Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám

Chương 114

Kể từ nay không nghĩ đến nữa.

Vợ chồng Vưu tẩu tử và mọi người trở về là một việc đại hỷ trong hẻm, đáng lẽ phải ăn mừng nhưng dáng vẻ của phu thê họ thực sự quá thê thảm. Trên đường đón người về, Du thẩm tử sờ vào cánh tay vốn đã thon gầy của Vưu tẩu tử, sờ đến mức lông tơ dựng đứng, chỉ cảm thấy sờ được một lớp da mỏng dán vào xương.

Cho dù là hàng xóm muốn mở tiệc tẩy trần hay yến tiệc ân thưởng của triều đình, sau khi nhìn thấy những người trở về đều tinh tế hoãn lại, trước tiên để mọi người tịnh dưỡng cho tốt.

Đón phu thê Vưu tẩu tử về, mọi người dùng lá ngải quét khắp người họ một lượt, lại mời Viêm đạo sĩ của đạo quán đến tụng vài câu kinh văn không ai hiểu được rồi vây quhắn  hai người đốt phù vàng, cuối cùng lẩm bẩm những lời như bách bệnh tiêu tan, bình an vô sự, hai vợ chồng cuối cùng cũng trở về ngôi nhà đã xa cách nửa năm.

Vưu tẩu tử dắt Mạt Lị vừa bước vào cửa, nụ cười vui vẻ trên môi liền cứng đờ, lông mày cũng nhíu chặt lại.

Trong sân, hoa cỏ không người cắt tỉa mọc lởm chởm; góc tường tro than tích thành một đống, bên cạnh tường gần vại nước còn mọc rêu mốc. Rêu xhắn  trong kẽ gạch lát cũng chưa cạo sạch. Hành lang, xà nhà, giấy cửa sổ và kẽ hở khung cửa sổ tất cả đều bám bụi! Bụi!

Vào nhà nhìn xem, quần áo của Mạt Lị cũng vậy, thế mà chưa được gấp thành khối đậu phụ ngăn nắp cất vào rương quần áo theo kiểu áo trên váy dưới, bốn mùa rõ ràng theo từng bộ! Bị nhét lộn xộn thành một đống ở bên trong.

Vưu tẩu tử chỉ liếc mắt một cái đã suýt ngất.

Trong nhà bếp thì càng không thể chịu đựng nổi. Đáy nồi đen thui, bên cạnh bàn bếp đầy vết dầu mỡ. Nồi, bát, muỗng, vá cất vào tủ bếp sao lại không phân loại rõ ràng? Tầng thứ nhất phải đặt đĩa muỗng, tầng thứ hai đặt bát, tầng thứ ba mới đặt dưa muối! Dầu, muối, tương, giấm cũng phải xếp theo chiều cao, to nhỏ theo kích cỡ của chai lọ chứ! Giẻ lau đâu? Trời ơi! Hơn mười mấy cái giẻ lau phân loại rõ ràng, mỗi cái có công dụng riêng của nàng đâu? Sao chỉ còn hai cái nàng đơn treo ở đó!

Cho dù không thể tỉ mỉ như nàng thì giẻ rửa bát cũng phải có vài ba cái, hai cái lau bếp, một cái lau nồi, một cái lau bàn, còn một cái lau chai nước tương nữa chứ? Còn chổi quét nhà, cây lau nhà cũng vậy, quét sân không được quét nhà, sao lại dùng lẫn với nhau vậy?

Vưu tẩu tử chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Nửa năm bôn ba vất vả không hợp thủy thổ, thế mà không bằng cảnh tượng bẩn thỉu lộn xộn trong nhà này, bây giờ nàng còn thấy đau đầu hơn.

Nàng trợn mắt, tay hơi run, đi một vòng trong nhà, thực sự không chịu nổi, lập tức muốn bắt tay vào dọn dẹp. May mà Tiết a bà biết rõ tính nết nàng, cố sức ngăn cản, còn lớn tiếng quát vài câu, cưỡng ép đẩy nàng vào buồng trong nghỉ ngơi mới miễn cưỡng giữ được nàng.

Nhưng Vưu tẩu tử cũng chỉ ngủ một giờ trong nhà. Mở mắt ra liền búi tóc chặt lại, xắn tay áo, hăm hở bắt tay vào việc, ai khuyên cũng vô ích. Nhà chưa dọn sạch, nàng ngủ cũng không yên. Vừa nãy nằm mơ cũng là đang dọn dẹp nhà cửa!

