Chuyến đi thực tế đã kết thúc và chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ nghỉ, Ha Dohoon cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung vì quá tức giận. Nguyên nhân ư? Chỉ một bức ảnh Choi Mujin gửi cho anh.
Ban đầu, anh định lờ đi - chỉ là vài người mặc đồng phục trường khác, chắc là chuyện gì đó ngớ ngẩn.
Nhưng ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của hai người trong ảnh, anh cứng người lại.
Đó là Ha Giyeon... đang nắm tay một tên nào đó mà anh không biết, cả hai vừa đi vừa cười.
Dohoon ngay lập tức hỏi Mujin bức ảnh đó đến từ đâu- sau đó gọi cho Kwon Jongseok mà không cần suy nghĩ thêm.
– “Bỏ chặn tôi rồi à?"
"Cái quái gì thế này?"
– "Ý anh là sao? À, ảnh hẹn hò của Giyeon ấy à?"
"Đừng nói nhảm nữa, đồ khốn. Cho tao câu trả lời thẳng thắn đi."
Dohoon tức giận đến mức mắt cứ chớp chớp liên tục. Anh thậm chí còn không thể suy nghĩ thông suốt khi hét vào điện thoại. Anh nghe thấy tiếng cười khúc khích khe khẽ ở đầu dây bên kia trước khi Jongseok trả lời:
– “Hóa ra điểm đến chuyến đi thực tế của chúng tôi trùng với lớp của Giyeon. Nhưng cậu ấy gần như vô hình -chắc cậu ấy cũng chẳng nổi bật gì. Tôi thậm chí còn không nhận ra đó là cậu ấy cho đến khi nhìn thấy cậu ấy trong bộ đồng phục. Thực ra nó hợp với cậu ấy hơn tôi tưởng. Cũng dễ thương đấy chứ."
"Thôi đi. Thằng đó là thằng nào?"
– "Ha... cậu thật sự không biết sao? Cậu đã từng đối đầu với anh ta rồi mà, Dohoon."
Đối đầu...? Anh thậm chí còn chưa từng thấy một gã nào như thế, chứ đừng nói đến việc đối đầu với hắn.
– "Cậu đã bị cướp mất bóng, nhớ không?"
"...!"
Sự bối rối chỉ kéo dài một giây trước khi một khuôn mặt hiện lên trong tâm trí Dohoon. Cái tên khốn nạn đẹp trai đến khó chịu ở lễ hội thể thao, chính là kẻ đã chặn anh lại và ghi bàn ngay trước mặt anh.
– "Hình như thằng đó khá thân với Giyeon. Chẳng phải cậu nên để mắt đến em trai mình hơn sao?"
Dohoon cúp máy.
Không còn gì để nói với Kwon Jongseok nữa. Anh lại nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên điện thoại. Ha Giyeon đang mỉm cười rạng rỡ hạnh phúc hơn bao giờ hết. Ánh mắt ấm áp mà Giyeon từng dành cho anh giờ đây hoàn toàn tập trung vào Son Suhyeon.
Và Dohoon biết ngay: anh chàng đó chính là "hyung" mà Giyeon đã gọi.
“...Tại sao lại có người như thế chứ...?"
Dohoon ném mạnh điện thoại. Nó đập vào tường vỡ tan, những mảnh kính và linh kiện tung tóe khắp sàn.
Anh đứng dậy, lao ra ngoài, thẳng tiến đến phòng Giyeon. Đầu óc anh rối bời. Anh muốn hỏi tên khốn đó là ai - có phải là kẻ thay thế không? Người mà Giyeon gọi là hyung? Mối quan hệ giữa họ là gì? Họ gặp nhau như thế nào? Tại sao lại nắm tay nhau?
Anh định bảo Giyeon tránh xa gã đó ra. Ngay bây giờ. Dohoon nắm lấy tay nắm cửa phòng Giyeon—nhưng không xoay. Anh nhớ lại những cuộc trò chuyện trước đây vang vọng trong đầu.
