Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp

Chương 133

—Nếu cậu làm mà không cho bố mẹ biết, sẽ rất khó để lấy được tóc, vì vậy lựa chọn an toàn nhất là dùng bàn chải đánh răng. Các tế bào biểu mô miệng sẽ bám trên bàn chải, nên kết quả sẽ chính xác.

"Vậy thì tôi sẽ thử chuẩn bị bàn chải đánh răng."

–Bỏ riêng vào túi zip rồi đưa cho Suhyeon. Chậm nhất là hai ngày sau sẽ có kết quả.

“Vâng, cảm ơn chú…”

Ha Giyeon bày tỏ lòng biết ơn với người ở đầu dây bên kia, nhưng vẫn hơi do dự. Người đàn ông là người mà cậu đã liên lạc được thông qua Son Suhyeon. Suhyeon đã giải thích mơ hồ rằng người đàn ông đó từng hỗ trợ trại trẻ mồ côi, nhưng Giyeon vẫn lo lắng liệu hyung có bị ép buộc làm một việc vô lý nào không.

"Ừm... Tôi chỉ muốn nói lại lần nữa, nếu chú thấy khó khăn thì đừng cảm thấy có nghĩa vụ. Vì đây là vấn đề riêng của tôi, nên dù có trả giá thì tôi cũng muốn tự mình giải quyết.”

Kể cả khi người đàn ông là người thân cận với Son Suhyeon, đây vẫn là một yêu cầu nặng nề. Đây là một việc bất hợp pháp, và Ha Giyeon không phải là người đủ quan trọng để người đàn ông phải mạo hiểm. Nếu ân huệ này đi kèm với điều kiện ràng buộc hoặc một giao dịch nào đó giữa người đàn ông và Suhyeon, Giyeon hẳn đã muốn từ chối.

Cậu muốn thoát khỏi ngôi nhà đó càng sớm càng tốt, nhưng cậu không muốn nhận sự giúp đỡ trong khi lại gây hại cho người khác.

Mọi người im lặng một lúc rồi người đàn ông cười khúc khích.

—Cậu nói cậu thân với Suhyeon phải không? Giờ thì tôi hiểu rồi.

"...Hả?"

—Suhyeon có hỏi tôi, nhưng tôi không cần nhận bất cứ thứ gì. Hơn nữa... Tôi muốn hỏi cậu một chuyện riêng tư, nếu được.

Nếu điều đó không gây rắc rối cho Suhyeon thì Giyeon cũng không ngại trả lời câu hỏi.

—Sao cậu lại nhất quyết xác nhận quan hệ huyết thống thế? Dù cậu đã chuẩn bị kỹ càng... nhưng nếu kết quả không như cậu mong đợi, cậu có thể mất tất cả, kể cả những người xung quanh.

Một gia đình có thể tan vỡ.

Con người rất coi trọng huyết thống, con cái, gia đình. Một đứa trẻ - một sinh linh mang trong mình dòng máu của chính mình - là bằng chứng cho thấy họ đã sống. Việc dành tình cảm cho điều đó là điều tự nhiên. Dĩ nhiên, có những người không làm vậy. Nhưng ngay cả những người xấu xí nhất vẫn tìm cách tạo dựng gia đình. Ngay cả những người xấu xí nhất cũng không muốn cô đơn. Có người để dựa vào cũng đồng nghĩa với việc có người để nhờ vả.

Người đàn ông không thể hiểu nổi tại sao Ha Giyeon lại sẵn sàng từ bỏ mạng lưới an toàn đó để đi xét nghiệm quan hệ cha con. Cậu, người đã từng khao khát cha mẹ và gia đình đến thế.

Có chuyện gì nghiêm trọng đến mức cậu ấy phải đi xa đến vậy không?

“Tôi ổn. Ngay từ đầu tôi đã chẳng có gì rồi."

