‘A-Ai giết ai?’
Kim Seunghyun thở dài nặng nề và bực bội.
'Người đang nằm đây, con trai ruột của Nam Jiwoo, cháu trai của cô là Nam Taekyung, đã tự giết cha mình.’
Nam Taekyung đã giết Nam Jiwoo? Cha ruột của cậu? Em trai tôi?
Sắc mặt Nam Jiyun tái nhợt, thân thể bắt đầu run rẩy, loạng choạng lui về sau, dựa vào tường rồi ngã xuống sàn.
'Mọi chuyện đã sai ở đâu...?’
Phải chăng là khi cô biến Nam Taekyung thành con người khác, đúng như ý cậu mong muốn?
Khi Nam Taekyung phát hiện ra bí mật?
Khi cô và Kim Hayeong bí mật vứt xác đứa trẻ đã chết và giữ im lặng?
Khi ca phẫu thuật thất bại?
Hay..... thực sự đúng như mẹ cô đã nói - rằng cô là một người phụ nữ khốn khổ ngay từ đầu, một người không bao giờ nên cố gắng trở thành bác sĩ?
Trong cơn choáng váng, Nam Jiyun mò mẫm tìm chiếc điện thoại rơi trên sàn.
'Cô có định gọi cảnh sát không?’
Kim Seunghyun nhấc điện thoại lên và ngồi xổm xuống nhìn vào mắt cô.
'Trả lại... đây…’
'Cô có thể báo cáo, nhưng cô biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, phải không?’
‘Tôi và em gái tôi ư? Chúng tôi chỉ làm theo lời cậu ta bảo thôi, nên chắc sẽ nhanh chóng ra về với chút tiền, nhưng còn cô và cháu trai cô thì sao?’
Kim Seunghyun cười toe toét, để lộ hàm răng trắng bóng.
Ồ, không, khoan đã. Nó còn nhỏ tuổi, nên có lẽ họ sẽ giảm án cho nó vì lý do bệnh tâm thần hay gì đó. Nhưng còn cô thì sao? Cô có nhiều thứ để mất lắm, đúng không?
'Cô đã giết con ruột của Ha Ilwoo, biến cháu trai cô thành con trai của họ, lừa dối chính em trai mình... Hả? Nghĩ lại thì, về cơ bản cô cũng là đồng phạm giết người, đúng không?’
Hắn vẫy điện thoại trước mặt cô.
'Cứ tự nhiên. Nếu có thể thì báo cáo nhé.’
Nếu cô có thể từ bỏ mọi thứ mình đang bám víu mà vẫn tiếp tục sống - hãy cứ làm đi. Nhưng cô không thể. Cô sẽ không bao giờ làm được.
Kim Seunghyun đã từng gặp những người như cô ta. Những người có quá nhiều thứ để mất, những người do dự ngay cả khi chỉ là một vấn đề nhỏ nhặt, để rồi cuối cùng chọn cách tự bảo vệ mình, bất chấp cái giá phải trả cho người khác.
"Jiwoo..."
Nam Jiyun không thể làm gì khác. Cô chỉ còn biết bỏ lại Nam Jiwoo, bị mắc kẹt trong cái tủ đông lạnh lẽo của du thuyền. Cô không thể tin được rằng cháu trai đã giết cha mình, nên cô nghĩ đến việc hỏi thẳng Nam Taekyung – nhưng cô đã dừng lại. Cô không đủ can đảm. Bởi vì nếu cậu ta thực sự nói rằng cậu ta đã làm điều đó... thì cô biết làm gì đây?
Nam Taekyung thực sự có vẻ sẵn sàng làm bất cứ điều gì để có được thứ mình muốn.
'Nếu cô nói ra cậu ta cũng sẽ giết cô...
Nếu Nam Taekyung, cùng với Kim Seunghyun và Kim Hayeong, quyết định loại bỏ cô… Cậu ta đã giết cha mình rồi. Liệu việc giết cô của mình có khó khăn đến vậy không?
Nhưng còn em trai cô thì sao? Liệu cậu ấy có đáng phải bị nhốt trong một chiếc du thuyền, lạnh cóng và bỏ mặc không?
Sau nhiều ngày bị dằn vặt bởi cảm giác tội lỗi, Nam Jiyun cuối cùng cũng lái xe đến đồn cảnh sát.
“Đây... Đây là điều đúng đắn cần làm. Đây là…”
Khi cô mở cửa xe để bước ra ngoài, điện thoại reo. Đó là mẹ cô - một người phụ nữ mà cô gần như đã cắt đứt quan hệ. Bình thường, cô sẽ không bao giờ nhấc máy. Nhưng có lẽ, đâu đó trong thâm tâm, cô muốn tìm một cái cớ để trì hoãn bước chân đến đồn cảnh sát.
Như thường lệ, câu đầu tiên mẹ cô nói vẫn như vậy: hỏi xem cô có tìm thấy Nam Jiwoo không.
Sau đó là những lời buộc tội đầy nước mắt.
