa gì Lưu Mục Linh, huống chi con dâu trưởng nay đã tỏ rõ sự không vui mối hôn sự này, bà liền thuận thế cho một ân tình.

Nhắc đến cái tên Lưu Mục Linh, trong mắt dịu dàng của Tô Liên Y thoáng lóe lên tia chán ghét, song nàng giấu rất kín, không để lộ ra ngoài.

“Vậy ý của mẫu thân thế nào?”

Khấu thị mỉm cười: “Đương nhiên là không đồng ý. Nay con và Tuân nhi vừa thành hôn chưa bao lâu, sao có thể rước thiếp về nhanh như thế? Chỗ ta thì tuyệt đối không đồng ý. Chỉ lo Thượng thư đại nhân kia sẽ đánh chủ ý lên lão gia thôi.”

Tô Liên Y cười lạnh trong lòng. Hiện tại thì không tiện nạp thiếp, sau này thì tiện sao? Buồn cười! Khi nàng còn ở đây, cứ thử xem kẻ nào dám bước vào cửa này!

“Con nghe theo mẫu thân. Người nói thế nào, con dâu sẽ làm thế ấy.” Tô Liên Y vẫn giữ vẻ nhu hòa đoan trang, giống hệt dáng vẻ một tiểu thư khuê các. Nhưng đó chỉ là bề ngoài mà thôi.

Khấu thị lẽ nào thật sự tin Tô Liên Y hiền lương thuần hậu ư? Nếu hiền lương, vậy kẻ từng dám đối nghịch với bà ở phủ Công chúa là ai? Kẻ khiến lão gia giận dữ về nhà phát cáu là ai? Kẻ khiến triều đình văn võ phen phen nhốn nháo là ai?

Cho nên, sự nhu thuận của Tô Liên Y, nhìn thì được, chớ tin thật.

Dùng xong bữa tối, Tô Liên Y để Vân Phi Tuân ở lại Hàn Đạm viện bầu bạn cùng Khấu thị, còn mình thì được hai nha hoàn dìu đến Đinh Hương viện, nơi ở của Từ di nương.

Từ di nương chính là người hôm ấy đứng trước cổng phủ Nguyên Soái, dập đầu cầu xin Tô Liên Y cứu lấy gia đình mình.

Biết quận chúa và nhị thiếu gia đã trở về phủ, Từ di nương chỉ nghe nha hoàn nhắc qua, cũng không để tâm. Sau bữa cơm tối, thắp đèn xong, nàng cầm lấy khung thêu giết thời gian, nhưng lòng lại miên man nghĩ đến cảnh khốn cùng bên nhà mẹ đẻ, không khỏi khẽ thở dài.

Đúng lúc ấy, một nha hoàn vội vàng bước vào bẩm báo: “Di nương, có khách tới, là quận chúa Liên Y.”

Từ di nương ngẩn ra, ngẩng đầu: “Ngươi nói là ai?”

Nha hoàn lặp lại: “Khởi bẩm di nương, là quận chúa Liên Y.”

Từ di nương sững sờ hồi lâu, trong lòng như đám mây đen dày đặc bỗng có một tia sáng xuyên ra. Nàng với Liên Y quận chúa vốn chẳng có giao tình, duy nhất chỉ một lần bất đắc dĩ phải mặt dày đi cầu xin nàng… Lẽ nào… lẽ nào hôm nay chính là vì chuyện đó?

“Nhanh… nhanh mời quận chúa vào!” Từ di nương bối rối, đến lắp bắp, nói xong lại cảm thấy không ổn, vội vã buông khung thêu, đứng bật dậy: “Thôi khỏi, ta tự đi đón.”

Người còn chưa bước ra khỏi cửa, đã thấy Tô Liên Y cao gầy, khoác nụ cười nhàn nhạt đi vào: “Sao có thể để di nương tự mình ra đón? Nói theo vai vế, người là bậc trưởng bối của Liên Y, đâu thể để trưởng bối phải thân hành nghênh đón.”

Từ di nương ngẩng đầu lên. Trong đêm tối, chỉ thấy nữ tử vận áo lụa mỏng trắng xen xanh nhạt, lay động theo làn gió nhẹ, tà váy khẽ bay, từ ngoài cửa bước vào.

Không biết là do dung nhan Tô Liên Y vốn đã quá tuyệt sắc, hay do Từ di nương ôm kỳ vọng trong lòng, mà giờ phút này nhìn Liên Y, nàng lại như thấy Quan Âm Bồ Tát từ trên trời giáng xuống, mang nụ cười từ bi, cứu người thoát khỏi lửa nước.

Trong thoáng chốc, Từ di nương ngẩn ngơ, quên cả phản ứng.

