Thiên Kim Danh Y

Chương 285

Phủ công chúa, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, công chúa Kim Ngọc Hạ Sơ Huỳnh chính thức tiếp đãi phò mã, cũng là tướng quân Kim Bằng – Vân Phi Dương. Nhớ lại thuở ban đầu quen biết, rồi thấu hiểu và yêu thương, giờ đây chỉ còn như chuyện kiếp trước. Cảnh vật vẫn còn đó, nhưng lòng người đã đổi thay.

Có lẽ Vân Phi Dương vẫn chưa từng thay đổi, nhưng Hạ Sơ Huỳnh đã không còn là nữ tử trước kia, người mà trong mắt chỉ có duy nhất một bóng hình. Nàng chịu ảnh hưởng từ một nữ tử đến từ thế giới hiện đại, dần thức tỉnh với tư tưởng nữ quyền. Nàng bắt đầu chán ghét chế độ một chồng nhiều vợ, chán ghét những tranh đấu âm thầm không dứt.

Nhưng…

Người chẳng phải thánh hiền, trên đời ai có thể nói lý trí và tình cảm hoàn toàn hòa hợp?

— Hạ Sơ Huỳnh bắt đầu dao động, lòng nàng đang giằng xé dữ dội.

Trong đại sảnh, người đàn ông tuấn mỹ từng một mình uống trà nơi đây, nay đã có một giai nhân ngồi cạnh.

“Ngươi đến đây… vì chuyện gì?” Sơ Huỳnh hỏi, giọng điệu bình thản, nhưng trong lòng lại không sao kìm nén được nỗi bất an. Lòng bàn tay nàng dần trở nên lạnh buốt, bèn vội nâng chén trà bên cạnh, mượn hơi ấm của chén trà để sưởi ấm chính mình.

“Hôm nay hoàng thượng triệu ta vào cung, nói với ta một chuyện.” Vân Phi Dương đáp.

Sơ Huỳnh vốn tưởng hắn đến để thăm con, hay là đến gặp nàng. Không ngờ hắn thật sự có chuyện muốn bàn, nàng không khỏi cười tự giễu, cảm giác bất an cũng vơi đi đôi phần.

Đặt chén trà xuống, nàng ngẩng đầu nhìn người đàn ông từng khiến mình say mê đến thần hồn điên đảo: “Chuyện gì?”

Vân Phi Dương nhìn nàng, bỗng ngẩn ra, nàng thay đổi từ bao giờ vậy?

Trước mắt hắn vẫn là Sơ Huỳnh xinh đẹp động lòng người như xưa, đôi mắt trong veo lấp lánh, làn da trắng mịn tựa ngọc, dung mạo không hề đổi thay. Thế nhưng, khí chất đã hoàn toàn khác biệt.

Ngày trước, nàng toát ra vẻ cao quý kiêu sa, như đóa mẫu đơn trong cung cấm. Còn nay, quanh nàng lại thấp thoáng một nét lạnh lẽo thanh khiết, tựa đóa tuyết liên nơi đỉnh núi băng. Vẫn là vẻ đẹp diễm lệ, nhưng bên trong ẩn chứa sự bình tĩnh và cứng cỏi đến khó lường.

“Sao vậy?” Chờ mãi mà không nghe hắn đáp, Sơ Huỳnh đành hỏi lại.

Vân Phi Dương vội lấy lại thần trí: “Hoàng thượng hỏi ta, liệu có bằng lòng đi trấn thủ thành Đông Ô hay không.” Sơ Huỳnh sững người, hơi bất ngờ, nhưng suy nghĩ một lát, nàng liền hiểu ra.

Trước đây, hai thành Đông – Nam đều do võ tướng trấn thủ. Thành Đông Ô khi ấy do phụ thân hắn, Xích Giao Nguyên Soái Vân Trung Hiếu quản lý. Sau này, phụ hoàng đã mất nghe lời sàm tấu không rõ thật giả, liền triệu hồi các tướng về kinh, rồi phái hai thân vương đến thay. Kết cục, chính hai thân vương ấy lại mưu phản, gây ra biến cố kinh thiên.

Sự việc ấy một lần nữa chứng minh rằng, kẻ phản bội chưa chắc là người ngoài, mà người thân chưa hẳn đã luôn trung thành. Chẳng lẽ hoàng huynh đã rút kinh nghiệm, định khôi phục lại quy củ để võ tướng giữ thành biên cương?

“Vậy… ngươi đã trả lời hoàng huynh thế nào?” Sơ Huỳnh hỏi.

