Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp

Chương 107

Giống như thể có ai đó đã gieo vào vòng đu quay lòng dũng cảm - lòng dũng cảm chưa từng có trước đây.

Khi Son Suhyeon đã khóc hết nước mắt và bước ra khỏi vòng đu quay, anh mới nhận ra sự lố bịch và xấu hổ của mọi chuyện. Anh mới hai mươi tuổi. Vậy mà anh đã thú nhận trong khi vừa khóc vừa bám lấy một đứa trẻ kém anh ba tuổi. Khoảnh khắc anh bước ra khỏi vòng đu quay, sự thật đó khiến anh bối rối, và sự ngượng ngùng gần như khiến anh phát điên. Điều gì đã cho anh sự tự tin để làm như vậy?

Không giấu được đôi tai đỏ ửng và khuôn mặt nóng bừng, Suhyeon lấy tay che má và bước lên trước Ha Giyeon một bước.

Giyeon nhìn theo bóng lưng Suhyeon bước đi, hai đầu ngón tay đan vào nhau. Người ta nói công viên giải trí là chốn kỳ ảo, nhưng với cậu, không gì tuyệt vời hơn lời tỏ tình của Suhyeon bên trong vòng đu quay. Cậu thậm chí còn ngần ngại không dám bước ra, sợ rằng một khi họ rời đi, mọi chuyện đã xảy ra với Suhyeon sẽ tan biến như ảo ảnh.

"...?"

Đang đi, ánh mắt cậu dán chặt xuống đất, bỗng nhiên có một bàn tay vươn tới. Đó là một bàn tay to lớn, quen thuộc. Giyeon ngẩng đầu lên.

“Nắm tay.”

Suhyeon giật mình, rồi tự sửa lại.

“À…hãy nắm tay”

Có lẽ cậu đang đi quá chậm. Giyeon ngoan ngoãn nắm lấy bàn tay đang chìa ra. Hơi ấm từ làn da Suhyeon thấm qua cái nắm tay, và Giyeon để mặc mình được dẫn đi.

Khi họ đến cửa hàng cho thuê, khu vực đó gần như vắng tanh. Tay trong tay bước đi trong không gian yên tĩnh, ánh sáng -khiến cậu cảm thấy có lẽ—chỉ có lẽ...thật ổn khi không buông tay. Nhưng Giyeon không nói gì. Đến lối vào cửa hàng, Suhyeon đột nhiên dừng lại và quay mặt về phía cậu,

Nhìn thấy Giyeon nhìn mình với đôi mắt mở to, Suhyeon do dự trước khi lên tiếng.

“...Anh không nắm tay em vì đông người. Anh chỉ muốn nắm lấy tay em thôi.”

“Anh xin lỗi nếu em cảm thấy như anh đã lừa em... nhưng anh không nói là anh sẽ đợi mãi đâu.”

Khuôn mặt anh bình tĩnh–không thay đổi biểu cảm—nhưng qua mái tóc, Giyeon có thể thấy đôi tai anh ửng đỏ.

Giyeon không biết phải trả lời thế nào. Cậu há miệng, rồi lại ngậm lại, rồi cúi đầu, mặt nóng bừng. Nghe Suhyeon nắm tay mình không phải vì lý do gì cả mà chỉ đơn giản là vì anh muốn... khiến cậu cảm thấy lạ lẫm. Như thể mình đang trôi nổi. Như thể đang bị xoay tròn trong một chiếc tách trà. Đây là những cảm giác cậu chưa từng biết đến trước đây – thậm chí trước cả khi hồi quy.

“Chúng ta đi thay đồ rồi ra ngoài nhé”

Suhyeon nhẹ nhàng buông tay cậu ra rồi nhanh chóng biến mất vào trong cửa hàng cho thuê. Giyeon nhìn chăm chằm vào lòng bàn tay trống rỗng của mình, nắm chặt lại rồi đi theo.

***

“Anh Suhyeon?”

