Sau buổi triều sớm, theo tiếng hô cao của tổng quản thái giám An Lộc, quần thần mặc triều phục đỏ thẫm hoặc xanh tím đồng loạt quỳ lạy, miệng hô: “Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”
Đợi khi Hoàng thượng rời ngự điện, bách quan mới lần lượt cung kính lui ra.
Buổi triều sớm ở Loan quốc cứ ba ngày một lần, vừa giúp công việc quân – thần được tập trung, lại đỡ cảnh các quan phải lui tới hàng ngày. Nhưng ngược lại, việc chất chồng ba ngày mới giải quyết, buổi triều tất nhiên sẽ kéo dài. Nếu gặp việc rắc rối hoặc việc quan trọng, quần thần thường phải ở lại cung dùng cơm trưa, rồi buổi chiều tiếp tục nghị sự. Còn phần lớn những buổi triều khác, cũng thường kéo dài tới gần chính ngọ mới tan.
Tan triều, có kẻ nhàn tản thì dùng cơm xong liền về nhà nghỉ ngơi, có kẻ cần mẫn thì ở lại tiếp tục xử lý công vụ, tùy lòng mỗi người.
Như lệ thường, Tô Liên Y cùng Vân Phi Tuân sánh vai rời đi. Trước đây, đôi phu thê này thể hiện tình cảm ở trên triều đều khiến người khác chướng mắt, nhưng lâu dần họ quen với việc đó, còn cảm nhận được tình nghĩa phu thê đặc biệt từ họ.
Vân Trung Hiếu đang đi thì nghe có người gọi lại. Quay đầu, thấy chính là Thượng thư Bộ Hộ, Lưu Chí Viễn.
Vân Trung Hiếu vẫn mang một phần áy náy với Lưu Thượng thư. Khi xưa, hai nhà vốn đã bàn chuyện hôn sự cho con cái, nhưng bởi sự xuất hiện của Tô Liên Y mà bị phá vỡ khiến ông khó xử. Từ đó ông vẫn cố tình tránh mặt, không còn mặt mũi đối diện Lưu Thượng thư.
Nhưng hôm nay bị gọi lại, xem ra là không thể tránh được nữa.
“Nguyên soái đi vội vàng thế, có chuyện gấp gì sao?” Lưu Chí Viễn tuổi xấp xỉ ngũ tuần, thân hình hơi đẫy đà, làn da trắng, trên môi để ria ngắn, mặt mày ôn hòa khách khí, dáng vẻ điển hình của một văn thần.
Trong lòng Vân Trung Hiếu khẽ cười khổ. Ông vốn đi vội cũng chỉ vì muốn ít chạm mặt mà thôi. Nếu giờ nói thẳng là có việc gấp, chẳng khác nào tự thừa nhận mình né tránh. Liền đáp: “Không có gì gấp cả. Còn Lưu đại nhân?”
“Lão phu cũng chẳng có chuyện gì quan trọng. Đã lâu hai ta chưa cùng nhau tụ họp, chi bằng hôm nay nhân dịp này, mời hiền đệ cùng đi tệ xá. À không, chi bằng tới Túy Hiền Cư uống chén rượu, hàn huyên một phen, thế nào?”
“Được, mời.” Vân Trung Hiếu đành gượng cười, không tiện chối từ.
“Hà hà, vậy thì mời.” Lưu Chí Viễn cười tự nhiên, như thể xưa nay chưa từng có khúc mắc gì.
Hai người vai sánh vai, vừa đi vừa trò chuyện, bước ra khỏi cung. Khi tới cổng Vĩnh môn, Tô Liên Y đang bước lên xe ngựa, Vân Phi Tuân bên cạnh tiễn nàng.
“Liên Y, nàng đang nhìn gì vậy?” Vân Phi Tuân thấy nàng dừng động tác, mắt nhìn sang một bên, liền nhìn theo. Vừa vặn thấy phụ thân mình đang đi cùng Lưu Thượng thư: “Sao vậy?”
Tô Liên Y bước xuống xe, khẽ ghé sát chàng mà hỏi nhỏ: “Nguyên soái quen thân với Lưu Thượng thư từ trước sao?”
Trong lòng nàng vẫn còn vướng bận chuyện hôn sự trước kia, giờ lại thấy hai người đi cùng, không khỏi dấy lên dự cảm chẳng lành.
Vân Phi Tuân đã đoán được ít nhiều, bèn đáp: “Đúng vậy. Phụ thân ta vốn tính tình cương trực, thẳng thắn, trong triều chỉ giao hảo với vài võ quan đồng chí khí, hiếm khi thân thiết với văn thần. Chỉ có Lưu Thượng thư là người hiếm hoi đi lại thường xuyên. Cũng vì thế mà khi xưa hai nhà mới bàn chuyện hôn nhân.”
