Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp

Chương 40

Ha Giyeon nhìn chằm chằm xuống sàn, cố gắng xoa dịu cơn buồn nôn trong bụng.

Chân cậu không còn chút sức lực nào. Cậu không thể thở bình thường. Cơn run rẩy không dừng lại. Thế giới như đang quay cuồng.

Từ lúc Ha Dohoon bóp cổ cậu, tâm trí cậu đã gần như ngừng hoạt động. Những ký ức bị chôn vùi sâu thẳm - những ký ức về chấn thương - bắt đầu hiện lên trong đầu cậu như những bộ phim câm ngắn.

Vài năm sau khi cậu bị đuổi khỏi nhà, cậu đã nhận được một công việc tại một nhà máy do một người đàn ông từ công trường giới thiệu.

Đó là kiểu nơi mà bạn di chuyển như một cỗ máy, không ngừng nghỉ. Giờ ăn trưa chỉ tồn tại trên danh nghĩa. Ngay cả khi cậu cố gắng ăn, nó cũng diễn ra vội vã đến mức khiến cậu buồn nôn, cậu không muốn ăn gì cả. Cậu sụt cân nhanh chóng, nhưng ngay cả khi làm việc quần quật đến tận xương tủy, Ha Giyeon vẫn chịu đựng được. Bởi vì nhà máy đó cung cấp chỗ ở và thức ăn.

Căn phòng chỉ vừa đủ rộng để nằm, nhưng ít nhất cũng không có ai đập cửa gào thét đòi vào, hay tiếng thở hổn hển từ phòng bên cạnh. Cậu thường xuyên bị đánh vì quá chậm, nhưng dù sao thì vẫn tốt hơn so với goshiwon.

Cậu bám víu vào sự sống còn và tiếp tục làm việc.

Cậu là nhân viên trẻ duy nhất ở đó. Tất cả những người khác bắt đầu vào ban ngày đều bỏ việc vào buổi tối. Người duy nhất ở lại và làm việc như điên là Giyeon.

Ban đầu, trưởng nhóm mắng mỏ và đánh cậu. Nhưng theo thời gian, anh ta không còn hô hào tay nữa. Đôi khi, anh ta thậm chí còn bảo mọi người hãy quan sát và học hỏi từ cậu.

Khi Giyeon cuối cùng cũng bắt đầu thích nghi với công việc, một cơ hội đã đến.

"Cậu làm việc chăm chỉ và làm tốt—đó là lý do tại sao tôi đề bạt cậu."

"Cảm ơn anh...!"

Đó không phải là một vị trí bấp bênh mà cậu có thể bị đuổi bất cứ lúc nào—cậu đang được thăng chức thành nhân viên toàn thời gian. Một chỗ của riêng mình. Được người khác công nhận.

Giyeon hạnh phúc đến nỗi không nhận ra cơn thịnh nộ đằng sau đôi mắt đang nhìn mình.

Một đêm nọ, sau khi ngủ sớm như thường lệ, cậu tỉnh giấc với cảm giác nghẹt thở. Hơi thở của cậu hoàn toàn bị cắt đứt, và đôi mắt cậu mở to—

Chỉ để bắt gặp một cái nhìn đỏ như máu, đôi mắt đầy giận dữ.

"Vì những tên khốn như cậu, tôi—!"

"Ghhk...!"

Bóng người mờ ảo đang bóp cổ cậu là một người đàn ông từ nhà máy. Người thỉnh thoảng nói chuyện với cậu. Một người đàn ông trung niên tốt bụng đã khen ngợi cậu vì đã làm việc chăm chỉ và thậm chí còn cho cậu đồ uống.

Nhưng không phải bây giờ.

Cũng chính bàn tay đã từng mời cậu uống soda giờ đã bóp cổ cậu. Cái miệng từng nói chuyện tử tế giờ lại phun ra những lời chửi rủa, gào thét muốn cậu chết đi.

Ngay trước khi cậu bất tỉnh, có người mở cửa và hét lên. Người đàn ông bị lôi đi, tay bị trói chặt.

