Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp

Chương 124

Đã một tuần trôi qua kể từ khi Ha Giyeon, người đang nằm viện, mở mắt.

Trán của Ha Giyeon đang lành lại mà không có vấn đề gì đặc biệt, và ngoại trừ dây chằng ở cổ tay phải hơi căng do va chạm khi ngã cầu thang, tình trạng tổng thể của cậu ấy không tệ như dự đoán.

Vâng, ít nhất là về mặt thể chất.

Khác với cơ thể đang hồi phục tốt, đầu óc Ha Giyeon lại có phần choáng váng. Cậu hiếm khi tỉnh táo, và ngay cả khi có vẻ tỉnh táo, cậu cũng như chết trong giấc ngủ; cậu ăn nhưng không ăn uống tử tế, và ngay cả sau khi ăn xong, cậu thường chạy vào nhà vệ sinh để nôn ra.

Ha Giyeon đang héo mòn dần như thể cậu đang chết dần chết mòn.

"Giyeon-ah..."

Nhưng điều nghiêm trọng hơn là Ha Giyeon không nói gì cả. Ngay cả khi được gọi hay bắt chuyện, cậu cũng chỉ phản ứng nhẹ, không hề trả lời câu hỏi.

Ban đầu, họ tự hỏi liệu cậu có bị mất thính lực hay dây thanh quản có vấn đề gì không, nhưng kết quả xét nghiệm cho thấy không có gì bất thường.

Khi có người nói rằng đó có thể là vấn đề tâm lý, họ quyết định chờ đợi và quan sát cho đến khi vết thương của cậu lành lại và cậu ổn định hơn một chút...nhưng mặc dù bề ngoài họ đồng ý, Ha Dohoon cảm thấy như mình sắp phát điên, nghĩ rằng chính mình đã hủy hoại Ha Giyeon.

Anh biết rõ rằng một lời xin lỗi sẽ không đủ để giải quyết mọi chuyện.

Anh muốn nói chuyện với cậu. Dù có phải quỳ xuống van xin, anh cũng muốn nhận được sự tha thứ, để bày tỏ tình cảm của mình.

Nhưng Ha Dohoon cảm thấy như chính tay mình đã bóp nát cả khả năng đó, và giờ anh chẳng thể làm gì khác.

Hơn nữa, Ha Ilwoo, lo lắng cho tình trạng của Ha Giyeon, đã ra lệnh nghiêm cấm Ha Dohoon vào phòng bệnh cho đến khi tình hình ổn định. Họ quyết định tách hai người ra.

Ha Dohoon về nhà, nhưng ngay khi nhìn thấy vết máu vẫn còn loang lổ trên cầu thang, anh không nỡ leo lên phòng.

Cuối cùng, anh quyết định ở lại khách sạn cho đến khi Ha Giyeon về.

Mặc dù Ha Giyeon đã có người chăm sóc, Lee Mihyun vẫn ở bên cạnh cậu ấy.

Đối với cô - một người coi trọng công việc hơn tất cả - điều đó thật không thể tưởng tượng nổi. Vậy mà, từ lúc Ha Giyeon nhập viện, cô đã gạt bỏ tất cả để ở bên cậu.

Lee Juyun cũng đến bệnh viện mỗi ngày, nhưng sau khi chứng kiến sự chăm sóc tận tình của Lee Mihyun, cô đã kiềm chế không nói thêm lời nào sau những gì xảy ra ở phòng cấp cứu.

Thật không còn gì để nói với một người mẹ đang chăm sóc con mình.

Lee Juyun chỉ quan sát Ha Giyeon một lúc mà không nói chuyện với Lee Mihyun, sau đó rời đi—nhưng hôm nay, cô lại là người lên tiếng trước.

