Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp

Chương 21

“Huff...”

Lee Mihyun bật dậy trên giường. Trong bóng tối bao trùm tầm nhìn hai tay cô vội vã mò mẫm bên cạnh.

Tách.

Ánh sáng của đèn ngủ dần dần sáng tỏa. Khi đồ đạc xung quanh giường hiện ra, cô mới thở phào.

“Ha...”

Mồ hôi lạnh bám trên da, và đôi tay nắm chặt chăn run rẩy. Với những ngón tay vẫn còn run rẩy, cô khó khăn lắm mới rót cho mình một cốc nước từ chiếc cốc trên tủ đầu giường và uống chậm rãi. Chất lỏng mát lạnh chảy xuống cổ họng giúp cô tỉnh táo hơn một chút.

“Cái quái gì thế...”

Một khung cảnh mờ ảo—

Một người phụ nữ ôm chặt thứ gì đó trong tay.

Đó là tất cả những gì cô có thể nhớ.

Tại sao cô lại mơ như vậy, liệu đó có phải là ác mộng hay không—không điều gì có ý nghĩa cả. Tại sao cơ thể cô lại run rẩy, tại sao tim cô lại đập thình thịch như sắp vỡ tung? Cô không có câu trả lời. Lee Mihyun bước vào phòng tắm để gột rửa mồ hôi ẩm ướt bám trên cơ thể.

“...!”

Cô thở hổn hển khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Khuôn mặt tái nhợt như ma, như thể cô đã nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ. Người phụ nữ đó đã cầm thứ gì trên đời mà có thể khiến cô sợ hãi đến thế?

Cố gắng nhớ lại giấc mơ khiến đầu cô đau nhói như sắp vỡ ra.

"Chỉ là mơ thôi mà..."

Lee Mihyun mở vòi nước lạnh để cố gắng xóa sạch những suy nghĩ trong đầu.

Sau khi tắm xong, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn còn tối và xem giờ.

5 giờ sáng.

Thức dậy vào một giờ kỳ lạ, mọi hy vọng ngủ lại đã tan biến.

Cô khoác áo choàng và bước ra khỏi phòng.

Thay vì chìm vào giấc mơ đáng sợ đó, cô quyết định mình nên uống trà và đọc sách. Khi cô bước vào bếp, cô thấy quản gia đã dậy, đang thái rau. Hơi giật mình trước sự hiện diện của cô, quản gia ngẩng lên chào cô.

"Bà ngủ ngon không, thưa bà?"

"..."

Mihyun gật đầu nhẹ và liếc nhìn quanh bếp.

"Cô cần gì không?"

"...Cậu bé đó thường ăn sáng sớm thế này sao?"

Quản gia dừng lại, chưa hiểu ngay ý cô, nhưng nhanh chóng nhận ra Mihyun đang ám chỉ Ha Giyeon nên lắc đầu.

"Thưa bà, cậu chủ Giyeon vẫn chưa về nhà."

"...Cậu ta chưa về à?"

"Không, thưa bà. Cửa bị khóa tối qua, và cậu ấy vẫn chưa về."

Vẻ mặt Lee Mihyun vốn vẫn điềm tĩnh bỗng cứng đờ. Đôi mắt mở to của cô run lên vì không tin nổi.

Tất nhiên, cô đã cho rằng Giyeon đã về nhà. Kể cả khi cô khóa cửa, Ha Dohoon vẫn ở nhà—chắc chắn anh ta sẽ cho cậu vào. Cô nghĩ họ đã liên lạc với nhau. Nhưng giờ cô lại được thông báo rằng cậu thấy cửa đã khóa và bỏ đi?

Cậu ta có thể đi đâu vào đêm đó?

"Bà ổn chứ, thưa bà? Trông bà..."

"Đừng bận tâm đến tôi. Quay lại làm việc của cô đi."

Mihyun loạng choạng một chút khi rời khỏi bếp.

Cô đang quay lại phòng để lấy điện thoại, nhưng đột nhiên dừng lại. Quay về phía cầu thang dẫn lên tầng hai, cô đổi hướng và bước lên. Cô không thể tin rằng Giyeon vẫn chưa về nhà—cô cần phải tự mình chứng kiến.

