Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông

Chương 20

Bởi vì chịu tác dụng của thuốc, động tác của Hoắc Kỳ không hề dịu dàng chút nào. Lúc Vọng Hi xuống giường, toàn thân đều đau nhức. Cô gắng chống người đứng dậy, mặc quần áo tử tế xong thì ngồi xổm ở bên cạnh giường quan sát Hoắc Kỳ.

Đêm qua, ánh mắt sắc bén của anh nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Vọng Hi vừa thấy đắng chát, lại cũng thấy ngọt ngào.

Cô đứng dậy rời khỏi khách sạn, lúc này chỉ mới sáu giờ, đường phố vắng hoe. Cô bắt một chiếc taxi, lại không biết nên đi đâu.

Khắp người cô nếu không là những vết xanh tím thì là đỏ, kéo dài đến tận cổ. Cô siết chặt áo, rụt cổ, dáng vẻ cô như này thì có thể đi đâu được chứ?

Có lẽ người khác sẽ cho là cô gặp phải chuyện không may, chứ không biết thực tế là cô đã ngủ với Hoắc Kỳ.

Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể gọi điện thoại cho Đường Gia Thụ.

Đường Gia Thụ vẫn còn mơ màng: “Tiểu Hi à, sao thế?”

Vọng Hi hít mũi một cái, không biết phải mở miệng thế nào. “Tớ… Tớ gặp chút chuyện, cậu có rảnh không?”

Đường Gia Thụ lập tức tỉnh táo lại, ngồi dậy lo lắng hỏi cô: “Sao vậy? Cậu đang ở đâu? Tớ tới đó ngay.”

Vọng Hi báo địa chỉ cho cô ấy, cũng khá gần nhà của Đường Gia Thụ. Hai người hẹn gặp nhau ở công viên, gió sớm lạnh lẽo, Vọng Hi khom người, ngồi trên ghế dài. Thỉnh thoảng có mấy ông chú bà cô tập thể dục buổi sáng đi ngang qua, lại liếc mắt nhìn cô.

Đường Gia Thụ vội vàng chạy đến, nắm lấy tay của cô thở không ra hơi, lập tức hỏi thăm: “Sao rồi?”

Vọng Hi lắc đầu, còn chưa biết nên mở miệng như thế nào. Đường Gia Thụ biết tình cảm của cô dành cho Hoắc Kỳ, nhưng cũng không nghĩ tới cô lại to gan lớn mật đến như thế.

“Á?!” Đường Gia Thụ há miệng, hiển nhiên là vô cùng kinh ngạc: “Anh Hoắc Kỳ vẫn còn đang ở khách sạn sao?”

Vọng Hi gật đầu, ngửa mặt lên nhìn trời, lúc này sắc trời còn chưa sáng hẳn: “Gia Thụ, cậu có cảm thấy tớ giống với những người phụ nữ kia không?”

Chủ động bò lên giường, dâng đến tận mặt.

Đường Gia Thụ lắc đầu, nắm chặt tay của cô. Cô ấy hiểu cảm giác chênh vênh bất an của bạn thân mình suốt nhiều năm qua, c*̃ng hiểu cả sự lo lắng và tình cảm nồng nhiệt của cô.

Cho dù như thế nào đi nữa, cô ấy cũng chỉ có thể đứng về phía Vọng Hi.

“Đương nhiên không giống.” Đường Gia Thụ nói.

Từ xưa tới giờ, Vọng Hi vẫn luôn cho rằng mình khác với bọn họ, bọn họ sẽ không hiểu được loại cảm giác thuộc về mãnh liệt đến mức toàn thế giới này chỉ còn lại điều đó mà thôi…

Lúc đó, cô vẫn ôm trong lòng những giấc mơ đẹp đẽ.

Cô cho rằng, bản thân mình là đóa hoa khác biệt hoàn toàn với những đóa hoa kia.

Nước mưa đêm qua vẫn còn đọng lại trên những tán cây trong công viên, tụ lại thành một giọt lớn, rơi lên đầu Vọng Hi.

Cơn bão tố này, cô đã dự đoán được từ trước.

Không thể về nhà được khi khắp người cô là những dấu vết kia, hết cách, cô đành phải đến nhà Đường Gia Thụ ở tạm trước.

Đường Gia Thụ dùng kem che khuyết điểm che đi những dấu vết kia giúp cô, còn giúp cô thay bộ quần áo khác. Đến mười một giờ thì lái xe đưa cô về nhà.

Không ai biết đêm qua cô đã đi đâu, Đường Gia Thụ cũng che giấu giúp cô.

Kiều Uyển cũng dễ dàng tin luôn, nhìn sắc mặt cô không tốt thì chỉ nghĩ là cô uống nhiều rượu nên thế. Kiều Uyển bảo cô nằm xuống nghỉ ngơi, cũng bảo dì giúp việc đi nấu canh bồi bổ cho cô.

Vọng Hi mệt mỏi nhưng không dám nhắm mắt. Cô sợ cơn bão lớn ập đến khi cô mở mắt ra, thế là cứ vậy trợn mắt nghịch điện thoại.

Kiều Uyển bê canh tới, đút canh cho cô.

Khoảnh khắc ấy, cô lại nghĩ tới Hoắc Kỳ.

