Làm sao họ biết được và cùng đến đây nữa...?
Có phải tin đồn thực sự bắt đầu lan truyền không?
Đầu tiên là ông bác, giờ là Nam Taekyung và các hyung... Ha Giyeon khẽ cau mày khi nhìn Kwon Jongseok và Choi Mujin hùng hổ bước vào phòng bệnh. Đằng sau họ là vệ sĩ bối rối, không biết phải làm gì. Anh ta đâu có thể ngăn cản họ một cách thô bạo được—nhất là khi họ cứ xông vào một cách kiên quyết như vậy.
Khi Giyeon vẫy tay ra hiệu rằng không sao, người vệ sĩ cúi đầu nhẹ và rời khỏi phòng.
Họ chắc chắn sẽ hỏi...
Chỉ cần nghĩ đến cảnh Lee Mihyun và Ha Ilwoo thẩm vấn cậu sau đó cũng đủ khiến Giyeon đau đầu.
Ngược lại, mắt Nam Taekyung sáng lên. Vì đang trong kỳ nghỉ nên gặp gỡ các đàn anh hơi khó khăn, nhưng giờ cậu nghĩ, thật là một cơ hội may mắn! Tuy có hơi ngại ngùng khi ở cạnh Choi Mujin, nhưng ở đây có Kwon Jongseok, người rất thích cậu...nên cũng không sao. Dạo này Jongseok khó liên lạc, nên cậu nghĩ đến thăm Giyeon quả là một quyết định đúng đắn.
Nếu mọi việc suôn sẻ, có lẽ cậu thậm chí sẽ được đến chơi ở nhà Jongseok...
Kìm nén sự phấn khích đầy hy vọng, Nam Taekyung mở miệng chào đón họ một cách vui vẻ.
“Sunbae, lâu rồi-"
"Cút khỏi đây.”
"...Hả?"
Chưa kịp nói hết câu, một giọng nói sắc lạnh đã cắt ngang, khiến cậu cứng đờ tại chỗ. Người lên tiếng không phải Choi Mujin mà là Kwon Jongseok.
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Nam Taekyung nhìn anh ta với vẻ khó tin. Khuôn mặt tươi cười thường ngày đâu mất rồi? Ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu giờ thuộc về một người hoàn toàn khác.
Anh ấy đang...nói chuyện với tôi à?
"Cậu đứng đó làm gì? Không nghe tôi bảo biến đi à?"
"...Nhưng tôi đến thăm Giyeon mà?”
Nam Taekyung cố gắng cười trừ, nhưng sự run rẩy khóe miệng đã tố cáo sự bất an của cậu. Cậu không thể nào không sợ hãi - nhất là khi bị một người như Choi Mujin công khai phản đối.
Kwon Jongseok nhìn cậu chăm chăm một lúc rồi đột nhiên đặt tay lên vai anh, ghé sát vào tai cậu. Mắt Nam Taekyung mở to trước sự tiếp cận bất ngờ này. Bình thường, tim cậu sẽ đập thình thịch vì phấn khích–nhưng không phải sau khi nghe những lời lạnh băng tiếp theo.
"Sao cậu lại ngốc thế, Taekyung-ah? Cậu nghĩ tôi không biết cậu mang cái thứ rác rưởi này đến đây chỉ để nịnh nọt à? Tôi hiểu— cậu muốn bám lấy chúng tôi. Nhưng ít nhất đừng để lộ ra quá.”
Rác…?
Ánh mắt Jongseok hướng về hộp đồ uống Taekyung mang đến. Đó là món quà điển hình và phù hợp nhất cho một chuyến thăm bệnh viện. Nó không phải là một món quà rẻ tiền - ít nhất là trong suy nghĩ của Taekyung.
So với căn phòng bệnh viện riêng này—lớn hơn và đẹp hơn nhiều so với bất kỳ căn phòng thông thường nào—và chiếc ghế sofa lớn đủ chỗ cho cả gia đình, chưa kể đến một vệ sĩ riêng canh gác cửa, món quà của cậu thực sự trông nhỏ bé đến đáng thương.
Dù đã chọn một món đồ khá đắt tiền, nhưng khi bị Jongseok thẳng thừng chê bai, cậu vẫn không khỏi cảm thấy nhục nhã. Mặt đỏ bừng, tay run rẩy.
Thấy vậy, Ha Giyeon thở dài nhẹ nhõm.
“Taekyung-ah, cảm ơn cậu đã đến thăm, nhưng tôi nghĩ tốt hơn là cậu nên đi ngay bây giờ. Còn chuyện lúc nãy... Tôi sẽ nói chuyện với anh trai về chuyện đó.”
"...Được. Vậy tôi đi đây.”
Cắn chặt môi dưới, Nam Taekyung quay người và nhanh chóng rời khỏi phòng, tay vẫn cầm hộp đồ uống. Nhìn bóng dáng cậu khuất dần, Giyeon cảm thấy một nỗi khó chịu kéo dài.
