Gần đây, Ha Giyeon bắt đầu cảm thấy bất an trong lớp học.
Giờ Nam Taekyung đã lộ diện là con ruột, lớp học vừa "thật" vừa "giả". Giyeon đã lường trước được việc mình sẽ bị ghét bỏ chỉ vì điều đó, và cậu đã chuẩn bị tinh thần chịu đựng sự cô lập hoặc bắt nạt. Dù sao thì cậu cũng chỉ cần sống sót thêm vài tháng nữa thôi.
Nhưng trái với mong đợi của cậu, cuộc sống ở trường vẫn yên bình sau nhiều ngày trôi qua. Thực tế, các bạn cùng lớp vẫn đối xử với cậu như trước. Không ai nhắc đến mối quan hệ giữa cậu và Nam Taekyung, và nhiều người dường như cố gắng hết sức để tránh gây ra rắc rối.
Cậu nghĩ mọi người đều đứng về phía Nam Taekyung... Có lẽ là không.
Nam Taekyung đã tập hợp được một đoàn tùy tùng đông đảo hơn hẳn. Diện những bộ quần áo hàng hiệu đắt tiền và phụ kiện vi phạm trắng trợn nội quy trường học, bằng cách nào đó, cậu ta chẳng bao giờ bị giáo viên nào mắng mỏ. Họ chỉ đứng nhìn và để mặc cậu ta. Giáo viên chủ nhiệm cố gắng ngăn cản, nhưng Taekyung đã cho nếm mùi quyền lực. Cậu ta không sợ. Hiệu phó và Hiệu trưởng đã bao che cho cậu ta, và sự thay đổi đột ngột trong hành vi của cậu ta khiến giáo viên chủ nhiệm hoàn toàn bối rối.
Sau một hồi nói chuyện ngắn ngủi với Giyeon, Nam Taekyung không trực tiếp đến gặp cậu nữa. Thay vào đó, cậu ta lợi dụng bạn bè để tung tin đồn xấu – đủ lớn để Giyeon nghe thấy.
“Cậu ta không phải là đồ vô liêm sỉ sao?"
"Nếu tôi là cậu ta, tôi đã bỏ học từ lâu rồi. Cậu ta còn ở lại làm gì?"
“Có người nói rằng họ thấy cậu ta bị tiền bối Dohoon đánh đập."
Những tin đồn vô căn cứ, ác ý về Giyeon lan truyền như cháy rừng. Chúng là mồi ngon cho những kẻ thích bịa chuyện. Nhưng ngạc nhiên thay, hầu như chẳng ai tin. Giyeon đã xây dựng được một mức độ tin tưởng nhất định với lớp. Cậu chưa bao giờ gây gổ với học sinh khác hay hành động quá đáng đến mức gây chú ý.
Hơn nữa, Giyeon luôn giữ khoảng cách với mọi người. Dạo này cậu chỉ dành thời gian yên tĩnh bên Son Suhyeon. Với việc Ha Dohoon, Kwon Jongseok và Choi Mujin đều im lặng, những tin đồn dần lắng xuống và bị gạt bỏ như những lời bịa đặt.
Hơn bất cứ điều gì
"Cút đi.”
Khi Ha Dohoon công khai tỏ ra khinh miệt Nam Taekyung, mọi lời bàn tán về Giyeon đều tan thành mây khói. Thậm chí, việc Nam Taekyung không được công nhận là em trai của Dohoon còn trở thành chủ đề nóng hổi hơn.
Và thế là, Giyeon cố gắng tập trung tận hưởng cuộc sống học đường theo cách riêng của mình–bỏ qua Nam Taekyung.
Ít nhất là cho đến khi ông ta xuất hiện.
“Ha Giyeon, lên đây giải quyết bài này đi."
Khi giáo viên gọi tên, Giyeon đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi về phía bảng đen. Khi cậu cầm bút dạ lên và bắt đầu viết bài, đáng lẽ cậu phải được khen ngợi vì bài làm gọn gàng. Thế nhưng, ai đó lại trừng mắt nhìn cậu như thể họ không chịu nổi cậu.