Vân Phi Dương khẽ nhíu mày: “Hoàng thượng vẫn đang cân nhắc, chưa quyết định. Hôm nay triệu ta đến, không phải để ban thánh chỉ, mà chỉ muốn bàn bạc trước. Ngài cho ta một khoảng thời gian suy nghĩ, không ép phải trả lời ngay.”

Nghe vậy, Sơ Huỳnh gật đầu: “Việc này quan trọng, có thể lớn, cũng có thể nhỏ. Hoàng huynh mới đăng cơ chưa lâu, nếu vội vã phủ định quy định do phụ hoàng còn tại vị đặt ra, ắt sẽ khiến triều đình dậy sóng. Dù có đi, cũng nên đợi thêm một thời gian.”

Vân Phi Dương nhìn nàng chăm chú, trong mắt thoáng hiện sự ngạc nhiên. Bị ánh mắt ấy dõi theo, Sơ Huỳnh có chút mất tự nhiên, nàng cúi xuống nhìn y phục của mình: “Sao vậy? Ta có chỗ nào không ổn sao?”

Hắn bật cười khẽ, lắc đầu: “Không có gì… chỉ là không ngờ một ngày nào đó, hai ta lại có thể cùng bàn về chuyện này. Nàng… đã thay đổi rồi.”

Sơ Huỳnh khẽ sững sờ, rồi dường như đã hiểu. Ngày trước, nàng si mê hắn đến mức mỗi canh giờ, mỗi ngày đêm đều nghĩ đến hắn. Khi không gặp, nàng lập tức sai người dò hỏi từng cử chỉ, từng thói quen của hắn. Chỉ cần biết hắn thích thứ gì, nàng sẽ lập tức tìm kiếm, rồi trong lần gặp mặt sau, sẽ dâng lên trước mặt hắn như hiến vật quý, chỉ cầu đổi lại một nụ cười vui vẻ từ hắn mà thôi.

— Nàng đã đánh mất chính mình.

“Trên đời này, chẳng có gì là bất biến, con người cũng thế.” Sơ Huỳnh khẽ nói. Tô Liên Y từng nói: “Cái bất biến là thuộc về tâm, còn cái thay đổi là vật chất.” Dù nàng không thật sự hiểu rõ “tâm” và “vật” là gì, nhưng lời ấy vẫn ghi khắc sâu trong lòng.

Lông mày rậm của Vân Phi Dương khẽ động, hắn do dự giây lát rồi mở miệng: “Về sau… đều sẽ như vậy sao?”

Hắn muốn nói đến việc hai người mãi mãi sống ly biệt, Sơ Huỳnh đưa con trai về phủ công chúa, còn hắn ở lại phủ tướng quân. Rõ ràng là một nhà, nhưng lại kẻ nam người bắc, chia lìa đôi nơi.

Sơ Huỳnh thở dài: “Điều đó… có quan trọng không?”

Vân Phi Dương không hiểu: “Ta không biết mình đã làm sai điều gì. Là nàng thay đổi, chứ ta chưa từng đổi thay.”

Sơ Huỳnh gật đầu: “Đúng vậy, ngươi chưa từng thay đổi. Nhưng giờ đây ta đã khác xưa. Vậy nên, hãy chấp nhận… kết cục này đi.”

“Nếu ta không chấp nhận thì sao?” Giọng nói vốn trầm ổn của hắn thoáng xen chút căng thẳng.

Sơ Huỳnh sững người. Trái tim vốn đã kiên định lại một lần nữa dao động. Nàng nghĩ đến tình cảm thuở ban đầu, nghĩ đến đứa con trai bé bỏng. Cứ như vậy mãi, đúng là không phải cách, nhưng nàng phải nói ra thế nào đây? Không khí lập tức rơi vào tĩnh lặng.

Đột nhiên, Vân Phi Dương đứng bật dậy, bước nhanh đến trước mặt nàng. Sơ Huỳnh giật mình, trái tim đang dần lắng xuống bỗng gợn sóng mãnh liệt vì khoảng cách bất ngờ thu hẹp. Nàng hơi hoảng loạn, vội nhìn hắn: “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”

Vân Phi Dương thở dài một hơi thật sâu: “Đừng bắt ta phải đoán nữa. Có chuyện gì, cứ nói thẳng ra. Ta đã nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không sao hiểu được vì sao nàng giận dỗi, vì sao nàng muốn mỗi người một nơi. Nếu có gì không vui, cứ nói ra, giải quyết xong rồi thì trở về. Nàng có biết, chuyện nhà chúng ta đang bị đồn đại thế nào ở kinh thành không?”