Cậu đã ngây thơ nghĩ rằng họ đã trở nên khá thân thiết trong các hoạt động câu lạc bộ ở kiếp trước. Nhưng sự thù địch công khai này... Là gì vậy? So với trước đây, hành vi của Kwon Jongseok thật sự gây sốc đến khó tin.
Dù khá run rẩy, Giyeon vẫn không hề biểu lộ chút dấu hiệu nào. Bởi vì đứng ngay trước mặt cậu là một người có thể nhìn thấu cậu.
Sau khi Nam Taekyung rời đi, Kwon Jongseok từ từ giãn nét mặt. Nhưng khác với trước đây, anh không hề cười. Quầng thâm dưới mắt khiến anh trông có vẻ mệt mỏi.
Choi Mujin thở dài, đặt túi cháo vừa mua xuống bàn và bước lại gần giường Giyeon.
“Tình hình của cậu thế nào rồi?”
"Tôi ổn... Nhưng làm sao anh biết tôi ở đây?"
"Sẽ kỳ lạ hơn nếu không biết. Tin tức lan truyền khắp nơi về việc cậu được đưa đi bằng xe cứu thương.
"A..."
Thì ra là ồn ào đến vậy. Biết tính cách của Lee Mihyun, cậu đã nghĩ cô ấy sẽ lặng lẽ đưa cậu lên xe—nhưng hình như không phải vậy. Choi Mujin cau mày khi nhìn thấy trán Giyeon băng bó.
“Trán của cậu bị sao vậy?"
“Có phải là Ha Dohoon không?"
Kwon Jongseok đột nhiên xen vào, nhìn chăm chăm vào Giyeon như thế đang chờ đợi câu trả lời,
Choi Mujin cười khẩy và lắc đầu.
“Tôi bị ngã”
"Ngã, my a**. Cá là Ha Dohoon lại đấm cậu vì công việc bán thời gian đó, đúng không?"
"...Làm sao anh biết được công việc bán thời gian của tôi?"
"Chuyện này lan truyền khắp Beolstar. Ảnh chụp ở công viên giải trí và đủ thứ. Cậu nghĩ tôi không biết sao? Tôi cứ tưởng Dohoon biết rồi chứ... Nhìn phản ứng của cậu thì tôi đoán đúng rồi, phải không?”
Giyeon không buồn phủ nhận. Dù sao thì đến một lúc nào đó, cậu cũng phải gặp lại Ha Dohoon và nghe nốt phần còn lại.
Choi Mujin bực bội vò đầu.
“Thật tình, sao cậu lại đi làm thêm rồi lại thành ra thế này? Cậu không có tiền ở nhà à?”
"Không phải thế.
"Có phải vì Son Suhyeon không?”
Nghe những lời đó của Kwon Jongseok, mắt Giyeon mở to khi nhìn anh ta chăm chăm.
“Vậy là đúng rồi. Tôi đã bảo cậu đừng gặp anh ta nữa. Nhìn xem chuyện gì đã xảy ra với cậu vì anh ta kìa.”
"...Cái gì?"
"Nếu cậu xuất viện, cậu có thể đến sống ở nhà tôi. Đối phó với Ha Dohoon và bố mẹ cậu chắc hắn khó khăn lắm, phải không? Tôi sẽ…"
“Không phải vì anh Suhyeon đâu.”
Một giọng nói sắc lẹm cắt ngang lời Jongseok. Cả anh và Mujin đều sững người, mặt cứng đờ.
Lần đầu tiên, Ha Giyeon, người luôn cúi đầu, nhìn thẳng vào họ...với đôi mắt bừng bừng giận dữ.
Trước cơn thịnh nộ dữ dội, thô bạo ấy, họ câm lặng. Lẽ ra họ phải quen với những cái nhìn trừng trừng như vậy. Nhưng vì Ha Giyeon đang thể hiện điều đó, nên phản ứng của họ chậm chạp, sững sờ.
Giyeon bước xuống giường và thu hẹp khoảng cách giữa cậu và Kwon Jongseok.
"Không phải vì Suhyeon hyung. Mà là vì anh"
"...Vì tôi sao?"
Jongseok hỏi, nhưng không có lời phản bác nào được thốt ra. Chỉ có nắm đấm siết chặt của Giyeon mới lên tiếng thay cậu.
Cậu không thể kìm nén được nữa. Nếu có đổ lỗi cho ai thì chỉ có thể đổ lỗi cho bản thân cậu. Son Suhyeon không đáng bị như vậy, nhất là khi phải chịu đựng từ hai người này.
"Anh đã đe dọa em, giả vờ là vì em. Và khi không được, anh chạy đến chỗ Dohoon-hyung và nói với anh ấy"
“…”
"Sao lại là lỗi của Suhyeon-hyung thế? Anh ấy đã làm gì chứ? Đừng đổ lỗi cho người khác nữa.”