Tô Liên Y bước vào trong, dù đã rời khỏi bóng đêm, tiên khí quanh thân vẫn chẳng hề giảm sút. Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp đoan trang của Từ di nương thoáng sững lại, nàng không nhịn được bật cười: “Di nương sẽ không quên ta là ai chứ?”

Viền mắt Từ di nương đỏ hoe, suýt nữa rơi lệ: “Nô gia… sao có thể quên được quận chúa?”

Trong lòng nàng như trống đánh dồn dập, tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hồi hộp đến cực điểm.

Thấy vậy, Tô Liên Y liền vội vàng trấn an: “Là lỗi của Liên Y, không nên cùng di nương nói đùa như thế, mong di nương chớ trách.”

Lúc này, Từ di nương như một đứa trẻ, liên tục lắc đầu: “Không trách, thật sự không trách.”

Tô Liên Y đoán được nàng đang thấp thỏm điều gì, cũng không muốn treo mãi khiến người khó chịu, liền đi thẳng vào vấn đề: “Là thế này, mấy ngày tới ta định tấu xin Hoàng thượng cho đến thành Đông Ô thị sát, vừa để xem đời sống dân chúng nơi đó, vừa cùng thương nhân bàn bạc chuyện ngân phiếu. Không biết di nương có nguyện ý đi cùng ta một chuyến không?”

Từ di nương sững người, vô số cảm xúc mãnh liệt đồng loạt trào dâng, nàng xúc động đến nỗi không biết làm sao: “Chuyện này… chuyện này… là thật sao?” Trong hốc mắt đã dâng đầy lệ, chỉ chực trào ra.

Tô Liên Y mỉm cười trấn an: “Là thật. Vừa rồi từ Hàm Đạm viện qua, ta đã nói với phụ thân, phụ thân cũng đồng ý cho ta dẫn vài vị di nương trở về thăm quê, coi như thuận tiện thăm thân.”

Rốt cuộc, Từ di nương cúi đầu, nước mắt ào ào tuôn xuống: “Quận… chúa, để nô gia phải cảm tạ người thế nào cho phải đây?” Nhà mẹ đẻ… được cứu rồi! Nàng… nàng thực sự có thể trở về thành Đông Ô một chuyến sao? Dù chỉ để gặp lại người nhà, dù chỉ một lần thôi cũng tốt!

Nghĩ đến cảnh ngộ thê lương của nữ tử này, gả làm thiếp, bị phu quân khinh thường, lại theo chồng xa xứ vào kinh. Mấy năm, thậm chí cả đời chẳng được gặp song thân, Tô Liên Y khẽ thở dài. Nàng rút khăn tay ra, nhẹ nhàng lau lệ cho Từ di nương: “Di nương đừng khóc nữa. Hãy bình tâm lại, còn nhiều chuyện khác cần bàn tới.”

Từ di nương vội vàng cố gắng nén cảm xúc, lấy khăn lau mặt, ngẩng đầu nhìn Liên Y, trong mắt ngập tràn cảm kích: “Đa… đa tạ quận chúa, nô gia thật không biết phải báo đáp đại ân đại đức này thế nào.”

Tô Liên Y quay đầu khẽ dặn dò nha hoàn chuẩn bị trà nóng, rồi mỉm cười trở lại: “Đều là người một nhà, chớ nói lời khách sáo. Vừa rồi ta đã nói, luận vai vế, di nương vẫn là trưởng bối của Liên Y.”

Nếu là ngày thường, Từ di nương nào dám trèo cao đến thế, nhưng nghe quận chúa một mực nói vậy, nàng chỉ cảm động gật đầu liên hồi: “Quận chúa, thân phận nô gia hèn mọn, nhưng nếu người có chỗ nào cần, nô gia dù liều cả mạng cũng nguyện báo đáp đại ân này.”

Tô Liên Y vốn không quen kiểu cảm tạ rối rít ấy, liền vội chuyển đề tài: “Từ di nương, trong phủ Nguyên soái, những vị di nương vốn từ thành Đông Ô đến, có bao nhiêu người?”

Từ di nương đáp: “Tính cả nô gia, là năm người.

Tô Liên Y khẽ gật đầu: “Đều xuất thân thương hộ cả sao?”

Từ di nương khẽ thở dài, lắc đầu: “Sao Nguyên soái có thể nạp nhiều thương nữ đến thế? Chỉ có nô gia, Liên di nương và La di nương xuất thân thương hộ. Hai người còn lại đều là tiểu thư quan gia ở thành Đông Ô. Năm đó Nguyên soái trấn thủ thành Đông Ô, quyền thế chẳng kém thành chủ, người thường tự nhiên không dám vọng tưởng. Không giấu quận chúa, dẫu là ba nhà chúng ta ở thành Đông Ô, thậm chí cả thương giới phía Đông Loan quốc, đều có địa vị trọng yếu. Chỉ là nay… không biết ra sao…”

Lời cuối cùng chìm vào một tiếng thở dài.

