Biểu cảm đó là sao?
Ông bác mang một vẻ mặt mà Ha Giyeon chưa từng thấy. Không thể hiểu nổi, ông chỉ đứng đó gượng gạo. Chính thư ký của ông là người phá vỡ sự im lặng.
"Chủ tịch.”
Ông không nhìn Giyeon nữa mà lấy lại bình tĩnh.
"Cẩn thận nhìn đường chứ. Nhìn quần của cậu kìa—bẩn hết rồi.”
Giyeon nhìn xuống gấu quần, nơi vết kem đỏ hồng của đứa trẻ còn dính lại. Không đáng kể, quần cũng tối màu, nên cậu nghĩ có thể vào phòng vệ sinh lau sạch. Đây thậm chí có thể là cơ hội để cậu thoát khỏi ông.
"Tôi sẽ đến phòng vệ sinh trước khi vào."
"Cậu nghĩ nước có thể giải quyết được chuyện đó sao? Đừng có mà bước vào bữa tiệc với bộ dạng như thế.”
Đợi đã, ông ấy đang bảo tôi đừng vào sao?
Có thể nào—ông đang tha cho cậu chăng? Bảo cậu về nhà?
Gương mặt Giyeon hơi sáng lên khi nghĩ đến điều đó.
“Thư ký Lim, lấy cho cậu ta một bộ vest. Cỡ nào... Anh tự tìm được mà.”
“Vâng, thưa ngài. Tôi sẽ chuẩn bị sẵn ở phòng dưới sảnh”
"?"
Giyeon chớp mắt bối rối, không theo kịp những gì đang được nói. Đúng lúc đó, ông bác lại bắt đầu bước đi, và giọng nói vang dội của ông khiến ông giật mình.
“Đừng đứng đó nữa! Nhanh lên và theo sau!”
“À, vâng.”
Tiếng thúc dục lần thứ hai của ông trong ngày vang lên. Giyeon đi theo ông vào thang máy mà không biết họ sẽ đi đâu. Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu đây...?
***
Cái gì thế này?
Giyeon hoàn toàn choáng ngợp. Cậu đứng trước một hàng vest, tóc được ai đó chải chuốt, xung quanh là đội ngũ nhân viên bận rộn và ánh đèn sáng trưng, hình ảnh phản chiếu của cậu được phản xạ lại trong một tấm gương lớn.
Cậu thậm chí còn chưa kịp hỏi một câu thì đã bị dẫn vào một nơi trông giống như phòng trưng bày riêng của một cửa hàng bách hóa. Vừa bước vào, ai đó đã đặt cậu ngồi trước gương, trang điểm và làm tóc, vây quanh là các nhà tạo mẫu tóc và nhân viên.
Giữa ánh đèn chói lòa, ông bác ngồi trên ghế sofa da, gật đầu với những bộ vest được một người trông giống nhân viên mua sắm tư nhân giơ lên. Giyeon đứng im như tượng, chỉ phản ứng khi được nhân viên hoặc ông bác ra lệnh.
Cậu muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra, nhưng không có chỗ cho cậu xen vào cuộc trò chuyện của họ.
“Cái này trông đẹp nhất”
Ông bác chỉ vào bộ vest màu be mà một nhân viên đang giơ lên. Nhân viên mỉm cười với Giyeon và dẫn cậu vào phòng thử đồ.
Ngay trước khi bị kéo vào bên trong, Giyeon vội vàng phản đối.
“Đợi đã, tôi có thể giặt cái tôi đang mặc—”
“Cậu định vào như thế à? Trông bẩn thỉu? Như thế sẽ ảnh hưởng không tốt đến bố mẹ và gia đình cậu.”
Không thể cãi lại điều đó, nhất là với cách ông ấy nói.
Kể cả khi chỉ mình cậu cảm thấy xấu hổ, thì ở đây—ít nhất là hiện tại—cậu vẫn là con trai của Ha Ilwoo và Lee Mihyun.
Giyeon hiểu rõ rằng việc thu hút sự chú ý của họ hàng, đặc biệt là ông bác, sẽ chỉ dẫn đến kết cục không tốt đẹp. Cậu đành nhượng bộ và bước vào phòng thử đồ.