Giọng nói phát ra từ điện thoại không hề đè nén nỗi buồn, cũng không hề chứa đựng sự tức giận. Nó bình thản. Trống rỗng. Kiệt sức.

—...Nếu cậu vượt qua bài kiểm tra, cậu sẽ còn lại gì?

“...”

Ngay cả khi thoát khỏi họ, cậu cũng không tin mình sẽ sống tốt, không như trước khi hồi quy. Cậu không chắc mình sẽ hạnh phúc. Không tin vào tương lai. Biết đâu những điều tồi tệ hơn sẽ xảy đến với cậu.

Nhưng vẫn còn một điều. Cậu có thể thấy một tương lai nơi Son Suhyeon luôn ở bên cạnh cậu. Son Suhyeon đang ở trong tương lai của cậu, trong hiện tại của cậu.

"Tôi không thể nói chắc chắn là tôi sẽ hạnh phúc... nhưng ít nhất tôi nghĩ là tôi sẽ không bất hạnh.”

Nói xong, Ha Giyeon mỉm cười. Tiếng cười vui vẻ của cậu lần đầu tiên lọt vào tai người đàn ông, khiến ông sững người một lúc, rồi cũng mỉm cười.

Cậu đã từng khao khát mãnh liệt được trở thành một phần của gia đình. Cậu đã cố gắng trở thành một cậu bé ngoan để được công nhận, học hành chăm chỉ, cố gắng kìm nén nước mắt, mỉm cười rạng rỡ với người lớn. Mặc dù, vì không cùng chung dòng máu, cuối cùng cậu bị phớt lờ và bỏ rơi.

Nhưng sau khi tìm được người để yêu, cậu đã nhận ra gia đình thực sự có ý nghĩa như thế nào.

Gia đình không phải là thứ gì đó có sẵn. Nó là thứ bạn tạo ra. Cũng giống như hạnh phúc vậy.

Thì ra đứa trẻ này chính là... hạnh phúc mà Suhyeon đã nói đến.

Người đàn ông chắc chắn. Tài sản, địa vị, hoàn cảnh gia đình, giới tính - những điều này thường được coi là điều kiện quan trọng để xây dựng gia đình và tình yêu. Ông tự hỏi Son Suhyeon và Ha Giyeon sẽ vượt qua những điều này như thế nào. Liệu họ có còn có thể đặt ưu tiên cho nhau ngay cả trong những lúc khó khăn?

Tuy nhiên, kỳ lạ thay, ông lại không lo lắng.

Bởi vì lời nói của Giyeon—rằng cậu ấy sẽ không buồn—có vẻ chắc chắn.

—Hai người là tri kỷ...

“Hả?"

—Haha, không có gì. Dù sao thì, cảm ơn cậu đã trả lời. Mà cũng không cần đền đáp gì đâu. Nhờ cậu mà tôi mới liên lạc lại được với Suhyeon sau một thời gian dài. Hôm nào chúng ta cùng đi ăn với nhau nhé.

Người đàn ông cười ha hả rồi cúp máy, còn Ha Giyeon thì hơi nghiêng đầu trong buồng điện thoại. Dù vậy, cuộc trò chuyện có vẻ vẫn diễn ra tốt đẹp, và cậu cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Bây giờ, điều tiếp theo cậu phải làm là...

"À, thưa cô, là Giyeon đây. Không có gì to tát đâu, nhưng mà...”

***

 Ha Giyeon chậm rãi quay trở lại phòng bệnh. Khác với lúc chạy vội đến buồng điện thoại, giờ đây cậu lê bước như thể không muốn quay lại.

Thật ra, cậu muốn tiếp tục nói chuyện điện thoại với Son Suhyeon, nhưng cậu không thể ở ngoài quá lâu. Nếu cậu về muộn, vệ sĩ đứng trước cửa sẽ đến tìm cậu.

