Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám

Chương 104

Diêu Như Ý nghĩ đến đây thì mỉm cười. Nàng lại cúi đầu ôm lấy đầu Diêu Đắc Thủy xoa xoa gãi cằm nó. Nó rất hợp tác, ngẩng cằm lên, nheo mắt lại tận hưởng, thoải mái đến mức hai cái tai lừa giật giật.

Bộ lông xám không bắt mắt đó dưới ánh nắng mùa xuân chiếu vào trông cũng không xấu, đầu lông có một lớp màu vàng nhạt. Uống sữa bò hai ngày, lông cũng không còn khô như vậy, sờ vào còn có cảm giác mềm mại. 

"Diêu Đắc Thủy, em phải kiên cường sống tốt nhé." Nàng nhắm mắt lại, áp mặt vào trán con lừa nhẹ nhàng nói: "Mất một chân không sao, đợi em lớn lên, em sẽ là con lừa ba chân lợi hại nhất trên đời này. Em nghĩ xem, những con lừa khác đều có bốn chân, chỉ có em có ba chân, có phải bẩm sinh em đã lợi hại hơn chúng nó không?"

Diêu Đắc Thủy nào có nghe hiểu, Diêu Như Ý nói một câu nó liền hưởng ứng một tiếng "hí". Một người một lừa không thể giao tiếp nhưng lại nói chuyện rất ăn ý, rất nghiêm túc.

Nói đến sau cùng Diêu Như Ý tự mình bật cười.

Diêu Khải Chiêu đang bị ánh nắng mùa xuân chiếu vào nên có chút buồn ngủ. Người già là như vậy, lúc cần ngủ lại không ngủ được, lúc không nên ngủ lại buồn ngủ. Nhưng lúc này ông cũng bị Diêu Như Ý và con lừa chọc cười. Hôm nay trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông không còn vẻ mơ màng như thường ngày mà lại có chút trầm tĩnh và đứng đắn của một ông lão bình thường.

Nếu Lâm Văn An ở đây hắn có thể nhận ra đây là vẻ mặt của Diêu Khải Chiêu trước khi bị bệnh. Nhưng Diêu Như Ý bận chơi với Diêu Đắc Thủy, không hề quay đầu lại nhìn.

Cho nên nàng cũng không để ý ánh mắt Diêu Khải Chiêu đã lặng lẽ rơi trên người nàng rất lâu.

Đợi đến khi tiếng xe lừa ở ngoài cổng sân càng lúc càng gần, tiếng chào hỏi của Chu Cử Mộc và Hà Hương cũng truyền đến, nàng vội vàng đặt Diêu Đắc Thủy xuống hành lang đứng dậy mở cửa. Nàng gọi lớn: "A gia xem chừng lừa giúp con nhé, đừng để nó lật xuống đất!" Nàng cũng không kịp quay đầu lại nhìn.

Diêu Khải Chiêu nghiêng đầu sang nhìn con lừa què chân nhỏ đang nằm trên hành lang. Nó đang cố sức khua chân trước muốn lật người lại. Nó dùng hết sức lực, cuối cùng cũng lật người lại được nằm sấp trên hành lang, vừa lúc đối mặt với đôi mắt sáng rực của Diêu Khải Chiêu.

Diêu Đắc Thủy giật mình, đầu lừa ngửa ra sau, còn hí một tiếng hung dữ với ông.

Diêu Như Ý đang đứng ở cửa vừa cười vừa chào hỏi Hà Hương vừa xuống xe. Chu Cử Mộc phải quay đầu xe và đỗ xe cẩn thận nên vẫn chưa vào.

Diêu Khải Chiêu liếc nhìn cửa, ánh mắt lại rơi xuống con lừa nhỏ gầy. Ông khẽ cười một tay chắn cái đầu chó lớn của Thiết Bao Kim đang mon men lại gần ngửi vừa lẩm bẩm nói: "... Con lừa nhỏ này rốt cuộc là từ đâu đến vậy?"

Diêu Đắc Thủy giật giật tai lừa, hai chùm lông ở đầu tai rung rinh.

"Thôi vậy bây giờ... còn hỏi cái này làm gì nữa?" 

Diêu Khải Chiêu vươn tay xoa đầu con lừa một cái rồi khó nhọc chống vào tay vịn của ghế dựa muốn đứng dậy. Thiết Bao Kim thấy vậy cũng không còn tò mò về con lừa nữa, vội vàng quay người đặt lưng nó ngang trước mặt Diêu Khải Chiêu để ông có thể chống vào nó đứng dậy một cách vững vàng.

"Đi thôi Kim Tử, chúng ta nghỉ ngơi đủ rồi đi đến Tri Hành Trai làm việc thôi." 