Đứng ở hành lang trên lầu, cô nhìn chằm chằm vào hàng cửa.

'Phòng của cậu ta là phòng nào...?'

Cô không thể nhớ chính xác phòng của Ha Giyeon ở đâu. Tất nhiên, cô biết rằng phòng của Dohoon là phòng ngay cạnh cầu thang—nhưng phòng của Giyeon? Cô không hề hay biết. Ngay từ đầu, cô hiếm khi lên lầu, và ngoài ra, cô không thực sự hứng thú với cậu bé. Việc cô không biết cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Khi các phòng đang được trang trí, cô đã tự mình chọn đồ nội thất, giấy dán tường và phụ kiện cho phòng của Dohoon.

Nhưng phòng của Giyeon đã hoàn toàn được giao cho người khác.

Đứng lơ đãng ở hành lang, cô cảm thấy sự thiếu quan tâm mà mình đã thể hiện đối với Giyeon lộ rõ.

Cô lại di chuyển.

Qua phòng của Dohoon là ba cánh cửa liên tiếp.

Một trong số đó chắc chắn là phòng của Giyeon.

Một là phòng tắm. Một là phòng chứa đồ.

"Cái này...?"

Cô đoán căn phòng bên cạnh phòng của Dohoon chắc chắn là của Giyeon.

Nhưng đó là phòng tắm.

Tin chắc rằng căn phòng tiếp theo là đúng, cô mở cửa—chỉ để thấy một không gian chứa đồ lộn xộn đầy đồ đạc và đồ lặt vặt.

"Vậy thì..."

Ánh mắt cô hướng về cánh cửa cuối cùng ở cuối hành lang.

Cô đã cho rằng đó không phải là phòng của cậu, vì nó ở rất xa.

Tay cô nắm chặt tay nắm cửa. Giờ cô chắc chắn đây là phòng của cậu, nhưng kỳ lạ thay, cô không thể tự mình mở cửa. Có lẽ cô nên quay lại. Cô định thả tay nắm cửa ra thì hình ảnh người phụ nữ trong mơ hiện lên trong tâm trí cô - bàn tay cô ấy đẩy mở một cánh cửa kim loại.

Vô thức, Mihyun vặn chặt tay nắm cửa.

Tách. Cánh cửa mở ra, và cô bước vào trong.

Một căn phòng cũ kỹ đến nỗi cô không thể nhớ lần cuối mình vào đây là khi nào.

Điều thu hút sự chú ý của cô không phải là đồ nội thất - mà là hơi lạnh trong không khí.

"Luồng gió lùa..."

Không khí lạnh hơn hẳn so với phòng ngủ của cô hay phòng khách. Mihyun bước về phía cửa sổ gần giường. Một làn gió lạnh luồn vào qua khung cửa sổ.

“Việc xây dựng có tệ không...?”

Cô kéo rèm lại để chắn gió lạnh. Rồi cô quay người và từ từ nhìn quanh phòng. Cô đã vào đây vài lần khi Giyeon còn rất nhỏ, nên căn phòng không hoàn toàn xa lạ.

Không—thực ra, nó vẫn y nguyên như cũ.

“Sao đồ đạc không thay đổi...?”

Bỏ qua việc cách bố trí và thiết kế thật kinh khủng—bản thân đồ đạc đã cũ kỹ và tồi tàn.

'...Tôi cứ tưởng cậu ta tự mua chứ.'

Mặt bàn gỗ bị trầy xước và gãy, còn chiếc ghế trông quá nhỏ so với kích thước hiện tại của Giyeon. Cô tự hỏi liệu cậu có ngồi ở bàn nhiều không và cô chỉ đơn giản là không để ý, nhưng điều đó không thể đúng—có sách vở và vở bài tập được xếp gọn gàng trên đó.

“Cậu ấy... đang học à?”

Cô chưa bao giờ kiểm tra điểm của cậu, nên cô không biết. Khi cô lướt qua một cuốn vở bài tập, có thứ gì đó lọt vào mắt cô.

“...?”

Ngăn kéo bàn không đóng kín—có thứ gì đó nhô ra khỏi đó.

Một cuốn sổ tiết kiệm, có một con dấu bên cạnh. Có vẻ như nó đã bị kẹt trong ngăn kéo.

