Vân phu nhân khóc đến nỗi khiến Hạ Sơ Huỳnh cũng thấy xót xa. Nàng nhận lấy chiếc khăn mới từ tay tỳ nữ, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt đã sưng đỏ vì khóc.
“Mẫu thân.” Sơ Huỳnh khẽ an ủi, giọng điềm tĩnh nhưng kiên quyết: “Quân đến tướng chắn, nước đến đất lấp. Là chính thất, sao chúng ta có thể để mấy kẻ tiện nhân kia được toại nguyện? Bọn tiểu nhân đắc chí cũng chỉ là nhất thời thôi. Hôm nay chúng càng kiêu ngạo, thì sau này tất sẽ nhận lấy kết cục thê thảm.”
Vân phu nhân nghe vậy, thoáng ngẩn người như chợt nhớ ra điều gì.
Bà im lặng hồi lâu, rồi ngẩng đầu lên, giọng khàn đặc: “…Con à, những năm qua… thật là khổ cho con rồi…”
Sơ Huỳnh sững sờ. Chủ đề không phải đang là chuyện Huệ di nương tranh sủng đoạt quyền sao? Sao bỗng dưng lại quay sang nàng thế này?
“Mẫu thân, con không hiểu ý người.”
Vân phu nhân thở dài một hơi, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Sơ Huỳnh, ánh mắt dần trở nên ảm đạm: “Ta, Khấu Tĩnh Văn, sống gần năm mươi năm, vậy mà hôm nay mới thật sự nhìn thấu mọi chuyện. Liên Y mới chỉ hơn mười mấy tuổi đầu, vậy mà con bé lại nhìn rõ hết thảy, thông suốt mọi điều… haizz…” Bà lắc đầu than thở, lời chưa nói hết nhưng ý tứ đã rõ ràng.
Chỉ một thoáng, Sơ Huỳnh liền hiểu ngay điều bà muốn nói, trong lòng vừa chua xót vừa đồng cảm: “Mẫu thân đừng tự trách. Khi còn trẻ, tài năng và khí phách của mẫu thân ai cũng biết. Có những chuyện, thực ra chúng ta đều hiểu, thậm chí hầu hết nữ nhân trong thiên hạ đều hiểu, chỉ là không ai dám đối diện mà thôi. Ít ai có được dũng khí như Liên Y, dám công khai bày tỏ suy nghĩ thật sự của mình với cả thiên hạ. Về điểm này, con phải thừa nhận, con bé mạnh mẽ hơn chúng ta rất nhiều.”
Trong thiên hạ, nữ nhân nào lại thật sự cam tâm để phu quân cưới ba vợ bốn nàng hầu? Ai nguyện lòng chia sẻ tình yêu với nhiều người phụ nữ khác? Ai lại mong mỗi ngày đều sống trong cảnh tranh sủng, ghen ghét, âm thầm đấu đá?
Không một ai cả. Thế nhưng vì lễ giáo trói buộc, chẳng ai dám nói ra suy nghĩ thật trong lòng. Để giấu diếm với người thân, để lừa gạt kẻ ngoài, lâu dần… đến chính bản thân mình cũng dần bị lừa gạt theo.
“Phi Dương… hắn thật sự không nên như vậy.” Đây là lần đầu tiên Vân phu nhân không còn bênh vực con trai mình nữa. Trước đây, mỗi lần thấy hắn nạp thêm mỹ thiếp, bà đều vui mừng, chỉ cần con trai vui vẻ là bà yên lòng. Nhưng bây giờ nhìn từ góc độ của một nàng dâu chính thất, bà mới buông ra một câu công bằng.
Toàn thân Sơ Huỳnh khẽ run rẩy. Một cảm giác ấm ức mạnh mẽ dâng lên khiến nàng nghẹn ngào, không thể kìm nén. Sợ mình thất thố trước mặt Vân phu nhân, nàng cố gắng cong khóe môi, định nở một nụ cười, nhưng nụ cười kia làm sao cũng không nổi.
Tướng phủ rốt cuộc có bao nhiêu mỹ thiếp? Hai mươi? Ba mươi? Hay bốn mươi? Nàng không đếm xuể.
Chỉ nhớ từ ngày mình gả cho Vân Phi Dương, mỹ nữ trong phủ liền ùn ùn kéo đến, không ngừng gia tăng. Nàng hận đến tận xương tủy, nhưng lại không dám biểu lộ trước mặt phu quân, sợ chọc giận hắn, sợ khiến hắn mất hứng.
Ai có thể tưởng tượng, một công chúa cao quý như nàng mỗi ngày đều phải sống trong nỗi ghen tuông và lo sợ như vậy? Càng sợ hãi, nàng càng dựng lên vỏ bọc kiêu căng, ngạo mạn, để che giấu sự yếu đuối bên trong.
