Lâm Sơn thực sự đã ném hai người bọn họ xuống sông cho cá ăn. Vọng Hi cúi đầu chịu trận, sợ đến mức cả người co rúm lại trông như một con chim cút nhỏ.
Thế mà trái ngược với cô, Tiêu Thời lại vô cùng bình thản.
Lâm Sơn dí mạnh đầu anh ta, nghiến răng nói: “Còn cười được à? Nửa đêm nửa hôm tìm người ta làm gì hả? Không biết nam nữ khác biệt à? Hơn nữa, người ta có bố đường rồi, chẳng lẽ cậu còn không biết hay sao?”
Tiêu Thời cười chẳng khác nào một tên lưu manh, nhìn thôi cũng thấy khó chịu. Nhưng rõ ràng Lâm Sơn không phải người bình thường, anh ta lại vung tay vỗ lên đầu Tiêu Thời thêm một cái: “Còn cười được nữa? Lần sau mà còn thế thì chuẩn bị tinh thần mà vào viện cấp cứu đi!”
Vọng Hi không dám nói gì, cô nàng phóng viên này đúng là hành động chẳng theo quy tắc nào cả. Theo lý mà nói thì phải cầm ảnh đến hỏi bọn họ xem định tính giá rổ như nào trước mới đúng, ai lại cứ thế tung ảnh ra luôn làm gì. Để cho bây giờ từ khóa tìm kiếm top đầu trên Weibo chính là chuyện này của bọn họ. Dù gì thì Tiêu Thời cũng là ảnh đế có cả nhan sắc và thực lực. Fan của anh ta vốn đã rất bất mãn khi thấy thần tượng của mình đóng phim truyền hình rồi, bây giờ lại còn xảy ra chuyện như này, bọn họ không bùng nổ mới là lạ.
Vọng Hi chợt nhớ tới Hoắc Kỳ. Chuyện lớn như này, chắc anh cũng đã biết tin rồi nhỉ? Cô thở dài trong lòng, đúng lúc này, Lâm Sơn lại chuyển mục tiêu sang cô.
“Không biết kéo rèm cửa lại à?”
Vọng Hi lập tức tỏ ra ngoan ngoãn, gật đầu như trống bỏi, cuối cùng chỉ có thể phản bác một cách yếu ớt: “Quan trọng là tôi chỉ là một diễn viên vô danh, ai mà ngờ được là sẽ có người săn ảnh tôi chứ.”
Lâm Sơn trợn mắt nhìn cô: “Vô danh? Thế thì Tiêu Thời cũng vô danh như cô à?”
Vọng Hi chớp mắt, hồn nhiên trả lời: “Tôi biết đâu anh ấy lại đến chỗ tôi vào lúc nửa đêm cơ chứ.”
Lâm Sơn tức giận lườm cô thêm cái nữa. Vọng Hi lập tức biết sai, nhận lỗi: “Được rồi, tôi xin lỗi, là lỗi của tôi, lần sau sẽ không có chuyện này nữa.”
Dạy dỗ hai người một hồi xong, Lâm Sơn mới chịu để cho bọn họ đi về. Vừa đi ra ngoài, Vọng Hi đã chạm ngay phải ánh mắt sắc bén như muốn ăn tươi nuốt sống cô của người quản lý Tiêu Thời. Cô chỉ đành nhún vai, đeo kính râm vào, tránh cô ta.
Cuộc điện thoại của Andy lại gọi đến rất đúng lúc.
“Vọng Hi à.”
Vọng Hi chẳng có tâm trạng: “Được rồi, đừng châm chọc tôi nữa.”
Andy cười: “Thực ra cũng chưa chắc đã là chuyện xấu, ít nhất cũng giúp cô nổi tiếng hơn chút.”
Vọng Hi tiếp lời: “Đúng vậy, từ nay về sau, khi người ta nhìn thấy tôi, sẽ nhớ đến tôi là bạn gái tin đồn của Tiêu Thời.”
Nghe tiếng Andy cố nhịn cười, cô chợt nhớ đến một người khác. Cô lấy một viên kẹo cao su từ trong túi xách, giả vờ hờ hững hỏi: “Hoắc Kỳ có nói gì không?”
Andy đáp: “Không, dạo này hình như Tổng giám đốc Hoắc rất bận.”
Vọng Hi cười không thành tiếng. Trong thang máy, nụ cười của cô trông còn khó coi hơn cả khi khóc. Đúng vậy, Hoắc Kỳ luôn là một người rất bận rộn. Trong cuộc sống của anh, cô chỉ có thể chiếm một vị trí nhỏ nhoi. Theo lý mà nói thì cô nên thấy hài lòng mới phải, nhưng tại sao lại chẳng thể nào hài lòng được vậy nhỉ?
Cô tựa vào vách thang máy, ngửa đầu thở dài. Lúc xuống lầu, cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi từ con người bận rộn kia.
Hoắc Kỳ nói: “Em sống tốt quá nhỉ?”
Vọng Hi nhướn mày, cố tình chọc tức anh: “Ừ, cũng không tệ lắm. Tiêu Thời sức lớn, lại còn rất linh hoạt nữa.”
Hoắc Kỳ cười một tiếng, giọng trầm trầm, hỏi cô khi nào thì xong việc. Vọng Hi nghịch móng tay, hờ hững trả lời anh: “Chắc còn mấy ngày nữa. Làm gì? Muốn “làm” em à?”
Hoắc Kỳ không trả lời thẳng mà chuyển sang chủ đề khác. Sau khi cúp máy, điện thoại của Vọng Hi rung lên, thông báo số dư tài khoản của cô lại tăng thêm một khoản.
Vọng Hi lấy khăn giấy bọc bã kẹo cao su lại, vứt vào thùng rác, không gây ra một tiếng động nào.