Giyeon đã thay đồ và bước ra khỏi phòng thay đồ, nhưng chỉ thấy trống trơn. Cậu kiểm tra cả tủ đồ, nhưng đồ đạc của Suhyeon đã biến mất.

Khi cậu đứng đó tìm kiếm, nhân viên cửa hàng cho thuê nói với cậu rằng Suhyeon đã rời đi trước rồi.

Anh ấy thực sự đã đi trước sao...?

Giyeon giơ điện thoại định gọi cho anh, nhưng rồi lại do dự. Lỡ anh bỏ đi vì cảm thấy không thoải mái thì sao..? Không ai hiểu cảm giác đó rõ hơn Giyeon. Sau khi thú nhận với các hyung trước khi hồi quy, cậu không thể nhìn thẳng vào mắt họ hay cư xử bình thường trước mặt họ—nên cậu tránh mặt họ. Cậu nghĩ họ hẳn cũng cảm thấy như vậy.

Nhưng mà, dù sao thì họ cũng đâu cần phải tránh mặt cậu. Chính cậu là người đã bám theo họ. Trừ khi họ đến tìm cậu, cậu chẳng có lý do gì để gặp lại họ nữa.

'Dù sao thì... có lẽ mình nên hỏi xem anh ấy có về nhà an toàn không.’

Giyeon chần chừ do dự, nhưng rồi—tiếng bước chân dồn dập, dồn dập tiến lại gần. Cậu quay lại.

Suhyeon đang chạy về phía cậu. Giờ đã thay đồ, đeo túi xách trên vai, tay cầm thứ gì đó.

"...?!”

Anh dừng lại ngay trước mặt Giyeon, không nói một lời, nhét vật trong tay vào tay Giyeon. Ngạc nhiên trước chất liệu mềm mại, Giyeon theo bản năng đón nhận và nhìn xuống với đôi mắt mở to.

Đó là chú thỏ bông đội mũ hồng mà cậu đã thấy trước đó trong máy gắp thú. Nhưng thay vì chú thỏ bông to đùng trong máy, chú thỏ này nhỏ hơn - có móc khóa gắn kèm.

“Suhyeon hyung? Sao... gì thế này?”

“Cầm lấy đi. Nó là của em”

"...Hả?"

“Anh có được nó... dành cho em.”

Anh ấy tặng mình một con thú nhồi bông ư?

Tại sao ...? Tại sao anh ấy lại chạy đi chỉ để mang cho mình cái này...?

Giyeon không tài nào hiểu nổi. Hay đúng hơn, cậu đang cố gắng hết sức để không nuôi dưỡng bất kỳ hy vọng nào.

Cậu siết chặt cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của chú thỏ. Cảm giác kỳ lạ ấy lại ùa về. Như thế cậu đang chờ đợi điều gì đó, hy vọng một câu trả lời chắc chắn. Cuối cùng cậu khẽ hỏi:

“Tại sao... tại sao anh lại đưa cái này cho em?”

“Đó không phải là... một món quà hay gì cả. ...Đó là bằng chứng.”

"...Bằng chứng?"

“Bằng chứng chứng minh... là anh đã thú nhận”

Bên trong phòng thay đồ, đứng trước gương, Suhyeon bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi. Vẫn mặc bộ đồ lúc vào công viên giải trí, anh bỗng nảy ra một ý nghĩ kỳ quặc rằng một khi họ rời đi, mọi thứ - kể cả lời tỏ tình của anh - có thể sẽ biến mất, như thể chưa từng xảy ra.

Anh sợ Giyeon sẽ quên mất theo thời gian, hoặc nghĩ rằng đó chỉ là chuyện thoáng qua. Cảm xúc của anh nặng nề hơn. Sâu sắc hơn.

Anh muốn Giyeon ít nhất cũng cảm nhận được một phần gánh nặng đó. Để ghi nhớ nó.

'Liệu mình có nên tặng cậu ấy một chiếc nhẫn không nhỉ?’