Và Giyeon ngồi sững sờ một lúc lâu sau đó.

Mãi sau này cậu mới phát hiện ra: "cơ hội" cậu có được không phải là một vị trí mới - mà là của người đàn ông đó.

Nhà máy muốn một người trẻ hơn và nhanh hơn. Họ đã sa thải người đàn ông lớn tuổi đó để nhường chỗ cho Giyeon làm công nhân chính thức.

Và nhận thức đó - còn hơn cả nỗi kinh hoàng bị bóp cổ - đã làm cậu tan nát.

Cậu lại cướp mất chỗ của người khác.

Cuối cùng, Ha Giyeon bỏ trốn khỏi nhà máy, như thể đang chạy trốn điều gì đó. Và một lần nữa, cậu thấy mình đơn độc trên phố. Cậu kiếm được một công việc khác và sống tự lập, nhưng đêm nào cậu cũng mơ thấy mình bị bóp cổ.

Cậu mở mắt, thở hổn hển, ôm chặt cổ, luôn nghe thấy cùng một câu nói - "Trả lại cho tôi".

Đôi khi cậu thức dậy và cào vào cổ họng mình. Những đêm khác, cậu không thể ngủ được chút nào và chỉ rùng mình trong bóng tối.

Sau lần hồi quy, ít nhất sẽ không còn một người đàn ông như thế trong quá khứ nữa. Cậu đã nghĩ rằng, nếu cậu cẩn thận, sẽ không có ai đến đủ gần để bóp cổ cậu nữa.

Nhưng giờ, Ha Dohoon đã bóp cổ cậu.

Cậu không thể nghe thấy Dohoon đang nói gì. Thay vào đó, cậu cảm thấy như mình đang nghe thấy những lời lẩm bẩm nguyền rủa tương tự từ người đàn ông trong nhà máy - những lời luôn ám ảnh cậu trong giấc mơ.

"Cậu đã cướp mất vị trí của tôi."

Giyeon cố gắng giữ mình tỉnh táo.

Ít nhất là - không phải trước mặt Ha Dohoon. Cậu từ chối gục ngã và tỏ ra yếu đuối ở đây.

Mẹ cũng vậy. Nếu cô nhìn thấy, cô có thể đuổi cậu ra ngoài sớm hơn dự kiến.

Và sau đó - sau đó, ai đó sẽ giết cậu.

"Ư..."

Tê liệt, Giyeon cắn lưỡi.

Vị máu như sắt rỉ  tràn vào miệng cậu, sự tỉnh táo lại ập đến.

Ong ong trong đầu rút đi, giọng nói của mẹ cuối cùng cũng đến được với cậu.

"Dù sao thì mẹ cũng không bao giờ mong đợi nhiều ở con, nhưng con không bao ngừng làm mẹ thất vọng."

“......”

“Mẹ thậm chí còn không yêu cầu con phải bằng một nửa anh trai—cứ cư xử cho phải phép. Khó khăn đến vậy sao? Ai dạy con hành động như thế? Con chơi với loại người nào mà lại dám ra tay với anh trai mình như thế?”

Môi Ha Dohoon có một vết sẹo. Giyeon không biết tại sao cô lại nghĩ cậu đã làm vậy. Cậu gần như đã cố gắng giải thích.

Nhưng cậu im lặng.

Dù sao thì cô cũng không nghe.

Bố mẹ chỉ cưng chiều Dohoon. Điều đó luôn hiển nhiên. Hiển nhiên đến mức nhàm chán.

Bạn có thể mong đợi gì ở một đứa trẻ mà bạn chưa bao giờ quan tâm? Và có thể có sự thất vọng nào?

Tất cả những gì Giyeon cảm thấy bây giờ là sự cô độc.

“Thẻ của con tạm thời bị tịch thu. Cho đến khi con xin lỗi và anh trai tha thứ cho con.”

Lee Mihyun tặc lưỡi và rời khỏi phòng sau khi nhìn cậu từ đầu đến chân.

Giyeon cử động chân, cố gắng ngồi dậy.

Nhưng cậu ngã quỵ.