Tiết a bà, Mạt Lị, Vưu y quan, tất cả đều bị nàng đuổi ra khỏi cửa. Nàng cũng không phải nhất định phải làm một mình. Thật sự là nương đẻ cũng vậy, chồng cũng vậy, trong mắt nàng đều không dọn sạch bằng nàng dọn dẹp. Ở lại trong nhà ngược lại thêm phiền phức. Những chỗ họ đã đụng tay vào, nàng vẫn phải kiểm tra lại, làm lại một lần nữa càng tốn công hơn.

Nghe thấy tiếng loảng xoảng, bụi bay mù mịt của nhà họ Vưu đang dọn dẹp, Diêu Như Ý lặng lẽ múc cho ba người nhà họ Vưu mỗi người một bát chắn  rau củ hầm, gọi họ vào tiệm tạp hóa nhà mình ăn.

Tiết a bà liếc nhìn con rể lại nhìn Mạt Lị mặt mày thẫn thờ, bất lực lắc đầu.

Ba người im lặng ăn chắn  rau củ hầm, nghe tiếng động trong nhà càng lúc càng lớn. Thò đầu ra nhìn, Vưu tẩu tử thế mà chuyển tất cả bàn, ghế, ván trong nhà ra trước cửa. Xem ra không lau chùi nhà cửa sạch bóng không một hạt bụi, nàng không ngủ được.

Tiết a bà thấy vậy, vai run lên, lập tức nói với Vưu y quan: "Ngày mai ta sẽ về nhà."

Vưu y quan vội vàng đặt bát xuống, nuốt thức ăn trong miệng, thành tâm giữ lại: "Nương cần gì phải vội vàng như vậy? Con và Thanh  Lang mới về nhà một ngày, nương ở lại thêm mấy ngày, cả nhà cũng đoàn tụ."

Tiết a bà kiên định lắc đầu: "Ta và Thanh  Lang không hợp ở chung. Con bé giống cha nó, ta quen tùy tiện rồi. Con bé ở nhà, ta rụng một sợi tóc cũng phải vội vàng nhặt lên. Nếu không con bé sẽ giống cha nó, theo sát phía sau ta dọn dẹp suốt dọc đường. Không chịu nổi, ta thực sự không chịu nổi cuộc sống như vậy."

Cốc đã uống nước phải rửa ngay lập tức, ghế đã ngồi cũng phải lau một lần, gạch lát phải cọ rửa mỗi ngày. Quần áo giặt phơi mỗi ngày cũng phải thu gom gấp gọn sạch sẽ trước buổi trưa cùng ngày. Tiết a bà thực sự không hiểu nổi, quần áo gấp vào buổi sáng và gấp vào buổi chiều có gì khác biệt? Một người tùy tính như mình sao lại sinh ra một đứa con gái khắc nghiệt tỉ mỉ như vậy.

May mắn là con gái đã gả đi, nhà chồng lại yêu thương nó.

Vưu y quan đành cười gượng.

Hắn kết hôn nhiều năm như vậy, cũng đã quen từ lâu. Sau khi kết hôn, ngay cả khi cắt tỉa râu, hắn cũng cẩn thận lót khăn, cuối cùng còn phải ngồi xổm xuống kiểm tra kỹ lưỡng, xác nhận không sót một sợi nào mới thôi. Quần áo, mũ, giày cũng vậy, sẽ phủi sạch bụi ở cửa mới vào nhà. Quần áo mặc bên ngoài tuyệt đối không thể đặt trên giường, nhất định cũng phải thay quần áo thường ngày mới có thể ngồi trên giường.

Bản thân không thể siêng năng yêu sạch sẽ như nàng thì chỉ có thể cố gắng tự chăm sóc bản thân cho tốt, không gây rắc rối cho Thanh Lang, nếu không nàng thực sự có thể không chợp mắt cả đêm, dọn dẹp cho đến khi hài lòng mới chịu thôi.

Mạt Lị cũng không ngờ, nửa năm không gặp nương, cô bé còn chưa kịp nói chuyện với nương nhiều, bản thân đã bị nương vô tình đuổi ra ngoài. Cô bé sán lại gần cha, được Vưu y quan ôm vào lòng, trong lòng mới bình tĩnh lại phần nào.