Khi ấy, nàng đã liều mình chạy vào cung, làm nũng với mẫu hậu và hoàng huynh, kiên quyết đòi có ngai kiệu chính hoàng.
Đó là biểu tượng tối cao của quyền lực và tôn nghiêm hoàng thất, vốn dĩ chỉ có hai chiếc:
một dành cho Hoàng đế, một dành cho Thái hậu.
Nhưng sau đó, Loan Quốc lại xuất hiện chiếc thứ ba, chiếc thuộc về nàng, Công chúa Kim Ngọc, Hạ Sơ Huỳnh.
Nàng trở nên tàn nhẫn.
Chỉ cần phu quân không ở trong phủ, nàng liền tìm mọi cách hành hạ, áp chế các thiếp thất. Dù là người được Vân Phi Dương sủng ái nhất, chỉ cần nàng nắm được một chút sơ hở, đối phương nhất định sẽ bị lột một lớp da.
Nàng làm vậy… để khẳng định vị trí độc tôn của mình, để giành lấy sự chú ý của phu quân. Nhưng những ký ức ấy… đau đớn đến mức không muốn nhớ lại.
“Mẫu thân, đừng nói nữa. Mọi chuyện đã qua rồi.” Hai người lặng im hồi lâu, cuối cùng Sơ Huỳnh mới gượng ép điều chỉnh cảm xúc, giọng nàng bình thản, nhưng cuối câu vẫn khẽ run rẩy.
Thật sự có thể bỏ qua sao? Nàng từng nghĩ mình đã quên hết, đã để lòng mình nguội lạnh. Thế nhưng, khi nhớ lại, cơn đau nơi tim vẫn còn nguyên vẹn như xưa.
Tô Liên Y từng nói: “Bởi vì yêu nên mới hận. Nếu thật sự không còn yêu, đến cả hận cũng chẳng còn.”
“Phi Dương thành ra như vậy, mẫu thân như ta cũng có trách nhiệm.” Vân phu nhân nói, ánh mắt thoáng trĩu nặng: “Gần đây nghe nói nó thường xuyên lui tới phủ công chúa. Sơ Huỳnh, con cũng biết, nam nhân vốn là những đứa trẻ chưa trưởng thành. Ta sẽ tìm thời gian nói chuyện với nó thật kỹ. Phu thê hai người các con cứ chia cách như thế này… không phải là kế lâu dài.”
Sơ Huỳnh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, vội vàng nói: “Mẫu thân, sao lại nói sang chuyện con nữa rồi? Vẫn là chuyện của người quan trọng hơn. Vậy trong khoảng thời gian tới, người sẽ không còn nhiều thời gian đến đây thăm Hy Đồng nữa đúng không? Dù sao thì chuyện trong phủ Nguyên Soái mới là cấp bách nhất.”
Vân phu nhân khẽ cười chua chát: “Có lúc ta thật sự muốn trực tiếp giao quyền chủ mẫu cho ả tiện nhân kia. Ta mệt mỏi lắm rồi, không muốn sống trong cảnh đấu đá đó nữa. Ta chỉ muốn mỗi ngày được ở bên cháu trai Hy Đồng, nhìn nó trưởng thành, cả đời này như vậy đã đủ mãn nguyện.”
“Như thế sao được chứ!” Sơ Huỳnh lập tức phản bác, vẻ mặt nghiêm túc, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay Vân phu nhân: “Bọn tiện nhân vốn được voi đòi tiên. Nếu mẫu thân nhường bước một lần, tiếp theo sẽ là từng bước thoái lui, đến cuối cùng ngay cả chỗ dung thân cũng chẳng còn! Dù thế nào đi nữa, người tuyệt đối không được lùi bước!”
Vân phu nhân thở dài, gật đầu: “Ta hiểu… ngược dòng mà đi, không tiến ắt lùi.”
“Tề mama, mang tiểu công tử đi nghỉ đi.” Sơ Huỳnh nghiêng đầu, dặn dò mâm chuyên chăm sóc Hy Đồng. Hy Đồng dĩ nhiên không muốn rời đi, nhưng cuối cùng vẫn bị ôm đi một cách cưỡng ép, bởi nó biết hôm nay bà nội và mẫu thân có chuyện quan trọng cần bàn. Tiếng khóc của Hy Đồng vang vọng, nhưng Sơ Huỳnh vẫn cứng lòng, không thay đổi quyết định, điều hiếm khi nàng làm.