Sơ Huỳnh ngơ ngẩn nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt. Đúng vậy, hai người bọn họ đều là người có địa vị. Nay nàng mang theo con trai quay về phủ công chúa, chẳng khác nào đưa cho thiên hạ một đề tài để trà dư tửu hậu. Nàng ẩn mình trong phủ, không nghe, không hỏi. Nhưng Vân Phi Dương thì vẫn phải xã giao, vẫn phải đối mặt với đủ loại ánh mắt và lời bàn tán.

Trong lòng nàng thoáng dâng lên sự áy náy: “Có phải… đã khiến ngươi chịu nhiều phiền toái rồi không?” Nàng ngước nhìn hắn. Đôi mắt sâu thẳm ấy, năm xưa từng khiến nàng mê đắm, bây giờ chỉ một ánh nhìn thôi cũng đủ khiến tim nàng run rẩy.

Vân Phi Dương lại thở dài: “Sơ Huỳnh, với sự thông minh của nàng, chẳng lẽ không hiểu tình cảnh của ta bây giờ? Ta không truy hỏi nàng, đó là vì tôn trọng nàng. Từ lúc thành hôn đến nay, ta luôn tôn trọng nàng, chẳng lẽ nàng không biết sao? Những chuyện nàng làm trong phủ, ta đều nhẫn nhịn. Vân Phi Dương ta tự nhận chưa từng bạc đãi nàng. Vậy tại sao nàng lại đối xử với ta như thế này?”

Lời chất vấn ấy, không khiến Sơ Huỳnh tức giận, mà lại khiến nỗi lòng đè nén bấy lâu của nàng bất chợt sáng tỏ.

Nàng khẽ cười, nụ cười chua chát: “Đúng, ngươi tôn trọng ta. Nhưng ngươi chỉ xem ta là công chúa cao quý, không phải nữ nhân của ngươi, càng không phải thê tử mà ngươi yêu thương. Khi ngươi liên tục nạp thiếp, ngươi có từng nghĩ đến cảm nhận của ta không? Mỗi tháng, vào đúng ngày mùng năm, ngươi đến chỗ ta như đang hoàn thành một nghĩa vụ, ngươi có từng muốn thật sự trò chuyện với ta không? Ngươi có từng hỏi ta hôm nay vui hay buồn không? Ngươi có từng quan tâm vì sao ta cố ý gây náo loạn hậu viện, khiến gà chó không yên không? Chỉ cần vì chuyện đó mà ngươi mắng ta, trách ta cũng được. Nhưng ngươi thì sao? Ngươi mãi mãi chọn cách im lặng, mặc kệ ta, như thể ta chưa từng tồn tại.”

Vân Phi Dương sững sờ. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy tiếng lòng thật sự của nàng. Hắn chưa từng nghĩ, hóa ra những gì nàng cần lại khác xa đến vậy. Hắn vẫn luôn cho rằng, đó mới chính là cuộc sống nàng mong muốn. Công chúa trong cung vẫn sống như thế, chẳng phải nàng đã quen rồi sao?

“Sơ Huỳnh…” Hắn khẽ cất giọng, mang theo vài phần bi thương: “Từ trước đến nay, cuộc sống của chúng ta vẫn luôn hòa thuận, êm ấm. Ta tôn trọng nàng, nàng cũng tôn trọng ta. Năm xưa, danh tiếng hiền đức của công chúa Kim Ngọc còn được coi là khuôn mẫu cho mọi nữ nhân trong kinh thành noi theo…”

“Hiền đức cái rắm ấy!” Sơ Huỳnh cuối cùng cũng không kìm nén nổi nữa, hoàn toàn vứt bỏ dáng vẻ đoan trang, lễ nghi cao quý mà hoàng tộc yêu cầu, bật thốt lên lời mắng chửi đầy phẫn nộ.

“Ta không muốn ngươi cưới nhiều thiếp như vậy! Ta không muốn phải chia sẻ trượng phu của mình với những nữ nhân khác! Ta không muốn giữa phu thê mà phải tỏ ra kính trọng nhau như đồng liêu trong triều! Ta hành hạ đám tiện nhân kia chỉ để ngươi chú ý đến ta, dù có chạy đến đây cãi nhau với ta cũng được, nhưng ngươi thì sao? Ngươi hoàn toàn coi ta như không khí! Ta chịu đủ rồi!”

Trong cơn giận dữ, nàng bật dậy khỏi ghế, vẻ điềm tĩnh thường ngày đã biến mất hoàn toàn. Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, vừa vì phẫn nộ, vừa vì xấu hổ.

… Nàng không ngờ bản thân lại lỡ miệng, nói ra hết những gì giấu kín trong lòng… Nhỡ đâu hắn cảm thấy chán ghét thì sao? Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua, nàng liền thấy bản thân thật nực cười. Chuyện đã đến mức này, nàng còn sợ gì nữa chứ?

