Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp

Chương 96

Chủ tịch Lee Myungwon, chú của Lee Mihyun và là ông bác của Ha Giyeon.

Địa điểm tổ chức - được tổ chức để kỷ niệm ngày thành lập Công ty Dược phẩm do ông thành lập, cũng như sinh nhật của ông - chật kín nhân viên công ty, đối tác kinh doanh và khách mời. Vì vậy, đương nhiên, Kwon Jongseok và Choi Mujin cũng có mặt. Họ đến từ những lĩnh vực kinh doanh khác nhau, nhưng vì không ai có thể đoán trước được khi nào hoặc bằng cách nào các mối quan hệ sẽ được hình thành, nên việc xuất hiện trước công chúng luôn là một điều tốt.

Vì Ha Dohoon và hai người bạn của anh xuất thân từ những gia đình có quan hệ làm ăn, nên họ thường xuyên chạm mặt nhau tại những sự kiện như thế này. Trong những bữa tiệc tẻ nhạt này, họ thường là những người duy nhất thực sự trò chuyện với nhau.

Kwon Jongseok luôn tìm thấy niềm vui đặc biệt trong những bữa tiệc này khi ngắm nhìn Ha Giyeon, lo lắng bám chặt lấy Ha Dohoon như một chú chuột nhỏ run rẩy. Mỗi khi Giyeon ở bên cạnh Dohoon, và Dohoon quay sang nói chuyện với người khác hoặc quát tháo bảo cậu ta cút đi, Giyeon lại ngoan ngoãn đi vào một góc của sảnh tiệc như một đứa trẻ bị phạt.

Nếu Jongseok bước đến và nói vài lời với cậu, nụ cười rạng rỡ của Giyeon sẽ khiến anh cảm thấy một luồng phấn khích chạy dọc sống lưng. Nhưng lần này, không hiểu sao Giyeon lại biến mất.

“Cái gì, cậu ta thậm chí còn không thèm xuất hiện ở các bữa tiệc nữa à?”

Anh đã thấy cậu nhóc trông như đang tận hưởng ở trường học, chơi bời với mấy đứa vô danh tiểu tốt, vậy mà giờ cậu lại hành động như thể đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của anh. Jongseok kiểm tra điện thoại xem có liên lạc gì với Giyeon không, nhưng chỉ thấy dấu vết những tin nhắn thiếu kiên nhẫn của chính mình. Giyeon không trả lời lấy một lần. Một tiếng cười khe khế, yếu ớt thoát ra khỏi môi anh.

“Thật là một thằng nhóc láo xược.”

Trông anh ta chẳng có vẻ gì là bị chặn cả... Cậu ta đọc tin nhắn rồi lờ đi sao? Jongseok đã quan sát và chờ đợi, nghĩ bụng, “Để xem cậu có thể lờ tôi được bao lâu", nhưng mọi kỳ vọng của anh đều tan thành mây khói. Anh đã chắc chắn Giyeon rồi sẽ quay lại. Đó là lý do tại sao anh cố tình dùng Nam Taekyung để gây áp lực. Taekyung, người mà sự si mê Dohoon hiện rõ trên khuôn mặt, chính là công cụ hoàn hảo để khơi gợi phản ứng từ Giyeon.

Ở Đại hội thể thao cũng vậy. Khi Giyeon thắng bóng chuyền và Dohoon ôm chầm lấy cậu trong niềm phấn khích, Jongseok ghét phải chứng kiến cảnh đó. Anh huých nhẹ Taekyung, và tên ngốc kia phản ứng dữ dội - chắc là ghen tị.

“Dohoon thích bóng chuyền lắm. Vì Giyeon,làm tốt nên chắc cậu ấy cũng đang mong chờ lắm.”

Nhìn Taekyung mù quáng chen vào chỗ của Giyeon hóa ra còn tệ hơn cả những gì Jongseok dự đoán. Anh cứ tưởng tên này thông minh hơn thế. Hóa ra gã chỉ là một thằng đần độn. Cuối cùng, Taekyung không thể thay thế Giyeon và bị đuổi ra khỏi lớp, trong khi Giyeon lại dẫn dắt lớp đến chiến thẳng. Nhìn thấy cậu cười đùa với các bạn cùng lớp thật khó chịu. Từ khi nào mà câu lại thân thiện với họ thế? Ai bảo cậu làm thế chứ?

