Thiên Kim Danh Y

Chương 272

Ninh thị? Phu nhân của Hộ bộ Thượng thư Lưu đại nhân ư?

Tô Liên Y bỗng hiểu ra, khẽ gật đầu: “Thì ra là vậy.”

Mấy chuyện hậu viện vốn chẳng có gì mới lạ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy việc như thế.

Hạ Sơ Huỳnh vừa nghe đã đoán được bảy tám phần, khóe môi nhếch lên đầy ý vị: “Tiểu thúc của ta đúng là có sức hút không nhỏ, đến mức khiến vị tài nữ Lưu Mục Linh kia si mê chẳng nhẹ. Trước đây Lưu phủ còn thuê bà mối, tìm đến tận phủ công chúa ta để bàn chuyện hôn nhân. Xem ra… họ vẫn chưa từ bỏ ý định.”

Tô Liên Y khẽ thở dài, trong giọng có chút giễu cợt: “Cũng chính vì bị từ chối ở phủ công chúa, nên họ mới biết Vân phu nhân tuyệt đối không đồng ý. Vậy nên mới quay sang ôm chặt đùi của Huệ di nương.”

Hạ Sơ Huỳnh nhướn mày: “Cũng có thể là Huệ di nương chủ động bám vào Lưu phủ đấy chứ?”

Tô Liên Y khẽ nghĩ ngợi, rồi gật đầu: “Cũng không phải không có khả năng. Vân Nguyên Soái tuy là võ tướng, nhưng lại cực kỳ tin tưởng quỷ thần. Huệ di nương có lẽ đã nắm bắt được nhược điểm này. Chẳng những có thể xoay mình, mà còn có cơ hội tiến thêm một bước. Nếu bà ta lại thổi thêm vài lời bên gối, rất có thể Nguyên Soái sẽ gật đầu đồng ý cho Lưu Mục Linh làm thiếp tiến vào Vân phủ.”

Ở Luan Quốc, hôn nhân luôn là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, tất cả đều do mai mối sắp đặt.

Hạ Sơ Huỳnh lo lắng, không phải sợ Vân Phi Tuân đồng ý, mà là sợ chuyện vừa mới yên ổn chưa lâu sẽ lại bị khuấy động. Nếu để kẻ khác chớp lấy cơ hội, chẳng phải Liên Y sẽ bị người đời cười chê, còn khiến thế cuộc thêm rối ren sao?

Thấy Sơ Huỳnh cau mày, lòng nóng như lửa đốt, Tô Liên Y nắm nhẹ bàn tay mềm mại của nàng, mỉm cười trấn an: “Đừng lo, chỉ là một tiểu thiếp thôi, sợ gì chứ?”

Hạ Sơ Huỳnh sững người, bật dậy khỏi ghế, mắt mở to đầy kinh hãi: “Liên Y! Còn câu ‘một đời một kiếp, một đôi người’ thì phải làm sao đây?”

Tô Liên Y nhìn dáng vẻ hốt hoảng ấy mà không nhịn được cười, trong giọng lẫn chút trêu chọc: “Vậy cũng phải đợi người ta thật sự gả vào đã rồi tính tiếp.”

Nói rồi, nàng chậm rãi nâng bát chè dưỡng nhan bên cạnh, múc một muỗng đưa lên miệng.

Mi mắt khẽ cụp xuống, hàng lông mi dài che khuất đi tia âm trầm thoáng hiện nơi đáy mắt: “Có vẻ Lưu đại nhân gần đây rảnh rỗi quá… E là ta phải tìm cho ông ta chút việc để bận rộn mới được.”

Hạ Sơ Huỳnh nghe vậy, không kìm được bật cười khúc khích: “Ngươi lại định giở trò xấu xa rồi đúng không?”

Tô Liên Y đặt bát chè xuống, liếc nàng một cái đầy yêu kiều: “Nói gì mà ‘xấu xa’ chứ? Cuối cùng, người được lợi nhất chẳng phải là hoàng huynh của ngươi sao?”

