Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp

Chương 123

Cảm giác như thế cậu đang chìm xuống nước. Như thể cơ thể cậu đang trôi nổi trên bầu trời, và tâm trí cậu chưa bao giờ bình yên đến thế.

Giống như đã chết vậy.

Đây là cảm giác mà cậu đã từng cảm thấy trước đây—một trạng thái quen thuộc đến kỳ lạ.

Trong không gian tĩnh lặng ấy, Ha Giyeon từ từ mở mắt. Tõm. Cả người và quần áo cậu đều ướt đẫm một lớp nước mỏng, nhưng không lạnh cũng không ấm. Cậu ngoi lên khỏi mặt nước, nước ngập đến mắt cá chân, nhìn quanh.

Không gian vốn dĩ trắng xóa giờ đây lần đầu tiên chìm vào bóng tối. Cậu nhấc chân lên và bắt đầu bước đi chậm rãi. Cậu không muốn cứ đứng yên một chỗ.

Cậu đã đi được bao lâu rồi? Một bóng người mờ nhạt bắt đầu tỏa sáng trong bóng tối, và Giyeon tiến lại gần. Đôi chân trần của cậu lướt nhẹ trên mặt nước khi cậu đến gần, và chẳng mấy chốc bóng người ấy đã hiện rõ.

Một đứa trẻ nhỏ đang khom lưng quay về phía cậu. Khi cậu đến gần hơn, một giọng nói yếu ớt vọng lại.

“Mẹ. Bố... Anh trai.”

Thỉnh thoảng lại có tiếng sụt sịt xen lẫn tiếng thì thầm. Thân hình nhỏ bé của đứa trẻ run rẩy thấy rõ. Giyeon, nhận ra đứa trẻ đã từng ở đó từ lâu, nhẹ nhàng nói.

"Em có nhớ bố mẹ không? Anh trai em không?"

Đứa trẻ quay lại một chút và gật đầu đáp lại.

"Tại sao?"

“Vì họ là gia đình của em.”

Giyeon không đáp lại, chỉ nhìn đứa trẻ.

“Bố rất tuyệt. Bố luôn mặc đồ đẹp đi làm và xoa đầu em, nói rằng em làm tốt lắm.

“...”

"Mẹ xinh lắm, như công chúa vậy. Mẹ còn xuất hiện trên TV nữa. Khi em sợ sấm sét, mẹ luôn ở bên em cho đến khi em ngủ thiếp đi.”

“...”

“Anh trai em thông minh và tuyệt vời. Anh ấy biết tất cả mọi thứ. Khi em ngã, anh ấy đỡ em dậy. Khi chúng em chia nhau ăn kem, anh ấy luôn nhường em nửa kem to hơn.”

Đứa trẻ nói với vẻ tự hào, nhưng khuôn mặt không hề mỉm cười, không một chút hạnh phúc. Chậm rãi đứng dậy khỏi tư thế ngồi xổm, đứa trẻ rút ra một cuốn nhật ký sờn rách từ trong tay dù quần áo ướt sũng, cuốn nhật ký vẫn không hề ướt. Chắc hẳn cậu đã nâng niu nó đến vậy.

Cậu bé đưa nó cho Giyeon, cậu cầm lấy và từ từ mở nó ra.

Các mục ghi lại những điều như đi công viên giải trí, ngủ với bố mẹ chia sẻ kem với anh trai—những trải nghiệm mà Giyeon chưa từng thực sự trải qua.

“Bố, mẹ và anh trai trong đây... họ đâu rồi?”

“...”

Mặc dù đứa trẻ hỏi, Giyeon không trả lời. Cậu chỉ xé nát cuốn nhật ký và thả từng mảnh xuống nước.

Đứa trẻ lặng lẽ nhìn cuốn nhật ký ướt sũng chìm xuống. Nó không khóc, không tức giận. Thay vào đó, nó đứng dậy và nói:

“Anh không thể đưa em về thăm bố mẹ lần nữa như lần trước sao?”

“...”

“Họ hẳn đang đợi.”

“Họ không còn ở đó nữa.

Con đường ánh sáng từng xuất hiện... giờ đã không còn nữa. Giyeon trả lời thẳng thắn, nhưng đứa trẻ cứ lặp đi lặp lại rằng mình phải đi. Rằng người ta đang đợi mình.

Ai đang chờ đợi? Trong bóng tối này?

Nếu thực sự có ai đó, thì hẳn đã có một con đường mở ra. Khi Giyeon đứng lặng lẽ, nhìn chằm chằm vào bóng tõi...

Đứa trẻ giật gấu áo anh. Giyeon cúi đầu, bắt gặp ánh mắt của đứa trẻ. Đứa trẻ ngước lên nhìn anh và nói:

"Nè.”

Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đứa trẻ—nhưng nó vẫn mỉm cười.