“Hyung, em đã nói với anh rồi. Đừng quan tâm đến em nữa.”
“Anh làm vậy không phải vì em. Anh làm vậy là vì chính anh.”
Nếu anh vào ngay lúc này, anh biết Giyeon sẽ nói gì. Đừng xen vào. Vẻ mặt mệt mỏi, chán chường của cậu. Bảo anh cút ra ngoài.
Và có thể anh sẽ lại mất kiểm soát—có thể anh sẽ lại làm tổn thương Giyeon.
Dohoon nghiến chặt hàm răng và cố gắng buông tay khỏi tay nắm cửa. Anh quay về phòng, đầu óc quay cuồng. Anh cần một kế hoạch. Trước tiên, anh phải đưa Son Suhyeon ra khỏi Giyeon.
Anh vẫn chưa biết nhiều về Suhyeon, nhưng ý định của hắn ta thì quá rõ ràng. Hoặc là hắn nhằm vào Dohoon... hoặc là nhằm vào tiền của họ. Một người giàu có như Giyeon sẽ dễ dàng bị nhắm đến hơn là một người như Dohoon. Nhưng Dohoon không hề có ý định đứng nhìn và để chuyện đó xảy ra.
Cho dù Suhyeon có thực sự thích Giyeon, cho dù hắn chân thành và không mong cầu đáp lại, thì điều đó cũng chẳng thay đổi được gì.
Nếu Giyeon thực sự thích anh ta, thì càng có lý do để chia rẽ họ. Nếu họ thực sự hẹn hò? Vậy thì việc này càng cấp bách.
Nếu tiền không đủ, Dohoon luôn có thể dùng đến lời đe dọa. Giống như hồi cấp hai.
Anh không định giữ thái độ thụ động. Không phải bây giờ. Không bao giờ.
***
“Suhyeon-hyung, anh có... muốn hôn em không?”
"Pffft.”
Nước ngọt Son Suhyeon đang uống trào ra khỏi miệng. Anh ho dữ dội, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Giyeon giật mình, lục túi và đưa cho anh khăn giấy.
Suhyeon lau miệng, mặt đỏ bừng. Mắt anh run rẩy dữ dội, lộ rõ sự hoảng loạn.
“T-Tại sao đột nhiên em lại nói thế?!”
“Ờ..... em chợt nghĩ ra điều đó. Em đang nghĩ về những gì anh nói trên vòng đu quay, và thấy tò mò…”
Giyeon chưa bao giờ tưởng tượng đến việc hôn ai đó. Ngay cả khi cậu thích các hyung mình, ôm là điều xa nhất cậu dám làm. Hôn - hôn thực sự, như những người yêu nhau vẫn làm - là điều cậu chưa bao giờ dám mơ tưởng đến. Có lẽ vì cậu đã kiên quyết loại trừ bất kỳ khả năng thực tế nào cho điều đó.
Nhưng ý nghĩ Suhyeon muốn hôn cậu... khiến cậu thực sự tò mò. Liệu Suhyeon có từng tưởng tượng đến việc hôn cậu không?
“Trời ơi, em thực sự...”
Nhìn vào đôi mắt trong veo, thuần khiết ấy, Suhyeon cảm thấy hoàn toàn thất bại. Không chỉ hôn thôi đâu—trong mơ, anh đã đi xa hơn thế. Một nụ hôn chỉ là chuyện nhỏ nhặt nhất.
Suhyeon đưa tay vuốt mặt và thở dài, rồi nhìn thẳng vào mắt Giyeon.
"Anh muốn hôn em. Nên đừng trêu nữa.”
“...Em không có ý trêu chọc—”
"Nếu em không muốn tên khốn này cắn đứt môi em thì hãy im lặng và ăn kem đi.”
Suhyeon gắt gỏng hơn bình thường một chút, và Giyeon nhanh chóng ngậm miệng lại, cắn vào que kem. Vị dâu tây ngọt ngào tan chảy trên đầu lưỡi.
