Vọng Hi tỉnh dậy, ngáp một cái. Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt thôi mà đã qua nhiều năm như vậy rồi. Những chuyện xưa kia rốt cuộc đã xảy ra như thế nào, nhiều năm về sau, lúc nghĩ lại, cô c*̃ng đã không còn nhớ được nhiều chi tiết nhỏ nhặt nữa.
Những ngày tháng ở trong đoàn làm phim rất bận rộn, cô đã dần dần tìm được cảm giác quen thuộc. Mỗi lúc Lâm Sơn nhìn thấy cô thì vẻ mặt đã tốt hơn nhiều. Mặc dù mỗi lần gặp mặt thì vẫn muốn châm chọc cô, nhưng Vọng Hi lại cảm thấy đối với ai thì Lâm Sơn cũng như vậy, đại khái chính là thích mắng người ta.
Vọng Hi nghĩ đến chuyện này thì bất giác mỉm cười.
Tiêu Thời trang điểm xong, xoay ghế sang nhìn cô: “Cười gì vậy?”
Vọng Hi lắc đầu, nhìn Tiêu Thời. Tiêu Thời đã ba mươi tuổi, nhưng anh ta chăm sóc vẻ ngoài rất tốt, tính cách cũng không giống một người ba mươi tuổi chút nào. Vọng Hi lại cười, nói với anh ta: “Ảnh đế Tiêu này, anh không cảm thấy mình còn đẹp hơn cả nhân vật nữ chính à?”
Tiêu Thời nhíu mày: “Có đâu, Vọng Hi nhà chúng ta mới là người xinh đẹp nhất. Người đẹp nhất thế gian, không ai sánh bằng.” Đây là thiết lập của nhân vật mà Vọng Hi diễn trong phim, cũng bởi vậy mà tấm poster giới thiệu nhân vật của cô đã bị dân mạng tặng cho cả mấy chục nghìn lượt chê bai.
Vọng Hi đỡ trán, bĩu môi nói: “Hẳn là nên để anh diễn vai nữ chính, còn em làm nam chính thì đúng hơn.”
Thợ trang điểm bị câu chuyện của bọn họ chọc cho phì cười, kéo Tiêu Thời đang hóng hớt kia quay về tiếp tục trang điểm.
Lâu như vậy rồi, thế mà Hoắc Kỳ chưa hề tìm cô. Chắc là đã có chim hoàng yến khác rồi, Vọng Hi nghĩ.
Người thợ trang điểm cho cô cảm khái một câu: “Gương mặt này của cô đẹp như vậy, đóng vai người đẹp nhất thế gian cũng hợp mà.”
Vọng Hi cười nhạt, gương mặt như nào không quan trọng lắm, quan trọng là cô một diễn viên tuyến mười tám vô danh tiểu tốt, thế mà được đóng trong phim của Lâm Sơn, lại còn đảm nhiệm vai nữ chính. Mấy người chê mặt của cô đa phần đã chuyển sang nói cô được bao nuôi rồi.
Kỳ thật bọn họ nói vậy cũng không hẳn là sai, cô quả đúng là dựa vào Hoắc Kỳ mà nhận được những cơ hội và ưu ái như này. Nếu sự thật đã là như vậy thì cô c*̃ng không cần thiết phải tức giận làm gì.
Vừa nhắc tới Hoắc Kỳ, Hoắc Kỳ đã gọi điện thoại tới. Chỉ là, lúc Vọng Hi quay xong, nhận được điện thoại thì đã là sau đó mấy tiếng rồi. Vọng Hi nhìn thông báo cuộc gọi nhỡ, do dự mấy giây rồi vẫn quyết định không gọi lại cho anh.
Nếu có chuyện quan trọng, đương nhiên Hoắc Kỳ sẽ lại tìm cô. Nếu như không có chuyện gì quan trọng thì gọi nhỡ cũng không sao cả.
Vọng Hi quăng di động lên giường rồi vào phòng tắm tắm rửa. Lúc đi ra lại nghe thấy tiếng gõ cửa, hóa ra là Tiêu Thời đến tìm. Cô liếc mắt xem xét một vòng xung quanh, cũng không nhìn thấy người quản lý “gà mẹ” của Tiêu Thời đâu cả.
