Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp

Chương 163

Thật là một ngày khó đoán.

Tại sao?

Ha Giyeon chỉ có thể thắc mắc về cảnh tượng trước mắt. Tại sao—tại sao Lee Mihyun lại xuất hiện ở quán cà phê nơi cậu làm việc? Cô ấy đến đây vì biết cậu ở đây hay không?

"Giyeon."

Nghe giọng điệu và biểu cảm của cô, rõ ràng là vậy. Nhưng Giyeon lại chọn cách lảng tránh. Cậu nhanh chóng che giấu sự ngạc nhiên và trở lại vẻ mặt bình thản khi đứng sau hệ thống POS.

“Tôi có thể giúp gì cho quý khách?”

"Giyeon."

“Nếu quý khách thanh toán bằng thẻ, có thể sử dụng máy bên trái.”

Cậu nói một cách bình tĩnh, giống như cách cậu vẫn nói với bất kỳ khách hàng nào khác, nhưng Lee Mihyun vẫn không nhúc nhích.

“Chờ một chút. Ta chỉ cần một chút thôi. Chúng ta hãy nói chuyện, chỉ có con và mẹ thôi.”

“Tôi đang làm việc. Chuyện này không phù hợp. Và tôi không có gì để nói.”

Giọng điệu lạnh lùng của Giyeon không lẫn vào đâu được. Không giống như trước đây, cậu nói chuyện với cô như thế cô là một người hoàn toàn xa lạ. Lee Mihyun mở to mắt. Cô không ngờ tới điều này. Cô cứ tưởng cậu vẫn sẽ gọi cô là "Mẹ", rằng cậu sẽ đối xử với cô như người nhà. Nhưng cái cách cậu hành động bây giờ... Cứ như thể cậu thậm chí còn không nhận ra cô vậy.

Dù ca làm việc đã kết thúc, cậu rõ ràng không có ý định nói chuyện với cô. Nhận ra điều này, Lee Mihyun vội vàng cố gắng nói thêm.

“Con nên về nhà ngay đi,”

“...”

Bàn tay Giyeon cứng đờ trên màn hình POS.

“Chúng ta đã giữ lại phòng của con nguyên trạng... Đừng chịu đựng ở đây nữa. Về nhà đi.”

Trở về nơi mà cô gọi là “nhà”.

Cách cô ấy nói cứ như thể cô ấy là một người mẹ đang cố gắng dỗ dành một đứa con trai nổi loạn. Giọng điệu, tư thế của cô ấy - như thể cô ấy đang dỗ dành một đứa trẻ đang nổi cơn giận vô cớ. Không chỉ là khinh thường - mà còn là xúc phạm. Cô phớt lờ mọi lời cậu nói khi rời khỏi nhà, gạt phăng tất cả, lại áp đặt ý chí của cô lên cậu. Như thể quyết tâm của cậu chỉ là một trò đùa đối với cô. Như thể nó chẳng đáng để nhớ đến.

Tôi có ý nghĩa gì với họ vậy?

Dù họ có nói gì đi nữa, tất cả cũng đều vô nghĩa. Cô sẽ chỉ nghe thấy sự phản kháng trẻ con trong mọi lời cậu nói. Giyeon bắt đầu ép miệng mình mở ra sẵn sàng bảo cô rời đi

Nhưng sau đó—

Một bàn tay lạnh lẽo, rắn chắc nắm chặt lấy tay cậu.

Đó là Son Suhyeon. Anh nắm lấy tay Giyeon, nhẹ nhàng kéo cậu ra sau lưng mình, rồi bước tới đứng giữa cậu và Lee Mihyun.

“Quý khách đang làm gián đoạn công việc kinh doanh của chúng tôi. Nếu quý khách không đến đây để chọn nước, vui lòng rời đi."

Giọng điệu của Suhyeon thậm chí còn gay gắt hơn cả khi đối phó với những khách hàng khó tính. Khuôn mặt của Lee Mihyun trông cứng đờ ngay lập tức khi thấy người lạ mặt này chen vào giữa cô và con trai mình. Sao lại có người dám xen vào khi cô đang nói chuyện với chính con mình chứ. Sự thô lỗ tột độ của hành động đó—không chỉ khó chịu mà còn khiến người ta phát điên.

Ánh mắt lạnh lùng của cô hướng về Suhyeon. Khuôn mặt ấy quen thuộc. Chính là chàng trai trong bức ảnh chụp cùng Giyeon mặc đồng phục. Họ có thân thiết không? Có phải anh ta là người đã giúp Giyeon có được công việc bán thời gian này không? Cô định mở miệng đòi hỏi một lời giải thích

“Đủ rồi.”

Giọng nói vang lên trước khi cô kịp nói.

Lee Myungwon đã tiến lại gần và đứng giữa họ.

Ông quan sát đủ lâu để nghe những gì Mihyun nói—và thế là quá đủ. Cách cô phớt lờ mọi thứ về con trai mình và chỉ áp đặt ý kiến của mình. Cách cô đối xử với cậu như một đứa trẻ đang giận dỗi. Thật kinh khủng.