Nhưng đó chưa phải là điều tệ nhất. Giờ Giyeon đã bắt đầu cặp kè với Son Suhyeon. Từ lúc anh ta tháo kính ra, trông cứ như anh ta cố tình che giấu khuôn mặt điển trai đến bất ngờ. Jongseok không khỏi tự hỏi liệu Giyeon có chỉ bám theo Suhyeon vì vẻ ngoài của anh ta không. Cũng giống như cậu đã từng bám theo họ - bám riết và khao khát tình cảm - có lẽ cậu đã tìm được một người mới để bám víu.

"Vì có người nói tôi xinh đẹp."

Giyeon không đi theo anh nữa.

Cậu và Suhyeon nắm tay nhau đi cạnh nhau.

Trong khi Jongseok ngồi đó, chờ đợi và tin rằng Giyeon sẽ quay về bên mình, những điều mới mẻ đã bắt đầu nảy nở bên cạnh cậu. Anh nhớ lại điều Choi Mujin từng nói.

"Mày làm như mày biết hết mọi thứ, nhưng rồi một ngày nào đó nó sẽ làm mày khốn đốn. Sao mày nghĩ Ha Giyeon sẽ luôn hành động theo ý mày? Tỉnh lại đi. Thằng ngốc duy nhất ở đây bây giờ là mày."

Nghĩ đến ngày anh nhớ lại lời khuyên của Mujin. Được thôi. Anh sẽ thừa nhận. Có quá nhiều điều anh không biết.

Rằng Giyeon đã kết bạn.

Rằng cậu ấy gọi Son Suhyeon là hyung.

Rằng cậu ấy chơi bóng chuyền giỏi.

Rằng khi học, cậu ấy thực sự học rất giỏi.

Anh đã học được tất cả những điều đó quá muộn.

Lần đầu tiên, anh nếm trải vị đắng của thất bại. Và giờ Giyeon đã chiếm được thế thượng phong, cậu bước đi, quay lưng về phía anh, bên cạnh một người khác.

Đang chìm đắm trong những suy nghĩ khó chịu, anh chợt nhìn thấy cậu.

Ha Giyeon, người cuối cùng bước vào sảnh tiệc, trông thật khác lạ. Bộ vest đơn giản và mái tóc tua rua luôn buông xuống ngay trên mắt đã biến mất. Giờ đây, cậu diện bộ đồ sáng màu với mái tóc mái được vuốt gọn gàng ra sau, thu hút mọi ánh nhìn.

Jongseok nhìn chăm chăm, chết lặng.

Ngoại hình của Giyeon... ừm, anh vẫn luôn cho rằng mình chỉ ở mức trung bình. Nhưng chỉ cần chăm chút một chút, giờ trông cậu ấy thật xinh đẹp. Lẽ ra cậu ấy nên ăn mặc như thế này sớm hơn. Sao lại là hôm nay, trong tất cả những ngày khác?

Khi bắt đầu bước về phía Giyeon, anh nhận thấy Choi Mujin phía sau, mặt đỏ bừng, cũng đang vội vã chạy tới. Cảnh tượng đó khiến ruột gan anh quặn thắt khó chịu, nhưng anh không dừng lại.

"Vậy là bây giờ cậu thậm chí còn không giả vờ nhìn thấy tôi nữa à?"

Khi Giyeon thản nhiên quay đi, Jongseok nở một nụ cười miễn cưỡng - nụ cười mà cậu từng rất thích.

"Này, Giyeon."

"...Cậu đã đến."

"Ừ. Chào."

Giyeon chào hỏi ngắn gọn, cố gắng chuồn đi. Cậu có vẻ không thoải mái dưới ánh nhìn của đám người cùng tuổi. Jongseok không bận tâm đến sự chú ý đó—anh thực sự thích nó. Nó khiến sự thân thiết của họ trở nên rõ ràng với mọi người.