Tô Liên Y gật đầu, thoáng thở dài. Dự cảm bất an trong lòng dần tan đi. Sau đó, nàng quyến luyến từ biệt phu quân, lên xe ngựa trở về Thương bộ, tập trung chuẩn bị chuyến đi thành Đông Ô. Được Hoàng thượng chuẩn tấu, nàng càng thêm quyết tâm, hăng hái sắp xếp.
Vân Phi Tuân cũng như lệ thường, đứng tiễn nhìn xe ngựa khuất hẳn mới thu ánh mắt. Thế nhưng gương mặt hắn chợt thay đổi, rồi lập tức quay người, lại bước vào cung qua cổng Vĩnh Môn, thẳng hướng về ngự thư phòng.
…
Trong một nhã gian của Túy Hiền Cư.
Vân Trung Hiếu và Lưu Chí Viễn đã cho tùy tùng lui xuống, chỉ còn hai người cùng nâng chén, ăn uống như ngày xưa. Chuyện hôn sự cũ không ai nhắc đến một lời, khiến Vân Trung Hiếu cũng hơi an lòng.
Hai người trò chuyện từ chuyện triều chính, dần dần lại nói sang chuyện miếu tự. Ở Loan quốc, tín ngưỡng quỷ thần rất thịnh hành, từ bậc cửu ngũ chí tôn cho đến dân thường, ai ai cũng tin. Mỗi năm hoàng gia đều có hai đại lễ tế tự: một là tế trời đất, hai là tế tổ tiên. Nếu gặp phải thiên tai, mất mùa, Hoàng đế càng phải trai giới tắm gội, đích thân cử hành đại lễ tế thần, cầu phúc cho lê dân bách tính.
Lưu Chí Viễn bỗng nhớ ra điều gì, liền hỏi: “Hôm qua Thái hậu có mời nữ đạo sĩ Thương Hồng Tử nhập cung, làm lễ cầu phúc, tẩy uế cho hậu cung. Không biết Nguyên soái có nghe nói đến chưa?”
Vân Trung Hiếu gật đầu đáp: “Đương nhiên là đã nghe qua. Nghe đồn Thương Hồng Tử du hành tới kinh đô của Loan quốc, Thái hậu đích thân sai người mời, nàng ấy lại vui vẻ đáp lời, khiến Thái hậu vô cùng vui mừng. Đạo hạnh của Thương Hồng Tử thâm sâu khó lường, đặc biệt tinh thông xem mệnh và trừ tai họa cho nữ nhân. Đừng nói là trong Loan quốc, ngay cả những nước khác cũng vô cùng kính ngưỡng nàng. Chỉ là, nghe nói tính tình vị đạo sĩ này cổ quái, mềm cứng đều không ăn, đã từng khiến không ít người bị từ chối thẳng thừng.”
Lưu Chí Viễn bật cười: “Chính vì vậy nên Thái hậu mới vui mừng như thế.”
Nói đoạn, dường như sực nhớ ra điều gì, ông tiếp lời: “À đúng rồi, dù sao Thương Hồng Tử cũng đã đến kinh thành, chi bằng chúng ta cũng gửi một phong thiệp mời, thỉnh nàng tới phủ xem xét hậu trạch một phen, hóa hung thành cát cũng tốt.”
Trong lòng Vân Trung Hiếu cũng động tâm, nhưng lại lộ vẻ khó xử: “Ngay cả hoàng gia nước khác mời nàng ta, đôi khi còn bị từ chối. Chúng ta thân phận nhỏ bé, làm sao có thể thỉnh được nàng đến đây?”
Lưu Chí Viễn mỉm cười, tự tay rót rượu cho bạn: “Nguyên soái nên nghĩ thế này, gửi thiệp là chuyện của chúng ta, còn nàng có đến hay không lại là chuyện của nàng. Nếu nàng không đến, chúng ta chẳng mất mát gì. Còn nếu nàng chịu tới, ấy chẳng phải là chúng ta được lợi sao? Hà tất phải bận tâm quá nhiều? Lại thêm tính tình nàng cổ quái, biết đâu bất ngờ lại đáp lời cũng chưa biết chừng.”
Nghe vậy, Vân Trung Hiếu ngẫm nghĩ hồi lâu rồi gật đầu: “Lời Lưu đại nhân có lý. Đoán chừng không chỉ có hai chúng ta, mà cả văn võ bá quan trong triều đều sẽ gửi thiệp, thử vận may một phen. Dù có không được mời, cũng chẳng mất mặt, đúng chứ?”
“Đúng vậy.” Lưu Chí Viễn bật cười, giọng mang theo chút hài hước: “Chớ nói những nước khác, ngay cả trong Loan quốc, Thái hậu đã nhiều lần mời Thương Hồng Tử, thế mà số lần nàng ấy chịu đến cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chúng ta có bị từ chối cũng chẳng có gì đáng xấu hổ.”
