Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp

Chương 160

“Pft haha! Ông già đó thực sự xuất hiện sao?!”

Tiếng cười của Lee Juyun lớn đến mức có cảm giác như nó sắp bật ra khỏi loa điện thoại, và Son Suhyeon theo bản năng kéo điện thoại ra khỏi tai,

Không lâu sau khi Lee Myungwon vào nhà, Suhyeon đã lấy cớ ra ngoài để gọi Juyun. Suy cho cùng, hai người cần thời gian riêng tư để nói chuyện, anh ở lại chỉ tổ làm mọi thứ thêm khó xử.

Juyun, người tình cờ gọi điện ngay lúc đó, rõ ràng rất vui mừng khi nghe tin Lee Myungwon đến thăm. Ha Giyeon có thể hơi bất ngờ, nhưng Suhyeon thực ra đã lường trước được điều đó. Vài ngày trước, Juyun đã liên lạc với anh để hỏi xem có thể cho Myungwon địa chỉ được không. Cô ấy nói rằng ông không phải là người đã làm hại Giyeon, nên Suhyeon đã đồng ý—dù anh không ngờ chuyến thăm lại đến sớm như vậy,

Anh đã nghĩ, giống như những người còn lại trong gia đình, Myungwon cũng sẽ quay lưng lại với Giyeon. Nhưng không ngờ, ông lại xuất hiện,

“Khi ông ấy gọi và xin tôi một bức ảnh của Giyeon, tôi có cảm giác. Thật kỳ lạ, cậu biết không?”

Về mặt lý thuyết, Juyun đã cho ông xem một bức ảnh và ông đã yêu cầu cô gửi nó qua điện thoại—nhưng dù thế nào đi nữa, nó vẫn có cùng ý nghĩa

“Vậy lý do ông bác đến đây hôm nay là…”

“Để gặp Giyeon, chỉ vậy thôi.”

Đó có phải là tính nhất quán không? Hay là một thứ gì đó hoàn toàn xa lạ?

Ai cũng biết Lee Myungwon không phải là người đa cảm, có lần, khi một người họ hàng xin vào làm trong công ty, ông lạnh lùng bảo họ phải qua phỏng vấn trước. Ông không quan tâm đến huyết thống. Ông thà giao phó công việc cho một người ngoài có năng lực còn hơn giao phó cho gia đình bất tài của mình. Câu cửa miệng của ông luôn là: “Hãy chứng tỏ bản thân đi".

Nhưng không một người họ hàng kiêu ngạo nào có thể thoát khỏi cảnh khốn cùng. Họ chỉ biết chờ đợi ông ta chết.

Và giờ đây, người mà ông cuối cùng cũng để mắt đến như một người kế vị… giờ không có quan hệ huyết thống. Chắc hắn họ đang rất vui mừng,

Nhưng Myungwon chẳng quan tâm. Việc Giyeon có quan hệ huyết thống hay không cũng chẳng quan trọng với ông—cũng như với Juyun vậy.

Ông ấy thậm chí còn không biết tên Nam Taekyung.

Vì vậy không cần phải lo lắng về việc ông sẽ lại nổi giận với Giyeon nữa

“Đừng lo, ông già đó có thể càu nhàu, nhưng ông ấy quý Giyeon nhất trong số chúng ta. Ông sẽ không đến mắng mỏ cậu ấy đâu. Nếu có thể, ông ấy sẽ giữ cho những người họ hàng khác trong tầm kiểm soát. Không người nào có thể chạm vào Giyeon khi ông ấy đang canh gác”

“Thật nhẹ nhõm.”

“Thật sự là cậu đã lo lắng như một người chồng rồi. Tôi không thể tin được Giyeon đã lớn thế này rồi."

“Cái—Cái gì cơ?"

Suhyeon giật mình, giọng nói tăng lên một quãng tám.

Juyeon bối rối hỏi: “Sao giờ cậu lại tỏ ra ngây ngô thế? Chẳng phải rõ ràng lắm sao? Không phải hai người đang hẹn hò sao?”

“Ờ. Chưa đâu. Tôi vẫn đang đợi.”

“Vẫn vậy sao? Ồ... Chậm quá.”

"Ừm... cậu ấy vừa mới rời khỏi nhà cách đây không lâu. Tôi nghĩ mình nên đợi đến khi cậu ấy ổn định lại.”