Suhyeon uống cạn lon nước ngọt trong một hơi rồi bóp nát lon trong tay, ném gọn vào thùng rác bên lề đường. Nhìn anh, Giyeon do dự rồi hỏi: “Hyung, anh.. giận à?”
“Anh không giận. Tại sao anh phải giận chứ?”
Không. Chỉ là tôi thấy khó chịu vì em xinh đẹp thôi, thế thôi.
“Ừm... vâng…”
Giyeon nhìn anh, mắt đảo liên hồi. Suhyeon đưa tay lau vệt kem que màu hồng trên khỏe môi Giyeon bằng ngón tay.
“Đừng nói những từ như 'hôn' một cách tùy tiện như thế nữa”
“Anh đã nói với em rồi. Anh sẽ không chờ mãi đâu.”
Anh l**m kem trên ngón tay và cười ranh mãnh. Mặt Giyeon đỏ bừng ngay lập tức. Miệng cậu hé ra ngậm lại như cá, không thốt nên lời.
Không lâu sau, Giyeon phát hiện xe buýt của mình đang tới gần và nhanh chóng tiến đến.
“Xe buýt của em đến rồi—Em đi đây! Hẹn gặp lại anh vào ngày mai nhé, hyung!”
Không cho anh kịp phản ứng, Giyeon chạy vụt về phía trạm dừng và nhảy lên ngay khi cửa mở. Khi xe buýt rời đi, Suhyeon đứng trên vỉa hè vẫy tay chào cậu với nụ cười toe toét. Giyeon ngượng ngùng vẫy tay đáp lại trước khi ngồi phịch xuống ghế.
Cậu thở dài và ngã người về phía trước, trán chạm vào ghế trước mặt.
“...Anh ấy đang cố tình quyến rũ mình bằng khuôn mặt hay sao vậy?”
Có lẽ cậu là một kẻ si mê vẻ bề ngoài đến mức tuyệt vọng. Cậu r*n r*, đưa cả hai tay lên má nóng bừng. Kể từ sau lời tỏ tình, cậu không thể không để ý đến Suhyeon. Những cái chạm nhẹ nhàng, giọng nói dịu dàng, ánh mắt - tất cả đều khiến tim cậu loạn nhịp.
Khi cậu mở cửa sổ để làm mát khuôn mặt đỏ bừng của mình, một tiếng rung nhẹ vang lên từ điện thoại.
"?"
Nghĩ rằng đó có thể là Suhyeon, Giyeon nhanh chóng mở khóa—nhưng rồi lại sững người trước người gửi không ngờ tới.
[Dì Jooyeon: Giyeon-ah, cháu khỏe không? Dì đang thắc mắc về lịch trình kỳ nghỉ của cháu cho công việc người mẫu mà dì đã nhắc đến đấy!]
“...Ồ, đúng rồi…”
Cậu hoàn toàn quên mất lời mời của dì ở bữa tiệc. Cậu chưa chọn được việc nào khác cho kỳ nghỉ ngoài công việc ở quán cà phê, nên giờ cậu phải nghiêm túc cân nhắc lịch trình sau lễ tốt nghiệp.
[Ngày cuối cùng của năm học là thứ Ba tuần sau! Cháu có thể sắp xếp theo lịch trình của dì—chỉ cần báo cho cháu biết khi nào dì cần cháu nhé!]
[Cô Jooyeon: Cảm ơn cháu yêu~]
[Cô Jooyeon: À, nhân tiện, cháu có biết người này không?]
[Cô Jooyeon: (ảnh đính kèm)]
"...?!"
Giyeon nhìn chằm chằm vào bức ảnh vài giây trước khi suýt nhảy dựng khỏi ghế. Người trong ảnh—không ai khác chính là Son Suhyeon. Đó là bức ảnh được chụp tại quầy cho thuê đồng phục của công viên giải trí. Đó là lý do tại sao nó trông quen quen.