Diêu Khải Chiêu vịn vào con chó đứng thẳng lên, Thiết Bao Kim không cần ông nói, nó vẫy đuôi chạy vào phòng của ông, ngậm ra một cái túi sách cũ, bên trong là "Giải Thích Sách Luận Thi Phủ của Diêu Khải Chiêu" đã được ông soạn xong một nửa theo yêu cầu của Diêu Như Ý dành cho kỳ thi phủ vào mùa thu năm nay.

Bên phía Khương học sĩ cũng đang cặm cụi soạn "Giải Thích Kinh Nghĩa Thi Phủ của Khương Cảnh Hưng".

Diêu Như Ý hôm trước còn kéo cả Trâu học sĩ của học đường chữ Đinh đến nhờ hắn soạn một cuốn "Tổng Hợp Tứ Thư Ngũ Kinh của Trâu Tĩnh Viễn" dành cho học trò. Điều này khiến Trâu học sĩ mừng rỡ như điên, đi đường cứ thẫn thờ, thậm chí còn đụng vào ba cái cột hành lang liên tiếp. Ngay cả tiền nhuận bút Diêu Như Ý muốn trả cho hắn, hắn cũng nói không cần. Hắn đội ba cục u trên trán nói thẳng: đã nhờ hắn soạn sách thì đừng để mùi tiền làm bẩn văn khí của hắn.

Diêu Khải Chiêu thực ra cũng có chút ngại, cuốn sách được soạn cho kỳ thi phủ này lại dùng tên của chính ông để đặt tên, có phải là quá ngạo mạn rồi không? Nhưng... văn nhân nào có thể chịu được sự cám dỗ này chứ?

Dù sao thì ông cũng không chịu được, mấy ngày nay ông đã soạn cuốn sách này một cách vô cùng tâm huyết. Theo vài yêu cầu mà Diêu Như Ý đã đưa ra, bây giờ hàng ngày ông đều phải tiêu tốn không ít tinh thần vào đó, có lẽ thuốc và châm cứu trong nửa năm qua đã có hiệu quả, cũng có thể do hàng ngày ông nghiên cứu đề thi để soạn sách, đầu óc đã được vận động trở lại, sau khi thời tiết ấm lên vào mùa xuân, ông dần ít mơ màng hơn. Đôi khi đang mơ màng, ông lại giật mình tỉnh lại, chính ông cũng có thể nhận ra mình vừa mơ màng.

Nhưng Diêu Khải Chiêu chưa từng nói với ai về chuyện này, ông không biết cái sự tỉnh táo này là hồi quang phản chiếu hay thực sự đã tốt hơn, cần gì phải khoe khoang ra để người nhà mừng hụt?

Chỉ là tự mình âm thầm chú ý đến sự thay đổi của cái thân thể mục nát này.

Tay tuy vẫn còn hơi run nhưng vì buộc phải viết chữ trong thời gian dài, nó lại vững hơn trước, sức lực ở cổ tay đã tăng lên. Nhưng ông lại có thêm một thói quen mới, ngồi lâu thì đau thắt lưng, bây giờ đứng dậy lại khó khăn hơn trước.

Như Ý luôn hối thúc ông thỉnh thoảng phải đứng dậy đi lại nhưng ông đang viết dở, sao có thể ngắt suy nghĩ và đứng dậy được? Lát nữa đi một vòng quay lại, sợ rằng sẽ quên mất nên ông thường cho ngoài tai.

Nhưng may mà có Kim Tử. Thiết Bao Kim khi còn nhỏ đã thích ông lão này hơn những con chó con khác trong nhà. Bây giờ lớn lên nó ngày càng quấn quýt đi theo ông không rời nửa bước.

Nó quen với ông, ban đêm luôn ngủ bên cạnh giường ông, ban ngày thì theo ông đến Tri Hành Trai "làm việc", nằm bên chân ông nghe ông giảng bài cho học trò, chưa bao giờ phá phách hay sủa lung tung. Đợi đến giờ Ngọ, Tùng bá ở đối diện gọi ăn cơm, ngay cả khi nó đang ngủ, nó cũng sẽ lập tức đứng dậy và cắn ống quần ông, thúc giục ông về nhà.

Buổi trưa ngủ dậy nó lại theo ông đến Tri Hành Trai.

Buổi chiều không có nhiều học trò, Diêu Khải Chiêu liền một mình từ từ tra cứu sách vở, chú giải kinh nghĩa. Thiết Bao Kim vẫn ngồi xổm bên cạnh, có học trò đi vào, nó liền quay đầu nhìn. Bây giờ học trò thường đến Tri Hành Trai học đều nhận ra nó. Họ còn đặt cho nó một cái biệt danh là "Kim tiến sĩ". Mỗi khi vào, họ đều cười và chào nó: "Chào buổi sáng Kim tiến sĩ." "Kim tiến sĩ khỏe không."

