Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông

Chương 18

Mười bảy tuổi, lớp mười một.

Đường Gia Thụ cả ngày chạy theo sau Giản Trình Ý, không còn quan tâm tới cô. Vậy nên cô trở thành người ngày nào cũng nhàn rỗi, bị Hoắc Kỳ xách đi chơi.

Hoắc Kỳ nói chờ đến khi Tiểu Hi của chúng ta mười tám tuổi, tôi phải tặng cho cô bé một phần quà thật lớn.

Kết quả đúng là cô đã nhận được một món quà lớn, chỉ có điều, món quà này hoàn toàn là do cô tự mình giành về được.

Cô đã ngủ với Hoắc Kỳ.

Kỳ thật đều là chuyện ngoài ý muốn, hết chuyện bất ngờ này tới chuyện bất ngờ khác, lại thêm rượu làm người nhát cũng bạo gan, cuối cùng thúc đẩy phần quà lớn này được tặng.

Mười bảy tuổi khi ấy, phụ nữ đi cạnh Hoắc Kỳ thay đổi liên tục, thậm chí đến cái danh bạn gái còn không được mang, cùng lắm cũng chỉ được coi là bạn trên giường. Hoắc Kỳ chưa từng đưa phụ nữ về nhà, đều chỉ là thuê phòng vui vẻ ở bên ngoài.

Những mối quan hệ chóng vánh, có đôi khi ngay cả tên còn chẳng nhớ rõ. Thỉnh thoảng Vọng Hi cũng gặp mấy lần, lần nào gặp cũng làm mình làm mẩy gây rối.

Hoắc Kỳ c*̃ng nuông chiều cô, khóe miệng tràn ngập ý cười, dỗ dành: “Được được được, nghe lời Tiểu Hi.”

Sự ngang bướng đa phần là do được nuông chiều mà thành, Vọng Hi cũng cảm thấy rất đồng tình với điều này, ngoại trừ ngang bướng, còn có ỷ vào việc mình được chiều chuộng mà kiêu ngạo.

Trần Dịch Tấn đã hát một câu thế này: Được thiên vị nên chẳng bao giờ sợ hãi.

Ỷ vào việc được chiều chuộng mà ngang ngược cũng không đáng sợ, thứ đáng sợ là cứ tưởng rằng bản thân ỷ vào việc mình được chiều chuộng mà kiêu, nhưng kỳ thật sự cưng chiều kia vốn chẳng hề có thật, kết quả chỉ có bản thân tự mình đa tình là thật.

Sinh nhật năm cô mười tám tuổi, vừa hay thi đại học xong.

Hoắc Kỳ bắt cô học hành nghiêm chỉnh chẳng khác nào cô là con anh, còn thường bị đám bạn xấu trêu chọc rằng anh được trải nghiệm cảm giác có con gái từ sớm.

Thành tích của Vọng Hi chỉ ở mức nửa vời, không cao cũng chẳng thấp. Hoắc Kỳ mời bảy thầy giáo dạy kèm tại nhà, lấp kín hầu như toàn bộ thời gian trống của cô, chỉ còn lại một việc duy nhất là học. Cũng bởi vì chuyện này mà Hoắc Kỳ c*̃ng phải kiềm chế bản thân rất lâu. Giống một nhà tu hành khổ hạnh, kèm Vọng Hi học mỗi ngày.

Đại thiếu gia Hoắc năm đó là một kẻ cà lơ phất phơ, bây giờ thì hoàn toàn ngược lại. Vọng Hi không có ý kiến gì về việc học tập, nhất là còn có Hoắc Kỳ học cùng cô, cô lại càng không có ý kiến.

Trình độ như vậy mà thi đại học cũng rất tốt. Ngày công bố kết quả thi, Hoắc Kỳ thậm chí còn sốt ruột hơn cả Vọng Hi.

Kiều Uyển cảm thán, Tiểu Kỳ thật sự là còn tận tâm hơn cả người mẹ là bà, đồng thời lại không khỏi cảm thấy áy náy. Mà sự áy náy này, cuối cùng đều biến thành các loại canh bồi bổ, cả Hoắc Kỳ và Vọng Hi đều uống rất vui vẻ.

Khi đó Vọng Hi còn không biết rằng Hoắc Kỳ không hề thích uống canh gà, sở dĩ cười rất vui vẻ chỉ là vì người nấu canh thôi.

Ngày công bố kết quả, Hoắc Kỳ vui mừng đến độ suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, anh thậm chí còn vui vẻ ôm chầm lấy Kiều Uyển.

Hoắc Hiền thấy vậy thì hết sức vui mừng, ông ấy còn cho rằng cuối cùng thì con của mình và con gái của vợ kế cũng đã hòa hợp rồi.