Mọi thứ đã không thể cứu vãn từ lâu, hôm nay chẳng qua chỉ thêm phần tuyệt vọng mà thôi.

Thôi thì cứ để mặc nó. Còn cái cảm giác rung động vừa rồi… xem như là bệnh, rồi sẽ tự khỏi.

“Đây… đây là những lời thật lòng của nàng sao?” Vân Phi Dương hoàn toàn sững sờ, đứng ngây người tại chỗ, thậm chí còn hơi lắp bắp.

Sơ Huỳnh khẽ thở ra một hơi thật dài, trong lòng tự cười nhạo chính mình, cuối cùng cũng thốt ra những lời nhục nhã này. Nàng đứng lên, cẩn thận vòng qua người hắn: “Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. Kim Bằng tướng quân, xin mời ngươi về cho.”

“Khoan đã!”

Ngay lúc nàng xoay người định rời đi, Vân Phi Dương lập tức lao đến, nắm chặt cổ tay nàng. Làn da trắng mịn, mảnh mai nằm gọn trong bàn tay thô ráp, ấm áp của hắn khiến lòng hắn run rẩy, cũng khiến hắn bất giác tự hận bản thân đã quá chậm trễ.

Sơ Huỳnh hoảng loạn, vội vàng giãy giụa, nhưng hắn là võ tướng dày công luyện tập, sức lực há có nữ nhân yếu đuối như nàng sánh kịp? 

“Buông tay!” Nàng cố gắng giữ giọng thật bình tĩnh.

“Trước hết, hãy trả lời ta.” Vân Phi Dương ép giọng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng:

“Những lời vừa rồi… thật sự là suy nghĩ trong lòng nàng sao?”

Sơ Huỳnh cười khổ, trong đại sảnh này vốn không có người ngoài, mặt mũi và tôn nghiêm nàng đều đã vứt bỏ, bèn bật cười lớn, tiếng cười bi ai, thê lương: “Một công chúa cao cao tại thượng, trong lòng lại tranh sủng ghen ghét với đám tiện nữ kia… có phải rất nực cười không?” Những lời này, nàng vốn không định nói ra.

Vân Phi Dương nhíu chặt mày, không biết nên đáp thế nào, chỉ có thể siết chặt cổ tay nàng không chịu buông.

“Được rồi, Vân Phi Dương, lần này ngươi đã toại nguyện rồi. Ngươi cưới công chúa về rồi vứt sang một bên, hết lần này đến lần khác nạp thiếp. Bây giờ, vợ chính thất của ngươi đã hóa điên, chẳng còn quan tâm gì đến tôn nghiêm hoàng thất, chẳng khác nào một mụ đàn bà chợ búa, chạy đến đây la hét, cãi vã với ngươi. Ngươi thắng rồi! Kẻ thật sự cao cao tại thượng, không phải là công chúa gì hết, mà chính là Kim Bằng đại tướng quân ngươi! Nhìn thấy kết cục này, ngươi có phải cảm thấy rất vui mừng, hả hê không?” Vừa nói, nàng vừa liều mạng giãy giụa.

Vân Phi Dương vốn đã quen với cách sống của họ, vẫn luôn nghĩ nàng hưởng thụ cuộc sống được người hầu hạ, vạn người vây quanh. Hắn chưa từng ngờ rằng Sơ Huỳnh cũng biết ghen, cũng khổ sở như bất kỳ nữ nhân nào.

Lông mày hắn nhíu chặt, bàn tay nắm lấy cổ tay trắng muốt của nàng lại càng siết chặt hơn.

“Đau! Buông tay!” Sơ Huỳnh không chịu nổi, bật kêu lên. Vân Phi Dương giật mình, vội vàng buông lỏng tay.

Mất đi sự kiềm chế của hắn, Sơ Huỳnh lập tức lùi ra xa, chạy thẳng về phía cửa đại sảnh: “Kim Bằng tướng quân, hôm nay đến đây thôi. Ta mệt rồi.” Nàng dứt khoát quay người rời đi.

Đi được vài bước, nàng bỗng nhớ ra mục đích hắn đến hôm nay, liền quay đầu lại, giọng lạnh nhạt: “Còn về chuyện hoàng huynh hỏi ý ngươi, tự mình quyết định là được. Như bao nhiêu việc trước đây, đâu cần phải hỏi ta làm gì.” Nói xong, nàng không quay đầu lại nữa, bóng dáng kiên quyết khuất dần sau cánh cửa.

Bình Luận (0)
Comment