"Đừng đẩy cậu ấy vào tình thế khó xử nữa. Theo ta. Chúng ta cần nói chuyện.”

“....Đây là chuyện giữa tôi và con trai.”

Cô nhấn mạnh chữ “con” với giọng điệu sắc nhọn. Myungwon chế giễu từ đó.

“Vậy bây giờ cô mới đến tìm con mình à?”

Môi cô giật giật.

Sự thật là, cô đã hy vọng Giyeon sẽ nhận ra cậu cần cha mẹ và tự mình trở về. Rằng dù chỉ là nhất thời, nó cũng chứng minh cậu không thể buông tay bố mẹ. Vậy nên việc cậu vẫn chưa trở về - ngay lúc này - khiến cô lo lắng và hoang mang.

Nhìn thấy cô lưỡng lự, Myungwon tặc lưỡi rồi quay sang Giyeon.

“Ta sẽ ghé lại lần sau”

Ông chào tạm biệt cậu bé một cách thân thiết rồi bước ra khỏi quán cà phê. Giyeon thoát khỏi dòng suy nghĩ, vội vàng cúi chào cảm ơn.

Bị bỏ lại phía sau, Mihyun đứng chết lặng một lúc, vẫn nhìn chăm chăm vào cậu. Nhưng không còn cách nào khác, cuối cùng cô cũng đi theo Lee Myungwon.

"Tại sao chú lại ở đó?”

Vừa bước vào phòng riêng, Mihyun đã chất vấn Myungwon bằng những lời gay gắt.

Ông bình tĩnh ngồi xuống và trả lời.

“Một ông bác đến thăm cháu trai thì có vấn đề gì không?”

“Chú biết đó không phải là ý tôi.”

Cô không thể hiểu nổi. Tại sao ông lại đến quán cà phê của Giyeon? Tại sao ông lại nói chuyện với cậu thân như vậy?

Mọi người trong gia đình đều thích thú khi biết Giyeon không phải máu mủ ruột rà. Cảnh tượng vui mừng của họ khiến cô thấy ghê tởm. Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy nhẹ nhõm, nghĩ rằng Myungwon cũng sẽ tránh xa cậu. Rằng sẽ không còn lý do gì để ông ấy bám lấy Giyeon nữa. Rằng sẽ không còn ai đến cướp con trai cô đi nữa.

Cô đã kiêu ngạo tin rằng họ là những người duy nhất còn lại có thể được gọi là "gia đình" của Giyeon. Vậy mà Myungwon vẫn đến gặp cậu. Ai mà biết chuyện này đã kéo dài bao lâu? Có lẽ ông đã gặp Giyeon ngay sau khi cậu rời khỏi nhà. Chỉ riêng ý nghĩ đó thôi cũng đủ khiến Mihyun lo lắng.

“Vậy ta phải làm gì đây? Ngừng gặp cậu ấy chỉ vì cậu ấy không phải là con ruột của cô sao?”

“...Nếu những người họ hàng khác thấy ông chú đi cùng cậu ấy, Giyeon sẽ gặp rắc rối. Còn bố cháu thì…”

"Ta chẳng quan tâm lão già khốn nạn đó nghĩ gì. Nếu có ai đó nên lo lắng thì đó là lão ta, không phải ta.”

Cô không biết rằng, người đã bán đứng kế hoạch bỏ trốn của Myungwon và Sunhwa để đổi lấy tiền bạc - thật nhiều năm trước đó - không ai khác chính là cha cô. Người đàn ông đã góp phần chia rẽ họ. Myungwon chưa bao giờ quên điều đó.

Và bây giờ, nhìn cách cô đối xử với Giyeon, càng làm ông thêm tức giận.

“Vậy nên đừng có nhắc đến Giyeon nữa. Ta gặp hay nhận nuôi cậu ấy cũng không liên quan gì đến cô.” Mihyun bật dậy mạnh, khiến ghế văng ra sau.

“Giyeon sẽ về nhà. Tôi là mẹ của nó!”

Giọng cô run lên vì giận dữ. Nhưng Myungwon chỉ cười khúc khích.

Sự tự tin đó—niềm tin rằng cô chắc chắn sẽ đem cậu ấy trở về.

Họ vẫn bám víu vào ảo tưởng. Vẫn không nhận ra mình đã làm sai điều gì.

Chẳng trách Giyeon lại bỏ đi.

“Đúng rồi... Cô là mẹ của cậu ấy, phải không…”

Nếu cô không biết, ông sẽ cho cô thấy.

Myungwon rút điện thoại ra gọi cho Thư ký Lim. Vài phút sau, có tiếng gõ cửa, và Lim thận trọng bước vào phòng.

Anh ta đặt một chiếc USB nhỏ lên bàn trước mặt Mihyun.

“Đây là cái gì?”