“Em biết chị lo cho Giyeon, nhưng chị cũng nên về nhà một chút và chăm sóc bản thân mình đi, chị? Trông chị cũng không được khỏe lắm”

Từ khi Ha Giyeon nhập viện, Lee Mihyun đã nhờ một trợ lý lo liệu những nhu yếu phẩm cơ bản như quần áo và đồ dùng, ngủ trên giường và không bao giờ về nhà dù chỉ một lần.

Có lẽ vì vậy, cô ấy trông kiệt sức hoàn toàn.

Có lẽ vì quá mệt mỏi, cô ấy đã nghe theo lời thuyết phục của Lee Juyun và đồng ý về nhà một lát.

Khoảng ba mươi phút sau khi Lee Mihyun rời khỏi phòng bệnh.

Gần đến giờ ăn trưa, Lee Juyun tiến đến chỗ các vệ sĩ đang túc trực bên ngoài phòng.

"Chắc hẳn các anh làm việc vất vả lắm. Sắp đến giờ ăn trưa rồi—hôm nay các anh lại định ăn vội một bữa nữa à?"

"Haha, không sao đâu. Dù sao thì đó cũng là công việc của chúng tôi mà."

"Tôi rất đau lòng khi các anh thậm chí không thể có được một bữa ăn tử tế…”

Lee Juyun lầm bẩm như thể thật lòng quan tâm.

Thấy cô như vậy, các vệ sĩ mỉm cười, cảm ơn cô đã lo lắng cho họ.

Giờ đây, Lee Juyun đã trở nên khá thân thiện với họ—sau khi hàng ngày đến thăm phòng bệnh của Ha Giyeon, trao đổi những lời chào hỏi nồng nhiệt và thỉnh thoảng trò chuyện, cô đã dần dần hạ thấp sự cảnh giác của họ.

Nắm bắt cơ hội, Lee Juyun nói một cách ranh mãnh.

"Biết nhà hàng Hàn Quốc cạnh bệnh viện không? Tôi đã đặt chỗ cho hai người ăn một bữa thật ngon. Nếu được thì đi ngay nhé?”

"Hả? Không được, chúng tôi phải canh gác phòng của thiếu gia.”

"Thôi nào. Đâu có chuyện một tên trộm cầm dao đột nhập vào phòng bệnh của một học sinh trung học đâu.”

Giờ nghỉ trưa thì không sao.

Unnie chỉ hơi cẩn thận quá thôi.”

“...Dù sao thì đó cũng là công việc của chúng tôi.”

Mặc dù một phần trong cô ngưỡng mộ tính chuyên nghiệp nghiêm ngặt của họ, nhưng lúc này, cô thấy điều đó chẳng khác gì một sự phiền toái.

Lee Juyun ngay lập tức thay đổi chiến thuật.

"À... Chắc là tôi đã làm các anh khó chịu vì xen vào quá nhiều. Lẽ ra tôi không nên đặt chỗ trước... Tôi xin lỗi. Nhưng anh thấy đấy, vé đã được thanh toán trước rồi, nên tôi không thể hủy được…”

Nhà hàng Hàn Quốc cạnh bệnh viện là một nơi cao cấp.

Chỉ cần đi ngang qua thôi, mùi thơm phức đã khiến người ta choáng váng.

Với mức lương của một vệ sĩ, gần như không thể nào chi trả nổi một bữa ăn như vậy.

Nghe nói cơ hội này sẽ bị bỏ lỡ, ánh mắt hai người vệ sĩ đều dao động.

Không bỏ lỡ cơ hội, Lee Juyun ra đòn kết liễu.

“Tôi sẽ giữ bí mật với chị. Dù sao thì chị ấy cũng phải tối nay mới đến"

Cuối cùng, hai vệ sĩ sánh vai nhau đi ăn.

Sau khi đưa cho họ một tấm danh thiếp và mời họ uống cà phê, Lee Juyun nhìn họ biến mất hoàn toàn trước khi thở phào nhẹ nhõm và lẻn vào phòng Ha Giyeon.