Sau khi Lee Myungwon đến thăm, Giyeon đã nói với Lee Mihyun và Ha Ilwoo rằng họ không cần phải ở lại trông coi phòng bệnh nữa. Tuy Mihyun có vẻ miễn cưỡng, nhưng công việc của công ty đang chất đống, và tình hình của Giyeon cũng đang khá hơn, nên cuối cùng cô ấy đã quay lại làm việc. Tất nhiên, sau giờ làm, cô nhất định sẽ đến bệnh viện.

Thay vì cô, họ đã bố trí một vệ sĩ ở trong phòng, được cho là để bảo vệ cậu. Giyeon không hiểu nối. Cậu chẳng phải nhân vật quan trọng gì - cần gì phải bảo vệ chứ? Dĩ nhiên, cậu biết lý do thực sự là để giám sát. Họ thậm chí còn cố gắng bám theo cậu khi cậu đi dạo. Làm sao cậu có thể không nhận ra chứ? May mắn thay, nhờ sự phản đối kịch liệt của dì Juyun, ít nhất cậu cũng có thể tự đi dạo một mình.

"Haa..."

Rốt cuộc thì, thế này có khác gì ở nhà đâu? Giyeon ngồi xuống giường, cầm lấy chiếc máy tính bảng trên bàn cạnh giường. Cậu cần phải bắt đầu tìm nhà trọ gần trường. Kết quả xét nghiệm sẽ có nhanh hơn dự kiến—có lẽ cậu sẽ hoàn thành việc này sớm hơn.

Cậu không có ý định rời khỏi khu vực này ngay lập tức. Kể cả khi được chứng minh không phải con ruột của họ, cậu cũng không thể bỏ học và rời đi. Cậu vẫn chưa có nơi nào khác để đi. Hơn nữa, việc chuyển đến một vùng khác đòi hỏi phải lên kế hoạch cẩn thận.

Chuyển trường.

Hơn nữa, Son Suhyeon vẫn còn ở đây. Cậu nghĩ rằng sau khi Suhyeon tốt nghiệp, cậu sẽ cân nhắc việc rời đi. Trong lúc Giyeon đang mải mê với chiếc máy tính bảng, có tiếng gõ cửa và vệ sĩ bước vào.

"Cậu chủ, có một người bạn tên là Nam Taekyung đang ở đây. Tôi nên làm gì đây?”

"...?!"

Ha Giyeon tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không. Nam Taekyung ư? Nam Taekyung đến tìm cậu sao? Sao cậu ta lại biết cậu ở đây?

Choáng váng, cậu vội vàng định thần lại và cố gắng từ chối. Gặp cậu ta trong tình trạng này chẳng có lợi ích gì, và cậu còn quá nhiều thứ khác phải lo lắng.

"Tôi nghĩ tôi sẽ chỉ—"

"Giyeon-ah!"

Cảnh cửa bật mở, Nam Taekyung xông vào, tay cầm một hộp đồ uống. Trước khi vệ sĩ kịp ngăn lại, cậu ta đã lao thẳng đến giường Giyeon.

“Cậu ổn chứ? Trời ơi, nhìn đầu cậu kia!”

Nhìn thấy miếng gạc được dán trên trán Giyeon, Nam Taekyung hét lên vì quá sốc.

Cảm thấy cơn đau đầu mới lại ập đến, Giyeon vẫy tay ra hiệu cho vệ sĩ lui ra, ra hiệu rằng không sao. Dù sao thì Nam Taekyung cũng không phải kiểu người lặng lẽ bỏ đi, và nếu cậu ta bị đuổi ra ngoài ngay lập tức, vệ sĩ chắc chắn sẽ báo cáo với Lee Mihyun. Thà chịu đựng thêm vài phút rồi đuổi cậu ta đi còn hơn.

Sau khi vệ sĩ rời đi, Nam Taekyung cười toe toét vui vẻ và hỏi:

“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Có ai đó đánh cậu à?"