Không còn chút sức lực nào. Cậu nới lỏng cà vạt, cởi cúc áo, nhưng cảm giác thắt chặt trong lồng ngực vẫn không biến mất. Cậu cào cấu bằng móng tay—chỉ để lại những vết cào. Nó vẫn không làm giảm bớt áp lực.

Cậu sắp mất kiểm soát.

Giọng nói đó, nhỏ giọt đầy trách móc. Bàn tay đó siết chặt cổ họng cậu. Ánh mắt đầy khinh miệt. Cảm giác bị mắc kẹt, không lối thoát.

Điều này khác gì nhà máy chứ?

“...Ha.”

Cậu thực sự muốn khóc. Cậu cảm thấy nếu mình có thể khóc, có lẽ cậu có thể đứng dậy.

Nhưng không có giọt nước mắt nào rơi ra. Dù cậu có cảm thấy buồn bã, thảm hại, tuyệt vọng đến đâu—đôi mắt cậu vẫn khô khốc, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà một cách vô hồn. Thật nực cười, ngay cả bây giờ, cậu vẫn không cảm thấy tức giận.

Thay vào đó, cậu tự trách mình. Vì không phải là con trai thực sự của họ. Vì đã chiếm lấy vị trí của một người khác.

Đó là lý do tại sao cậu bị bóp cổ—giống như trước đây.

Tại sao tôi không thể thoát khỏi chuyện này...

Ý nghĩa của việc cố gắng tuyệt vọng để sống sót là gì? Chẳng có gì thay đổi cả. Cậu sẽ lại bị đuổi ra ngoài, sống cuộc đời chạy theo đồng tiền, và chết một cách vô ích.

Chẳng có nơi nào trên thế giới này dành cho cậu sao?

Nếu đúng như vậy...

Và ngay lúc đó

—Bzzzz—điện thoại của cậu rung lên trên sàn.

Ha Giyeon từ từ đảo mắt về phía màn hình đang nhấp nháy. Ứng dụng tin nhắn đã hiện lên.

Son Suhyeon sunbae

Đừng đi bộ đến trường vào ngày mai mà lại dán mắt vào sổ từ vựng nữa. Ngủ ngon nhé.

“...!”

Mắt cậu mở bừng.

Đột nhiên, cảm giác vo lực rời khỏi cơ thể cậu. Vị đắng trên đầu lưỡi, cơn đau rát ở cổ họng—tất cả nhận thức đều quay trở lại.

“Haah...”

Cuối cùng, cậu hít một hơi.

Cậu bò đến bên điện thoại và ôm chặt nó vào ngực như thể nó là một vật quý giá. 

Lần này thì khác. Người này chứng minh rằng Ha Giyeon đã thay đổi. Anh ấy chào đón cậu. Kiểm tra cậu. Giúp đỡ cậu khi cậu gặp rắc rối. Lo lắng cho cậu. Khiến cậu mỉm cười.

Khi Giyeon thậm chí không thể tưởng tượng được ngày mai sẽ như thế nào, người này đã chỉ cho cậu thấy điều đó.

Cậu di chuyển các ngón tay và chạm vào màn hình.

[Cảm ơn. Ngủ ngon, tiền bối.]

Cậu ấy gửi tin nhắn và từ từ đứng dậy.

Đôi chân của cậu, vốn đã từ chối di chuyển, cuối cùng đã lắng nghe.

Bởi vì cậu phải di chuyển. Son Suhyeon đang chờ đợi ngày mai của cậu.

Đầu tiên, cậu thu thập các túi mua sắm và xếp chúng vào góc. Ngày mai, cậu sẽ yêu cầu quản gia gửi chúng trở lại nhà của Choi Mujin trong khi cậu đi học.

"Ugh..."

Cậu giật mình khi cởi áo - cổ nóng rát ở chỗ bị cọ xát.

Đứng trước gương, cậu kiểm tra hình ảnh phản chiếu của mình. Cổ đỏ và sưng - bất cứ ai nhìn cũng sẽ biết cậu bị bóp cổ.