Đúng như dự đoán, phòng VIP rộng rãi một cách không cần thiết và yên tĩnh đến ngột ngạt.

Ở giữa phòng, Ha Giyeon nằm bất động như người chết.

Lee Juyun tiến lại gần giường cậu, nhìn cậu nằm đó, mắt nhắm nghiền, bất động, rồi mở miệng.

"Giyeon-ah, có người muốn gặp cháu một lát. Cháu có thể gặp cậu ấy không?"

“...”

Nghe cô nói, mí mắt Ha Giyeon từ từ mở ra.

Thấy ánh mắt dường như chấp nhận lời cô nói, Lee Juyun khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nâng giường lên. Rồi cô đi mở cửa phòng bệnh.

Vì vệ sĩ sẽ báo cáo mọi vị khách đến thăm cho Lee Mihyun nên cô cần phải đuổi họ đi.

Liếc nhìn người đang tiến đến phòng bệnh, Lee Juyun nói:

"Dì sẽ ra ngoài, nên cứ từ từ nói chuyện nhé."

“Vâng, cảm ơn cô.”

“Không cần phải cảm ơn tôi đâu..."

Có lẽ, lúc này, điều Ha Giyeon cần nhất không phải ai khác mà chính là người này.

Khi Lee Juyun vừa rời khỏi phòng, vị khách kia đã bước vào.

Mặc dù nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, Ha Giyeon vẫn không quay đầu lại, chỉ nhìn chăm chăm vào cuối giường.

“...”

Người kia bước thẳng đến bên giường, chậm rãi nói.

"Giyeon-ah."

Đó là một giọng nói quen thuộc.

Đồng tử của Ha Giyeon lập tức run lên.

Một bàn tay to lớn nhẹ nhàng ôm lấy má cậu và cẩn thận xoay đầu cậu lại.

Khi cậu từ từ quay đầu lại, khuôn mặt mà cậu khao khát được nhìn thấy hiện ra trước mắt.

Đôi mắt xanh xám nhạt nhìn cậu một cách ấm áp.

Dưới mắt anh có quầng thâm, làn da trông thô ráp. Đôi môi khô nứt nẻ của anh lại mấp máy.

"Giyeon-ah."

Chỉ với hai tiếng gọi đơn giản, ánh mắt đờ đẫn bấy lâu của Ha Giyeon đã khuấy động cả một cơn bão.

Đôi đồng tử của cậu, như thể đang trồi lên từ biển sâu lên mặt nước, đang dần lấy lại được sự sáng ngời.

Một bàn tay cẩn thận vuốt nhẹ khỏe mắt cậu.

“Xin lỗi vì anh đến muộn, Giyeon-ah.”

“...”

Chỉ một câu nói, vậy mà nước mắt Ha Giyeon lập tức trào ra.

Dòng nước mắt bất ngờ tràn ra không kiềm chế.

Nước mắt tuôn rơi, thẩm ướt những ngón tay Son Suhyeon, không ngừng chảy.

Giống như con đập mà cậu đã giữ lại bấy lâu nay đã vỡ vậy.

Son Suhyeon cẩn thận ôm lấy cậu, giữ cậu trong vòng tay mình.

Và lần đầu tiên, mỗi Ha Giyeon cử động.

"...Suhyeon-i hyung..."

Bằng giọng khàn khàn, cậu gọi Son Suhyeon lần đầu tiên sau một thời gian dài. Nắm chặt cổ áo Son Suhyeon, Ha Giyeon khóc nức nở, gọi đi gọi lại.

"Hyung... Hyung Suhyeon, hyung..."

"Ừ, Giyeon-ah."

Ngay cả khi Ha Giyeon liên tục gọi, như để xác nhận xem anh có thực sự ở đó không, Son Suhyeon vẫn trả lời mỗi lần bằng sự ấm áp dịu dàng, ôm cậu chặt hơn, giúp cậu bình tĩnh lại.