Năm ngoái Hoắc Kỳ đưa cô đi ra ngoài chơi, kết quả Vọng Hi bị nhiễm lạnh, về nhà sốt cao không giảm. Hoắc Kỳ tự tay nấu canh cho cô, cũng đút cho cô uống như này.

Không biết nên cảm thấy như nào nữa, cô đành phải im lặng.

Lúc cô về nhà, Hoắc Kỳ vẫn chưa về. Cô nghĩ, có lẽ Hoắc Kỳ không muốn trở về nữa.

Dù sao thì thân phận tuổi tác kết nối giữa hai bọn họ quá mức phức tạp, nếu đổi lại là cô thì cũng sẽ nhất thời không thể nào tiêu hóa ngay được.

Nhưng mà nếu tiêu hóa xong thì cô nhất định vẫn sẽ là cô.

Với khí phách của tuổi trẻ, cô có một sự kiên định khó hiểu.

Màn đêm buông xuống, trời lại đổ mưa, còn Hoắc Kỳ thì vẫn chưa thấy về.

Hoắc Hiền hùng hổ tức giận mắng con trai đã lớn, đủ lông đủ cánh rồi nên nhà c*̃ng chẳng thèm về nữa.

Lúc ông ấy mắng mỏ thì Hoắc Kỳ còn đang ở quán bar, hẹn Đường Gia Hòa uống hết ly này tới ly khác. Đường Gia Hòa biết tâm trạng của anh không tốt, hỏi lý do vì sao thì Hoắc Kỳ lại không nói.

Chuyện này quá khốn nạn, anh không nên tùy tiện nói ra thì hơn. Anh chỉ có thể sầu não uống rượu không ngừng, đúng là vô cùng buồn bực. Hoắc Kỳ chưa bao giờ ngờ được là mọi chuyện lại đi đến bước đường này.

Anh nhìn Vọng Hi lớn lên, một ngày trước còn nói Tiểu Hi nhà chúng ta trưởng thành rồi, thật tốt quá.

Vậy mà chỉ một lát sau anh và cháu gái một tay mình nuôi lớn đã làm bậy đến tận giường ngủ rồi.

Chắc chắn là chén rượu kia có vấn đề, lúc ấy tâm trạng anh rất tốt cho nên không ngờ sẽ có người dám cả gan làm loạn đến mức độ này.

“Đường Gia Hòa, cậu giúp tôi điều tra xem tối qua có những người nào đến dự tiệc.”

Đường Gia Hòa bén nhạy phát giác được đã xảy ra chuyện gì đó: “Sao vậy?”

Hoắc Kỳ không nói lời nào, Đường Gia Hòa chỉ có thể cười khổ: “Được thôi, cậu không nói thì thôi. Tôi thật sự tò mò không biết chuyện gì đã khiến cậu Hoắc của chúng ta tức giận đến mức độ này.”

Hoắc Kỳ lại rót đầy ly rồi uống cạn, anh vẫn chưa muốn gặp Vọng Hi, thật sự sợ mình sẽ nổi điên lên mà đánh cho cô một trận.

Hoắc Kỳ chẳng phải kiểu “con ngoan trò giỏi nhà người ta” gì, từ nhỏ đã không ít lần anh đánh nhau với người ta. Hoắc Kỳ đã từng học võ, thậm chí còn từng đích thân dạy võ cho Vọng Hi.

Vừa nghĩ tới chuyện đêm qua là anh đã không nhịn được cơn tức giận.

Ha, đứa cháu một tay anh nuôi lớn, bây giờ đã học được cả việc leo lên giường rồi. Hoắc Kỳ lại uống thêm một ly nữa.

Đáy ly chạm lên mặt bàn, vang lên một tiếng nặng nề.

Đường Gia Hòa không hỏi nữa mà nói sang chủ đề khác, uống rượu cùng anh. Đây là sự ăn ý giữa hai bọn họ.

Trên tầng trên của quán bar có phòng nghỉ, Đường Gia Hòa đỡ Hoắc Kỳ đi lên, mệt lả cả người.

Đường Gia Hòa nhìn Hoắc Kỳ, gọi điện thoại cho Tiết Kỳ: “Cậu điều tra thêm xem sinh nhật Tiểu Hi đêm qua có những ai tới dự. Không biết ai đã chọc giận cậu Hoắc của chúng ta rồi.”

Tiết Kỳ cười: “Ôi chao, điều tra thì chẳng phải cậu cứ xem thêm camera giám sát là sẽ biết sao, còn cố ý gọi điện thoại cho tôi làm gì.”

Đường Gia Hòa vỗ đầu một cái: “Tôi quên mất, Hoắc Kỳ cứ kéo tôi uống rượu mãi, váng hết cả đầu rồi. Được, tôi cúp máy đây.”

Anh ta tắt điện thoại, quyết định ngày mai sẽ xem thêm camera giám sát, về đến nhà lại nghe thấy dì giúp việc trong nhà nói sáng hôm nay Tiểu Hi đã tới đây.

Đường Gia Hòa nghe xong thì cũng không hề nghĩ ngợi gì, vì quan hệ của Tiểu Hi và Đường Gia Thụ rất tốt.

Đường Gia Hòa tuyệt đối không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Bình Luận (0)
Comment