Tôi sẽ trả lại bộ đồ khi bữa tiệc kết thúc.
Cậu yêu cầu nhân viên để cậu thay đồ một mình và mặc bộ đồ mới. Chắc chắn là nó rất đắt tiền - chất vải tạo cảm giác khác biệt lúc chạm vào da. Bộ đồ màu be vừa vặn với kích cỡ của cậu, nên không hề có cảm giác gượng gạo.
Giyeon nhìn chăm chăm vào mình trong gương phòng thử đồ. Tóc được chải ngược ra sau, khuôn mặt không giống bố mẹ hiện ra rõ mồn một. Vẻ mệt mỏi thường thấy trên khuôn mặt cậu được làm dịu đi bởi lớp trang điểm nhẹ.
Nhưng không hiểu sao... nó lại không giống khuôn mặt của cậu.
Cảm giác như đang đeo khuôn mặt của người khác vậy.
“Sao lâu thế? Cậu định thay đồ đến sáng à?”
Giật mình trước tiếng gọi của ông bác, Giyeon rời mắt khỏi gương và bước ra khỏi phòng thử đồ. Khi cậu kéo rèm ra và bước ra, vẻ mặt cau có của ông thoáng giãn ra –nhưng rồi lại nhanh chóng trở nên nghiêm nghị trở lại.
Trong giây lát, Giyeon tự hỏi liệu cậu có trông quá lạc lõng trong bộ quần áo này đến mức khiến ông ấy phải câm lặng không.
Nhưng rồi, ông đứng dậy khỏi ghế sofa và chậm rãi tiến lại gần. Nhìn gần, vẻ mặt của ông trông... méo mó, như thể sắp khóc đến nơi.
“Ừm... ông bác?”
Ông lão đã vô thức đưa tay ra, nhưng giọng nói của Giyeon dường như đã kéo ông lại. Ông khựng lại giữa chừng, rồi nhanh chóng rụt tay lại và quay đi.
“...Giờ thì ít nhất trông cậu cũng tươm tất rồi.”
Không biết phải trả lời thế nào, Giyeon gãi gãi gáy. Ừ thì, ít nhất trông cậu cũng không đến nỗi tệ.
“Chủ tịch, đến giờ phải đi rồi.”
Nghe lời nhắc của thư ký, ông quay người rời khỏi phòng. Còn lại một mình, Giyeon cúi chào nhân viên một cách lịch sự, lấy quần áo rồi cũng đi ra ngoài.
Sau khi ông bác đi rồi, đã đến lúc cậu cũng phải vào dự tiệc.
Cậu đưa chiếc túi đựng bộ vest của mình cho nhân viên khách sạn giữ hộ rồi đi về phía phòng tiệc.
Ở lối vào phòng khiêu vũ, vòng hoa có dòng chữ "Kỷ niệm 40 năm thành lập Công ty Dược phẩm" được xếp dọc lối vào.
Bên trong, đàn ông và phụ nữ mặc vest và váy áo thanh lịch đi lại, tay cầm ly rượu và trò chuyện. Trong số họ, có một người phụ nữ nổi bật vì vẻ đẹp của mình.
Lee Mihyun, trong chiếc váy bó màu xanh lam ngọc bích ôm sát thân hình duyên dáng của mình, nhẹ nhàng rút khỏi cuộc trò chuyện và đi về phía Ha Dohoon.
“Giyeon vẫn chưa tới sao?”
Vừa bước vào tiệc, Dohoon đã bị đám đông vây quanh, giờ anh đứng sang một bên, nhíu mày. Trông anh có vẻ kiệt sức, liên tục nhìn quanh phòng.
Không thể nhìn thấy một sợi tóc nào của Giyeon.
“Con không nghĩ vậy”
Với Mihyun, đó không phải là sự khó chịu mà là sự lo lắng
Có chuyện gì xảy ra trên đường không?
Cô nhớ lại vẻ mặt nhợt nhạt của cậu sau khi xuất viện, cậu vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Trong đầu cô đầy những suy nghĩ lo lắng - liệu cậu có bị thương không? Cậu có bị ngất ở đâu không?