Trong lòng ông thầm cười, biết rõ Vân Trung Hiếu là người quá coi trọng thể diện.
Có được lời của Lưu Chí Viễn, Vân Trung Hiếu hoàn toàn động lòng. Sau khi hai người dùng xong bữa trưa, ông liền vội vã quay về phủ, tự mình viết một phong thiệp mời, rồi lập tức sai người đưa tới cho Thương Hồng Tử.
Thời gian thấm thoát trôi, hai ngày nhanh chóng qua đi.
Không ngờ Vân Trung Hiếu lại may mắn như mèo mù vớ phải cá rán. Trong số trăm phong thiệp mời từ văn võ bá quan, Thương Hồng Tử chỉ chọn ra vài người, mà Vân Trung Hiếu lại là một trong số đó. Tiếc rằng thiệp mời của Lưu Thượng thư không được nàng chọn.
Niềm vui của Vân Trung Hiếu tự nhiên không cần nói cũng biết. Hai người vốn không phải tri kỷ, nhưng cũng coi như bạn bè tâm đầu ý hợp. Chuyện khó xử trước kia vì hôn sự đã sớm gác lại, nay càng thêm hòa thuận. Vân Trung Hiếu còn đặc biệt mở tiệc, mời Lưu Chí Viễn đến dự, xem như an ủi việc thiệp mời của ông bị từ chối.
…
Sau cơn mưa rào, mây tan trời quang. Nhờ trận mưa vừa rồi, bụi bặm trong không khí bị gột sạch, cảnh vật trở nên trong vắt, sạch sẽ hơn. Hoàng hôn buông xuống không vướng chút hạt bụi nào, rực rỡ đến chói mắt.
Vừa thấy trời đã tạnh, Hạ Sơ Huỳnh liền dắt Hy Đồng ra ngoài dạo chơi. Trong phủ, đường lát toàn phiến đá xanh khít nhau, nên chẳng hề có vũng bùn. Lại vừa được trận mưa gột rửa, vô cùng sạch sẽ.
Hai người vừa bước ra sân, đã có hạ nhân vội vã chạy đến bẩm báo: “Bẩm công chúa, quận chúa Liên Y giá đáo!”
Sơ Huỳnh nghe vậy vô cùng mừng rỡ. Bình thường muốn gặp được Tô Liên Y đâu phải chuyện dễ dàng. Tô Liên Y bận rộn trăm công nghìn việc, không thể so với một công chúa nhàn tản, vô lo vô nghĩ như nàng. Nay đích thân Tô Liên Y tới cửa, chắc chắn là có chuyện quan trọng
Sơ Huỳnh lập tức dịu giọng dỗ dành Hy Đồng đi nơi khác chơi, rồi không quan tâm nước đọng trên đường, vén váy chạy thẳng ra đón.
Từ xa đã thấy Tô Liên Y mặc thường phục màu nhạt bước vào, gương mặt rạng rỡ tươi cười. Tuy nàng có chức vị không nhỏ, là người được Hoàng thượng và Thái hậu cùng sủng ái, thế nhưng Tô Liên Y chưa từng tỏ vẻ kiêu căng, ngạo mạn như những tiểu thư quyền quý khác. Nụ cười ôn hòa kia, lúc nào cũng rạng rỡ như ánh xuân.
Chỉ là, nụ cười hôm nay của Tô Liên Y lại có phần gượng gạo. Người ngoài khó lòng nhận ra, nhưng Hạ Sơ Huỳnh vốn thân thiết với nàng, chỉ thoáng nhìn liền biết trong lòng nàng đang có điều vướng bận.
“Liên Y, ngươi đến rồi à? Hôm nay được nghỉ sao?” Sơ Huỳnh bước lên, nắm tay nàng, hai thiếu nữ tay trong tay cùng đi vào trong phủ công chúa.
Cả hai không ghé qua đại sảnh, mà trực tiếp rẽ về khuê phòng của Sơ Huỳnh.
“Ừ, mấy hôm nay ta không tới, có nhớ ta không?” Tô Liên Y khẽ cười hỏi.
“Nhớ chứ, ngày nào cũng nhớ, giờ khắc nào cũng nhớ, nằm mơ cũng nhớ.”
Hai người vừa cười đùa vừa bước vào phòng, bầu không khí ấm áp, vui vẻ, dường như khiến cả không gian cũng thoang thoảng ý vị hạnh phúc.
Hạ Sơ Huỳnh cho các nha hoàn lui xuống, đích thân đóng cửa phòng. Nụ cười tươi tắn khi nãy dần thu lại, ánh mắt trở nên nghiêm túc: “Có phải ngươi có chuyện gì muốn nói với ta không?”