"Vậy khi nào thì hai người định hẹn hò và kết hôn đây? Khi khó khăn đến, tình yêu mới sâu đậm. Phải làm cậu ấy say đắm mới được!"

Kết hôn?

Bọn họ thậm chí còn chưa bắt đầu hẹn hò! Suhyeon định gạt phăng chuyện này đi vì thấy nó thật lố bịch–nhưng đột nhiên dừng lại. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh tưởng tượng ra cảnh Ha Giyeon choàng khăn voan trắng, tay cầm bó hoa, hệt như trong giấc mơ của anh.

“Tình yêu là phải có động lực, Suhyeon à. Quên cái chuyện ‘mối quan hệ lành mạnh đi. Cứ đè cậu ấy xuống và coi như xong—”

Cụp.

Suhyeon cúp máy trước khi cô kịp nói hết câu.

Rõ ràng là Juyun đã có cái nhìn lệch lạc về tình yêu sau lần chia tay trước. Làm sao cô ấy có thể nói như vậy với một người đang thích cháu trai mình chứ?

Đặc biệt là khi gần đây Giyeon là người đầu tiên ôm anh, nói rằng trời nóng—và khiến Suhyeon rất khó có thể kiềm chế.

"Ha ha..."

Với tình hình này, có lẽ Juyeon nói đúng. Thay vì cứ giữ mọi chuyện mơ hồ, có lẽ anh nên hành động táo bạo hơn - làm điều gì đó để Giyeon thực sự nhìn nhận anh.

Mình có nên quyến rũ cậu ấy bằng cơ thể mình không?

Ngay cả quan điểm của Suhyeon về chuyện tình cảm cũng bắt đầu thay đổi đôi chút.

***

Đó là giấc mơ mà ông đã từng mơ trước đây.

Một không gian tối tăm. Và ở giữa đó, Ha Ilwoo đang đứng.

Đó là một nơi tràn ngập cảm giác déjà vu. Ông cảm thấy bất an, nhưng không gian bắt đầu sụp đổ, và một không gian mới hiện ra. Một cánh cửa gỗ đổ nát xuất hiện trước mặt Ilwoo.

Không giống như những chiếc ở nhà, nó trông cũ kỹ đến mức chỉ cần đá một cái là có thể vỡ tan.

Cánh cửa dường như đang vẫy gọi ông mở nó ra.

Mặc dù lo sợ về những gì đang chờ đợi, sự tò mò đã thắng thế Ilwoo. Ông đưa tay đẩy cửa vào trong.

Bên trong là một căn phòng chật chội, chỉ đủ kê một chiếc giường đơn.

"...!"

Ilwoo thở hỗn hển.

Một người đàn ông đè lên người ai đó trên giường, ghì chặt người đó xuống. Người đó đánh liên tục trước khi túm lấy cổ tay người đàn ông và giữ chặt bằng cả hai tay.

Mặc dù người bên dưới quằn quại và giãy giụa như một con cá đang thở hổn hển trên thớt, Ilwoo vẫn cảm thấy một cảm giác sợ hãi theo bản năng.

Ông tiến lại gần thêm một bước.

Và rồi—ông nhìn thấy đó là ai.

Ha Giyeon.

Bị đè dưới người đàn ông, vùng vẫy, thở hổn hển, cào cấu vào cánh tay của người đàn ông trong nỗ lực tuyệt vọng để thở.

"Giyeon!"

Cơ thể Ilwoo đột nhiên chuyển động và lao về phía trước.

Nhưng-

"...!"

Bàn tay ông lướt qua Giyeon như thể cậu là khói.

Ông lại với tay lần nữa. Rồi lại lần nữa. Nhưng dù có cố gắng bao nhiêu lần, ông cũng không thể chạm vào cậu. Cũng giống như ngày Giyeon bước ra khỏi nhà - ông không thể giữ cậu lại.

Ông cào cấu xuống sàn, đập mạnh người vào bức tường vô hình giữa hai người. Nhưng ông không thể chạm vào ai trong số họ. Không thể chạm vào người đàn ông mà ông có thể g**t ch*t bằng tay không.

Trong khi đó, Giyeon đang hấp hối.

Tiếng quẫy đạp của cậu chậm lại. Ánh sáng tắt dần trong mắt cậu. Môi cậu hé mở, khô khốc và nhợt nhạt. Tay cậu tuột khỏi tay người đàn ông

“Không... không... Làm ơn, không!”