Nó cũng không ngại ngùng, ngẩng đầu to lên, sủa một tiếng "gâu” tỏ vẻ đáp lại.

Diêu Khải Chiêu bây giờ yêu thương nó như cháu ruột của mình.

Diêu Như Ý đang chào hỏi Hà Hương, thấy Diêu gia gia và Thiết Bao Kim đi ra, Thiết Bao Kim miệng còn ngậm cái túi sách, nàng liền biết họ sắp sang đối diện. Nàng cười xoa đầu Thiết Bao Kim lại đưa tay đỡ Diêu gia gia khi ông đi qua ngưỡng cửa rồi dặn dò: "A gia, con đã đặt đồng hồ cát lên bàn cho ngài, nhớ nửa giờ phải đứng dậy đi lại một lần."

"Được, được, được." - Diêu Khải Chiêu chột dạ đáp.

Diêu Như Ý nheo mắt lại, vừa nghe là biết ông đang nói qua loa. Nhưng không đợi nàng lải nhải, Diêu gia gia đã thúc giục Thiết Bao Kim nhanh chân chuồn đi.

Thôi vậy lát nữa bảo Tùng Tân đang trông tiệm văn phòng phẩm sang theo dõi vậy.

Bên kia Chu Cử Mộc cuối cùng cũng đã đỗ xe xong, nàng liền dẫn hai vợ chồng vào rót trà, lấy giấy bút rồi ôm Diêu Đắc Thủy cho họ xe, giải thích đại khái món đồ nàng muốn có hình dáng như thế nào.

Kiếp trước Diêu Như Ý đã thấy nhiều con chó nhỏ bị tê liệt đến châm cứu ở bệnh viện thú y bên cạnh bệnh viện. Bác sĩ thú y ở đó đã làm một cái khung sắt để hỗ trợ cho chân sau của chó con. Phía trước là khóa kéo và dây bảo vệ, phía sau dây vải là một cái khung sắt hình chữ "H", phía dưới nối với hai bánh xe lớn.

Như vậy phía sau có điểm tựa, chân trước chỉ cần có sức là có thể đi lại được.

Nếu dùng gỗ để làm thì phải dùng loại gỗ chắc chắn, cứng rắn nhưng lại không quá nặng, nếu không thân hình nhỏ bé của Diêu Đắc Thủy có thể sẽ không kéo nổi cái xe này.

Sau khi thảo luận với Chu Cử Mộc, họ quyết định dùng gỗ du để làm. Gỗ du rất chắc chắn và chịu mài mòn, là loại gỗ tốt để làm bánh xe. Sau khi đã chọn được gỗ, họ sẽ làm một cái nhỏ theo kích thước hiện tại của Diêu Đắc Thủy, đợi nó lớn hơn thì thay cái mới.

Thứ này làm không khó, nhưng trục, nan hoa, trung tâm của bánh xe, dù đã cố gắng tăng cường hết mức, khi đi trên gạch lát không bằng phẳng và đường đất lúc này vẫn rất dễ bị mòn. Có lẽ không cần đến vài tháng đã phải thay, mà thay cũng không dễ, không bằng đợi đến khi nó lớn hơn sẽ làm một cái mới theo kích thước của nó.

"Nếu con lừa nhỏ này có thể sống đến lúc trưởng thành, hình dáng không còn phát triển nữa, nếu tiểu nương tử vẫn chịu tốn tiền, có thể đặt một cái trục đồng vào lỗ trục bánh xe, lỗ trong của trục đồng có thể khắc rãnh chứa dầu, có thể lưu giữ mỡ bôi trơn, rất bền và chịu mài mòn. Lớp ngoài bọc bằng thanh gỗ hoặc mây tre, như vậy sẽ không dễ bị hỏng, có thể dùng được vài năm."

Chu Cử Mộc đến đây mới biết, hóa ra là tốn công tốn sức để làm xe cho con lừa này.

Ban đầu hắn nghe người nhàn rỗi đến truyền lời nói "Tiểu nương tử nhà họ Diêu mời ngài làm một chiếc xe lừa". Hắn còn tưởng là xe do lừa kéo... nhưng... hắn cười tủm tỉm nhìn con lừa què chân nhỏ chỉ cao bằng bắp chân người. Cũng coi như không sai, dù không phải lừa kéo xe mà là xe kéo lừa.

Vì vậy, họ đo kích thước, trên khung gỗ còn làm thêm hai cái mộng lỗ. Như vậy lỡ Diêu Đắc Thủy bị béo ra, chỉ cần tháo hai đầu khung đỡ là có thể tháo ra và điều chỉnh cho rộng hơn. Bánh xe thì không có cách nào, hỏng thì chỉ đành làm cái mới.