"Hôm nay trông cậu thật tuyệt. Nó hợp với cậu thật đấy. Giá mà em mặc thế này sớm hơn.”

"...Cảm ơn.”

“Nhưng sao cậu không đi cùng Dohoon? Và sao lại đến muộn thế?”

“Tôi phải ghé qua nơi khác.”

"Ở đâu?"

“Anh không cần phải biết.”

“Nhưng tôi muốn biết. Ai đã chọn trang phục cho cậu? Tiệm nào làm tóc cho? Lần sau cậu có muốn đến tiệm anh hay đến không?”

Nhưng thành thật mà nói, liệu có lần sau nào nữa cho một bữa tiệc như thế này không?

Bực bội và mệt mỏi vì những lời ba hoa tự phụ của Jongseok, Giyeon quay mặt đi. Nếu ai đó hỏi cậu tên hyung cậu khó chịu nhất trong số họ, câu trả lời sẽ rất rõ ràng: Kwon Jongseok. Ha Dohoon và Choi Mujin thể hiện cảm xúc một cách công khai, nhưng Jongseok hiếm khi thể hiện bất cứ điều gì như giận dữ, vui mừng hay buồn bã - những cảm xúc lớn lao, giản đơn đó.

Chỉ có một lần cậu thấy Jongseok bộc lộ cảm xúc. Một nụ cười thanh thản tràn đầy h*m m**n và kh*** c*m. Điều đó khiến Giyeon sợ hãi hơn bất cứ điều gì khác. Có lẽ đó là lý do tại sao cậu luôn đặc biệt cẩn thận khi ở gần Jongseok. Cảm giác như nếu cậu lơ là cảnh giác, cậu sẽ bị giẫm đạp và bị xích lại.

“...Cậu có bị thương ở đâu không?”

Đó là Choi Mujin, vừa bừng tỉnh khỏi cơn mê và xen vào như thể bị câu hỏi của Jongseok làm cho giật mình. Mặt anh ta vẫn còn hơi đỏ, trông ngượng ngùng và bồn chồn - hành vi của anh ta lúc nào cũng thất thường. Bản thân câu hỏi cũng khá bất ngờ.

“Không, tôi không có.”

“...Nếu bị ốm hay bị thương, đừng có hành động ngốc nghếch mà hãy đến bệnh viện ngay.”

Rõ ràng là anh ta đang cố gắng vòng vo mắng cậu vì chuyện dị ứng của cậu lúc trước. Giyeon gật đầu, khẽ quay người định chuồn đi, nhưng hai người cứ liên tục chặn cậu bằng những câu hỏi vu vơ: Cậu học bóng chuyền ở đâu? Dạo này cậu thế nào? Cậu có thân với Nam Taekyung không?

Không có mục đích nào cả.

Đến lúc này, Giyeon đành bỏ cuộc. Những người này thực sự không có ý định lắng nghe bất cứ điều gì cậu nói. Dù cậu đã yêu cầu họ - van nài họ - hãy lờ cậu đi, nhưng họ vẫn không thèm quan tâm.

Vậy thì cậu mong đợi điều gì? Vài tháng là không đủ để thay đổi những người như họ.

Nhìn xuống chiếc điện thoại im lặng, Giyeon nghĩ đến người duy nhất luôn nói chuyện tử tế với cậu. Người luôn lắng nghe cậu.

Hôm nay, không hiểu sao cậu lại nhớ Son Suhyeon hơn bao giờ hết.

***

Buổi lễ kỷ niệm kết thúc với cảnh các lãnh đạo công ty và ông bác cùng nhau cắt bánh. Sau khi ngồi đó hàng giờ, Giyeon vừa mệt mỏi vừa hoa mắt vì ánh sáng chói chang. Dù cuối cùng cũng đứng dậy được, nhưng bữa tiệc thực sự mới chỉ bắt đầu. Phòng tiệc vẫn đông nghịt người tụ tập bàn chuyện làm ăn. Ngay cả khi đang cắt bít tết trên bàn, cuộc trò chuyện vẫn không ngừng nghỉ - về công ty, kinh tế, chính trị.