“Bố mẹ yêu em.”

“...”

Ah...

“Anh trai thực sự yêu em, em trai của anh ấy.”

Thì ra là vậy.

“Em cũng yêu gia đình mình.”

Nơi này... là mộ của tôi.

Không ai yêu tôi cả. Tôi không thể yêu ai cả. Không ai thực sự yêu ai cả,

Không cần phải có hận thù, giận dữ, ghê tởm. Không cần bất kỳ cảm xúc nào.

Chết đi.

Nếu cậu từng yêu họ thì hãy chết đi.

Và nếu chết một lần vẫn chưa đủ, thì chết một trăm, một ngàn lần—cho đến khi chẳng còn gì ngoài tro tàn.

Tách.

Giyeon đưa tay vòng qua cổ đứa trẻ. Mạch đập dưới ngón tay cậu vẫn đều đặn, nhịp điệu không thể nhầm lẫn của sự sống.

Cậu bóp chặt.

Khuôn mặt đứa trẻ tối sầm lại khi dòng máu ngừng chảy.

“Em yêu gia đình mình”

Crack.

Cái cổ nhỏ bé, mỏng manh ấy—dễ dàng nắm được bằng một tay—bị bẻ gãy làm đôi một cách kỳ quái. Đứa trẻ bắt đầu chìm xuống nước, và khi dòng nước cuốn trôi cơ thể nó, hình dạng nó dần thay đổi.

À... cậu là.....

Ha Giyeon, mười chín tuổi. Trong bộ đồng phục học sinh.

Đó chính là cậu.

Giyeon mười chín tuổi đưa tay ra và đưa cho Giyeon lúc đó một thứ gì đó.

“...”

Một chiếc chìa khóa.

Chiếc chìa khóa nhà mà cậu biết rất rõ.

“Cảm ơn. Bảo trọng nhé.”

Giyeon, mười chín tuổi, mỉm cười nhẹ và chào tạm biệt. Khi cậu chìm xuống nước, Giyeon vội vàng nắm lấy tay cậu ấy và mở miệng.

Một điều mà mười chín tuổi Ha Giyeon luôn muốn nghe.

“Chúc mừng cậu đã tốt nghiệp.”

Trong giây lát, đôi mắt cậu mở to ngạc nhiên. Rồi cậu mỉm cười rạng rỡ. Khi chìm sâu hơn vào làn nước tối đen, khuôn mặt cậu trông bình yên hơn bao giờ hết.

Giyeon nắm chặt chìa khóa trong tay và đứng dậy.

Trước mặt cậu bây giờ là cánh cửa nhà-vẫn quen thuộc như mọi khi.

Không chút do dự, Giyeon mở khóa.

Và chờ đợi cậu ở phía bên kia là-

***

Lee Mihyun đã nghĩ rằng chỉ cần Ha Giyeon tỉnh lại thì mọi thứ khác đều không còn quan trọng nữa. Dù cậu có chửi rủa hay la hét thì cũng chẳng sao. Chỉ cần cậu mở mắt ra và nhìn cô. Chỉ cần cậu nói điều gì đó - bất cứ điều gì.

Cô ấy muốn nói chuyện với cậu.

Về mọi thứ mà cô không biết.

Cậu thích gì, ghét gì. Điều gì đã làm cậu tổn thương, điều gì đã khiến cậu thất vọng. Cô muốn cậu kể hết cho cô nghe. Vì vậy, cô không bao giờ rời xa cậu.

Vết thương trên trán đã được khâu lại, và họ đã chụp chiếu để kiểm tra tổn thương bên trong. May mắn thay, ngoài việc chảy máu ồ ạt, không có gì nghiêm trọng. Nhưng Giyeon dường như không chịu tỉnh dậy.

Trông cậu gầy hơn cả lúc ngã quỵ vì dị ứng. Nước da nhợt nhạt của cậu trông như xác chết - trông thật khó chịu.

...Cậu ấy thực sự định như thế này mãi sao?

Nhưng đến ngày thứ ba, Ha Giyeon đã mở mắt.

Cuối cùng—cô có thể nói chuyện với cậu. Cuối cùng, cô có thể cho cậu biết cảm xúc thật sự của mình, không còn phải che giấu điều gì nữa–

Nhưng biểu hiện của cậu đã dập tắt mọi hy vọng mà cô ấp ủ.

"Giyeon...?"

Ánh mắt cậu trống rỗng. Như thể mọi ánh sáng đã bị bóng tối nuốt chửng, đôi mắt vô hồn ấy thậm chí còn không hề để ý đến cô.

Bên cạnh cô, Ha Ilwoo cũng trở nên lo lắng và nắm lấy tay, gọi cậu.

"Ha Giyeon, Giyeon..."