Hạ Sơ Huỳnh ngẩn người: “Hoàng huynh ta? Việc này thì liên quan gì đến huynh ấy?”

Tô Liên Y giơ bàn tay thon trắng, ngoắc ngoắc nàng lại gần. Sơ Huỳnh như chú cún nhỏ, vội vàng chạy đến.

Tô Liên Y ghé sát bên tai nàng, thì thầm vài câu.

Chỉ thấy ánh mắt Sơ Huỳnh dần mở to, sáng rực lên: “Hay lắm! Liên Y, cố gắng lên nhé, nhất định phải khiến Lưu Chí Viễn không được yên thân!”

Đêm xuống, tại Vân phủ.

Trong thư phòng, ánh đèn leo lét soi sáng, bóng dáng một nữ tử mảnh mai đang cúi mình bên án thư viết lách.

Không ai biết nàng đang viết gì, chỉ thấy nét bút chậm rãi, đường nét tinh tế như chính con người nàng.

Vân phủ vô cùng rộng lớn, kẻ hầu người hạ đông. Nhưng đến một thời điểm nhất định, toàn bộ hạ nhân đều phải lánh xa khu chính viện.

Lúc ấy, trong gian viện nguy nga này chỉ còn lại hai bóng người.

Đây là không gian riêng tư của Tô Liên Y và Vân Phi Tuân, tuyệt đối không cho phép ai quấy rầy.

Một người bước vào viện. Người này khoác quan bào xanh tím, dáng người cao lớn vạm vỡ, uy nghiêm tựa núi. Nhưng bước chân lại không hề phát ra tiếng động, đủ thấy võ công của hắn đã đạt đến cảnh giới thượng thừa.

Hắn mang theo hương thơm thanh mát, thoang thoảng mùi tẩy gội. Hiển nhiên là vừa mới tắm rửa, thay y phục sạch sẽ. Không rõ hắn đã đi đâu cả ngày, chỉ biết lúc trở về không hề bụi bặm phong trần, trái lại còn sạch sẽ như vừa bước ra từ dòng suối mát. Lý do trong đó, chỉ có hắn mới rõ.

Xung quanh sân treo những chiếc lồng đèn nhỏ, ánh sáng vàng nhạt hắt ra, nhẹ nhàng mà u tịch.

Người đàn ông cao lớn ấy đứng giữa sân, ánh mắt dừng lại nơi khung cửa sổ nơi có bóng hình mảnh mai đang chuyển động. Trong đáy mắt hắn, vẻ lạnh lẽo tàn khốc dần tan biến, thay vào đó là sự dịu dàng hiếm thấy. Ánh đèn hắt lên gương mặt trắng trẻo, vốn luôn lạnh lùng nghiêm nghị, giờ lại phảng phất chút an yên.

Hắn khẽ cúi đầu, nhìn xuống đôi bàn tay thô ráp có vết chai mỏng.

Đó là một đôi tay sạch sẽ đến mức gần như hoàn mỹ. Tuy không mượt mà trắng trẻo như tay thư sinh, nhưng mỗi đường nét đều mạnh mẽ, rắn rỏi. Móng tay được tỉa gọn gàng, kẽ móng không vương chút bụi bẩn. Rõ ràng, chủ nhân của đôi tay này là người cực kỳ chú trọng đến sự sạch sẽ và cẩn thận trong sinh hoạt hàng ngày.

Thế nhưng, đôi mày kiếm sắc như đao của người đàn ông ấy bỗng nhíu chặt lại.

Hắn cúi đầu nhìn đôi bàn tay mình, trong mắt dấy lên sự chán ghét tột cùng, tựa như trên đó đang dính đầy thứ dơ bẩn.