Nhìn cháu trai khóc lóc bị bế đi, Vân phu nhân đau lòng như dao cắt. Nghĩ đến tương lai không thể thường xuyên gặp mặt, tấm lòng vốn đang dần buông bỏ bụi trần của bà bỗng sục sôi trở lại, thay vào đó là ngọn lửa đấu chí bừng lên. Trong phòng không còn người ngoài, mẹ chồng nàng dâu bắt đầu nói chuyện chi tiết. Từ chuyện trong phủ Nguyên Soái, đến những tin đồn trong kinh thành, thậm chí còn bàn đến chuyện của Hộ bộ Lưu Thượng thư và cả Thương Hồng Tử. Cứ thế, hai người trò chuyện suốt một canh giờ.
…
Hơn một canh giờ sau, Vân phu nhân đứng dậy cáo từ rời đi. Sơ Huỳnh không níu giữ, nhưng đích thân tiễn bà ra tận cổng phủ, đây là lần đầu tiên công chúa Kim Ngọc Hạ Sơ Huỳnh phá lệ, thật sự hạ thấp thân phận để tiễn mẹ chồng.
Hai người tay trong tay, tuy không quá thân mật, nhưng ai tinh mắt cũng nhìn ra tình cảm giữa họ đã thay đổi. Bây giờ, họ không chỉ là mẹ chồng nàng dâu, mà còn là bạn bè, thậm chí là chiến hữu.
Ngay lúc hai người sắp bước ra đến cổng chính, công chúa phủ đột nhiên xuất hiện một vị khách không mời mà đến. Vị khách này trước đây cũng thường đến đây, nhưng chủ nhân của phủ công chúa chưa bao giờ trực tiếp tiếp đón. Chỉ dùng thái độ “không hoan nghênh nhưng cũng không cự tuyệt”, để người quản sự dẫn hắn vào sảnh, bưng trà thơm lên, rồi cứ để hắn ngồi đó một mình, không ai đến hỏi han thêm câu nào.
Điều kỳ lạ là người này lại chẳng hề giận dữ. Dù bị đối xử lạnh nhạt như vậy, hắn vẫn thỉnh thoảng ghé qua, hoặc uống vài ngụm trà, hoặc chẳng làm gì, ngồi yên chừng nửa canh giờ, rồi tự mình cáo từ rời đi. Chủ nhân phủ công chúa Kim Ngọc Hạ Sơ Huỳnh, chưa từng xuất hiện tiếp đón hắn.
Còn người kia, không ai khác chính là Vân Phi Dương. Vân Phi Dương cũng không ngờ hôm nay lại có thể gặp được Hạ Sơ Huỳnh. Mà khi Sơ Huỳnh nhìn thấy hắn xuất hiện trước cổng phủ, trong bộ thường phục phong độ, tuấn tú, nàng cũng không kìm được khựng lại trong giây lát. Trái tim vốn đã cố gắng ép mình bình tĩnh, nay lại khẽ dậy sóng.
Vân phu nhân thì vui mừng khôn xiết. Quả thật là họa phúc khó lường, nhờ vậy mà con dâu không thể tiếp tục cố tình né tránh nữa. Bà nhẹ nhàng siết lấy bàn tay đang khoác trên cánh tay mình, giọng đầy hàm ý: “Con à, giờ mẫu thân đã đứng về phía con. Nếu nó còn có chỗ nào không đúng với con, cứ thẳng thắn nói với mẫu thân. Nhưng… đánh người không đánh đến chết, hãy tha thứ cho nó một lần, coi như là vì Hy đồng mà cho nó một cơ hội.”
Giọng Vân phu nhân không quá to, nhưng cũng đủ để người đứng đối diện nghe rõ. Vân Phi Dương nghe hết, lông mày hơi cau lại, trong lòng lại dâng lên một tia hy vọng mong manh, hy vọng Sơ Huỳnh đừng trốn tránh nữa.
Sơ Huỳnh khẽ thở dài một hơi. Câu nói cuối cùng của Vân phu nhân quả thật chạm đúng vào nỗi đau sâu kín nhất của nàng, giống như đánh trúng bảy tấc của rắn độc. Cuối cùng nàng chỉ có thể nặn ra một nụ cười, dịu dàng căn dặn: “Mẫu thân yên tâm, người hãy về phủ sớm một chút và nhất định phải chăm sóc tốt cho thân thể.”
Vân phu nhân gật đầu, để Sơ Huỳnh dìu lấy cánh tay mình đi ra ngoài. Vân Phi Dương lập tức tránh sang một bên, nhường đường cho hai người phụ nữ, sau đó lặng lẽ theo sau với dáng vẻ phong độ, đúng mực như một quân tử.