Để lại những vị khách ở lại sảnh chính, gia đình họ Lee tụ họp riêng để dùng bữa tối gia đình. Đây vừa là tiệc mừng thành lập công ty, vừa là sinh nhật sớm của ông bác họ Lee.

Ông bác và ông nội ngồi đối diện nhau ở hai đầu chiếc bàn dài. Giữa họ là những người họ hàng và gia đình ruột thịt của Lee Mihyun. Vừa ngồi xuống, người lớn liền bắt đầu bàn tán về công việc, trong khi anh chị em họ trao đổi ánh mắt sắc lẹm qua bàn ăn trong một cuộc chiến căng thẳng lặng lẽ.

Ha Giyeon ngồi cạnh Ha Dohoon, và ánh mắt cậu chạm phải ánh mắt của một người anh họ ngồi đối diện bàn— đang cười toe toét với đôi má phúng phính nở rộng trong một nụ cười tự mãn.

Kim Kyungmin, cháu trai của ông bác và là anh họ đời thứ sáu của Giyeon. Hắn mang trong mình mặc cảm tự ti to lớn đối với Ha Dohoon. Hắn muốn tỏ ra hơn hẳn anh ta về mọi mặt - từ đầu đến chân. Hắn bắt chước mọi cử chỉ của anh, luôn cố gắng mặc những bộ đồ đắt tiền ít nhất gấp đôi Dohoon, và trút giận bằng cách hành hạ Giyeon, coi thường cậu, cố gắng làm cậu xấu hổ.

Không phải là Giyeon còn chút xấu hổ nào nữa. Nhưng dù vậy, chỉ cần tưởng tượng đến những gì anh họ sẽ nói hôm nay thôi cũng đã thấy mệt mỏi rồi.

"Ôi, Giyeon-ah, hôm nay tôi suýt không nhận ra cậu đấy. Cậu có hơi quá đà từ đầu đến chân không?"

“Phì, đừng có ác ý thế chứ, oppa. Chắc là cậu ấy muốn chưng diện như Dohoon oppa hay gì đó. Đừng làm cậu ấy mất tự tin”

Giyeon, người không hề nao núng, không đáp lại mà chỉ hờ hững nhìn đi chỗ khác. Dù sao thì đó cũng không phải kiểu câu nói đáng trả lời. Mục đích của nó quá rõ ràng - chỉ là chế giễu.

Nhưng rõ ràng là Ha Dohoon lại hiểu theo một cách khác.

"Ít nhất thì cậu cũng nên mặc áo cỡ lớn hơn chứ. Cái cúc áo sắp bung ra rồi."

Dohoon liếc nhìn áo sơ mi của anh họ rồi cười khẩy khe khẽ. Giyeon cũng nhận ra: cả buổi tối, áo sơ mi của anh họ cứ căng cứng trên cái bụng phệ của anh ta, cúc áo gần như không còn treo lên được. Mặt anh ta đỏ bừng bừng trong giây lát, nghiến răng ken két nhìn Dohoon, mặt nhăn nhó vì xấu hổ.

Một cảm giác kỳ lạ dâng trào trong lòng Giyeon—như thế cậu vừa được Dohoon giúp đỡ. Cậu khẽ tránh ánh mắt Dohoon dành cho mình.

“Nhưng anh không thấy trang phục của Giyeon không hợp với cậu ấy sao? Dù cậu ấy có mặc đồ thoải mái đến đâu, cậu ấy cũng nên chọn đồ cẩn thận hơn chứ"

“Ừ, thành thật mà nói thì trông có vẻ rẻ tiền.”

Mặc dù Dohoon là người ra đòn trước, nhưng không hiểu sao những đòn tấn công tiếp theo lại nhằm thẳng vào Giyeon. Khuôn mặt Dohoon cứng đờ, còn vẻ mặt của Ha Ilwoo và Lee Mihyun, vốn đang trò chuyện bình tĩnh, bỗng chốc trở nên lạnh tanh.

Ngay khi Dohoon mở miệng định nói tiếp—

“Nghe có vẻ như có khá nhiều lời phàn nàn về bộ trang phục tôi đã chọn.”

Người lên tiếng chính là ông bác.

Bình Luận (0)
Comment