"Xem đi. Xem kỹ vào đừng bỏ lỡ chi tiết nào.”

“Cái gì...”

“Ta rất tò mò muốn biết liệu sau khi xem xong, cô có còn đủ can đảm để gọi mình là bố mẹ của cậu ấy không.”

Ông thực lòng hy vọng cô sẽ không làm bản thân cô xấu hổ thêm nữa.

Không nói thêm lời nào, Myungwon đứng dậy và rời khỏi phòng, tay cầm gậy.

Mihyun nhặt chiếc USB ông bỏ lại và nhìn chằm chằm vào nó.

Có cái quái gì ở đây thế?

Ông ấy có gì khiến ông dám thách thức quyền được làm bố mẹ của cậu ấy?

Cô ra lệnh cho thư ký mang một chiếc máy tính bảng đến và cắm USB vào.

***

“Ông có thể bớt thoải mái dùng thẻ tín dụng được không? Nếu họ nghĩ tôi tiêu xài hoang phí thì sẽ gây chú ý đấy.”

“Cậu lo lắng cái gì vậy? Cậu cũng tiêu tiền hoang phí mà.”

Trong khi Nam Taekyung càu nhàu, Kim Seunghyun gõ vào vô lăng một cách bực bội.

Seunghyun đã đồng ý giúp cậu ta để đổi lấy việc sử dụng thẻ gia đình—và cả hai vừa mới đi mua sắm hàng xa xỉ lần nữa.

Nhìn Taekyung giả vờ lo lắng vì sợ bị bắt gặp, Seunghyun thấy buồn cười.

"Cuối cùng họ cũng tìm lại được đứa con trai quý giá của mình. Cậu nghĩ họ sẽ đắn đo chuyện chi tiêu một chút sao? Họ không bận tâm về điều đó.”

“Nhưng nếu họ kiểm tra các hóa đơn thì sao.”

“Đừng ngốc thế. Tôi dùng thẻ của Ha Giyeon bao nhiêu năm rồi mà họ chẳng bao giờ để ý. Cậu nghĩ giờ họ mới quan tâm à? Họ chỉ giả vờ quan tâm, thực ra họ đã bỏ bê con mình suốt thời gian qua.”

Khi nhắc đến Giyeon, mắt Taekyung sáng lên vì hài lòng.

“Thật vậy sao?”

Cậu ta ấy trông có vẻ rất vui mừng khi nghe tin Giyeon đã bị bỏ rơi như thế nào.

“Mà dù sao họ cũng đâu phải cha mẹ ruột của cậu. Vậy thì quan tâm làm gì? Chậc... Cậu đúng là đồ hèn nhát không dám chơi trò này.”

Khi Seunghyun chế nhạo cậu ta, biểu cảm của Taekyung trở nên cau có.

Khi chiếc xe dừng lại trước nhà, cậu ta mở tung cửa xe.

“Họ hiện là cha mẹ tôi.”

Sập! Cửa xe đóng sầm lại sau lưng.

Nhìn cậu ta bỏ đi, Seunghyun bật cười.

Giọng điệu đó—giống như cậu ta thực sự là con trai hợp pháp vậy. Thật buồn cười.

Hắn đỗ xe, gom túi đồ rồi bước vào nhà. Hôm nay họ đã mua quá nhiều đồ linh tinh, ngay cả sau khi nói đến chuyện tiêu xài hoang phí.

Hắn đặt túi xuống lối vào, rồi dừng lại và quay về phía phòng khách.

Ánh mắt hắn dừng lại ở những tác phẩm nghệ thuật và đồ trang trí được trưng bày gọn gàng.

Có Taekyung ở đây, biết đâu hắn có thể lặng lẽ "mượn" vài món đồ. Hắn đã để mắt đến vài món đồ đó từ lâu rồi. Đây có thể là cơ hội hoàn hảo để lén lút lấy trộm thứ gì đó.

Dạo này mọi thứ đang rất tốt. Có lẽ tối nay hắn nên đến sòng bạc...

Hắn ta sắp quay trở lại cửa trước thì—

RẦM

Cánh cửa bật mở.

Lee Mihyun tức giận xông vào bên trong.

Ngay khi Seunghyun nhìn thấy cô bước vào, hắn theo phản xạ đứng thẳng cúi chào.

Nhưng trước khi hắn có thể—

BỐP

Đầu hắn ta quay ngoắt sang một bên.

Cảm giác nóng rát lan khắp mặt. Seunghyun chớp mắt mấy lần vì sốc.

“Cái gì..?”

Hắn đứng chết lặng, ngửa đầu ra sau, vẫn chưa tiêu hóa được chuyện vừa xảy ra. Ánh mắt đờ đẫn nhìn xuống, hắn thoáng thấy đôi giày cao gót màu đen.

Và rồi giọng nói của cô vang lên, run rẩy vì giận dữ.

“Đồ khốn nạn bẩn thỉu... sao ngươi dám động vào con trai ta…”

Bình Luận (0)
Comment