Nhìn thấy ánh mắt của Giyeon, Kwon Jongseok hít một hơi.
Ánh mắt giận dữ và ghê tởm quen thuộc ấy. Anh chưa bao giờ sợ sự căm ghét của ai đó. Anh luôn là người khiến người khác phải khiếp sợ.
Nhưng giờ đây, trước mặt cậu bé đang trừng mắt nhìn mình, lần đầu tiên—anh cảm thấy sợ hãi.
Jongseok đứng chết lặng, miệng há hốc. Choi Mujin khẽ tặc lưỡi.
Anh ta không ngờ Jongseok lại đi xa đến mức đe dọa cậu. Đưa tay vuốt tóc, Mujin càu nhàu khó chịu:
“Haa... Lẽ ra cậu không nên đi làm thêm…”
"Cuối cùng, anh vẫn đổ lỗi cho người khác.
Giyeon cười khẩy.
“Anh cứ đổ lỗi cho người khác từ lúc bước vào phòng này. Công việc bán thời gian của tôi thì liên quan gì đến anh? Tại sao mọi chuyện tồi tệ xảy ra đều được cho là do tôi có việc làm? Chẳng lẽ tôi phải bị đánh chỉ vì làm thêm sao?”
Choi Mujin không trả lời.
Sâu thẳm trong lòng, anh biết sự thật rằng: những gì họ chia sẻ với Giyeon không phải là thứ bạn bè có thể dễ dàng định nghĩa được.
Gia đình? Anh em? Bạn bè? Họ chẳng phải là bất kỳ thứ gì trong số đó cả.
"Chúng ta chỉ là anh em hàng xóm lớn lên cùng khu phố thôi”, Giyeon nói một cách đơn giản.
Với họ, đó là sự thật không thể chịu nổi—nhưng với Giyeon, đó là sự thật hiển nhiên.
Họ ghét phải nghe điều đó. Chỉ là người quen thôi sao? Chỉ vậy thôi sao?
Nhưng khi nhìn vào ánh mắt của cậu - ánh mắt nhìn họ như những người hoàn toàn xa lạ - họ không thể nghĩ ra từ nào hay hơn.
"Son Suhyeon... Anh ta kém cỏi hơn chúng ta.”
Chỉ là một học sinh cuối cấp mà cậu mới gặp gần đây. Nhưng không giống như họ, Son Suhyeon là người mà Giyeon đã chọn.
Và Giyeon trả lời không chút do dự
‘Anh Suhyeon là người mà tôi có thể tin tưởng.’
Câu nói duy nhất đó đã làm họ suy sụp.
Vậy còn chúng tôi thì sao? Những người đã ở bên cậu từ thuở nhỏ? Chúng tôi thậm chí còn không đáng tin cậy sao?
Lúc này, Choi Mujin nhớ lại lời Son Suhyeon nói.
"...Vì những tên khốn như các người mà Giyeon cảm thấy cô đơn.”
“Nếu anh không biết những người ngoài cuộc thực sự xung quanh cậu ấy là ai, hãy suy nghĩ kỹ hơn.”
Có phải là họ không? Họ là những ký sinh trùng bám quanh cậu thôi sao?
Không. Không thể như thế được.
"Cậu...!"
Kwon Jongseok thô bạo đưa tay về phía Giyeon, cố gắng túm lấy cậu, cố gắng buộc cậu phải nói rằng đó là lời nói dối—nói rằng cậu không tin tưởng Son Suhyeon.
Để quay lại như xưa - bám víu lấy họ, khóc thương họ.
Một ký ức mơ hồ hiện lên trong tâm trí anh—Ha Giyeon, ôm lấy cổ anh và khóc như một đứa trẻ.
Nhưng-
Bốp!
Giyeon hất tay anh ra thật mạnh.
Ký ức vỡ tan thành từng mảnh.
Giyeon trừng mắt lạnh lùng.
"Hãy bỏ thói quen động tay mỗi khi mọi việc không diễn ra theo ý muốn. Điều đó không có nghĩa là anh sẽ có được tất cả.”
Cảm giác như bị mắng vì hành động như trẻ con vậy—và cú sốc khiến da Jongseok nổi hết cả lên.
Pháo đài mà anh nghĩ rất kiên cố đang sụp đổ.
Không–Ha Giyeon đáng lẽ phải bị nhốt bên trong lâu đài mà tôi xây cho cậu ấy... mãi mãi...
“Tôi thậm chí còn không biết ơn vì anh đã đến thăm. Đừng quay lại nữa.”
“...”
"Cút khỏi đây”
Một lâu đài sụp đổ và một hoàng tử bị l*t tr*n.
Và người đã phá hủy tất cả không phải là công chúa hay hiệp sĩ mà chỉ là một người hầu.