Làm sao dì ấy có được thứ này? Bạn phải vào trang chủ của công viên mới tìm thấy nó....
[Di Jooyeon: Một người quen gửi cho dì. Nói là học sinh cấp ba. Họ nghĩ học trường Hwaguk. Cháu có biết người này không?]
Nếu bạn dì ấy gửi bức ảnh đó... có lẽ dì ấy đã không nhìn thấy bức ảnh có cậu trong đó.
Khoảnh khắc may mắn nhỏ nhoi.
Giyeon định trả lời—Ừ, cháu biết anh ấy. Anh ấy là một người anh thân thiết—thì dừng lại, ngón tay lướt trên màn hình.
Đợi đã... nếu dì ấy hỏi điều này...
Có lẽ dì đang có ý định chọn Suhyeon làm người mẫu.
Đây có thể là một cơ hội.
Lee Jooyeon và bạn trai cô ấy điều hành một cửa hàng quần áo trực tuyến. Giyeon nhớ lại chuyện này từ trước khi cậu bị hồi quy—tại một bữa tiệc ngay trước khi cô ấy đi nước ngoài, Jooyeon đã say xỉn và trút bầu tâm sự với cậu. Cô tự mình lo liệu việc mua sắm, tìm nguồn hàng và hậu cần quần áo. Bạn trai cô ấy đảm nhiệm hầu hết các công việc PR và tuyển dụng người mẫu.
Điều đó có nghĩa là—có lẽ lần này, trước khi cô mất tất cả vào tay hắn ta, Giyeon có thể vạch trần hắn. Dừng lại đi. Mình có nên dụ hắn ta đến quán cà phê không?
Nếu họ định chọn Suhyeon, chắc chắn người bạn trai sẽ xuất hiện. Đó sẽ là cơ hội tốt để quan sát hắn ta, tìm hiểu khuôn mặt, thói quen của hắn. Nhưng để làm được điều đó, cậu sẽ phải tiết lộ nơi Suhyeon làm việc...
Mặc dù biết điều này có thể là gánh nặng, Giyeon vẫn quyết định cần phải xin phép Suhyeon.
Cậu gọi ngay cho anh. Đường dây chỉ reo một tiếng là được nối máy.
“Suhyeon hyung!”
—..Có chuyện gì vậy?
Giọng nói của Suhyeon đã căng thẳng vì lo lắng.
"Em—ừm—em có thể nhờ anh một việc được không?”
– Anh sẽ làm.
“..Cái gì? Nhưng em thậm chí còn chưa nói gì với anh—”
—Dù là gì đi nữa, anh cũng sẽ làm. Chỉ cần nói cho anh biết.
Niềm tin vững chắc đó khiến Giyeon khựng lại trong giây lát. Cậu lấy lại bình tĩnh và nhanh chóng giải thích.
“Em hứa sẽ giải thích mọi chuyện sau... em có thể nói cho ai đó biết nơi làm việc của anh không?”
–Cứ làm đi.
“Thật sao? Cảm ơn anh…”
− Ý anh là, đâu phải em bảo anh đứng tên chung trong hợp đồng vay tiền hay gì đâu. Kiểu vậy đấy? Được thôi.
“Đ-Đồng ký... nếu em yêu cầu anh làm điều đó thì sao?!”
—Anh có nên làm vậy không?
“Không—không! Em ổn! Em ổn! Cảm ơn anh!”
Giyeon bối rối vội vàng cúp máy. Thật lòng cậu sợ Suhyeon sẽ đồng ý.
Trời ơi, anh Suhyeon... anh tốt bụng quá. Em phải làm sao với anh đây...
Quyết tâm không để chuyện này gây rắc rối cho Suhyeon, Giyeon đã soạn một tin nhắn cho Lee Jooyeon. Nếu cậu muốn giúp dì, cậu phải bắt đầu chuẩn bị ngay bây giờ.