Tô Liên Y khẽ cười khổ: “Ngươi nhìn ra rồi sao?”
“Ngày hôm nay không phải ngày nghỉ, thế mà ngươi lại nghỉ ở nhà, ắt hẳn là có chuyện lớn. Hơn nữa…” Sơ Huỳnh hơi dừng lại một chút, trầm giọng nói tiếp: “Có phải liên quan tới phủ Nguyên soái? Hôm qua, lúc rời đi, phu nhân Nguyên soái có nói sẽ ghé chơi hôm nay. Vậy mà sáng sớm đã sai người đến báo là trong phủ có chuyện, không thể tới được. Cộng với nét u ám trong mắt ngươi khi vừa bước vào, ta đoán, nhất định phủ Nguyên soái đã xảy ra chuyện.”
Tô Liên Y nghe vậy, bất giác cười khẽ: “Ngươi đúng là đoán đâu trúng đó.”
Nói xong, nàng cũng thu lại nét tươi cười, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc. Trong phòng lúc này chỉ còn hai người, nàng có thể buông bỏ mọi đề phòng, thành thật nói ra: “Ngươi có nghe nói về nữ đạo sĩ chuyên xem mệnh cho nữ nhân trong hậu trạch không? Người tên là Thương Hồng Tử. Gần đây nàng ta được Thái hậu mời nhập cung, làm lễ trừ tai cho hậu cung.”
“Đương nhiên là ta biết.” Sơ Huỳnh gật đầu: “Người này danh tiếng rất lớn, tính tình lại cổ quái. Mẫu hậu từng mời nàng đến không dưới mười lần, vậy mà nàng chịu đến được hai lần đã là tốt lắm. Nghe đồn nàng hành tẩu khắp nơi, tiêu dao tự tại, là một nữ tử phong nhã khó lường.”
Nói đến đây, ánh mắt nàng thoáng lóe sáng, trong đầu hiện ra một suy đoán: “Chẳng lẽ… là hậu viện phủ Nguyên soái có vấn đề sao? Vài hôm trước, ta nghe nói Thương Hồng Tử nhận lời mời của mấy nhà đại thần, trong đó có một thiệp từ phủ Nguyên soái.”
Tô Liên Y khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Tối qua ta đã thấy trong lòng bồn chồn, chẳng hiểu vì sao. Nghĩ mãi mới sực nhớ tới chuyện này, càng nghĩ càng lo lắng. Hôm nay ta liền cáo nghỉ, tự mình tới phủ Nguyên soái xem sao. Quả nhiên, kết quả không nằm ngoài dự liệu, nhưng lại là một kết luận hết sức nực cười, lố bịch.”
“Nực cười?” Sơ Huỳnh thoáng kinh ngạc: “Kết luận gì vậy?”
Tô Liên Y hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện rõ vẻ phẫn nộ: “Nữ đạo sĩ kia chắc chắn đã nhận lợi lộc từ Lưu Thượng thư. Nàng ta vừa bước vào hậu viện phủ Nguyên soái, đã lập tức khẳng định ta là kẻ ‘mệnh mang sát khí’, không những khắc phu, mà còn khắc hại cả người Vân gia. Ngược lại, người có số vượng phu thì ngươi vĩnh viễn đoán không ra là ai.”
Sơ Huỳnh sững sờ, lắc đầu: “Ta đoán không ra. Chẳng lẽ… là phu nhân Nguyên soái?”
“Là Huệ di nương!” Tô Liên Y bật cười khẩy, cơn giận khó kìm nén.
Nàng vốn không dễ nổi giận, nhưng lần này thật sự phẫn nộ. Bản thân nàng chưa từng quen biết Thương Hồng Tử, cớ gì lại bị gán cho tội danh hoang đường ấy?
Khắc phu ư? Hoang đường!
Nếu nàng thật sự khắc phu, nhiệm vụ của Phi Tuân sao có thể hoàn thành? Vết thương trên mặt Phi Tuân trị thế nào? Trận chiến thành Hoài Tĩnh khi trước liệu có được thắng lợi?
Còn nói Huệ di nương vượng phu? Vượng cái gì! Bà ta chỉ sinh cho Nguyên soái một đứa con trai. Về phần nhà mẹ đẻ, hoàn toàn dựa vào thế lực của Nguyên soái mà tồn tại, lấy đâu ra sự “vượng phu” chứ?
Nhất định là Lưu Thượng thư giở trò!
Trong đầu Tô Liên Y, cảnh tượng bên ngoài cổng phủ hôm đó, ngay trước khi nàng bước lên xe ngựa, lại hiện lên rõ ràng, như một bóng đen quấn chặt, mãi không tan biến.