Một người đàn ông trung niên với cái bụng phệ đang ngồi khom lưng trên ghế, một tay cầm chặt cây thước gỗ. Giáo viên toán Park Jongjin.
Một người đàn ông đã dành hàng thập kỷ trong hệ thống giáo dục - một con chó trung thành của hiệu trưởng, và một giáo viên bị ám ảnh bởi sự thăng tiến trong sự nghiệp. Danh hiệu "giáo viên" quá hào phóng đối với ông ta. Ông ta giống một kẻ lừa đảo hơn. Ông ta chuyển từ trường này sang trường khác, nhận hối lộ từ phụ huynh để đối lấy việc làm giả hồ sơ học sinh hoặc làm lộ đề thi. Ông ta thậm chí còn ép những học sinh nghèo nhưng chăm chỉ phải bỏ học - chỉ để nâng cao thứ hạng của người hối lộ khác trong lớp.
Lý do duy nhất Park Jongjin vẫn được thuê làm giáo viên toán là vì ông chưa bao giờ bị bắt. Điều đó cho ông ta sự tự tin. Ngay cả ở trường trung học Hwaguk, ông ta vẫn tin rằng mình có thể tiếp tục thoát tội.
Hai năm trước, khi Park Jongjin được chuyển đến trường trung học Hwaguk, ông ta ngay lập tức bắt đầu tìm kiếm cơ hội. Những bậc phụ huynh bị ám ảnh bởi điểm số của con cái là mục tiêu ưa thích. Họ sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì triển vọng đại học của con mình.
Học sinh đầu tiên lọt vào mắt xanh của ông là Ha Dohoon. Bạn bè của cậu cũng có vẻ là những ứng cử viên hoàn hảo. Jongjin cứ quanh quẩn bên Dohoon, cuối cùng trở thành giáo viên chủ nhiệm và cố gắng lấy lòng cậu.
Điều Park Jongjin không ngờ tới là Dohoon chẳng quan tâm gì đến điểm số...và Lee Mihyun và Ha Ilwoo là kiểu người tránh né mọi thứ dù chỉ là vi phạm pháp luật. Họ sẽ không bao giờ đưa tiền hối lộ cho ông ta. Kwon Jongseok và Choi Mujin cũng vậy.
Điều đó khiến Park Jongjin không còn lợi thế nào nữa.
Việc quyên góp cho trường học có ích gì nếu ông ta không nhận được một phần?
Ông đang phân vân có nên xin chuyển trường hay không thì cuối cùng, một cơ hội đã đến với ông. Nhờ Nam Taekyung. Một "đứa con trai thật"? Một "đứa con trai giả ? Vậy là hết chuyện với gia đình quý tộc, danh giá đó rồi -nó giống như một bộ phim truyền hình dài tập rẻ tiền hơn. Tuy nhiên, ông sẽ không phàn nàn nếu điều đó mở ra cho ông một cánh cửa.
Nam Taekyung không hề che giấu sự thù địch của mình với Ha Giyeon. Giyeon không còn là thành viên trong gia đình nữa—vậy thì vấn đề bây giờ là gì? Rõ ràng là điểm số. Mặc dù vẫn còn cô giáo chủ nhiệm Lee Jeonghwa, Taekyung vẫn tìm đến ông để xin tư vấn.
"Em muốn cải thiện điểm số của mình... Thầy có thể gợi ý phương pháp nào không?"
Như thể Park Jongjin không nhận ra ý nghĩa đằng sau nụ cười đó—và số tiền mặt được giấu giữa các trang của cuốn sổ tay mà cậu ta đưa cho.
“Ồ, và... học ở lớp đó cũng hơi không thoải mái"
Vì vậy, ông muốn đuổi Giyeon đi.
Ngay cả đứa con trai cũng đã bị đuổi khỏi nhà rồi... cũng chẳng cần phải níu kéo làm gì. Chỉ cần đứng về phía người được hưởng lợi là được.