Tô Liên Y thừa hiểu nỗi lo trong lời nàng. Hơn mười năm trước là phú thương hiển hách, giờ chẳng biết có còn hay đã suy bại. Chưa kể, nếu Đông Phúc vương biết được những gia tộc ấy từng có nữ nhi gả vào phủ Nguyên soái, chỉ sợ tai họa càng khó lường.

Nghĩ đoạn, Tô Liên Y quay sang dặn nha hoàn theo hầu từ Hàm Đạm viện: “Đi mời Liên di nương và La di nương đến đây.”

“Dạ.” Nha hoàn vội vàng đi mời. Tô Liên Y thì ở lại, cùng Từ di nương trò chuyện dăm câu, phần lớn hỏi thăm phong tục nhân tình nơi thành Đông Ô.

Một tuần trà sau, bên ngoài viện vang lên những bước chân lộn xộn. Bước đi nhỏ nhẹ, chỉ nghe cũng biết là của nữ tử, nhưng vì vội vàng hoảng hốt, lại càng khiến ai cũng nhận ra tâm trạng thấp thỏm, bất an của chủ nhân.

Người tới chính là Liên di nương và La di nương.

Khi hai người bước vào, liền thấy quận chúa Liên Y khoác trên mình trường sam la mỏng sắc nhã, ngồi đoan trang ở chính vị, bên môi nở nụ cười dịu dàng, trò chuyện cùng Từ di nương bên cạnh. Đêm tĩnh lặng, ánh sáng êm dịu, ngay cả bầu không khí trong phòng cũng toát lên vẻ hòa thuận an bình.

Hai người không khỏi kinh ngạc khi thấy nét hân hoan trên gương mặt Từ di nương. Ba người vốn xuất thân tương tự, nên hiểu rõ tâm tình nhau hơn ai hết. Suốt thời gian qua, chẳng ai cười nổi, mà nay Từ di nương có thể tươi vui đến vậy, lẽ nào là…

Hai nàng lập tức cũng dấy lên hi vọng.

Tô Liên Y nhìn về phía cửa, thấy hai bóng dáng bước vào liền tao nhã đứng dậy, mỉm cười cất tiếng: “Liên di nương, La di nương, đã lâu không gặp.”

Tuy rằng ba vị di nương này tính ra đều là trưởng bối của nàng, lại thêm ở Loan quốc, địa vị của di nương không đến nỗi thấp kém như nơi Trung Hoa cổ đại, song rốt cuộc vẫn chẳng cao. Mà Tô Liên Y thân là nghĩa nữ Thái hậu, lại mang tước vị quận chúa, đảm nhiệm chức quan Thượng thư, vốn lẽ ra phải nhận lễ bái của các nàng.

Hai vị di nương vội vàng hành lễ, nhưng đã bị Tô Liên Y bước tới thân thiết đỡ dậy: “Từ nay gặp ta, chỉ cần gọi một tiếng Liên Y là được, các người là trưởng bối, không cần hành lễ với ta.”

Hai người cảm thấy được ưu ái quá mức, trong lòng vừa kinh vừa mừng, quay sang nhìn Từ di nương, thấy nàng cũng nở nụ cười an ủi gật đầu.

Sau đó, Tô Liên Y liền đem ý định chuyến này nói rõ cho hai người nghe. Hai di nương kia cũng kinh hãi không ít. Vốn tưởng quận chúa chịu xuất ngân tương trợ cho gia tộc đã là ân đức to lớn, không ngờ quận chúa lại định đích thân dẫn các nàng hồi thành Đông Ô thăm thân.

Đã bao lâu rồi họ chưa trở về? Vài năm? Hay hơn mười năm?

Trong phút chốc, hai nàng xúc động đến nghẹn lời. Vô số cảm tạ rốt cuộc hóa thành dòng lệ tuôn rơi không ngừng. Từ di nương vốn đã kìm nén cảm xúc, nay lại bị hai người kéo theo, cũng khóc òa một lần nữa.

Tô Liên Y bất đắc dĩ. Một người thì dễ khuyên nhủ, nhưng ba người ôm nhau khóc lóc, nàng thật chẳng biết phải làm sao.

Căn phòng chìm trong tiếng nức nở, áp lực đè nặng không khí. Không rõ là khóc vì bi thương, hay khóc vì cảm động. Tô Liên Y cũng là nữ tử, nàng hiểu rằng có những khi, chỉ khi trút hết tâm tình, mới có thể lấy lại bình tĩnh. Thôi thì cứ để họ khóc đi.

