Vọng Hi nhận ra Hoắc Kỳ đã say rồi, cô nhẹ nhàng đáp lại: “Cậu uống say rồi, đi về thôi.”
Hoắc Kỳ kéo cánh tay về, cũng ôm luôn Vọng Hi vào trong ngực. Anh cúi đầu dựa vào cổ cô, khẽ hít một hơi: “Thơm quá.”
Vì hành động này mà lông tơ trên người Vọng Hi dựng lên, cô đẩy Hoắc Kỳ ra: “Về thôi.”
Hoắc Kỳ không nhúc nhích, ngược lại còn vùi đầu vào cổ cô. Vọng Hi nổi da gà, cũng nhận ra anh không được bình thường.
Hoắc Kỳ nhẹ nhàng cọ lên cổ cô, tim Vọng Hi đập nhanh hơn, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
“Cậu út?” Cô thử thăm dò, gọi anh một tiếng.
“Ừm?” Hoắc Kỳ mơ màng đáp lời, nhưng đầu vẫn ngả trên vai Vọng Hi.
Giọng của anh khàn khàn, trong hơi men say lộ ra loại cảm giác quyến rũ khiến cho Vọng Hi căng thẳng đến độ tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Gần như là trong nháy mắt đó, cô đã có một suy nghĩ to gan.
Cô một tay đỡ lấy Hoắc Kỳ, một tay khác bấm số gọi điện thoại cho Đường Gia Thụ.
“A lô, Gia Thụ, tớ thấy không khỏe, đi về trước đây. Bên kia cậu trông chừng giúp tớ nhé.”
Đường Gia Thụ gần như không hề nghi ngờ lời nói của cô, tất nhiên đồng ý: “Được, vậy cậu chú ý nghỉ ngơi nhé, nếu thấy khó chịu quá thì đến bệnh viện đó.”
Vọng Hi “Ừm” một tiếng rồi cúp điện thoại, dìu Hoắc Kỳ rời đi từ cửa sau.
Cô quan sát vẻ mặt của Hoắc Kỳ: “Cậu út? Cậu vẫn ổn chứ?”
Hoắc Kỳ mơ hồ đáp lời, cảm thấy toàn thân khô nóng.
Vọng Hi đón xe đến khách sạn, đêm nay cô đã là người trưởng thành rồi, có thể tự dùng thẻ căn cước của mình để thuê phòng. Cô run rẩy lấy thẻ căn cước của mình ra đặt ở trên quầy, mấy giây sau lại vội vàng lấy lại, đổi thành lấy của Hoắc Kỳ.
Hoắc Kỳ giữ tay của cô lại, khàn giọng hỏi: “Tiểu Hi? Muốn làm gì thế?”
Vọng Hi cố giữ cho giọng của mình thật bình tĩnh, dỗ dành anh: “Cậu uống say rồi, chỉ có thể ngủ ở khách sạn bên ngoài thôi.”
Cho dù cô đã cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh, nhưng vẫn có một chút run rẩy, vô tình đã tố cáo cô.
Vọng Hi nhận lại thẻ căn cước và thẻ phòng, đỡ Hoắc Kỳ đi lên lầu. Dù sao thì Hoắc Kỳ cũng là người trưởng thành, giờ say rượu dựa hẳn cả người vào cô, cô đỡ anh cũng cảm thấy khó khăn.
Lảo đảo một hồi, cuối cùng cũng mở được cửa phòng.
Hoắc Kỳ nằm ngửa trên giường, Vọng Hi thở hổn hển mấy hơi, ngồi xuống chiếc sofa ở bên cạnh. Cô nhìn Hoắc Kỳ đã bắt đầu mê man nằm trên giường, với tay mở một chai nước khoáng, uống một hơi hết nửa chai mới có thể khiến trái tim đang nhảy loạn kia bình tĩnh trở lại.
Cô đặt chai nước khoáng xuống, ngồi xổm ở bên giường, gọi tên Hoắc Kỳ. Hoắc Kỳ nghiêng đầu nhìn cô, dường như đang cảm thấy rất nghi ngờ.
