Hôm nay ra ngoài, hai người dắt theo tiểu nha đầu hầu hạ Nguyệt Nguyệt, dẫn theo Đại Hoàng thuê một chiếc xe ngựa mui vải xanh rộng rãi. Trên xe đặt hai túi bánh gạo, hai cái hồ lô lớn đổ đầy trà sữa ngọt, hai người đều ăn mặc tươm tất, hát líu lo tiểu khúc rồi lên phố.
Diêu Như Ý và họ vừa đi khỏi, ở lối hẻm liền đến một học trò mặt vuông hơi mập quen thuộc. Hạng lão đầu chắn gác thò đầu ra nhìn, người này đeo túi sách của Diêu Ký, trên túi thêu một đống đầu mèo Gâu Gâu. Trông học trò này rất quen mặt, nghĩ là học trò thường xuyên đến Tri Hành Trai, vì vậy không hỏi nhiều, vẫy tay cho hắn vào.
Khang Hoa lần này không có họ hàng dẫn đường, đang lo không vào được, không ngờ lính Hương Quân già lại không tra hỏi. Trong lòng vui mừng, khẽ gật đầu với Hạng lão đầu, bước chân nhanh nhẹn lách vào hẻm.
Đi được nửa đường liền phát hiện trước cửa Tri Hành Trai vắng vẻ không như ngày thường.
Xong rồi, thế mà không mở cửa!
Hắn vội vàng lại gần nhìn, bên trong giếng trời ngổn ngang chất đầy gỗ. Trên cánh cửa dán một tờ thông báo lớn viết Tri Hành Trai tạm ngừng kinh doanh để sửa chữa và đại loại như vậy.
Xây nhà hai tầng không phải là việc đơn giản, e là phải một hai tháng mới có thể mở cửa trở lại.
Khang Hoa thất vọng nhìn một lúc lâu, đành quay sang tiệm tạp hóa.
Hắn còn muốn uống trà sữa nữa chứ!
Trước cửa tiệm tạp hóa đặt thêm vài chiếc bàn thấp và ghế dài, nhưng chỗ chật hẹp, ngồi chen chúc không thoải mái. Hầu hết học trò mua đồ xong liền vội vàng về học xá. Chỉ có hai ba người còn ngồi đó, vừa ăn xúc xích béo ngậy, vừa uống canh rau củ hầm nóng hổi.
Khi Khang Hoa đi qua vừa vặn có một người bên trong tai thính, nghe thấy tiếng bước chân, miệng ngậm nửa khúc lạp xưởng quay người lại, còn liếc hắn một cái.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, người đó chính là Lư Phưởng.
Bước chân Khang Hoa liền khựng lại.
Lư Phưởng thấy hắn lại không châm chọc như trước, tốt bụng tỏ vẻ ngạc nhiên vui mừng, miệng "Ôi" một tiếng cười vẫy tay: "Ngươi lại đến à? Chúc mừng nhé, Bảng Ất thứ mười sáu!"
Nói rồi còn dùng khuỷu tay chọc Mạnh Bác Viễn bên cạnh, bảo hắn nhường một chút chỗ trống: "Đến Tri Hành Trai uống trà à? Tiếc thật, mấy ngày này không mở cửa. Lại đây ngồi đi."
Khang Hoa giữ kẽ trên mặt nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống, còn nói nghiêm túc nói: "Ngươi thứ hai mươi, ta thứ mười sáu. Ta không xem bài thi của ngươi đâu."
Lư Phưởng trợn mắt: "Ngươi sao vẫn nhớ chuyện này vậy?"
"Ta phải nói rõ." Khang Hoa hừ một tiếng. Hắn rất nghiêm túc về chuyện này. Lời này dù là nói đùa, hắn cũng phải phân rõ trắng đen. Vạn nhất truyền ra ngoài không rõ ràng, danh tiếng của hắn chẳng phải hỏng rồi sao?
"Được được được, lỗi của ta, ta hiểu lầm ngươi rồi. Hôm nay ta mời ngươi ăn điểm tâm chuộc lỗi được chưa?" Lư Phưởng nói thẳng thắn.
