Cho dù bọn họ trốn trong miếu vẫn cảm thấy có luồng xung kích đáng sợ ập tới, cho dù là Kim Đan cũng không ngăn được!
Quả chuông vang lên một tiếng “coong” bảo vệ đám người, ngăn cản thần thông ngoại đạo xung kích.
Cự thú viễn cổ cõng theo miếu cổ kêu lên đau đớn, tứ chi mềm nhũn, quỳ rạp dưới đất run lên lẩy bẩy, không dám động đậy.
Trên lưng nó bộc phát uy năng khủng khiếp, chỉ e có thể hủy diệt nó mấy chục lần!
Sau đợt xung kích, trên bầu trời lại vang lên tiếng cười ha hả: “Lý Tiêu Khách, ngươi cũng có ngày hôm nay?”
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy mây đen cuồn cuộn, một con quái vật khổng lồ bay ra khỏi áng mây, đánh xuống bên dưới!
“Thiên thần? Nhưng lại không giống Thiên thần!”
Hứa Ứng cảm nhận được khí tức Thiên đạo khổng lồ trên người con quái vật khổng lồ kia. Y rất quen thuộc với loại khí tức Thiên đạo này, y từng lĩnh giáo khí tức này.
Lúc đó y nhìn vào trong giếng cạn ở miếu hoang, thấy con mắt của quái vật khổng lồ này, bị khí tức Thiên đạo của nó khống chế tâm thần, suýt nữa kéo Thanh Bích ra khỏi giếng cạn.
Sau đó Thanh Bích thoát khốn, đánh quả chuông trọng thương, quái vật khổng lồ trong giếng cũng nhân cơ hội thoát khốn, bỏ trốn mất dạng.
Hứa Ứng đi ra cửa miếu, tới giờ y mới thấy rõ diện mạo thật sự của quái vật khổng lồ này. Chắc là dị chủng của rồng, tuy có đầu rồng nhưng miệng lại hình tam giác, toàn thân phủ kín lân phiến, vóc dáng cường tráng, cực kỳ mạnh mẽ.
“Có lẽ hắn không phải Thiên thần, hắn là vật cưỡi của Thiên thần!”
Hứa Ứng quan sát cẩn thận, quái vật rồng này tuy có khí tức Thiên đạo nhưng không có nhiều phù văn Thiên đạo như Long Uyên Thiên Thần, hiển nhiên vật cưỡi của Thiên thần và Thiên thần chân chính có khác biệt rất lớn.
Trên người hắn không có cảm giác áp bách đáng sợ như Long Uyên Thiên Thần.
Có lẽ hắn bị người ta coi như Thiên thần làm ác, bị trấn áp.
Thiếu nữ trước quan tài đen chính là Thanh Bích, cô nhìn về phía Hứa Ứng, khi thấy tóc tai lông mày Hứa Ứng cũng thấy nghi hoặc.
Hứa Ứng đi một cái giày, một chân để trần, ống quần cũng cái thấp cái cao.
Đột nhiên từng luồng chấn động kịch liệt bộc phát, sau lưng Lý Tiêu Khách từng tòa động thiên rực rỡ không gì sánh được bay lên, bóp méo thời không!
Quái vật rồng kia bị quấy nhiễu, vội vàng bay lên không trung, né tránh Lý Tiêu Khách, nó đứng trên tầng mây, nhìn xuống dưới với vẻ nghi hoặc.
Lý Tiêu Khách y phục không chỉnh tề, chậm rãi đứng dậy, sau lưng là càng nhiều động thiên hiển hiện.
Tiếng rầm rầm vang lên, trong lòng Hứa Ứng chỉ cảm thấy nặng nề, cảm ứng được phù văn chữ Tù mà mình ép lên hắn bị Lý Tiêu Khách đánh vỡ!
Thanh Bích tiên tử đi lên trước một bước, nhìn động thiên sau lưng Lý Tiêu Khách với vẻ kinh ngạc.
Bình thường thì na khí kiêm tu chỉ có tối đa năm mươi tư tòa động thiên. Nê Hoàn, Ngọc Kinh, Giáng Cung, Ngọc Trì, Hoàng Đình và Dũng Tuyền lần lượt ứng với sáu loại tiên dược trường sinh, âm dương, tâm lực, pháp lực, thần thức và hồn phách.
Mỗi loại bí tàng mở tới đỉnh phong là khai phá được chín đại động thiên, tốc độ hấp thu tiên dược càng lúc càng nhanh.
Bất cứ ai mở được bí tàng tới chín tầng động thiên đều có thể xưng là na tiên.
Thống nhất lục bí, mở được năm mươi tư tòa động thiên là trạng thái lý tưởng nhất của na khí kiêm tu, trước mắt còn chưa ai làm được.
Nhưng động thiên mà Lý Tiêu Khách thể hiện lại vượt qua trạng thái lý tưởng!
Số lượng động thiên của hắn lên tới hai ba trăm tòa!
Lấy động thiên Ngọc Trì làm ví dụ, mở tới tầng thứ chín, chín đại động thiên tụ tập Ngọc Kinh, có thể khiến pháp lực của na tiên hùng hồn như biển cả!
Còn động thiên Ngọc Trì của hắn lại có tới bốn mươi lăm tòa.
Chỉ riêng động thiên Ngọc Trì này đã tương đương với pháp lực gấp năm lần na tiên, lại thêm tu vi bản thân hắn, càng hùng hồn đáng sợ!