Thật tình ông ấy lại không hề hay biết, con trai mình lại chưa từng nghĩ tới chuyện trở thành chị em với con gái của vợ kế mình.

Là người thúc đẩy chuyện này, Vọng Hi cũng được Hoắc Hiền ưu ái hơn vài phần, tiện đây ăn mừng việc cô thi đạt thành tích tốt, ông ấy đã vung tay cho một bao lì xì rất dày. Kiều Uyển cũng cho cô một bao lì xì, Lý Văn Thu cũng thế.

Hoắc Kỳ lại càng không cần phải nói, còn đưa Vọng Hi đi tìm đám bạn của mình đòi lì xì.

Đường Gia Hòa nói đùa: Cậu đây là coi con gái thành phượng hoàng rồi.

Hoắc Kỳ đánh anh ta, đòi lì xì.

Vọng Hi nhẹ nhàng thở ra.

Nhận được cả một đống toàn là bao lì xì, chẳng mấy chốc lại đến sinh nhật của cô.

Lễ trưởng thành, Hoắc Kỳ đã hứa sẽ tặng cho cô một phần quà lớn. Vọng Hi cũng không có yêu cầu gì về việc này, chỉ cần Hoắc Kỳ tặng thì tặng gì cô cũng thích.

Hoắc Kỳ tổ chức cho cô một bữa tiệc sinh nhật, mời rất nhiều người, nhất là các chị gái xinh đẹp, đa phần là đến vì Hoắc Kỳ,  bởi vậy ai cũng có ý lấy lòng Vọng Hi.

Vọng Hi không thích lắm, nhưng vẫn lễ phép mỉm cười.

Nhiều người cũng thừa dịp này mà đục nước béo cò. Hoắc Kỳ là con trai độc nhất của nhà họ Hoắc, leo được lên người anh chính là trèo lên được Hoắc thị, tương lai tốt đẹp như thế, ai lại không động lòng cơ chứ.

Mà một khi đã động lòng thì sẽ luôn có người nảy sinh ý đồ xấu.

Cũng ngày hôm đó, trong đống rượu được bê lên, có một chén chứa đầy ý đồ xấu.

Hôm đó Hoắc Kỳ cực kỳ vui vẻ, uống rất nhiều rượu, gần như ai mời anh cũng không từ chối. Vọng Hi khuyên cũng không khuyên nổi, đành phải tranh uống thay anh.

Bấy giờ, Hoắc Kỳ mới chịu thôi.

Ly rượu chứa đầy ý đồ xấu kia mãi về sau mới được đưa đến trước mặt Hoắc Kỳ, chính là lúc Hoắc Kỳ ra ngoài hít thở không khí, thời gian rất chuẩn, không sớm cũng chẳng muộn. Một đại tiểu thư dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, không biết thuộc gia tộc nào, cầm ly rượu tới muốn mời rượu anh. Người kia dịu dàng thùy mị, có phần giống với phong thái của Kiều Uyển.

Hoắc Kỳ nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.

Lúc Vọng Hi ra tìm anh, anh và người ta đang cùng nhau nói mấy chuyện lãng mạn như thơ từ ca phú, rồi sao, rồi trăng. 

Vọng Hi không vui, lạnh lùng bước tới.

“Hoắc Kỳ.” Lúc đó cô đã ỷ vào được chiều mà kiêu, gọi thẳng tên của anh. Hoắc Kỳ c*̃ng nuông chiều cô, chiều chuộng đến mức khiến cô lạc trong làn sương mù, tưởng rằng sau khi mây mù tan đi, sẽ thấy trái tim của Hoắc Kỳ.

Nhưng lại không biết, mây mù tan đi, dưới lòng bàn chân là vách núi, sau lưng bên cạnh cũng là vách núi. Từ khi bắt đầu đã chính là con đường chết.

Đường chết và đường sống, cứ phải là đi rồi mới biết được.

Vọng Hi mặt lạnh đuổi khách: “Vị tiểu thư này, cô có thể đi được rồi.”

Trên mặt người kia hiện lên vẻ kinh hoàng, nhìn sang Hoắc Kỳ để cầu xin sự giúp đỡ nhưng Hoắc Kỳ lại chỉ cười nhạt, vẫn cưng chiều Vọng Hi như cũ.

Hoắc Kỳ khoác tay lên vai Vọng Hi, nói chuyện có ý trêu đùa: “Tiểu Hi lớn rồi, thật tốt quá. Được cậu dạy dỗ khôn lớn, trở nên rất duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp vô cùng.”

Đúng vậy, thật tốt.

Vọng Hi khao khát mình lớn lên, bởi vì cô khao khát có được Hoắc Kỳ.

Bình Luận (0)
Comment