"Tôi bị ngã. Nhưng làm sao cậu biết tôi ở đây?"

"À, tôi đang đi thăm người khác ở bệnh viện và tình cờ... Nhưng mà, cậu ngã mạnh đến mức bị thương như vậy sao? Chắc chẳng có ai đánh cậu đâu, đúng không?"

"Ai sẽ đánh tôi..."

Ha Giyeon thở dài. Thật lòng mà nói, nếu phải nhập viện, thà bị Ha Dohoon đánh như hồi trước còn hơn. Như vậy thì đâu cần phải vào viện—chỉ cần bôi thuốc mỡ là đủ rồi.

Thằng khốn nạn này...

Nam Taekyung cảm thấy bực bội, như thể tiếng thở dài của Giyeon đang gọi cậu ta là đồ ngốc. Vẻ mặt bình thản của Giyeon như muốn nói: Ai dám đánh tôi? Tôi là Ha Giyeon, con nhà giàu.

Trời ơi, hắn ghen đến chết mất. Tiền bạc rủng rỉnh, phòng bệnh sang trọng, vệ sĩ riêng. Việc một tên như thế này có tất cả khiến hắn chỉ muốn g**t ch*t cậu.

Nghiến răng trong lòng, Nam Taekyung nhìn quanh phòng.

"Nhưng cậu ở một mình à? Còn tiền bối Dohoon thì sao?”

"Có lẽ anh ấy đang ở nhà...?"

"Anh trai cậu còn không có ở đây khi cậu nhập viện à? Trời ơi, hai người không hợp nhau à?"

Vâng, họ không phải như vậy, đúng không?

Thấy Giyeon im lặng, Nam Taekyung cười khẩy rồi tiến tới, chọc cậu.

"Gia đình cậu chắc cũng phiền lắm nhỉ? Tất cả những chuyện này, chỉ vì một mình cậu thôi... Căn phòng này, vệ sĩ này... Ha ha.”

Hắn muốn chọc tức Giyeon. Cái thái độ bình tĩnh đến phát bực ấy—hắn muốn kéo cậu ta xuống, thấy cậu ta nổi nóng, chửi rủa, làm trò xấu xa.

Nhưng Giyeon chỉ chống cằm lên tay, trông như thế đang chìm đắm trong suy nghĩ.

Nghĩ lại thì... tiền viện phí, tiền vệ sĩ..

Liệu cậu có thể trả hết nợ bằng số tiền mình có không? Cậu nên có nên bắt đầu đầu tư vào Bitcoin không? Không, có lẽ cậu nên lên kế hoạch trả nợ sau khi tốt nghiệp. Nhưng nếu họ yêu cầu thanh toán ngay lập tức thì sao?

Đang đấu tranh với những suy nghĩ tuyệt vọng như bán nội tạng hoặc máu nếu cần, cậu chợt trở về thực tại khi Nam Taekyung đặt tay lên vai.

"Cậu có nghe tôi nói không?"

"À, vâng. Cảm ơn. Tôi chưa nghĩ đến điều đó.”

"...Cái gì?"

"Cậu nói đúng. Nằm viện thế này chỉ tổ phí công thôi. Tốt hơn là nên nhanh chóng giải quyết xong xuôi rồi xuất viện…”

"Giyeon-ah, nếu cậu xuất viện, hãy mời tớ đến nhà nhé. Tớ thậm chí còn đi xa đến thăm cậu nữa.”

"?"

Khi mình xuất viện, nơi đó thậm chí còn chẳng phải nhà mình nữa, Giyeon nghĩ. Cậu vừa định bảo cậu ấy hỏi Ha Dohoon thì-

"Cái quái gì thế này?"

“Ồ, xông vào mà không xin phép. Hay là cậu đã phát hiện ra rồi?"

Ngay lúc đó, cánh cửa lại mở ra và một giọng nói quen thuộc vang lên.

Bình Luận (0)
Comment