Vân phu nhân được các nha hoàn dìu lên xe ngựa. Từ khung cửa sổ xe nhìn ra, bà vừa vặn thấy con trai và con dâu đứng cạnh nhau, một trước một sau, quả thực là một đôi kim đồng ngọc nữ hiếm có. Trong lòng bà thầm khấn vái, mong hai người có thể quay về như xưa. Bà thậm chí còn nghĩ, khi về phủ nhất định sẽ tìm một ngôi miếu để dâng hương cầu phúc.
Xe ngựa từ từ lăn bánh, dần đi xa.
Hạ Sơ Huỳnh đứng nhìn theo cho đến khi xe khuất bóng, rồi mới cắn răng quay người lại, buộc mình phải đối diện với hiện thực. Nàng sải bước đi vào trong phủ, lần này không cố ý né tránh Vân Phi Dương, chỉ giữ khoảng cách vừa phải.
“Ngươi… đến là để thăm Hy Đồng à?” Sơ Huỳnh khẽ hỏi, giọng mang chút do dự khi cùng bước về phía sân trong.
“Ừ.” Vân Phi Dương gật đầu, rồi hơi ngập ngừng, sau đó bổ sung thêm: “Cũng là… để gặp nàng.”
Tim Sơ Huỳnh khẽ hụt đi hai nhịp. Bước chân nàng khựng lại trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh và đi tiếp.
Khi hai người vào đến trong viện, Sơ Huỳnh lập tức sai người đi xem Hy Đồng đã ngủ chưa. Nếu đứa trẻ chưa ngủ, quả thực nên để nó ra gặp phụ thân. Trong chuyện tình cảm giữa cha con, nàng luôn cảm thấy bản thân là người có lỗi. Bởi dù Vân Phi Dương chưa từng chủ động dành nhiều tình cảm cho Hy Đồng, nhưng vốn dĩ nàng cũng chưa từng cho hai cha con cơ hội gần gũi.
Vân Phi Dương ngồi yên, không lên tiếng, không chủ động nói gì thêm. Hai người chỉ lặng lẽ ở cùng một chỗ, không khí có chút gượng gạo và nặng nề.
Một lát sau, nha hoàn quay lại, khẽ thưa: “Tiểu công tử đã ngủ rồi ạ. Khi nãy bị ôm đi cưỡng ép, khóc rất lâu, về sau mệt quá mới ngủ thiếp đi.”
“Vậy xem ra hôm nay ngươi không thể gặp Hy Đồng rồi.” Sơ Huỳnh mỉm cười nhạt, trong nụ cười mang theo sự lúng túng.
Vân Phi Dương gật đầu, cầm chén trà bên cạnh nhấp một ngụm, giọng thản nhiên mà sâu xa: “Không sao, để lần sau.”
Sơ Huỳnh khẽ cau mày. Lần sau? Chẳng lẽ hắn còn định thường xuyên đến đây sao? Nhưng nhớ lại lời dặn của Vân phu nhân, lý trí nhắc nhở nàng rằng nàng nên cho hắn một cơ hội, nếu không vì mình thì cũng vì Hy Đồng.
“Ừm.” Sơ Huỳnh khe khẽ đáp lời, sau đó hỏi: “Hôm nay ngươi đến… có chuyện gì sao?” Nói xong, nàng lập tức hối hận. Vân Phi Dương có thể có chuyện gì được chứ? Nàng hỏi như vậy, chẳng phải giống như hy vọng hắn sẽ nói ra rằng hắn nhớ nàng, rằng hắn đến tìm nàng, hay muốn đón nàng về sao?
Nhưng với sự hiểu biết của nàng về hắn, Vân Phi Dương chưa bao giờ là người chịu nói ra những lời mềm mỏng, thâm tình đến mức tự hạ thấp bản thân như thế. Hắn không phải đế vương, nhưng trong tình cảm, hắn luôn cao cao tại thượng.
“Sáng nay, hoàng thượng triệu ta vào cung và nói với ta một chuyện.” Vân Phi Dương đáp, vừa nói vừa đặt chén trà xuống chiếc bàn trà nhỏ bên cạnh, tay kia khẽ nắm thành quyền đưa lên môi ho nhẹ. Chỉ một động tác đơn giản, vậy mà dưới bàn tay hắn lại trở nên cực kỳ tao nhã, thu hút ánh mắt len lén liếc nhìn của các nha hoàn trong phòng.
Vân Phi Dương chính là người như thế, dù là gương mặt tuấn mỹ, dáng vẻ hoàn hảo hay khí chất đặc biệt, tất cả đều khiến hắn trở thành tâm điểm không thể bị bỏ qua.
Sơ Huỳnh khẽ cười tự giễu, đồng thời tự nhắc nhở mình, tuyệt đối không được quên vết thương cũ mà lại tiếp tục lún sâu thêm lần nữa.