Nhưng Diêu Như Ý vẫn muốn cố gắng bảo dưỡng, nàng suy nghĩ cẩn thận một chút, nàng liền nói với Chu Cử Mộc, có thể thử dùng dây da làm "bộ giảm xóc" ở chỗ nối giữa thanh ngang của xe nhỏ và bánh xe, làm một cái dây treo bằng dây da đan, đại khái giống như lò xo giảm xóc của xe hơi hiện đại để giảm tác động của bánh xe khi gồ ghề trên trục.

Dây da tuy có độ đàn hồi nhưng hiệu quả giảm xóc đương nhiên không bằng lò xo, nhưng Diêu Đắc Thủy bây giờ còn nhỏ, thân nhẹ, có lẽ rất phù hợp, cũng coi như đã làm hết sức mình.

Trả tiền đặt cọc, tiễn vợ chồng Chu Cử Mộc, Diêu Như Ý lại trở nên nhàn rỗi.

Nàng ôm Diêu Đắc Thủy vào tiệm, ngồi sau quầy, vừa ăn mận chua ê răng vừa hóng gió ấm. Chống cằm nhìn hoàng hôn, thỉnh thoảng bán hàng, nói chuyện với Tiểu Thạch Đầu, Mạt Lỵ và mấy đứa trẻ khác. Những đứa trẻ này đều tò mò đến xem Diêu Đắc Thủy.

Cứ thế một ngày bình thường trôi qua.

Ngày hôm sau, các học tử bị nhốt trong phòng thi ba ngày cuối cùng cũng ra khỏi "nhà tù". Các thẩm tử, thúc thúc của vài gia đình trong ngõ có con cháu đi thi đã đi đón người từ sáng sớm. Rất nhanh họ đã đón từng đứa trẻ hôi hám về nhà, họ cũng không dám hỏi thi cử như thế nào, vội vàng hối thúc về nhà tắm rửa, ai nấy đều mệt đến ngã lăn ra ngủ.

Sau đó vài ngày trôi qua, Diêu Như Ý mới phát hiện có gì đó không đúng.

Nàng quá bận! Hơn nữa tiệm tạp hóa nhỏ của nàng sao vừa mở cửa vào buổi sáng lại có nhiều người lạ từ đâu len lỏi vào đây xếp hàng đợi mua bữa sáng? Lại còn có người chỉ đích danh muốn mua túi sách gâu gâu? Thi xong rồi còn mua túi sách làm gì?

Hạng lão đầu trông cổng ngõ, cổ ông đeo gối cổ, trán ông đeo miếng che mắt, nghe Diêu Như Ý đến hỏi cũng tỏ vẻ không hiểu gì. Nhưng những người này hoặc là được người quen trong ngõ dẫn vào, hoặc là được học trò mang vào, hoặc là có bảng quan và ấn tín, ông không tiện chặn lại.

Hạng lão đầu ân cần xoa cái gối cổ và miếng che mắt mà Diêu Như Ý đã tặng ông, nghe nói cái gối cổ và miếng che mắt được bán trong tiệm của nàng đã bị những người này mua sạch rồi.

May mà ông có sớm!

Trong Tri Hành Trai cũng đông nghịt người, người uống trà, người ăn bánh tuyết, người tìm Cửu Uyển tỷ mượn sách, lại còn có người chuyên đến vuốt mèo. Lô tam ngũ mới được khắc xong cũng đã bị tranh nhau mua sạch.

Không hiểu sao đã kiếm được rất nhiều tiền. Chớp mắt đã sang tháng tư, tin tức về việc niêm yết danh sách đã được đưa ra.

Đồng thời, gia đinh mà Tiết a bà đã cử đi bến tàu đợi hàng ngày cũng chạy lạch bạch về nói thuyền buôn từ phương Nam đã đến trấn Trần Kiều, sắp vào cửa thủy Tân Độ rồi.

Vì vậy cả con ngõ từ sáng đến tối đều có người được cử đi để hỏi thăm tin tức. Một đường đi đến cửa cống viện xem khi nào dán danh sách, một đường đi qua đi lại ở bến tàu để ngóng.

Ngay trong lúc lòng người dao động, ồn ào và hỗn loạn này, một chiếc thuyền buôn muối không mấy bắt mắt treo vài lá cờ gió "thuyền muối Đạo Giang Nam Tây" và "Giám chế của Ty Vận Tào Phủ Châu" cũng đã cập bến ở bến tàu cửa thủy luôn nhộn nhịp.

Bình Luận (0)
Comment