“Lúc Jiwoo mất tích, cô đã làm gì? Cô nên đến thăm nó thường xuyên hơn! Nó phải chịu đựng bao nhiêu mới vượt qua cái chết của con mình... Cảnh sát nói có thể vì tiền. Cô không thể giúp nó với tư cách là chị gái sao? Đồ ích kỷ... Cô luôn như vậy. Ngay cả trước khi …”
Tim đập thình thịch của Nam Jiyun dần bình tĩnh lại. Đầu óc cô trở nên tỉnh táo, lạnh ngắt. Đôi bàn tay ướt đẫm mồ hôi giờ đã khô ráo.
Nam Jiyun không nói gì, chỉ cười khổ.
“...Tất cả là tại cô”
Cô cúp điện thoại và lái xe rời khỏi đồn cảnh sát.
Nếu mẹ cô vẫn gọi cô là đồ ích kỷ, vẫn đổ lỗi cho cô về mọi chuyện - chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô cũng bị tước luôn giấy phép hành nghề y? Lúc đó họ sẽ còn coi thường cô đến mức nào nữa?
Nếu mọi chuyện không thể thay đổi, Nam Jiyun quyết định trở thành chính xác những gì mẹ cô vẫn nói.
Tôi xin lỗi, Jiwoo.
Nhưng đối với tôi, tôi quan trong hơn.
Nam Jiyun là một người ích kỷ, nên cô chọn cách ngoảnh mặt đi.
***
"C-Cái gì? Ngôi nhà bị cháy?"
Sau khi nhận được cuộc gọi của Ha Dohoon, Ha Ilwoo vội vã rời khỏi công ty và đến thẳng bệnh viện nơi Ha Giyeon đang nằm. Ông đã dặn Dohoon không được nhắc đến việc Giyeon nhập viện với Lee Mihyun ít nhất là trong thời điểm hiện tại. Mihyun vẫn còn choáng váng vì cú sốc do Kim Seunghyun gây ra; ông không thể để cô ấy chịu thêm một cú sốc nào nữa.
Ông không nên để cậu ấy một mình.
Ha Ilwoo hối hận. Dù Giyeon có khinh miệt và bỏ trốn đến đâu, ông cũng nên khẳng định quyền giám hộ hợp pháp của mình để giữ cậu ấy lại gần và bảo vệ.
Hiện tại, ông cần xác nhận tình trạng của Giyeon. Sau khi Giyeon xuất viện, ông dự định sẽ đưa cậu đến một nơi an toàn -có thể là nhà của họ hoặc một nơi an toàn khác. Suy cho cùng, khi Kim Seunghyun đã đi rồi, biết đâu ngôi nhà lại an toàn hơn.
“Vệ sĩ à…?”
Ha Ilwoo nhíu mày khi đến gần phòng bệnh được chỉ dẫn. Đây là một trong những phòng tốt nhất của bệnh viện, và vài người mặc vest đứng canh gác trước cửa. Liệu đây có phải là phòng cần đến không? Ha llwoo bước tới nhưng ngay lập tức bị một vệ sĩ chặn lại.
"Ông là ai?"
“Còn anh là ai mà lại đứng đây cản đường?"
"Chúng tôi là bảo vệ. Nếu muốn vào, ông cần phải xác minh danh tính.”
“...Tôi đến đây để gặp con trai. Như vậy còn chưa đủ lý do sao?"
"...Xin hãy đợi một lát."
Một vệ sĩ bước vào trong, người còn lại đứng chắn trước cửa, ngăn Ha Ilwoo xông vào. Đúng lúc đó, cửa mở.
“Ông chú?”
Người xuất hiện không phải Ha Giyeon mà là Lee Myungwon. Myungwon nhanh chóng đóng cửa lại, đảm bảo Ilwoo không thể nhìn thấy bên trong.
Tại sao chú của Mihyun lại ở đây? Bao nhiêu câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu llwoo, nhưng ông không dám hỏi.
Giyeon là người đầu tiên.
Lee Myungwon liếc nhìn ông ta một cái với vẻ khinh thường rồi nói: "Đi theo tôi."
“...Tôi đến đây để gặp Giyeon. Chúng ta có thể nói chuyện sau.”
"Cậu nghĩ cậu có thể nhìn thấy Giyeon khi có ta ở đây à?" Myungwon quát, giọng nói lạnh như băng.
Không thể phản bác, Ha Ilwoo đi theo ông, đôi chân cứng đờ.
Cuối cùng, họ dừng lại ở một phòng chờ bệnh viện trống không, ngồi đối diện nhau ở một chiếc bàn nhỏ.
"Giyeon thế nào rồi?" Ha Ilwoo buột miệng hỏi ngay khi họ ngồi xuống.
Myungwon khịt mũi khinh bỉ. "Sao cậu phải quan tâm?"
“Nếu ông chú không nói, tôi sẽ tự mình đi gặp cậu ấy"
"Cậu làm gì ở đây?" Ánh mắt Myungwon sắc bén, như thể muốn biết Ilwoo muốn gì.
“Tôi đã nói rồi. Tôi đến để xem Giyeon thế nào.”
“Ồ, vậy là bố đến thăm con trai à? Một tuần sau khi con trai nhập viện?" Giọng Myungwon đầy vẻ mỉa mai.