Ánh mắt lơ đãng cuối cùng cũng dừng lại ở Ilwoo.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ông cảm thấy nhẹ nhõm khi Giyeon đã phản hồi.

Nhưng rồi ông nhìn thấy vẻ mặt của cậu ấy–giống như cậu đã hoàn toàn chán ngấy mọi thứ.

Giyeon nhìn ông như thể ông là đồ rác rưởi.

Sau đó, cậu lại nhắm mắt lại, không còn phản ứng với bất kỳ câu hỏi nào nữa.

Và không ai trong số họ có thể gọi tên cậu lần nữa.

***

Bốp.

Một cú va chạm mạnh. Một tiếng đổ vỡ. Sàn nhà rung chuyển khi một bóng người ngã xuống.

Người đã đánh và người đã bị đánh.

Người nằm dài trên sàn, lấy ngón tay lau máu trên môi rách toạc rồi ngước nhìn người đang đứng bên cạnh. Vẻ mặt giận dữ quen thuộc ấy—nhưng hiếm khi thấy nó chảy đến tận ngọn tóc.

Có lẽ đó là lý do tại sao anh ta bắt đầu vung nắm đấm ngay lập tức.

"Lời chào đó có hơi bạo lực không?"

"Mày có bị điên không, đồ khốn nạn?"

Bàn tay vung về phía anh thật tàn nhẫn. Kẻ túm lấy cổ áo Kwon Jongseok không ai khác chính là Choi Mujin. Đôi mắt đỏ ngầu của cậu ta tràn ngập phẫn nộ—như thể đang nhìn kẻ đã sát hại cha mẹ mình.

Jongseok nghĩ rằng anh hiểu tại sao Mujin lại tức giận... nhưng dù sao thì, thế này có hơi quá đáng không?

"Thằng khốn nạn. Mày đăng ảnh làm thêm của Giyeon lên Stargram phải không? Tài khoản ảo này là của mày.”

"Ôi trời, sự ám ảnh của cậu dành cho tôi sắp vượt quá giới hạn rồi. Tôi thích được Giyeon chú ý hơn.”

"Đồ khốn nạn.”

Một cú đấm nữa vào má. Mujin thở hổn hển, lời chửi rủa tuôn ra từ hàm răng nghiến chặt.

Jongseok biết anh không thể đánh bại cậu ta trong một cuộc đấu tay đôi, nhưng những cú đánh bắt đầu khiến anh tức giận.

"Mujin, thật sao? Cậu đánh tôi vì chuyện này à? Cậu nghĩ mình chịu nổi chuyện sắp tới sao?"

"Chịu được à? Thế thì sao, anh có thể chịu được hậu quả khi anh làm trò này sao?"

“Tôi đã xử lý xong rồi. Nhìn này—Giyeon thậm chí còn không xuất hiện ở chỗ đó nữa. Nếu có gì thì cậu nên cảm ơn tôi.”

"Cái gì?"

Giọng điệu đó—giọng điệu bình thản đến đáng sợ—khiến Mujin nổi cáu. Dù Jongseok có là một kẻ rối loạn nhân cách đi nữa, phản ứng này vẫn có gì đó kỳ lạ.

Cái nhướn mày ngạo mạn của anh ta xác nhận điều đó Jongseok vẫn chưa biết.

Với giọng nói sắc bén, Mujin quát,

“Vì anh gửi mấy tấm ảnh chết tiệt đó cho Ha Dohoon nên Giyeon đang nằm viện. Đầu cậu ấy bị va đập. Anh có biết không?"

“...Cậu đang nói cái quái gì thế?”

“Cậu ấy không đi làm. Cậu ấy đang nằm viện.”

Biểu cảm của Jongseok biển dạng ngay lập tức, như thể bị đánh vào đầu. Cơ thể cứng đờ hoàn toàn.

Mujin trừng mắt nhìn anh ta lần cuối và cảnh cáo: nếu anh còn chút lương tâm nào, anh hãy tránh xa Ha Giyeon mãi mãi.

Sau đó anh rời đi.

Ngay cả khi Mujin đã đi từ lâu, Jongseok vẫn không thể di chuyển.

“...”

Ha Giyeon đang ở bệnh viện à? Bị thương ở đầu à?

Tại sao?

Cho dù Ha Dohoon có tức giận đến đâu, anh ta cũng sẽ không bao giờ–

Nhưng rồi một ký ức lóe lên trong anh như tia chớp.

Ha Dohoon đánh vào đầu Giyeon đến chảy máu vì đồ bị vỡ.

Nếu Dohoon nhìn thấy những bức ảnh đó... nếu anh ta lại nổi cơn thịnh nộ... nếu anh ta đánh cậu ấy ngay lúc đó... Kwon Jongseok bật dậy và chạy ra khỏi nhà.

Bình Luận (0)
Comment