Nhưng nhẫn là dành cho các cặp đôi. Nghe có vẻ quá đáng. Hơn nữa, anh thậm chí còn không biết mua ở đâu bây giờ. Vậy nên, thay vào đó, anh muốn một thứ gì đó - bất cứ thứ gì - nhỏ nhắn. Chỉ cần một thứ gì đó để làm bằng chứng.

Đúng lúc đó, hình ảnh chú thỏ bông lúc nãy hiện lên trong đầu. Chính là chú thỏ bông Giyeon đã nán lại ở máy gắp thú. Suhyeon vội vã chạy vào cửa hàng quà tặng sau khi thay đồ. Cửa hàng đông nghịt người, nhưng anh vẫn tìm thấy chú thỏ bông đó.

Anh với tay lấy với một chút phấn khích... nhưng rồi lại khựng lại. Xung quanh anh, những người khác cũng đang ôm chặt con thú bông đó, chụp ảnh, tạo dáng.

Nghĩ đến việc đưa cho Giyeon thứ gì đó đã bị người lạ sờ mó khiến anh giật mình. Cảm giác thật... sai sai. Thậm chí còn kinh tởm nữa. Anh cân nhắc tìm một con chưa ai đụng đến, nhưng lũ thỏ rất được ưa chuộng—chỉ còn lại vài con.

'Mình có nên rửa nó trước không?’

Trong lúc đang phân vân không biết nên làm gì, ánh mắt anh dừng lại ở một tủ trưng bày những móc khóa thỏ nhỏ được đóng gói riêng lẻ. Vẫn là chiếc mũ hồng đó, nhưng được bọc trong nhựa và còn nguyên vẹn.

Anh mua nó ngay lập tức. Nó nhỏ thôi—nhưng mà, có thể đeo vào túi được.

“Vậy nên nếu... thực sự không thể chấp nhận lời thú nhận của anh, thì cứ vứt nó đi. Hoặc trả lại. Nhưng nếu không... thì hãy mang nó theo, được không?”

Nó không chỉ là một món quà. Nó là một biểu tượng. Một bằng chứng.

Giyeon nhìn chăm chăm vào móc khóa hình thỏ trên tay. Từ nhỏ đến giờ cậu chưa từng có thú nhồi bông nào cả- ngoại trừ mấy con tự làm bằng cách dán mắt giả. Vậy nên được tặng một con như thế này, một con mà cậu có thể gọi là...

Cảm giác thật lạ lẫm. Nhưng không phải theo hướng xấu.

Cậu nhẹ nhàng cầm chiếc móc chìa khóa bằng cả hai tay và gật đầu nhẹ.

Đôi mắt của Suhyeon mở to, rồi môi anh từ từ cong lên thành một nụ cười không thể kiểm soát.

Đây là vùng đất của trí tưởng tượng.

Và ở vùng đất đó, một cảm giác kỳ ảo bắt đầu nở rộ.

***

“Được rồi, hãy nhìn xem.”

Kwon Jongseok cười khi nhìn chăm chăm vào bức ảnh trên điện thoại. Bức ảnh chụp Ha Giyeon và Son Suhyeon tay trong tay bước đi.

Giyeon mặc bộ đồng phục học sinh vừa vặn, đi theo Suhyeon, vẻ mặt tươi vui hơn bao giờ hết. Vẻ mặt rụt rè, dè dặt lúc trước đã biến mất—ánh mắt dịu dàng, thư thái, khóe miệng nhếch lên.

"Thì ra dạo này cậu làm thế...? Vẫn chơi trò gia đình như trẻ con à.”

Ngay từ khi còn nhỏ, Giyeon đã thích chơi trò gia đình. Giờ đây, cậu vẫn cười như một đứa trẻ ngốc nghếch. Phần buồn cười nhất thậm chí không phải là Giyeon mà là cái tên đang diễn cùng.

Tên nắm tay Giyeon và mỉm cười với cậu ấy—Son Suhyeon—đôi mắt tràn đầy tình cảm.