Vẻ mặt Ilwoo đanh lại. Phải, ông đã chậm trễ trong việc biết về tình trạng của Giyeon, nhưng giờ ông đã ở đây. Tuy nhiên, ông vẫn không hiểu tại sao Myungwon lại là người bên cạnh Giyeon thay vì ông hay Mihyun.
“Ông chú đang làm gì ở đây?”
“Không phải quá rõ ràng sao? Ta ở đây với tư cách là người giám hộ của Giyeon.”
"Ý chú là gì?"
Ha Ilwoo không thể hiểu nổi ý Myungwon. Ông ta không chỉ tự nhận mình là người giám hộ của Giyeon mà còn coi Giyeon như cháu trai của mình. Điều này hoàn toàn trái ngược với cách cư xử của ông với những người họ hàng khác.
Myungwon cho biết: “Ta là người đầu tiên được liên lạc khi Giyeon bị đưa đến bệnh viện bằng xe cứu thương”.
“...! Tại sao là chú...?
“Vì ta là thành viên gia đình duy nhất được liệt kê trong điện thoại của Giyeon.”
Giyeon đã cắt đứt mọi liên lạc với Lee Mihyun và Ha Ilwoo ngay từ khi cậu rời khỏi nhà. Cậu đã đổi số điện thoại, và cậu không gọi cho họ thậm chí một lần nào, nên dĩ nhiên là họ không hề hay biết.
“Vậy mà cậu lại tự nhận mình là bố? Con cậu bị bỏ rơi và bạo hành ngay trong chính ngôi nhà của cậu, thế mà cậu chỉ đứng nhìn mà không làm gì. Đó có phải là điều một người bố nên làm không?”
Bùm!
Myungwon đập mạnh nắm đấm xuống bàn, mặt đỏ bừng vì tức giận.
“Cậu là cha mẹ kiểu gì mà một kẻ vô danh như Kim Seunghyun lại có thể đối xử với cháu trai tôi như vậy?"
"Và Mihyun không nói với cậu, phải không? Cái USB đó — tôi là người đưa cho cô ấy. Giyeon nói cậu ấy tự lắp cái camera đó. Cậu ấy sợ cậu sẽ bắt cậu ấy trả tiền quần áo đã mất!"
Ban đầu Myungwon đã yêu cầu Juyun tìm hiểu lý do Giyeon lắp đặt những chiếc camera đó. Ông nghĩ Giyeon chỉ muốn ghi lại những gì cậu làm hàng ngày. Ông không hề biết Giyeon làm vậy vì sợ bị đền tiền.
"Và giờ, cậu nghĩ tôi sẽ cho cậu ấy trở lại ngôi nhà đó sao? Ngôi nhà mà con trai ruột của cậu đang sống? Ngôi nhà mà cậu ấy sợ hãi sao?"
"Cậu không xứng đáng được gọi là bố. Cậu thậm chí còn không xứng đáng được nói rằng cậu đã nuôi nấng cháu tôi. Đừng bao giờ nghĩ đến việc gặp lại Giyeon nữa.”
Myungwon đứng dậy, và Ilwoo, người đang ngồi im tại chỗ, cũng bật dậy.
“Giyeon... Giyeon có ổn không?!” ông nói một cách tuyệt vọng.
"Cứ làm lại sổ hộ khẩu đi. Bỏ cháu trai tôi ra. Và đừng nghĩ đến việc dùng tư cách người giám hộ hợp pháp của cậu để kiểm soát nó”, Myungwon nói, quay đi không nói thêm lời nào.
Ilwoo đứng đó, nhìn bóng lưng Myungwon đang dần khuất dạng, hai tay nắm chặt. Bất lực.
Cuối cùng, Ha Giyeon và Son Suhyeon đã ở lại dinh thự của Lee Myungwon.
Việc tìm một nơi ở mới ngay lập tức rất khó khăn, và việc chuyển từ phòng trọ này sang phòng trọ khác chỉ gây thêm sự chú ý không mong muốn. Giyeon cũng không thể quên những gì Thư ký Lim đã nói.
Hơn nữa, viện phí thì cao ngất ngưởng. Ở lại với Myungwon là lựa chọn duy nhất. Giyeon quyết định sẽ ở lại đó một cách lặng lẽ, không gây rắc rối gì, cho đến khi cậu có thể rời đi.
Trước khi đến dinh thự của Myungwon, Giyeon và Suhyeon dừng lại một lát ở ngôi nhà đã cháy rụi.
Giyeon nhìn chăm chăm vào đống tro tàn cháy đen.
"Đi thôi, Giyeon”, Suhyeon nhẹ nhàng nói.
"...Vâng.”
Đây từng là nhà của Suhyeon – và là ngôi nhà từng thuộc về Giyeon trước khi cậu trở về.
Nhìn đống tro tàn nơi từng in đậm bao kỷ niệm với Suhyeon, Giyeon nghiến răng nghiến lợi. Cậu sẽ tìm ra ai đã làm chuyện này. Bắt họ phải trả giá.
Tại nơi mà ký ức đã tan thành tro bụi, Ha Giyeon nổi cơn thịnh nộ.