"Để thứ này ở ngoài..."

Ngay cả khi đó là nhà của họ, với nhân viên ra vào, điều này có vẻ quá bất cẩn.

Cô đưa tay đẩy sổ ngân hàng trở lại ngăn kéo.

"...."

Nhưng rồi ánh mắt cô lại dừng lại ở đó.

Cả Giyeon và Dohoon đều sử dụng thẻ tín dụng do chồng cô và cô cung cấp. Không có lý do gì để cả hai gửi hoặc rút tiền từ tài khoản cá nhân. Tuy nhiên, sổ ngân hàng này rõ ràng đã được lấy ra gần đây.

Ngay khi Mihyun định mở nó ra—

Cốc cốc.

Một tiếng gõ nhẹ, theo sau là người quản gia xuất hiện ở cửa phòng Giyeon đang mở.

"Thưa bà, Thư ký Lee nói anh ấy cần nói chuyện với bà về lịch trình hôm nay."

"... Đã hiểu."

Cô ấy cất sổ ngân hàng trở lại ngăn kéo và rời khỏi phòng của Ha Giyeon.

***

Cậu không chỉ đi bộ đến trường cùng Son Suhyeon, mà thật trùng hợp, họ lại tình cờ gặp nhau ở căng tin và cùng ăn trưa. Trước khi cả hai nhận ra điều đó, họ đã trò chuyện thoải mái. Cuộc trò chuyện bắt đầu bằng những ưu đãi giảm giá trên KuX, chuyển sang các gợi ý về nhu yếu phẩm hàng ngày, và giờ đã chuyển sang chủ đề bài giảng trực tuyến.

"Bài giảng toán trong clip này rất hay. Giải thích rất chi tiết, không vội vàng."

"Gửi cho tôi đường link."

"Tôi sẽ gửi ngay."

Son Suhyeon nhận được một số lời giới thiệu đáng tin cậy về các bài giảng và sách bài tập, và Ha Giyeon tìm thấy những trang web nơi cậu có thể mua đồ giá rẻ. Điểm số của anh ban đầu không tệ, nhưng vì đã một năm không học hành gì cả, anh phải bắt đầu lại từ đầu—bắt đầu bằng việc tìm đúng bài giảng và sách.

Thật ngạc nhiên, Giyeon đã giúp ích rất nhiều cho Son Suhyeon. Trước khi hồi quy, cậu đã chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, và trong số những "hyung" của mình, người có điểm số cao nhất, Kwon Jongseok, đã xem lại rất nhiều bài giảng và tài liệu—Giyeon đã xem tất cả.

"Sunbae, em đến lớp đây."

Đi theo hướng ngược lại, Ha Giyeon vẫy tay nhẹ. Son Suhyeon, hơi ngượng ngùng, giơ tay đáp lại.

"...Hẹn gặp lại sau."

Rồi anh ấy nhanh chóng bước đi.

Nhìn bóng anh ấy biến mất vào khoảng không, Giyeon cảm thấy một cảm giác nhột nhạt kỳ lạ đọng lại trên đầu ngón tay nơi cậu vẫy tay.

'...Anh ấy chắc hẳn muốn nói đến quán cà phê khi nói "gặp lại sau".

Cũng giống như trước khi hồi quy, việc xây dựng các mối quan hệ trở nên khó khăn sau khi sống lại. Cậu đã trải qua quá nhiều thứ. Ý nghĩ được thoải mái nói chuyện với ai đó, dành thời gian cho ai đó, là điều cậu không thể tưởng tượng nổi—cảm giác thật ngột ngạt. Nhưng một khi thực sự nói chuyện với Suhyeon, cậu cảm thấy như có lẽ mình đã hiểu được bình yên là gì.

Giống như cuối cùng cậu cũng đã ngoi lên mặt nước sau một thời gian dài bị kéo xuống.

Lần đầu tiên, cậu thấy mình mong đợi được đi làm.

Trên đường về lớp, cậu bắt đầu lên cầu thang—chỉ để nhận thấy một số lượng học sinh lạ đang leo lên cùng.

"...?"

Cậu mơ hồ tự hỏi liệu họ có đang chơi trò đuổi bắt hay gì không và tiếp tục đi dọc hành lang.