Hắn đứng dậy, hét vào tiệm Tùng Tân đang bận rộn: "Cho hai khúc lạp xưởng nữa! Một bát 'Tài Nguyên Cuồn Cuộn'!"
Khang Hoa nghe lạ lùng: "Tài Nguyên Cuồn Cuộn? Nghĩa là gì?"
"Đây," Lư Phưởng chỉ vào bát của Mạnh Bác Viễn bên cạnh, "Chính là rau củ hầm này, thêm cải thảo, viên thịt, đậu phụ chiên. Cải thảo đồng âm với 'tài', viên tròn vo là 'cuồn cuộn', đậu phụ chiên là 'phú' mà." Hắn nhe răng cười: "Đều là mấy trò mọi người nghĩ ra vớ vẩn cầu may trước Thi Hương, thú vị không?"
Khang Hoa nghĩ thầm, có thời gian này chi bằng đọc thêm mấy cuốn sách.
Thi Hương đã qua, sợi dây căng thẳng giữa Quốc Tử Giám và Thư viện Tịch Ủng cũng nới lỏng đi một chút. Mạnh Bác Viễn húp một ngụm canh, sáp lại gần tò mò hỏi: "Thư viện các ngươi lần này có mấy người đủ tiêu chuẩn lên thi Đình?"
"Khoảng... sáu người đi." Khang Hoa suy nghĩ một chút.
Thứ hạng này của hắn trong Thư viện Tịch Ủng cũng không phải là nổi bật nhất.
Mạnh Bác Viễn tức thì tặc lưỡi: "Nhiều vậy sao?"
Quốc Tử Giám bọn họ chỉ có Trình đại và Lư Phưởng hai người.
Khang Hoa nhún vai, thần sắc bình thản: "Trong Thư viện bọn ta, học trò xuất thân sĩ tộc và thị dân mỗi bên một nửa, từ trước đến nay vẫn vậy. Người thi tốt thì cực kỳ tốt nhưng người kém cũng không ít, cao thấp rõ ràng."
Hắn không nói tiếp. Những người gia thế tốt trong Thư viện, dù thứ hạng Thi Hương không tệ nhờ truyền thống gia học nhưng qua tuyển chọn quan lại của Lại Bộ cũng ít khi được trọng dụng. Quan gia chán ghét sĩ tộc ai cũng biết. Vì vậy mọi người thực ra cũng xem nhẹ chuyện có thể vào thi Đình hay không.
Nghĩ đến điều này, Khang Hoa khẽ thở dài. Hắn cũng là con em sĩ tộc sa sút, đôi khi cũng cảm thấy vô vị. Học hành vất vả, kết quả chẳng được bao nhiêu. Nhưng không đọc sách thì còn có thể làm gì?
Trong lòng chua xót, hắn nhìn hai người trước mặt, lời nói liền mang theo châm chọc: "Nếu không phải năm nay các ngươi gặp may, ra được cuốn 'Tam Ngũ' đó, trúng đề thì theo như những năm trước, số người đỗ của các ngươi cũng chỉ khoảng trăm người trở xuống, làm sao có thể đè bẹp Thư viện Tịch Ủng bọn ta?"
Hơn nữa thủ khoa Bảng Ất lại ở Quốc Tử Giám.
Huống hồ thủ khoa Bảng Ất Trình Thư Quân vốn dĩ xếp hạng trung trong bảng tổng hợp thi định kỳ của hai trường quan học. Lần này lại vượt lên đứng đầu, có thể thấy cuốn 'Tam Ngũ' đó hỗ trợ lớn hơn cho những người vốn dĩ có nền tảng không tồi.
Khang Hoa nhớ lại chuyện bản thân chỉ biết đến cuốn sách này sau Thi Hương, trong lòng càng hối hận.
Mạnh Bác Viễn liền hừ một tiếng: "Bên các ngươi chẳng phải cũng dựa vào gia học hỗ trợ nhiều còn gì? Mỗi bên dựa vào cái của mình, kẻ tám lạng, người nửa cân."