Tất cả những gì còn lại là cơ thể vô hồn của Giyeon.

Đôi mắt mở to, vô hồn. Những vết đỏ trên cổ họng. Làn da khô héo, nhợt nhạt.

Ilwoo khuỵu xuống.

Chết.

Ha Giyeon—con trai ông—đã chết trước mắt ông.

Và đôi tay thảm hại của ông thậm chí còn không thể chạm vào xác chết. Tất cả những gì ông có thể làm là cào cấu xuống sàn trong nỗi đau buồn bất lực.

Sau đó, người đàn ông đã giết Giyeon xuất hiện

Ilwoo ngẩng đầu lên nhìn.

Ông phải nhìn thấy khuôn mặt ấy. Phải khắc ghi nó vào trí nhớ.

Và sau đó—

“...”

Hơi thở của ông nghẹn lại trong cổ họng.

Người đàn ông đứng trước mặt ông không ai khác chính là ông.

Ha Ilwoo, với vẻ mặt căm ghét cay đắng, nhìn chăm chăm vào ông ta.

Ánh mắt ông như muốn hét lên: Chính ông đã làm điều này. Ông đã giết cậu ấy.

"...!"

Ilwoo bật dậy khỏi giường và thở hổn hển.

Người ông đẫm mồ hôi, hơi thở hổn hển.

"Anh yêu...?"

Lee Mihyun giật mình vì động tác của ông, khẽ cựa mình bên cạnh. Cô bật đèn ngủ và ngồi dậy, vẻ mặt lo lắng.

“Anh ổn chứ? Có bị ốm không?”

Ông không trả lời. Ông chỉ vùi mặt vào lòng bàn tay, tim đập thình thịch.

Cô rót một cốc nước từ tủ đầu giường và đưa cho ông.

Nhưng ông hầu như không nhấp được một ngụm trước khi đặt xuống, cơn buồn nôn dâng lên.

“Đó có phải là cơn ác mộng không? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“...Chỉ là một cơn ác mộng thôi.”

Một giấc mơ mà ông tự tay g**t ch*t Ha Giyeon. Cảm giác quá chân thực, như thể nó vừa xảy ra trước mắt ông vậy.

Ông đã từng mơ về Giyeon trước đây, nhưng chưa bao giờ mơ theo kiểu này. Không phải kiểu đó.

Chuyện đó không thể nào xảy ra ngoài đời thực. Chỉ là mơ thôi.

Nhưng đó là Giyeon—điều đó khiến ông bàng hoàng đến tận xương tủy.

"Ha Giyeon..."

"Hả?"

"...Không, không có gì đâu.”

Ông cắn môi. Từ khi Giyeon rời khỏi nhà, họ chưa hề nhắc đến tên cậu.

Con trai họ giờ là Nam Taekyung.

Chẳng còn ý nghĩa gì khi nghĩ đến người đã rời đi.

Nhưng Mihyun đã nhận ra rồi.

Cô khẽ nói: "Anh mơ thấy Giyeon phải không?"

“...!”

Mắt Ilwoo mở to.

“Em cũng thường mơ thấy cậu ấy.”

“...”

“Em biết đó chỉ là giấc mơ... nhưng em không thể ngừng nghĩ về nó.”

Liệu Giyeon có thực sự ổn ngoài kia không?

Liệu cậu ấy có bị ai đó làm tổn thương không–giống như trong mơ?

Cậu ấy vẫn chưa quay lại. Thậm chí còn không để lộ một sợi tóc.

“Chúng ta có nên... đi gặp cậu ấy không?

Điều khiến Ilwoo ngạc nhiên là lời đề nghị đó lại đến từ chính ông

Tim ông muốn đi ngay bây giờ. Để kiểm tra xem Giyeon có an toàn không. Để đưa cậu ấy trở về và đảm bảo cậu ấy vẫn ổn.

Chắc hẳn đến lúc này Giyeon đã nhận ra sống một mình khó khăn đến thế nào.

Và thế là họ quyết định sẽ đi tìm cậu ấy.

Điều mà họ không ngờ tới, thậm chí không hề ngờ tới, là khi họ đến quán cà phê nơi cậu ấy làm việc... Lee Myungwon đã ngồi ở bên trong rồi.

Bình Luận (0)
Comment