Vậy nên nếu Nam Taekyung muốn Ha Giyeon biển mất, ông ta sẽ thực hiện ngay. Park Jongjin nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng. Chỉ cần nhằm vào điểm yếu, mọi thứ sẽ sụp đổ. Đơn giản phải không?
Nhưng sao đứa trẻ này lại ngoan ngoãn thế nhỉ..
Trái với mong đợi, Ha Giyeon chẳng cho ông ta thứ gì để làm. Hành vi trong lớp của cậu ta rất hoàn hảo. Giáo viên khen ngợi cậu ta cư xử đúng mực. Cậu ta mặc đồng phục đúng quy cách, học hành chăm chỉ, chưa bao giờ gây sự với bạn cùng lớp—nên đương nhiên là không có khuyết điểm nào để khai thác.
Cậu ta không giống chút nào với người gọi là anh trai mình.
Điều này chỉ chứng minh rằng họ thực sự không phải là anh em.
Với Park Jongjin, Ha Giyeon chỉ là một công cụ...một bước đệm cho sự thăng tiến của ông. Điều đó có nghĩa là ông phải kéo cậu xuống, bằng mọi cách.
"Cậu mất nhiều thời gian để giải một bài toán cơ bản như vậy sao? Cứ thế này thì cậu sẽ trượt bài kiểm tra mất.”
Khi Park Jongjin hung hăng xóa đi lời giải hoàn toàn đúng của Giyeon bằng cục tẩy, lớp phó Kang Minyeong nhìn ông ta chăm chăm như thể bị mất trí. Thầy giáo đã yêu cầu họ giải một đề thi đại học thực tế...và giờ thầy ấy lại than vãn rằng mất quá nhiều thời gian? Giyeon không chỉ giải được mà còn làm nhanh hơn hầu hết mọi người.
Kang Minyeong lè lưỡi tỏ vẻ chán ghét.
Con kền kền chết tiệt đó lại đổi chỗ đậu rồi.
Đầu tiên, ông ta lảng vảng quanh Ha Dohoon, rồi chuyển sang Kwon Jongseok và Choi Mujin. Giờ thì ông ta lại quanh quẩn bên Ha Giyeon—chỉ để rồi bỏ rơi cậu ấy để theo Nam Taekyung. Sự thiên vị quá rõ ràng, và sự phân biệt đối xử cũng lộ liễu không kém. Điều này khiến Kang Minyeong nổi da gà. Cậu ta chẳng ưa gì ông thầy toán mới này chút nào.
"Bây giờ nhìn này. Thấy Taekyung giải bài toán này gọn gàng thế nào không?"
Bài làm lộn xộn quá - bị xóa đi xóa lại nhiều lần đến nỗi gần như không thể đọc được. Ngay từ đầu học kỳ, Nam Taekyung rõ ràng đã không học tử tế. Điều này thể hiện rõ trong cả giờ học trên lớp lẫn giờ kiểm tra. Nhưng mà, nhà giàu thì cần gì điểm số chứ? Ngược lại, Ha Giyeon cứ liên tục được khen ngợi với điểm số tăng đều đặn.
Thật là mệt mỏi
Giyeon biết rõ Park Jongjin đang nhắm thẳng vào mình. Cậu biết điều đó bởi vì—trước khi quay ngược thời gian cậu đã bị gã đàn ông đó quấy rối suốt hai năm liền.
Cậu nắm chặt cây bút hơn.
Nếu có một người mà Giyeon cực kỳ căm ghét, thì đó chính là Park Jongjin. Một kẻ không có tư cách tự xưng là giáo viên. Ông ta không chỉ soi mói và hành hạ Giyeon, mà còn bắt nạt những giáo viên và học sinh khác đối xử tốt với Giyeon—gây áp lực buộc họ phải tránh xa cậu. Vì thế, Giyeon ngày càng trở nên cô lập. Còn Park Jongjin thì tận hưởng từng giây phút đó.
Lần này, Giyeon quyết định tránh xa ông ta bằng mọi giá.
Nhưng nếu ông ta dám động đến Son Suhyeon hay giáo viên chủ nhiệm của họ... Giyeon sẽ không chỉ ngồi đó như một kẻ ngốc.