Ngay sau đó, hắn siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu. Ánh mắt lướt về phía cửa sổ, nơi bóng dáng mảnh mai của nữ tử đang in hằn lên tấm giấy ô cửa. Hắn sững sờ một thoáng, rồi mỉm cười chậm rãi.

Nụ cười ấy, tựa đóa quỳnh nở rộ trong đêm tối, đẹp đến chói mắt, rực rỡ mà ngắn ngủi.

Và hắn biết rất rõ, nụ cười này, chỉ dành cho một mình nàng.

Bàn tay nhuốm máu thì đã sao? Chỉ cần nàng ở bên, tất cả đều đáng giá.

Vừa tự thuyết phục bản thân, Vân Phi Tuân liền quay người bước vào trong. Hắn cởi bỏ quan bào, thay bằng y phục thoải mái, sau đó mới tiến vào thư phòng.

Tô Liên Y vẫn đang chăm chú viết lách, đôi mày liễu khẽ nhíu lại. Lúc thì nàng cắm cúi viết như bay, lúc lại cắn nhẹ đầu bút, rồi bất chợt gạch bỏ đoạn vừa viết để viết lại từ đầu.

Hình ảnh này, Vân Phi Tuân đã quá quen thuộc. Mỗi khi nàng lập kế hoạch, đều có thói quen như vậy.

Hắn vốn là người luyện võ, giỏi về điều tức và khinh công, nếu muốn ra vào không một tiếng động, không ai có thể phát hiện. Nhưng sợ nàng bị giật mình, hắn cố ý bước chân nặng hơn để báo trước sự hiện diện của mình.

Tô Liên Y đang mải suy nghĩ, đến mức dù tiếng bước chân đã cố tình nặng nề, nàng vẫn không hề nhận ra.

Vân Phi Tuân khẽ cười, rồi đưa nắm tay lên môi, nhẹ nhàng giả vờ ho khan hai tiếng.

Tô Liên Y giật mình ngẩng lên, thấy Vân Phi Tuân trong bộ y phục giản dị đang mỉm cười dịu dàng nhìn mình.

Nàng lập tức đặt bút xuống, vòng qua bàn, bước nhanh về phía hắn: “Phi Tuân, chàng về rồi sao? Đã dùng bữa tối chưa?”

Gần tối doanh trại Mãnh Hổ có người đến báo tin, nói rằng Phiêu Kỵ tướng quân sẽ về muộn vì có việc.

“Ừ, ta đã ăn rồi.” Vân Phi Tuân gật đầu, bước đến bên bàn. Hắn tò mò cầm xấp giấy đầy chữ và ký hiệu lạ, chăm chú xem: “Đây là gì vậy? Kế hoạch đi thành Đông Ô sao?”

Tô Liên Y lắc đầu:

“Không, kế hoạch đến thành Đông Ô phải tạm gác lại. Hiện tại chuyện trong nhà quan trọng hơn.”

Hậu viện của mình đang bị người khác rình rập, nàng sao có thể yên tâm đi công tác? Thương bộ, ngân hàng, gửi tiền hay cho vay… tất cả đều chỉ là mây bay, trước hết phải bảo vệ gia đình mình mới là gốc rễ.

“Chuyện trong nhà?” Vân Phi Tuân nghi hoặc, càng thêm hiếu kỳ lật giở tờ giấy. Nhưng càng xem, hắn càng… không hiểu gì cả.

Trên bản kế hoạch của Tô Liên Y chi chít ký hiệu kỳ lạ, chỗ thì là “chữ Ả Rập”, chỗ lại là “chữ tiếng Anh”.

Những nét vẽ vòng vèo, chú thích loằng ngoằng, với người thường mà nói hoàn toàn như một thiên thư.