Không đời nào Kwon Jongseok lại không nhận ra ánh mắt đó. Đó chính là ánh mắt mà mọi người vẫn dành cho anh ta khi họ thích anh ta. Chính điều đó khiến mọi chuyện trở nên buồn cười đến phát điên.

"Tên đó có tình cảm với Ha Giyeon à?"

Anh đã biết Son Suhyeon là ai. Nhiều người không nhận ra anh ta khi anh ta đeo hay tháo kính, nhưng Jongseok lại có đôi mắt tinh tường.

Sau lễ hội thể thao, anh đã đưa một ít tiền cho một trong những người bạn có nhiều mối quan hệ hơn và bảo người này tìm kiếm thông tin về Suhyeon.

“Lúc đầu tôi cứ tưởng cậu ấy cùng khóa, nhưng anh Kyuseong nói thực ra cậu ta lớn hơn tôi một tuổi. Anh ấy cứ tưởng cậu ấy bỏ học vì không có tiền, nhưng hình như cậu ấy chỉ nghỉ học một thời gian rồi quay lại. Đẹp trai kinh khủng nhưng lại ít nói. Mấy anh lớn tuổi hơn lúc đầu cũng thử chơi với cậu ấy, nhưng cậu ấy lạnh lùng quá nên bỏ cuộc. Cũng không có bố mẹ... À đúng rồi! Nghe nói cậu ấy đang làm thêm.”

Không cha mẹ. Không tiền bạc. Chỉ là một đứa trẻ mồ côi nghèo khó với một công việc bán thời gian.

Và đó là anh chàng mà Giyeon chọn thay vì anh sao?

Jongseok sững sờ đến nỗi không thể tức giận được nữa—anh chỉ cười.

“Tôi nên làm gì với tên này đây?”

Anh đã tính đến chuyện ném tiền ra và đuổi Suhyeon khỏi trường—nhưng có điều gì đó mách bảo anh rằng gã đó sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Anh ta đã yêu rồi. Cái kiểu tình yêu thảm hại, kiêu hãnh ấy đã làm tan vỡ những gã như thế. Họ chẳng có gì, nhưng họ yêu bằng tất cả những gì mình có. Đối phó với một người như thế chỉ khiến bạn cảm thấy mình thật ngốc nghếch.

Sau một hồi suy nghĩ, Jongseok nở một nụ cười dài và chậm rãi.

"Hãy xem anh trai đáng yêu của cậu phản ứng thế nào khi em trai mình hẹn hò với một kẻ thất bại nghèo khó." Anh ta đã gửi tiền cho Kim Seungjun, người đã chụp bức ảnh, và chuyển tiếp hình ảnh cho Ha Dohoon. Nhưng thậm chí nhiều giờ sau đó vẫn không có thông báo đã đọc.

Jongseok chế nhạo.

Có vẻ như cậu ta đã chặn tôi.

Anh đã đắn đo không biết có nên gửi nó hay không, nhưng anh quá tò mò về phản ứng của Dohoon nên không thể kiềm chế. Anh nóng lòng muốn xem cậu ta sẽ làm gì tiếp theo.

Sau đó, anh cũng gửi bức ảnh cho Choi Mujin.

Dù sao thì sớm muộn gì Mujin cũng sẽ tìm ra thôi—cũng có thể tận hưởng phản ứng của cậu ta.

Và một khi Mujin nhìn thấy điều đó, cậu ta chắc chắn sẽ lao đến chỗ Dohoon.

Anh đã rất phấn khích. Anh gần như có thể thấy rõ điều đó - Ha Giyeon, khóc lóc sau khi bị Son Suhyeon đá. Và khi đứa em trai mà anh trân trọng cuối cùng lại đau khổ - thì Jongseok sẽ ở ngay đó, sẵn sàng an ủi cậu.

Với nụ cười méo mó, Kwon Jongseok chờ đợi.

Bình Luận (0)
Comment