Khang Hoa nghe càng thêm phiền muộn trong lòng, chợt nghe Lư Phưởng nói: "Đúng rồi, nghe Phùng tế tửu và Lâm đại nhân nhắc đến, Quan gia dường như có ý định hạ chiếu mở chế khoa (kỳ thi đặc biệt). Lâm đại nhân nói hắn có thể giới thiệu bọn ta. Thư viện Tịch Ủng các ngươi có ai dự định đi thử không? Nghe nói ngay tháng sau rồi."
Chế Khoa! Khang Hoa tim đập mạnh một cái.
Đây là kỳ thi đặc biệt của Đại Tống để tuyển chọn nhân tài phi thường, không thường mở. Lần trước hình như là chuyện thời Thái Tông triều. Người có thể dự Chế Khoa cần phải có Hàn Lâm Viện Học sĩ hoặc quan chức cao cấp giới thiệu, hầu hết là sĩ nhân đã có danh vị Tiến sĩ hoặc chức quan. Một khi đỗ liền trở thành "vinh quang tột đỉnh của nhà Nho", khác xa so với Tiến sĩ bình thường.
Chế Khoa chia thành "Tam đẳng" (hạng ba), "Tứ đẳng" (hạng tư), "Thứ đẳng" (hạng thấp) (không có hạng nhất, hạng nhì, hạng ba là cao nhất). Vương tể tướng và Phạm công đã từng chủ trì cải cách trước đây chính là từng may mắn được giới thiệu tham gia Chế Khoa. Họ chính là hạng ba, được gọi là trạng nguyên trong trạng nguyên, danh tiếng vang dội khắp thiên hạ, được bổ nhiệm phá cách.
Dù sao Trạng nguyên Tiến sĩ thường được bổ nhiệm "Giám thừa, Tri châu" (từ bát phẩm hoặc chính cửu phẩm), cần thăng tiến từng bước. Còn Chế Khoa hạng ba được bổ nhiệm chức vụ quyền hạn quan trọng hơn. Đa số vào Hàn Lâm Viện, Khu Mật Viện, Bí Thư Tỉnh, còn được coi là "thiên tử tự mình tuyển chọn".
Nghĩ đến chuyện Chế Khoa, Khang Hoa tức khắc kích động, cảm thấy vô cùng bất bình: "Chúng ta... thế mà không biết chuyện này!"
Giọng hắn để lộ sự ấm ức, lại như vậy! Học trò nội xá Quốc Tử Giám, tin tức luôn nhanh nhạy hơn họ.
Đều là quan học, thiên vị quá đáng rồi!
Lư Phưởng ngạc nhiên: "Tế tửu Thư viện các ngươi thế mà không biết sao?"
Khang Hoa sững sờ, chợt nhớ ra: Mấy vị lão tiến sĩ trong Thư viện, mấy ngày trước vì chuyện Quốc Tử Giám trúng đề vào cung diện kiến kiếm lời giải thích, kết quả bị Quan gia quở trách, lệnh về nhà suy nghĩ lại... Chắc chắn vì vậy mà mất tin tức. Mặt hắn tức khắc có chút ngượng ngùng.
Nhưng nghe được chuyện này, Khang Hoa làm sao còn ngồi yên được, hắn đứng dậy: "Chuyện này quan trọng! Ta phải về báo cáo với các tiên sinh Thư viện ngay!" Lời chưa dứt, người đã vội vã quay lưng bước đi, áo bào bay trong gió.
Mạnh Bác Viễn ôm bát húp ngụm canh rau củ hầm cuối cùng, nhìn bóng lưng Khang Hoa đi xa, hỏi Lư Phưởng: "Ngươi tốt bụng nói cho hắn chuyện này làm gì?"
"Sớm muộn gì cũng lan truyền thôi, chỉ là chuyện nhỏ mà." Lư Phưởng cười một cái, chỉ cúi đầu gẩy viên thịt trong bát. Miệng hắn nói như vậy nhưng trong lòng lại nghĩ: Mình và Khang Hoa thứ hạng gần nhau, xuất thân cũng tương tự, qua thi Lại Bộ, chín phần mười là đồng liêu.