Cuối cùng, Vưu tẩu tử cuối cùng cũng dọn dẹp xong xuôi kịp trước khi trời tối. Ba người mới có thể về nhà. Đương nhiên, ở cửa lại bị Vưu tẩu tử chặn lại, quét bụi khắp người bằng chổi lông gà mới được cho phép vào nhà.

Mặc dù nói là vậy nhưng Tiết a bà rốt cuộc vẫn ở thêm vài ngày mới đi. Dù sao vợ chồng Vưu tẩu tử và Vưu y quan mới về, miệng bà chê con gái quá yêu sạch sẽ, ở chung mệt mỏi, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn thương con gái. Ở nhà hầm thuốc bổ liên tục cho con gái con rể mấy ngày, thấy vợ chồng con gái mặt mày có chút sắc khí trở lại, tinh thần cũng tốt lên mới nói muốn thuê xe khởi hành về quê ở.

Bởi vì trong những ngày hầm thuốc bổ này, sau khi bận rộn xong trong nhà bếp, Tiết a bà tự thấy đã lau qua rồi, sàn cũng lau một lần. Nhưng Vưu tẩu tử vẫn chân trước tiễn bà ra, chân sau đã vào trong lau lại trong ngoài một lần.

Khiến Tiết a bà tức giận muốn chết.

Nhất định phải đi! Cuộc sống này bà không sống được thêm một ngày nào nữa.

Trước khi đi, bà còn đến chỗ Diêu Như Ý quét một vòng hàng hóa. Cái cây lau nhà cán dài dễ dùng đó, một hơi mua mười mấy cây, nói là mang về quê tặng hàng xóm họ hàng. Bánh gạo, thịt xay làm lạp xưởng, bánh tráng cay, kẹo mỡ heo, cùng với các loại gia vị, dưa muối hợp khẩu vị của bà, cũng đóng đầy một giỏ lớn.

Diêu Như Ý giúp bà chuyển hàng hai chuyến, cười nói: "Bà ơi, bà mua ít thôi, rảnh rỗi lại về thăm Mạt Lị, lúc đó mua cũng chưa muộn."

Tiết a bà để lại một đống túi thơm chống muỗi mới làm, các loại thuốc mỡ cần dùng cho Diêu Như Ý, vẫy tay nói: "Làm mẹ vợ, làm mẹ chồng phải biết điều, biết tiến thoái. Vợ chồng trẻ sống tốt đẹp, ta thường xuyên đến làm phiền làm gì? Hơn nữa ở biệt thự lớn ở quê, có nha hoàn, người làm phục vụ, muốn đi hội chợ thì đi hội chợ, muốn đi chợ thì đi chợ, không thoải mái hơn bị bó buộc ở đây sao?"

Dừng lại một chút, bà kéo tay vỗ vỗ tay nàng với vẻ mặt hiền từ: "Nghe nói con sắp định thân rồi, tốt lắm. Lâm đại nhân là người có gốc gác lại tuấn tú như vậy, tốt hơn nhiều so với nhà xem mắt trước đây! Cũng coi như khổ tận cam lai... Đến lúc con sắp kết hôn, đừng quên gửi thiệp mời cho bà nhé. Lúc đó bà nhất định sẽ quay về ăn rượu mừng của con."

Chuyện Diêu Như Ý và Lâm Văn An sắp định thân đã lan truyền khắp ngõ từ mấy ngày trước, khi Lâm Trục mời bà mối Ninh đến. Du thẩm tử sau khi biết còn thản nhiên ngồi ở cửa tiệm tạp hóa của Diêu Như Ý, cười hì hì nói với Ngân Châu tẩu tử: "Ta nói tường giữa nhà họ Diêu và nhà họ Lâm cứ dỡ đi thôi. Dù sao Lâm đại nhân cũng chẳng bao giờ đi cửa chính nhà họ. Từ nay về sau cửa hai nhà gộp lại dùng một cửa thôi..."

Lời này khiến Ngân Châu tẩu tử phì cười. Du thẩm tử hỏi nàng cười gì, nàng chỉ cười nhưng lắc đầu không nói khiến Du thẩm tử tò mò níu lấy người ta truy hỏi hồi lâu, nàng mới ghé vào tai bà cười nhỏ: "Cái này chẳng khác gì ở rể."