Pháp lực của hắn là mức độ cả người na khí kiêm tu trạng thái lý tưởng cũng không thể đạt tới!
Cho dù là Thiên thần cũng không thể có pháp lực hùng hồn nhưng vậy!
Ngoài ra, hoạt tính thân thể của hắn, thần thức của hắn, lực lượng của hắn, âm dương nhị khí và Nguyên Thần của hắn, tất cả đều cường đại tới mức không thể tưởng tượng nổi!
“Hóa ra là Thanh Bích và Thiên long bị ta trấn áp năm xưa.”
Lý Tiêu Khách lấy khăn tay ra, cẩn thận từng li từng tí lau vết máu trên mặt, cất bước đi về phía miếu cổ, cười nói: “Hôm nay là ngày gì vậy? Sao lại tụ tập tất cả kẻ thù của ta lại một chỗ.”
Thân hình hắn di chuyển, hàng trăm động thiên sau lưng cũng rung chuyển, khiến thiên địa lay động.
Những động thiên này là hắn thôn tính na tiên, cấy ghép sang người mình, khiến Hứa Ứng có cảm giác áp lực còn hơn lúc đối mặt với Long Uyên Thiên Thần!
“Ta của bây giờ mới là trạng thái hoàn chỉnh.”
Lý Tiêu Khách đi tới, bầu trời sau lưng vặn vẹo thành đủ loại hình dạng, nhìn sang phía Thanh Bích cười nói: “Ta là người ôm tình xưa nghĩa cũ, Thanh Bích, ta không ngại thanh danh của ngươi bị ta phá hủy, nếu ngươi chịu hồi tâm chuyển ý, ta vẫn muốn ngươi. Ngươi thấy chưa?”
Ánh mắt hắn nóng rực lên, cười nói: “Bao giờ ta đã vô địch! Ta có thân thể như tiên nhân, có pháp lực như tiên nhân, có lực lượng như tiên nhân, có thần thức như tiên nhân, có Nguyên Thần như tiên nhân! Ta chưa thành tiên nhưng đã siêu phàm! Mắt ta bắn ra âm dương nhị khí có thể giết chết Thiên thần!”
Trong mắt hắn có hai luồng hào quang một trắng một đen bắn ra, nhắm thẳng vào Thiên long trên bầu trời!
“Xoạt!”
Bầu trời bị ánh mắt của hắn cắt đứt, Thiên long lắc mình tránh né, suýt nữa bị ánh mắt của hắn cắt đứt đuôi!
Thiên long kinh hãi không thôi, không dám tiến tới.
Lý Tiêu Khách đi tới trước miếu cổ, nhìn Thanh Bích, cười nói: “Bây giờ ngươi còn lý do gì để cự tuyệt ta?”
“Ngươi chỉ khiến ta buồn nôn.” Thanh Bích thản nhiên nói.
Lý Tiêu Khách hừ lạnh một tiếng.
Hứa Ứng đứng dưới cửa miếu, cười nói;” Lý đạo hữu, ngươi cường đại như vậy, sao còn không dám độ kiếp?”
Lý Tiêu Khách da mặt run rẩy.
“Ngươi không dám độ kiếp, có phải vì chưa luyện hóa hoàn toàn tiên dược trong cơ thể không?”
Hứa Ứng cười nói: “Ngươi biến na pháp thành cạm bẫy, truyền thụ cho đệ tử của mình, để bọn họ tu luyện, giúp hắn phát triển thành thế gia. Đợi tới lúc bọn họ tu thành na tiên, trong cơ thể tích lũy đủ tiên dược, ngươi chỉ cần ăn thịt bọn họ là có thể chiếm tiên dược đó làm của riêng. Ngươi cấy ghép động thiên của họ sang người mình là vì ngươi cần động thiên để luyện hóa tiên dược.”
Y quan sát gương mặt càng ngày càng khó coi của Lý Tiêu Khách, xác nhận suy đoán của mình là đúng, nói: “Đúng vậy, muốn luyện hóa tiên dược na pháp đều cần động thiên. Ngươi không thể mở động thiên, tuy cướp được những tiên dược này nhưng không cách nào luyện hóa. Cho nên ngươi cần cấy ghép động thiên. Nhưng chỉ cấy ghép động thiên thôi còn chưa đủ, dù sao tốc độ luyện hóa quá chậm.”
Tiết Doanh An tỉnh ngộ, bước lên trước một bước, đứng sóng vai với Hứa Ứng, lớn tiếng nói: “Ngươi đang lo lắng, trong cơ thể ngươi tích tụ quá nhiều tiên dược, cũng biến thành rau hẹ trong mặt người khác! Cho nên ngươi phái ta tới Thái Ất Tiểu Huyền Thiên, giúp ngươi tìm kiếm Nguyên Đạo Tinh Tụy!”
Hứa Ứng cười nói: “Ta cảm thấy ngươi bị kẻ câu cá cổ xưa hơn để mắt tới, cho nên mới nghĩ đủ mưu kế. Ngươi bị một nhóm người khác coi là rau hẹ đợi tới ngày thu hoạch, còn ngươi cũng phát hiện ra điều này. Vì vậy ngươi rất cần Nguyên Đạo Tinh Tụy để luyện hóa tiên dược, có đúng không?’
Lý Tiêu Khách sắc mặt tái nhợt, cười ha hả nói: “Ta đã là thiên hạ vô địch, ai dám có ý đồ với ta? Ai xứng có ý đồ với ta?”