Tô Liên Y dĩ nhiên sẽ không nói thẳng là mình lo Vân Phi Tuân sẽ nạp thiếp. Nàng vốn sĩ diện, chỉ khẽ bĩu môi: “Ta nói ‘gia’ ở đây, là đại gia — cả Loan Quốc này. Muốn quốc gia phát triển, trước tiên phải làm từ gốc dân số. Ta đã nghĩ ra một biện pháp có thể khiến dân số tăng mạnh. Hiện đang lên kế hoạch chi tiết, chờ hoàn thiện sẽ tiến cung tấu trình, xin được triển khai rộng rãi.”

Vân Phi Tuân mỉm cười, ánh mắt nhu hòa: “Ừ, Liên Y nàng muốn làm gì, ta đều ủng hộ.”

Trong lòng hắn vẫn có chút ngạc nhiên. Dù Liên Y không phải hạng tầm thường, nhưng nàng cũng chưa từng là người ưu quốc ưu dân. Hắn cảm thấy chuyện này chắc chắn không đơn giản như lời nàng nói.

Tô Liên Y nhanh tay giật lại xấp giấy. Chỉ thoáng thấy nụ cười có chút qua loa trên môi Vân Phi Tuân, nàng đã biết hắn không thật sự tin.

Má nàng thoáng nóng lên, vừa xấu hổ vừa bướng bỉnh: “Trước mắt chưa thể nói rõ. Đợi khi hoàn thành, ta sẽ giải thích cho chàng.”

“Được.” Vân Phi Tuân gật đầu, tin tưởng không hề nghi ngờ.

“Cả ngày nay chàng bận gì vậy?” Tô Liên Y vừa ném xấp giấy trở lại bàn, vừa tự nhiên kéo tay hắn, dẫn ra ngoài thư phòng, giọng điệu như chỉ đang nói chuyện phiếm.

Vân Phi Tuân nhìn nàng, thầm nhận ra sự không tự nhiên trong thái độ, nhưng không vạch trần.

Hắn chỉ kể lại những việc mình đã làm trong ngày tại doanh trại Mãnh Hổ.

Còn chuyện lúc hoàng hôn ở tổng bộ Ảnh Hồn, hắn không đề cập đến một chữ.

“Ăn chút khuya nhé?” Tô Liên Y mỉm cười gợi ý.

“Được.” Vân Phi Tuân đáp ngay.

Trong mắt Tô Liên Y ánh lên chút tinh nghịch: “Chè đậu đỏ nhé?” Nàng biết rõ Phi Tuân rất ghét đồ ngọt.

Vậy mà hắn chẳng hề cau mày, chỉ khẽ cười nhạt: “Được.”

“Thật sao?” Tô Liên Y tròn mắt kinh ngạc.

“Ừ.” Chỉ cần là món nàng muốn ăn, hắn đều sẽ cùng nàng ăn.

Cuối cùng, không có chè đậu đỏ, chỉ chuẩn bị một ít củ sen hấp nhạt, kèm thêm bình trà thanh nhẹ.

Hai người ngồi trong sân, vừa trò chuyện vừa ngắm trăng. Chẳng có gì đặc biệt, nhưng lại ấm áp, vui vẻ vô cùng.

Phủ Nguyên soái.

Vân Trung Hiếu sủng ái Huệ di nương đã không phải chuyện một sớm một chiều. Dù lần trước hai người từng vì chuyện kia mà xảy ra bất hòa, nhưng sâu trong lòng, ông vẫn nhớ thương bà ta khôn nguôi.

Là võ tướng xuất thân, tính tình Vân Trung Hiếu thẳng thắn, ít quanh co tính toán như đám văn thần.

Ông vốn phân minh rõ ràng chuyện yêu ghét, lại thêm lòng tin tưởng quỷ thần, nên đối với vị cao nhân nổi danh Thương Hồng Tử, ông càng tôn sùng vô cùng, tin tưởng lời ông ta nói như chân lý.

Nhờ vậy, Huệ di nương ngày càng được sủng ái.

Đêm ấy, Huệ di nương cố ý ăn vận giản dị. Một thân tố y thanh nhã, mái tóc đen bóng chỉ búi gọn, toát lên vẻ mềm mại như nước.