"Ha Giyeon."

Một giọng nói gọi tên cậu từ phía sau.

Thậm chí trước khi quay lại, tâm trí Giyeon đã cố gắng tìm ra ai sẽ gọi cậu.

'Suhyeon-sunbae vừa rời đi... một giáo viên? Không, có lẽ là một người trùng tên.'

Chắc chắn cậu không phải là "Ha Giyeon" duy nhất trong toàn trường.

Cậu cố gắng đưa ra đủ loại lý do - thực ra, cậu đang phủ nhận. Giọng nói đó quá quen thuộc.

Cậu bắt đầu bước đi.

"Này."

Có lẽ còn quen thuộc hơn cả tên cậu.

Cậu quay đầu theo bản năng - và ở cuối tầm mắt của cậu là Ha Dohoon, Choi Mujin và Kwon Jongseok.

"Cậu cứ đứng đó như một thằng ngốc khi có người gọi cậu à?"

"Khoan đã, cái..."

Cậu không thể nói hết câu.

Anh trai cậu thực sự vừa nói chuyện với cậu sao? Giữa hành lang, với những học sinh đi ngang qua?

Mắt Giyeon đảo quanh. Học sinh tụ tập gần quầy hang đồ ăn nhẹ, và giờ ánh mắt của họ đang hướng về phía cậu và những người hyung của cậu.

'Bọn họ điên rồi à?'

Một tiếng chửi thề suýt buột ra. Kiểu mà mấy ông chú và bà cô ở nhà máy hay lẩm bẩm trong hơi thở—cậu gần như có thể cảm nhận được chúng trên đầu lưỡi.

"Đến quầy ăn vặt à?"

"Cái gì, vừa ăn trưa xong mà đã đi ăn vặt rồi à?"

Họ cười toe toét, một khóe miệng giật giật như đang đùa giỡn. Vẻ khinh thường trước khi hồi quy đã biến mất—cách họ đối xử với cậu như một thứ bẩn thỉu.

Môi cậu mím chặt. Không phản ứng gì.

Khuôn mặt Ha Dohoon nhăn lại khó chịu.

"Ha Giyeon. Trả lời tôi đi."

"...Tôi chỉ đang đi thôi... thưa đàn anh"

Cuối cùng cậu cũng tỉnh táo lại và lên tiếng. Nuốt xuống bản năng muốn dùng từ "banmal"(cách nói trống không, trang trọng bởi người nhỏ tuổi thân thiết như anh em trong gia đình), cậu lúng túng thốt ra lời lẽ lịch sự. Nếu cậu không làm ít nhất là đến mức này, họ có thể coi đó là dấu hiệu họ đủ thân thiết để tiếp tục lấn tới.

Sử dụng kính ngữ là cách duy nhất để phân định rõ ràng—rằng họ chỉ là tiền bối và hậu bối, không hơn không kém.

"Cái quái gì thế? Sao tự nhiên lại dùng kính ngữ vậy?"

“Ugh, nghe em nói chuyện như thế với chính anh trai mình thật là sến súa.”

“Giyeon, cứ nói như bình thường đi. Dùng banmal đi.”

Và cứ như thế, họ cũng phá vỡ luôn ranh giới đó.

Tại sao họ lại đột nhiên hành động như thế này? Câu hỏi tràn ngập tâm trí Giyeon khi cậu nhìn vào khuôn mặt của họ—và ngay lúc đó, cậu nhận ra.

Khóe miệng họ cong lên.

Đó là biểu cảm mà họ luôn làm khi đùa giỡn với cậu. Sự chế nhạo mà họ không bao giờ có thể che giấu hoàn toàn.

'Họ cố tình làm vậy...' Giống như hồi nhỏ—khi cậu yêu cầu họ đừng làm gì đó, họ sẽ làm nhiều hơn, cười khi họ vượt qua ranh giới của cậu. Họ thậm chí không thể che giấu được họ đang vui vẻ đến mức nào. Ha Giyeon nhìn vào khuôn mặt của họ và cảm thấy một điều: Họ thật độc ác, đáng ghét đến mức không thể chịu đựng được.

Bình Luận (0)
Comment