Thực ra, người cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái hơn chính là Son Suhyeon.

Nghe giọng nói quen thuộc của anh, cảm nhận hơi ấm của anh, bắt gặp ánh mắt anh, hít thở mùi hương của anh— chỉ khi đó Ha Giyeon mới cảm thấy mình có thể thở lại.

"Làm ơn... làm ơn giúp em, hyung... giúp em..”

“Anh sẽ giúp em. Anh sẽ làm bất cứ điều gì.”

Lần đầu tiên—trước khi hồi quy hay sau đó—Ha Giyeon đã cầu cứu.

Và Son Suhyeon trả lời ngay lập tức, không chút do dự.

Làm sao anh có thể quay lưng lại với cậu, khi cậukhóc van xin anh như thế này?

Làm sao anh có thể quay lưng lại với em, sau khi cuối cùng cũng được gặp lại em trong bệnh viện này?

Mặc dù không thể nhìn thấy , nhưng đối với anh đó là địa ngục.

Và chắc hẳn đó cũng là địa ngục đối với cậu.

Son Suhyeon không buông Ha Giyeon ra cho đến khi tiếng nức nở của cậu lắng xuống

Cố nén những giọt nước mắt mà chính anh cũng muốn rơi, anh ôm chặt hơn hơi ấm mà cuối cùng anh đã tìm lại được.

***

Ngay cả khi đã trở về nhà lần đầu tiên sau một tuần, tâm trí Lee Mihyun vẫn chỉ nghĩ đến Ha Giyeon.

Cô chỉ ra ngoài về nhà một lát, nhưng nỗi bất an cứ dày vò cô.

Ánh mắt Ha Giyeon vô hồn kể từ khi cậu tỉnh dậy.

Đó là đôi mắt của một người đã buông bỏ mọi thứ, giống như một người sắp chết—và vì thế, Lee Mihyun không hề rời khỏi cậu dù chỉ một khoảnh khắc.

Giờ thì đã có vệ sĩ, và Lee Juyun cũng đã hứa sẽ ở bên cạnh cậu—đó là lý do duy nhất khiến cô dám rời đi.

Nếu không có Lee Juyun, có lẽ cô sẽ không rời khỏi bệnh viện cho đến khi Ha Giyeon xuất viện.

Khi đi qua cổng trước và hướng về phía lối vào, Lee Mihyun đột nhiên nghĩ đến Ha Dohoon.

Cô quyết định sẽ ghé qua khách sạn nơi cậu đang ở trước khi quay lại bệnh viện.

Chắc hẳn Ha Dohoon đang có những cảm xúc phức tạp lúc này.

Có lẽ cậu ấy đang tự trách mình vì việc Ha Giyeon ngã cầu thang—nhưng Lee Mihyun lại không nghĩ như vậy.

Ha Ilwoo, người không chứng kiến cảnh tượng đó, dường như đang đổ lỗi cho Ha Dohoon, nhưng đó chỉ là một tai nạn, và tình hình thực sự rất tệ.

Sau khi Ha Giyeon hồi phục, cô dự định sẽ giúp hòa giải hai người, đóng vai trò là người trung gian để đưa mọi thứ trở lại như trước.

Đó là những gì cô nghĩ khi bước vào lối vào.

Nhìn thấy đôi giày được đặt cạnh tủ giày, cô tự hỏi liệu Ha Ilwoo đã về nhà chưa.

"Thưa bà."

Đúng lúc đó, Kang Jini vội vã tiến lại gần, vẻ mặt lo lắng—và ngay lúc đó,

"Vậy là cuối cùng cô cũng quyết định xuất hiện.”

Một giọng nói vang lên từ phòng khách.

Bước vào trong và quay đầu lại, Lee Mihyun nhìn thấy có người đang ngồi trên ghế sofa.

"Ông chú...?"

Bình Luận (0)
Comment