Du thẩm tử nghe xong cũng cười ha hả.

Chẳng phải sao? Hơn nữa nghe ý của cha Lâm đại nhân, sau khi lo xong chuyện cưới của con trai, ông còn phải về Phủ Châu quản lý sự nghiệp gia đình. Lâm đại nhân lại phải làm quan ở Kinh thành, chẳng phải thành ở rể rồi sao?

Tin đồn "Lâm đại nhân sắp ở rể" này sau đó truyền đến tai Diêu Như Ý. Nàng đỏ mặt đi tìm Lâm Văn An, cẩn thận hỏi hắn có biết hay không?

Hắn lại xoa đầu cô: "Biết."

Biết? Diêu Như Ý kinh ngạc nhìn hắn, đã biết rồi, sao không giải thích cũng không tức giận?

"Ừm, ta đều biết." Hắn cười một cái rồi quay người đi.

Diêu Như Ý đứng tại chỗ một lúc lâu mới hiểu ra ý hắn không nói ra. Nàng cúi đầu, hơi ngượng ngùng nhéo nhéo vành tai đang nóng ran của mình.

Trải qua những chuyện này, bây giờ bị Tiết a bà trêu choch như vậy cũng chẳng là gì nữa.

Tiểu cô nương khác bị nhắc đến chuyện hôn nhân trước mặt đã đỏ mặt xấu hổ từ lâu nhưng Diêu Như Ý mặt dày, không hề xấu hổ chút nào. Ngược lại cười hì hì kéo tay Tiết a bà, giơ ngón cái và ngón trỏ vặn vặn (làm dấu hiệu tiền), cười gian xảo: "Vậy thì tuyệt vời! Bà đừng quên lúc đó phải mừng con hồng bao thật to nhé!"

Tiết a bà bị vẻ lém lỉnh đó của nàng chọc cho cười nghiêng ngả: "Được được được!"

Sau đó Vưu y quan tự mình đánh xe đưa mẹ vợ ra khỏi thành, đến hoàng hôn mới vội vã trở về.

Buộc xe ngựa xong, đẩy cửa vào nhà, cơm nước trên bàn đã dọn sẵn: cánh gà cháy xém, bánh trứng chiên khô cứng, rau chân vịt đã trụng qua lửa mềm oặt chất đống dưới đáy bát, còn có một bát canh cá bốc lên mùi tanh nguyên thủy... Vưu y quan khó khăn nuốt nước bọt. May mắn là trước khi trở về, nương hình như đã đoán trước được điều gì, nhét cho ông ba cái bánh bao để ăn trên đường.

Nhưng... ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt cười tủm tỉm của con gái và vợ dưới ánh đèn, ông lại an tâm cười.

Những ngày khó ăn nhưng bình thường như vậy cũng khiến ông nảy sinh lưu luyến.

Cuộc sống nhà họ Vưu trở lại bình yên. Thời tiết dần ấm lên, cỏ cây xanh tốt hơn, ánh nắng đậm đà. Sau vài trận mưa lớn, mực nước sông Biện cuối cùng cũng dâng lên trở lại, có thể đua thuyền rồng rồi.

Thoáng cái đã gần đến Tết Đoan Ngọ. Khắp nơi bắt đầu thoang thoảng mùi lá gói bánh chưng, hùng hoàng và thanh đoàn (bánh trôi xanh).

Nghe nói ngày thi Đình cũng đã định rồi. Trong Quốc Tử Giám chỉ có Trình Thư Quân và Lư Phưởng xếp trong top ba mươi của Bảng Ất, có thể vào cung diện kiến Hoàng thượng. Hai người thường xuyên bị Phùng tế tửu gọi đến dặn dò trong suốt thời gian này, giải thích tỉ mỉ những điều kiêng kỵ trong cung, sợ họ làm sai khiến Quốc Tử Giám mất mặt.

Diêu Như Ý thì vẫn bận rộn với công việc của mình: Tri Hành Trai nghỉ để sửa chữa, công việc buôn bán "Tam Ngũ" bên Mạnh viên ngoại phải lo, nhập xuất hàng hóa của tiệm tạp hóa cũng phải tính toán kiểm kê hàng ngày. Nàng bận rộn như con thoi xoay vòng, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi.