Nàng không ngăn cản nữa, nhưng chính mình cũng bị làn sóng cảm xúc ấy cuốn lấy, cổ họng dâng lên nghẹn ngào khó chịu. Tô Liên Y bèn bước ra ngoài, đứng giữa sân để gió đêm dịu mát thổi qua mới miễn cưỡng đè nén được nỗi chua xót trong lòng.

Ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng treo cao, nàng khẽ thở dài.

Đã hai năm rồi… Nàng đặt chân đến Loan quốc hai năm, cũng rời xa quê nhà hai năm. Các di nương đáng thương, chẳng phải chính nàng còn đáng thương hơn sao? Ai sẽ đưa nàng trở lại Trung Quốc? Nhưng cho dù giờ có cơ hội trở về, sao nàng nỡ rời bỏ Phi Tuân, bỏ Sơ Huỳnh, bỏ bằng hữu nơi Loan quốc này?

Nàng cũng chẳng rõ song thân nay thế nào, chỉ mong huynh trưởng tỷ muội có thể phụng dưỡng cha mẹ chu đáo, cũng hy vọng phụ mẫu sớm ngày bước ra khỏi nỗi đau mất con.

Tô Liên Y đứng ngoài viện suốt một tuần hương, đến khi tiếng nức nở khe khẽ trong phòng dần lặng hẳn, nàng mới xoay người trở lại.

Trở về chính vị ngồi xuống, nha hoàn đã dâng lên ấm trà mới. Ba vị di nương cũng đã bình ổn tâm tình, khẽ dùng khăn tay lau khô giọt lệ vương nơi khóe mắt.

Tô Liên Y dịu giọng nói: “Đã được các di nương đồng ý, vậy chuyện này liền quyết định như thế. Chỉ đợi vài hôm nữa ta tấu xin thánh chỉ, được Hoàng thượng phê chuẩn thì lập tức khởi hành. Trong mấy ngày này, các di nương cũng nên chuẩn bị, nếu muốn mang chút lễ vật kinh thành về biếu gia thân, thì hãy mau bắt tay vào thu xếp đi.”

Lời nói của nàng nhẹ nhàng, lại tràn đầy tin vui, khiến người nghe trong lòng hân hoan.

Ba vị di nương nghĩ đến cảnh sắp được trở về, được gặp lại song thân cốt nhục, thì không kìm được vui sướng, liên tiếp gật đầu cảm tạ.

“Quận chúa, chúng ta thật chẳng biết phải cảm ơn thế nào cho phải.” Liên di nương lên tiếng, ánh mắt long lanh. Ba người tuổi tác xấp xỉ nhau, đều đã qua thời thiếu nữ, phong vận vẫn còn mặn mà.

Tô Liên Y nâng chén nhấp ngụm trà, rồi đặt xuống, khóe môi cong thành nụ cười tinh nghịch: “Ba vị di nương đều xuất thân thương môn, vốn không câu nệ mấy chuyện khuê tú rườm rà. Vậy thì ta xin nói thẳng, chuyến đi này, các vị cũng có trọng trách trong người.”

Ba người khẽ động tâm, dường như đã đoán được phần nào. La di nương vóc người gầy gò, thường ngày ít biểu lộ tình cảm, dung mạo tĩnh lạnh, nhưng trong mắt lại giấu sự tinh minh. Nàng khẽ gật: “Quận chúa muốn chúng ta trở về khuyên bảo gia tộc sớm ngày cho vay bạc, rồi nhân đó thúc đẩy các thương hộ khác cũng cùng làm?”

Liên Y khẽ lắc đầu:

“Không hẳn. Chỗ khó không nằm ở việc cho vay. Thương hộ nếu quả thật thiếu bạc, ắt sẽ đến vay thôi. Cái ta quan ngại chính là trật tự thành Đông Ô đang rối loạn. Mà ba nhà các người vốn là thương gia trứ danh nơi ấy, nên ta muốn ba vị cùng gia tộc đứng ra làm gương, liên kết các thương hộ khác, nhanh chóng bình ổn giá cả, quét sạch bọn đầu cơ trục lợi để dân chúng sớm có ngày yên ổn, khôi phục lại gia viên.”

Ba vị di nương bừng tỉnh, trong lòng vừa kính phục vừa xúc động. Xuất thân là thương nữ, nhưng quận chúa lại nhìn xa trông rộng đến thế, không chỉ nghĩ cho gia tộc mà còn vì trăm họ.

Bốn người lại hàn huyên thêm hồi lâu, ước chừng hơn một canh giờ, Tô Liên Y mới cáo từ, cùng hai nha hoàn rời viện, trở về Hàm Đạm viện tìm Phi Tuân rồi cùng hồi phủ.

Còn ba vị di nương thì chưa vội tản đi, có lẽ họ vẫn cần nhiều thời gian hơn để bình ổn, tiêu hóa hết niềm vui bất ngờ và chấn động trong một ngày này.

Bình Luận (0)
Comment