Vọng Hi ngắm nhìn gương mặt của anh, tự biết bản thân đang làm một chuyện trái với luân thường đạo lý, có lẽ ngày mai sẽ khiến trời long đất lở.
Nhưng cô cắn môi, khuất phục trước ý niệm đáng sợ kia.
Cô nghĩ một hồi, lấy điện thoại trong túi quần của Hoắc Kỳ ra, tắt nguồn, cũng tắt luôn cả điện thoại của mình, cắt đứt tất cả mọi liên hệ, thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Vọng Hi khinh bỉ chính bản thân mình lúc này, lại cũng bị mê hoặc bởi bản thân lúc này.
Không cần bận tâm đến cảm nhận của Kiều Uyển, cũng không cần để ý tới hình tượng của mình, giờ đây cô chẳng màng đến điều gì cả.
Cô chỉ quan tâm tới gương mặt của Hoắc Kỳ ngay lúc này.
Ngoại hình của Hoắc Kỳ phải nói là cực kì ưu tú, dù sao thì khi Hoắc Hiền còn trẻ cũng là một người điển trai, cô cũng từng nhìn thấy ảnh của mẹ Hoắc Kỳ rồi, cũng là một người đẹp quyến rũ. Hoắc Kỳ được thừa hưởng bộ gen ưu tú, đương nhiên cũng có được diện mạo khiến cho người ta thần hồn điên đảo.
Đôi mắt sâu thăm thẳm, sống mũi như tượng tạc…
Cô si mê tất cả những đặc điểm này.
Nhưng kể cả khi Hoắc Kỳ thay đổi gương mặt, thì cô c*̃ng vẫn thích anh như cũ.
Cô thích người này.
Ngoài cửa sổ, mưa đột nhiên trút xuống, cơn mưa mùa hè chính là như thế. Vọng Hi quay người kéo rèm lại, giờ chỉ còn nghe được tiếng mưa rơi rào rạt mà thôi.
Sau đó, cô nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Hoắc Kỳ.
Hoắc Kỳ nhíu mày, cảm giác như trong người mình có gì đó đang gào thét. Anh chính là một tay chơi lão luyện, sao có thể không biết bản thân đang muốn gì.
Anh nghiêng đầu nhìn Vọng Hi bên cạnh, Vọng Hi cười với anh, nụ cười chứa đựng tất cả những ngây thơ tươi tắn của tuổi trẻ.
Anh gọi cô: “Tiểu Hi.”
Vọng Hi “Vâng” một tiếng, chậm rãi xích người đến gần anh hơn. Cơ thể của anh nóng hôi hổi, Vọng Hi chậm rãi tới gần, sau đó xoay người, vươn tay ôm lấy ngực anh.
Hoắc Kỳ nghiêm nghị nói: “Vọng Hi.”
Đáng tiếc loại nghiêm nghị này dưới tác dụng của cơn sóng tình chỉ càng khiến anh thêm phần quyến rũ.
Anh vốn dĩ đã gần sụp đổ rồi, làm sao còn chịu được cô trêu chọc thêm nữa, nháy mắt đã thở hổn hển.
Vẻ mặt anh thay đổi, ánh mắt sắc lạnh: “Vọng Hi, cháu đang làm gì thế!”
Vọng Hi cười, dán mặt lên ngực của anh, tiếng cười ngây thơ nhưng lời nói ra lại vô cùng gian tà.
“Cậu à.”
Hoắc Kỳ khàn giọng, híp mắt nhìn cô: “Đừng để cậu coi thường cháu.”
Trong lòng Vọng Hi vang lên những dấu chấm than cảnh cáo, nhưng chỉ đành ôm chặt anh hơn nữa.
Khinh thường hay ghê tởm cũng được, có ghê tởm cũng là chuyện của ngày mai.
Tiếng mưa rơi lớn dần, * l**n t*nh m*.