Đồng liêu thì tự nhiên nên sớm kết thiện duyên.
Khi người khác còn đắm chìm trong niềm vui đỗ đạt, trở thành Tiến sĩ, chưa thoát ra khỏi thân phận học trò, Lư Phưởng đã bắt đầu chuẩn bị cho con đường làm quan sau này dưới sự hướng dẫn của các trưởng bối trong nhà. Hắn không bi quan như Khang Hoa. Đối với tương lai của mình, trong lòng vẫn khá bình tĩnh.
Chỉ cần không gặp vận rủi, Lư Phưởng nghĩ, đi một chuyến quan trường có gì mà sợ?
Lúc này trong tiệm may của Trình nương tử cũng rất tĩnh lặng.
Ánh nắng buổi chiều xiên qua khung cửa sổ, rơi vãi trên bàn sách, kéo ra những vệt sáng dài ngắn không đều, bên trong lơ lửng những hạt bụi li ti.
Trình Thư Quân ngồi đờ đẫn trong khung cảnh ánh sáng và bóng tối đan xen, đã lâu không hề nhúc nhích.
Trên bàn sách trước mặt hắn, một chiếc thẻ hồ lô nằm lặng lẽ. Chiếc thẻ đó khắc rất tinh xảo, đầu mèo béo gâu gâu trông ngố ngố đáng yêu. Ánh mắt Trình Thư Quân ngưng đọng trên đầu mèo đó, ngón tay vô thức vẽ trên bàn nhưng cuối cùng vẫn không chạm vào nó.
Trong nhà quanh năm đều có mùi hỗn hợp của các loại vải và chỉ len. Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có tiếng người thì thầm hoặc xe ngựa lăn bánh, âm thanh truyền vào cũng như bị một lớp ngăn cách, rất mơ hồ.
Hắn lại đăm đăm nhìn chiếc thẻ hồ lô không thể tặng đi đó vài lần. Sau đó như đã hạ một quyết tâm cực lớn, từ từ nâng tay lên, đầu ngón tay chạm vào bề mặt hơi lạnh được bào mịn, dừng lại một chút, cuối cùng năm ngón tay khép lại, nắm chặt nó trong tay.
Vật nhỏ bé đó cấn vào lòng bàn tay hắn. Hắn kéo ngăn kéo dưới cùng của bàn sách ra. Bên trong ngăn kéo trống rỗng, chỉ lót một lớp giấy tuyên cũ đã viết qua mỏng manh. Hắn đưa bàn tay đang nắm thẻ hồ lô vào, buông lỏng, nhẹ nhàng đặt xuống. Trọng lượng rất nhỏ đó rơi trên giấy, gần như không nghe thấy tiếng động.
Hắn lại dùng mu bàn tay đẩy vào bên trong, ấn nó hoàn toàn vào góc sâu nhất của ngăn kéo.
Ngăn kéo đóng lại, lỗ khóa phát ra một tiếng "tách" nhẹ, vang lên một cách rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.
Hắn buông tay, tựa như khóa lại hết tâm tư trong lòng.
Niềm vui đỗ Tiến sĩ đã tan biến hoàn toàn sau khi nghe tin Diêu tiểu nương tử sắp định thân. Nhớ lại lời nương nói, người ta luôn vừa đắc ý, lại vừa thất vọng... Hắn rủ tay xuống, ánh mắt rời khỏi ngăn kéo, chuyển sang khoảng trời ngoài cửa sổ bị khung gỗ trên cửa sổ cắt thành từng ô từng ô, ánh mắt trống rỗng.
Kể từ nay không nghĩ đến nữa.
Không bao giờ nghĩ đến nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Vưu tẩu tử: Cái nhà này không thể ở được nữa [nứt ra] [nứt ra]
Lời của editor: vì truyện này sắp hoàn, nên mình sẽ dành thời gian edit nốt các chương còn lại để hoàn sớm.