Kể cả khi điều đó có nghĩa là bị tổn thương—cậu sẽ tiêu diệt Park Jongjin, bất kể thế nào.
Dù sao thì họ cũng không còn bị kẹt lại với nhau lâu nữa. Chỉ cần thêm chút thời gian nữa là cậu sẽ rời khỏi ngôi trường này.
Hy vọng là cậu có thể hoàn thành mọi việc mà không gặp quá nhiều khó khăn.
***
“....”
“Sao em lại nhìn anh chằm chằm như vậy?”
“À-à, không có gì cả...!”
Giyeon nhanh chóng quay mặt đi sau khi nhìn thấy Son Suhyeon.
Thứ cậu vẫn âm thầm để mắt đến là bờ vai rộng, b* ng*c nở nang và tấm lưng được bao quanh bởi chiếc cặp sách của Suhyeon. Dạo gần đây, điều Giyeon quan tâm nhất chính là phần thân trên của Suhyeon.
Vài buổi sáng trước, cậu đã xông vào phòng tắm vì nghĩ rằng trong đó không có ai—nhưng lại đối mặt với Son Suhyeon đang c** tr*n.
Tóc anh còn ẩm, chắc vừa mới gội đầu. Thân hình tr*n tr** rắn chắc và vạm vỡ. Dù đã mặc quần dài, chỉ riêng cảnh tượng đó cũng đủ khiển Giyeon bừng tỉnh.
Cậu mở to mắt, sững sờ trước sự săn chắc của những cơ bắp ấy. Những giọt nước nhỏ giọt từ mái tóc ướt, trượt dọc theo cổ và ngực, lướt qua xương ức và xuống bụng. Giyeon nuốt nước bọt mà không hề hay biết.
“Em có thấy hơi lộ liễu quá không?"
Suhyeon nhẹ nhàng khoanh tay trước ngực.
Đúng lúc đó Giyeon tỉnh lại và đóng sầm cửa lại.
"X-xin lỗi!”
"Nếu em muốn xem thì anh không phiền đâu... nhưng trước tiên anh cần lau khô người đã. Năm phút nữa quay lại nhé"
"Aaaaagh!"
Giyeon chạy vụt ra khỏi phòng tắm, thẳng ra sân. Cái nóng mùa hè thật khó chịu, nhưng cậu vẫn sẵn sàng đón nhận ánh nắng gay gắt nếu nó có thể thiêu rụi hình ảnh trong đầu cậu. Cậu đứng đó một lúc lâu, cuối cùng lại bị say nắng—và bị Suhyeon mắng.
Nhưng điều thực sự đọng lại trong cậu... chính là hình ảnh lưng của Suhyeon trong gương.
Cậu chưa bao giờ thấy Suhyeon c** tr*n, huống chi là nhìn từ phía sau. Điều khiến cậu sốc nhất là vết sẹo lớn trên lưng anh.
Anh ấy đã bị thương như thế nào để để lại vết sẹo như thế...
Kết cấu nhăn nheo... Giyeon đoán đó là do bỏng. Cậu nhớ lại làn da của mình đã thay đổi thế nào sau khi bị bỏng ở dòng thời gian trước. Sự đổi màu, những đường gờ–trông y vậy.
Anh ấy bị từ khi nào? Nó còn đau không? Có liên quan đến lửa không?
Giyeon có cả trăm câu hỏi. Nhưng cậu không đủ trơ tráo để nhắc đến vết sẹo của người khác mà không hề suy nghĩ.
Nhưng mà... đó vẫn là cơ thể của Suhyeon-hyung.
Suhyeon đã nhìn thấy vết thương của Giyeon và chăm sóc anh ấy. Giờ đây, Giyeon cũng muốn trở thành nguồn an ủi cho anh. Cậu quyết định chờ thời điểm thích hợp và hỏi anh ấy về chuyện này.
Nhưng trước khi anh kịp hỏi thì một điều hoàn toàn bất ngờ đã xảy ra.