Trên tay anh ta lúc này là hai chai rượu vang đỏ, nhìn cô cười rất chi là vô tư: “Anh vào được không?”
Vọng Hi nghiêng người nhường đường cho anh ta vào rồi đóng cửa lại. Tiêu Thời vẫn mặc đồ ngủ trên người, trông chẳng khác nào một chàng sinh viên. Mà bản thân cô, tự nhiên lại như biến thành ông bố heo vàng bao nuôi anh ta.
Vọng Hi vừa nghĩ vừa kéo ghế ra bảo anh ta ngồi xuống, giọng điệu tự nhiên có chút ngang ngược: “Nói đi, có chuyện gì?”
Tiêu Thời không trả lời cô ngay, mà mở chai rượu ra, tự mình uống luôn một ngụm. Vọng Hi giật mình, hạ thấp giọng nói với anh ta: “Anh điên đấy à, ngày mai còn có cảnh quay của anh đó, nếu để Lâm Sơn phát hiện thì anh ta chắc chắn sẽ quẳng anh vào nước cho cá ăn.”
Tiêu Thời lắc đầu, bình thản cười an ủi cô: “Đừng sợ, anh chỉ uống một ngụm thôi, không say đâu.”
Vọng Hi nhìn bàn tay cầm chai rượu của anh ta, vô cùng nghi ngờ. Cô lấy điện thoại di động ra: “Quản lý của anh đâu rồi? Em gọi bảo cô ấy tới đón.”
Tiêu Thời lắc đầu, thở dài, giọng điệu nghe có vẻ chua xót: “Đừng làm phiền cô ấy nữa, cô ấy đã rất bận rồi. Em yên tâm đi, anh biết chừng mực. Anh chỉ là đang cảm thấy trong lòng khó chịu thôi.”
Vọng Hi đặt điện thoại di động xuống, cô c*̃ng có những lúc cảm thấy không được thoải mái, thí dụ như chuyện gọi lại này chẳng hạn. Cô cầm một chai rượu khác để trên bàn lên, đập nắp chai vào góc bàn để mở: “Sao mà khó chịu?”
Mặc dù bạn tốt thì không nên tò mò chuyện riêng tư, nhưng cô lại không phải bạn tốt của Tiêu Thời, vả lại hóng hớt chuyện của người khác bao giờ chẳng thú vị.
Tiêu Thời thở dài, nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ, khẽ khàng mở miệng: “Hôm nay là một ngày đặc biệt.”
Vọng Hi vểnh tai lắng nghe, lại hỏi anh: “Ngày gì vậy?”
Tiêu Thời đáp: “Là ngày tôi đóng máy bộ Thanh Viễn.”
Vọng Hi đã từng nghe tới bộ phim này, đề tài đồng tính, hơi hướng hiện thực, Tiêu Thời nhờ nó mà trở nên nổi tiếng, đạt được danh hiệu vua màn ảnh. Cô lặng im không nói, chỉ sợ nói sai lời gì.
Tiêu Thời vẫn tự tiếp tục: “Tôi định sẽ nghỉ ngơi một thời gian, rút khỏi giới giải trí này.”
Vọng Hi trừng to mắt, lời anh ta nói đúng là đầu đuôi không ăn nhập gì với nhau, nhưng đều là những tin tức chấn động. Anh ta đang ở vào thời kỳ đỉnh cao, tại sao lại muốn giải nghệ?
Vọng Hi không hiểu.
Tiêu Thời chỉ cười khổ: “Đi xa quá rồi, không muốn đi nữa, muốn dừng lại.”
Vọng Hi học theo anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thán một câu không đầu không đuôi: “Nếu như ngoài cửa có phóng viên, chắc chắn ngày mai Lâm Sơn sẽ ném cả hai chúng ta ra ngoài.”
Tiêu Thời bật cười sau đó bỗng nhiên kịp phản ứng lại: “Em lại không kéo rèm cửa á?!”
Vọng Hi nháy mắt mấy cái, vô tội nói: “Em vừa mới kéo rèm cửa sổ định nhìn bên ngoài một chút thì anh tự nhiên lại tới đó.”
Vọng Hi chỉ nói một câu thôi mà đã trở thành sự thật.