Ở bên cạnh vị Nguyên soái rắn rỏi, bà ta tựa như dòng suối nhỏ nép bên chân núi hùng vĩ,

như làn khói mỏng lượn quanh phiến đá, lấy nhu thắng cương, khéo léo làm nổi bật sự mạnh mẽ của đối phương.

Vân Trung Hiếu nhìn bà ta, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác nàng thật yếu đuối, đáng thương. Nhớ đến quãng thời gian ân ái mặn nồng cùng những kỷ niệm ngọt ngào trước kia, lại nghĩ đến đứa con trai đã lớn tuổi mới có, ông càng thêm thương xót.

Sau một phen ân ái, Vân Trung Hiếu ôm bà ta thật chặt, giọng đầy tình cảm: “Dạo này, đã để nàng chịu nhiều ấm ức rồi.”

Nghĩ đến quãng thời gian bị lạnh nhạt và những lời mỉa mai châm chọc, răng bà ta khẽ nghiến chặt. Nhưng Huệ di nương không hề oán hận người đàn ông trước mắt, toàn bộ căm hận đều dồn hết lên Tô Liên Y.

Bà ta cụp mắt xuống, che giấu tia hận ý sâu thẳm, giọng mềm mại khẽ thốt: “Không sao cả… Dưỡng bệnh, vốn nên không gian yên tĩnh mà.” Vẻ ấm ức khôn xiết.

Quả nhiên, Vân Trung Hiếu càng ôm bà ta chặt hơn, lòng thương xót dâng trào: “Huệ nương muốn gì, cứ nói ra. Vi phu sẽ bù đắp cho nàng.”

Huệ di nương ngước lên, ánh mắt long lanh như nước mùa thu, dịu dàng nhìn ông: “Thiếp chẳng mong gì cả, chỉ cần được ở bên nguyên soái là đủ rồi.”

Với Vân Trung Hiếu, lấy nhu thắng cương chính là cách nắm giữ trái tim ông và bà ta hiểu điều đó hơn ai hết.

Vân Trung Hiếu thở dài một hơi, ôm bà ta chặt hơn nữa: “Huệ nương thật chu đáo.” Trong giọng nói càng chứa đầy thương tiếc.

Huệ di nương cố gắng kiềm chế tiếng nghiến răng của mình trong vòng tay ông ta.

Hiện giờ, bà ta không thể manh động, sợ đánh rắn động cỏ. Nhưng hôm nay nhịn, không có nghĩa là sẽ nhịn mãi mãi.

Tô Liên Y, chúng ta cứ chờ xem.

Ngày hôm sau, chưa đến giờ thiết triều.

Tô Liên Y dùng xong bữa sáng, không đi Thương Bộ mà trực tiếp ngồi xe ngựa vào hoàng cung.

Trong ngự thư phòng, Hạ Dận Tu đang chuyên tâm phê duyệt tấu chương. Bên trong yên tĩnh đến mức rơi kim cũng nghe thấy, chỉ còn tiếng lật giấy khe khẽ.

An Công công lặng lẽ bước vào, đến gần Hạ Dận Tu, nhẹ giọng bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, quận chúa Liên Y cầu kiến.”

Hạ Dận Tu hơi khựng lại, thoáng sững sờ. Hắn không ngờ người đến lại là Tô Liên Y.

Từ sau chuyện lần trước, nàng luôn tìm cách tránh mặt hắn, không để hai người phải ở riêng cùng nhau. Lần này nàng chủ động đến tìm… chắc chắn là có chuyện quan trọng.

“Cho vào.” Khóe môi Hạ Dận Tu khẽ cong, nụ cười nhàn nhạt nhưng chứa đầy niềm vui.

Hắn gác tấu chương sang một bên, tâm trạng bất chợt trở nên tốt vô cùng, trong lòng tràn đầy mong chờ.

Bình Luận (0)
Comment