Tôi nên đi cùng cậu ấy, ngay cả khi điều đó có nghĩa là sẽ muộn...
Giyeon đã kiên quyết đòi tự đi một mình, còn Mihyun thì cần phải đến sớm nên đành bỏ qua. Nhưng giờ cô lại hối hận vô cùng. Nhìn chăm chăm vào cửa ra vào, cô cố gắng trấn tĩnh lại.
“Có thể cậu ấy chỉ lạc đường thôi. Con sẽ đi kiểm tra.”
“Ông chú sẽ đến sớm thôi. Tôi sẽ nói với Thư ký Kim—”
Nhưng Dohoon không thực sự lắng nghe. Anh ta đã quay về phía cửa ra vào.
Và rồi mắt anh mở to.
Cánh cửa đứng yên bấy lâu cuối cùng cũng mở ra—và có người bước vào bên trong.
"... Giyeon?"
Dưới ánh đèn từ sảnh, một bóng người bước vào.
Không phải Giyeon thường ngày, ăn mặc giản dị và cố gắng không bị chú ý. Cậu nổi bật ngay lập tức.
Dohoon nhìn chăm chăm, sững sờ.
Giyeon nhìn quanh một lúc, rồi bắt gặp ánh mắt của Dohoon—và bắt đầu bước về phía anh ấy.
Thình thịch, thình thịch. Tim anh đập thình thịch, vang vọng bên tai. Dohoon đứng chết lặng, thở hổn hển, mắt mở to.
Nhưng Giyeon không nhìn anh.
Anh ấy chỉ nhìn sang một bên—về phía Mihyun, người cũng có vẻ mặt sững sờ tương tự.
“Xin lỗi con đến muộn.”
“A... không, không sao.”
Cô đã từng thấy cậu mặc vest dự tiệc trước đây, nhưng nó luôn đen và đơn giản. Hôm nay, trong bộ vest màu be sáng, cậu trông thật nổi bật. Mái tóc không xõa xuống mặt nữa, nó được hất gọn ra sau, để lộ làn da sáng mịn. Cô không thể ngừng nhìn chằm chằm.
“...Nó hợp với con”
"...Cảm ơn”
Giyeon cho rằng lời khen đó chỉ là để cho có lệ—cậu cúi đầu lịch sự.
Trước khi Mihyun kịp nói thêm điều gì, Ha Ilwoo đã tiến lại gần.
“Con đến muộn”
"Con bận thay đồ. Xin lỗi”
Câu nói đó không có ý khiến trách, nhưng Giyeon có vẻ hiểu theo nghĩa đó.
Ilwoo nhìn vào đôi mắt nâu nhạt trong veo của cậu—đôi mắt mà cho đến tận gần đây vẫn hoàn toàn né tránh mọi người.
Từ khi nào cậu ấy ngừng tránh giao tiếp bằng mắt vậy? Cậu ấy thường rụt người lại, sợ hãi ngay cả một cái liếc mắt.
Nếu cậu ấy tìm được sự tự tin thì thật tốt.
Nhưng đôi mắt cậu... lạnh lẽo. Như thể chúng nhìn thấu tất cả mọi người. Vô hồn.
Ilwoo hy vọng đó chỉ là trí tưởng tượng của mình.
Khi mọi người bắt đầu tụ tập, ông quay lại giới thiệu Giyeon.
"Ồ, vậy ra đây là con trai thứ hai của chủ tịch à? Hân hạnh được gặp cậu–hình như tôi chưa gặp cậu bao giờ.”
Họ có thể đã gặp nhau tại một bữa tiệc thời thơ ấu nào đó, nhưng nếu những người này không nhớ... hoặc chọn không nhớ... thì điều đó cũng không quan trọng.
“Cậu ấy giống mẹ mình nhiều hơn, đúng không?”
Không hẳn. Ngay từ đầu, cậu đã không phải là con của họ rồi.
Giyeon cố kìm nén sự khó chịu và bắt tay một cách máy móc.
Cậu vừa định chuồn vào một góc yên tĩnh–
Khi Choi Mujin và Kwon Jongseok đột nhiên bước ra trước mặt cậu.