Ngay cả chuyện bản thân đang làm "Lục Lễ" với Lâm Văn An cũng quên sạch sành sanh.

Cho đến khi Nguyệt Nguyệt đến tìm nàng nói rằng cha nàng đã thương lượng với Diêu gia gia xong xuôi, hai nhà nên soạn "Lễ Thư" rồi.

Lễ Thư là danh sách chi tiết quà cưới, trong đó sẽ liệt kê chi tiết các món sính lễ nhà trai tặng nhà gái. Vàng bạc, lụa là, khế đất, trang sức, tất cả đều phải liệt kê rõ ràng.

Vì vậy Nguyệt Nguyệt đến nói muốn nàng đi cùng đến tiệm vàng chọn đồ vàng. Đồ vàng tuy cần thời gian đặt làm nhưng trước tiên phải định xong kiểu dáng, mới có thể ghi chép tỉ mỉ vào lễ đơn.

Diêu Như Ý lúc này mới sực tỉnh: Sính lễ! Nhanh như vậy sao?

Nguyệt Nguyệt còn cảm thấy lạ lùng: "Nhanh à? Ca ca muội còn chê chậm đây này!"

Lần trước hắn nghe nói ngày lành hợp bát tự định thân e là phải đến tháng sáu, còn không tin. Tự mình kẹp theo một cuốn thông thư, trước khi vào nha môn cố ý rẽ qua Ty Thiên Giám mời quan Thiên văn lão luyện chuyên sửa lịch pháp thiên văn tính toán lại mấy lần. Quả nhiên ngày hợp bát tự của hắn và Như Ý phải đến tháng sáu, trước đó không có ngày tốt nào. Hắn mới miễn cưỡng chấp nhận.

Diêu Như Ý gãi đầu, nàng còn tưởng chuyện cưới phải chuẩn bị rất lâu cơ.

Nhưng cũng tốt, kết hôn rồi thì không cần trốn a gia nữa. Suốt ngày lén lút như trộm trong nhà mình, tìm cơ hội lén hôn Lâm Văn An cũng rất vất vả đó. Diêu Như Ý nghĩ trong lòng, chọn ngày không bằng gặp ngày, nàng liền gọi Tùng Tân trông coi cửa hàng, buổi chiều tranh thủ thời gian cùng Nguyệt Nguyệt đi dạo tiệm vàng.

Lâm Văn An vốn muốn xin nghỉ đi cùng họ. Ai ngờ Quan gia lại gọi hắn vào cung, nghe nói là để soạn chiếu thư ân thưởng các y quan, lang trung viễn chinh Quế Châu lần này. Dù sao Lâm Văn An vẫn còn một chức quan gọi là "Thiên Chương Các Thị Chế", phụ trách soạn thảo chiếu lệnh nên lại bị gọi đi.

Người không đi được, Lâm Văn An liền tiếc nuối tháo túi thơm thắt ở eo mình ra, cùng với sổ tiết kiệm của ngân hàng để lại cho Diêu Như Ý. Bảo họ cứ việc tiêu xài thỏa thích, chọn đồ vàng nặng mà đặt làm.

Nguyệt Nguyệt và Diêu Như Ý ngược lại đều cảm thấy hắn không đi vừa hay. Hai tiểu cô nương thong thả đi dạo cả ngày, chọn chọn lựa lựa, nói nói cười cười, chẳng phải vui vẻ hơn sao? Đến lúc đó còn có thể đi dạo tiệm phấn son một vòng. Cần gì mang theo một con ngỗng ngốc nghếch không phân biệt được kem dưỡng ẩm, kem dưỡng trắng và kem trụ mụn chứ?

Trong thời gian này, Diêu Như Ý và Nguyệt Nguyệt nhanh chóng thân thiết với nhau. Nguyệt Nguyệt tính tình cực kỳ tốt, mỗi ngày đều cười tủm tỉm. Hai người tuổi tác xấp xỉ, tính cách cũng hợp, thường xuyên cùng nhau ăn uống. Nguyệt Nguyệt còn dạy nàng cưỡi ngựa, rảnh rỗi thì hẹn nhau đi xem tạp kỹ bách hý ở nhà hát, thực sự vô cùng tự tại.

Bình Luận (0)
Comment