Tôi đoán mình sẽ mặc áo cổ lọ ngày mai.

Trời hơi nóng đối với một chiếc áo cổ lọ, nhưng cậu không có lựa chọn nào khác. Trừ khi cậu cho mọi người biết những gì đã xảy ra, cậu phải che nó hoàn toàn.

Cậu cân nhắc việc bôi thuốc mỡ để giảm sưng.

Hộp sơ cứu có ở trong phòng khách không?

Chỉ cần nghĩ đến việc ra ngoài phòng vào lúc muộn thế này thôi cũng khiến cậu bỏ cuộc. Không đời nào cậu lại đối mặt với người quản gia - hay mẹ hoặc anh trai - như thế này.

Có lẽ là một miếng gạc lạnh...

Khi cậu quay về phía phòng tắm, cậu thoáng thấy cánh tay mình trong gương - và nhớ đến loại thuốc mỡ mà Son Suhyeon đã đưa cho cậu. Cậu lấy nó ra khỏi túi.

Một món quà từ Son Suhyeon.

Có lẽ cậu đã nghĩ quá nhiều về nó. Nhưng cậu quyết định tin rằng đó là một món quà - bởi vì tin điều đó là cách duy nhất cậu có thể sống sót ở nơi địa ngục này.

Cậu bôi thuốc mỡ lên cổ.

Cảm giác mát lạnh làm dịu cơn đau rát.

Cậu lại chấm nó lên. Và lại chấm một lần nữa.

Hy vọng rằng giống như loại thuốc mỡ này, trái tim cậu cũng có thể nguội lạnh đối với họ.

***

Ha Giyeon đã trải qua tuần tiếp theo trong trạng thái choáng váng.

Cậu phải đối phó Nam Taekyung, trả lại quần áo cho Choi Mujin, và tránh mặt mẹ cùng Ha Dohoon.

Vì thế, cậu không thể học bài tử tế cho kỳ thi.

Nam Taekyung tiến lại gần ngay khi Giyeon bước vào lớp, phàn nàn rằng cậu ta cảm thấy bị tổn thương, nói rằng cậu ta muốn gần gũi hơn—một lần nữa ám chỉ về việc đến nhà.

Đã kiệt sức về mặt tinh thần, Giyeon trả lời một cách kiên quyết.

"Bố mẹ tôi rất nghiêm khắc. Họ không thích tôi dẫn bạn đến."

"A... Thật sao?"

Taekyung trông có vẻ ngạc nhiên, rồi cau mày với vẻ mặt hờn dỗi. Bạn bè của cậu ta, đứng sau lưng, lẩm bẩm trong khi tránh ánh mắt của Giyeon.

"Ừ, như thể họ muốn cho những kẻ hạ đẳng vào một ngôi nhà sang trọng vậy~"

"Chắc cậu phải giàu nứt đố đổ vách mới làm bạn với Giyeon."

"N-Này, các cậu..."

Taekyung cố gắng làm họ im lặng, liếc nhìn Giyeon.

Nhưng Giyeon đã hiểu. Thái độ của họ rõ ràng đã thay đổi. Có lẽ là vì những gì Mujin đã nói trong lớp học ngày hôm đó, khi họ đến cửa hàng bách hóa.

Những từ như "hạ lưu" và "nghèo kiết xác"—loại từ ngữ dùng để hạ nhục.

Và giờ chúng lại trút giận lên cậu, người đã lặng lẽ đứng cạnh Mujin.

Thật lòng mà nói, cậu không hề bất ngờ. Cậu đã lường trước được kết quả này. Cậu đâu thể tránh né chỉ trích mãi được.

Thực ra, cậu thấy như vậy còn tiện hơn. Nếu bạn bè Taekyung ghét cậu, cuối cùng cậu cũng có lý do để tránh mặt Taekyung. Cậu có thể bắt đầu tránh xa cậu ta.

Thế là lại thêm một vấn đề nữa—

[Choi Mujin-hyung]

Mujin cứ gọi điện liên tục, cuối cùng Giyeon cũng bắt máy.

Bình Luận (0)
Comment