Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông

Chương 31

Kẻ điên với kẻ điên, trời sinh một cặp, hoàn hảo vô cùng.

Vọng Hi nhìn mặt Hoắc Kỳ, ánh đèn trong nhà vệ sinh đột nhiên chớp nháy, hệt như chuyển cảnh giữa hiện thực và giấc mơ. Cô nhất thời không phân rõ.

Hoắc Phán thấy hai người lần lượt biến mất, mãi không trở lại thì đi xem thử. Cửa phòng vệ sinh đóng chặt, bên trong mơ hồ có thể trông thấy hai bóng người. Cô ấy gõ cửa: “Hai đứa làm gì vậy? Đứng tâm sự trong nhà vệ sinh đấy à? Có chuyện gì không đấy?”

Giọng nói của Hoắc Phán kéo cô về thực tại, cô nhìn Hoắc Kỳ một cái rồi quay người mở cửa.

“Dì Phán.” Cô tránh ra một bước nhường đường.

Hoắc Phán kỳ quái nhìn hai người: “Hai cậu cháu lại không thể đi vệ sinh chung được, chen chúc ở chỗ này làm gì vậy?”

Vọng Hi cười, chỉ bảo là mình đi trước. Sắc mặt của Hoắc Kỳ cũng không được tốt, sa sầm gọi Hoắc Phán một tiếng chị.

Hoắc Phán nhìn theo bóng lưng Vọng Hi, không hiểu gì.

Vọng Hi trở lại chỗ ngồi của mình, Hoắc Kỳ cũng ngồi xuống ghế bên cạnh cô, chỉ trong nháy mắt đã cách như một thế giới, một cái chớp mắt đã trở lại hiện tại. Cô rót cho mình một ly rượu, sóng sánh như khói lượn lờ, cuộn lên bay về phía Hoắc Kỳ.

Mọi sự cố gắng lại đổ sông đổ bể.

Hoắc Kỳ dừng xe ở dưới nhà cô, người ở hàng ghế sau giờ vẫn chưa tỉnh lại, cô nằm co ở một góc, tóc rủ xuống che khuất gương mặt. Hoắc Kỳ mở cửa xe, muốn bế ngang người cô lên, lại thấy hành động hơi bất tiện bèn gọi tên của cô: “Tiểu Hi.”

Cô nghe tiếng gọi thì lấy lại được chút ý thức, mơ màng gật đầu.

Hoắc Kỳ ngồi xổm xuống, để cô gục lên vai mình. Cô liền nằm xuống, cánh tay trắng trẻo mịn màng quấn chặt lấy cổ anh, còn mơ mơ màng màng cọ má vào cổ anh.

Hoắc Kỳ cõng cô lên lầu, mở cửa bật đèn, đặt người nằm xuống giường. Cô thuận thế nằm xuống, quấn luôn một vòng chăn quanh người. Hoắc Kỳ khẽ cau mày, cô vẫn chưa tẩy trang tháo phụ kiện, c*̃ng chưa thay quần áo.

Anh thở dài, chấp nhận làm chân sai vặt. Rót nước giúp cô, còn chu đáo cho thêm một chút mật ong, đưa đến bên miệng để cô uống. Cô cầm ly nước không buông tay, giống hệt một đứa trẻ.

Anh hơi mất kiên nhẫn dỗ cô, bảo cô đừng lộn xộn, lại đứng dậy đi tìm áo ngủ và giúp cô lấy nước tẩy trang, thấm vào bông tẩy trang rồi mới lau lên mặt cô.

Vọng Hi không muốn hợp tác với anh, nghiêng đầu tránh đi, còn lẩm bẩm nói gì đó. Hoắc Kỳ giữ mặt cô lại, dùng giọng điệu nghiêm nghị để dỗ cô: “Đừng động đậy nữa, không thì sao mà ngủ được.”

Cô không nghe vào tai, vẫn cử động lung tung, đến tận khi bị anh giữ chặt gáy mới chịu an phận.

Anh khó khăn giúp cô tẩy trang, rửa mặt, sau đó thay quần áo. Cô lại càng giãy dụa không thôi, cuối cùng hai người lăn luôn trên giường. Hoắc Kỳ nổi giận, nhưng cũng cảm thấy bất lực.

“Để mai dậy rồi tính sổ với em.” Anh nghiến răng nghiến lợi nói.

Giờ thì vẫn nên cam chịu số phận qua đêm nay thôi, anh thay bộ quần áo bẩn ra cho cô. Khi mọi chuyện xong xuôi thì anh cũng đã mệt đến mức mồ hôi lấm tấm. Anh đứng dậy mở tủ quần áo, nhìn thấy quần áo của mình thì đột nhiên thất thần. Nhà và trạm dừng chân tạm thời rốt cuộc khác nhau ở điểm nào?

Anh lấy hai bộ quần áo, đứng dậy đi tắm rửa. Bị cô làm loạn khơi lên ngọn lửa, giờ đứng dưới làn nước mờ mịt lại càng thêm bừng bừng. Thời thanh niên lúc nào cũng khoe khoang khoác lác, chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày phụ nữ nằm ngay bên cạnh mà bản thân mình lại phải dùng tay để giải quyết.

Lúc anh đi ra, cô đã ngủ say. Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong chiếc gối mềm, lúc ngủ cũng như đang chiến đấu, vô cùng cứng cỏi bất khuất.

Hoắc Kỳ kéo chăn ra nằm xuống, nghiêng người sang nhìn mặt của cô. Lông mày khó giãn, tình cảm khó gỡ, chúng sinh không ngừng ngụp lặn trong bể khổ. Anh suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định hôn lên trán cô một cái, nụ hôn hệt như ánh trăng, trong sáng thuần khiết.

Đau đầu quá – trong đầu Vọng Hi chỉ có suy nghĩ này. Vừa mở mắt ra cô đã đối diện với một khuôn mặt đẹp trai khiến cô có chút thất thần.

Hoắc Kỳ mở mắt, hỏi cô: “Tỉnh rồi à?”

Vọng Hi gật đầu, cô vẫn còn đang nằm trong vòng tay anh. Cô muốn tránh ra lại bị anh ngăn lại.

“Anh Hoắc.” Cô bỗng nhiên đổi giọng, biểu cảm mang theo chút nịnh nọt lấy lòng.

Hoắc Kỳ rất hưởng thụ, khẽ nhướng mày, ra hiệu cho cô có thể tiến hành động tác tiếp theo.

Vọng Hi nũng nịu nói với anh: “Đau đầu.”

Anh thuận thế phê bình cô: “Ai bảo em uống nhiều rượu như thế, đáng đời.”

Cô lẩm bẩm một tiếng, lại giãy dụa hai cái, cảm nhận được ngọn lửa nóng rực trên người anh. Cuối cùng vẫn phải bù lại hết những gì hôm qua còn nợ.

Lúc tỉnh dậy lần nữa thì đã là mười rưỡi, công việc đã kết thúc, cô liền cảm thấy có chút nhàm chán. Hoắc Kỳ gọi người mang thức ăn ngoài tới, lại hầu hạ cô ăn cơm xong mới rời đi.

Gian phòng trở về yên lặng, cô khép vỏ bọc bên ngoài lại, nhưng trái tim lại trống rỗng.

Bình Luận (0)
Comment