Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông

Chương 32

Điện thoại của Andy gọi đến, phá vỡ sự yên tĩnh này. Làm một ngôi sao cũng không dễ dàng như mọi người tưởng đâu, nhất là khi người đại diện của mình lại vô cùng có chí cầu tiến.

Andy trao đổi công việc với cô, quay phim xong vẫn còn phải chờ xử lý hậu kỳ rồi mới được công chiếu. Thời gian xử lý mấy việc này quá dài, thậm chí đủ để xếp hạng của cô từ mười tám tụt xuống thành một trăm tám mươi. Cho nên ý của Andy chính là để cô xuất hiện trong mấy chương trình giải trí, nhằm tăng độ nhận diện.

Andy hiểu rất rõ Vọng Hi không có đủ năng lực thể trở thành một diễn viên phái thực lực, cho nên c*̃ng không bắt buộc cô phải thực sự chăm chỉ quay phim, rèn luyện kỹ năng diễn xuất. Dù sao thì việc này có muốn c*̃ng chẳng được.

“Ừm, được.” Cô ấy nói gì, Vọng Hi cũng đồng ý hết, cuối cùng bảo Andy gửi thông tin qua WeChat cho cô.

Việc này nối đuôi việc khác, Vọng Hi xoa xoa thái dương, thật sự cảm thấy cuộc sống này đúng là vô cùng khó khăn. Những chương trình mà Andy nói đến đều là chương trình có danh tiếng, nhưng đã là có danh có tiếng thì lại chẳng đến lượt cô được ăn thịt, cô chỉ có thể húp canh, nhận mấy vai phụ. Nhưng xét cho cùng với kẻ không có lòng gây dựng sự nghiệp như cô thì húp canh cũng thấy đủ rồi. Dù sao cũng đã có người đàn ông độc thân giàu có là Tổng giám đốc Hoắc nuôi cô, dù cô có hứng gió tây bắc, c*̃ng không đói chết được. Cô tùy ý xem qua bảo Andy tự xem rồi quyết định.

Đến phút cuối cùng cô đột nhiên thuận miệng nói: “Dạo này chẳng phải đang hot mấy chương trình tuyển chọn tài năng sao, hay là cô đề xuất với Tổng giám đốc Hoắc cho tôi đi cửa sau đi?”

Andy không đáp lại, đoán chừng là không đồng ý với ý kiến này.

Cô cũng chỉ là tiện miệng hỏi một câu thôi, không đồng ý thì không đồng ý, cũng không quá quan trọng. Chuyện bàn đến đây là xong, cô tùy tiện ném điện thoại sang một bên, lật người ngủ tiếp.

Người nào đó bận bịu xong công việc, lương tâm đột nhiên trỗi dậy mới nhớ tới chú chim hoàng yến nhỏ bị bỏ quên ở căn phòng trống, bèn gọi điện thoại tới thăm hỏi.

“Dậy chưa?” Giọng điệu có hơi lưu manh.

Cô thầm tỏ thái độ trong lòng, nhưng ngoài miệng lại vẫn dỗ ngon dỗ ngọt anh như cũ: “Tỉnh rồi á, sao thế, có chuyện lớn gì à?”

Hoắc Kỳ nhìn đồng hồ, nói với cô: “Xuống đây, đi ăn cơm.”

Vọng Hi liền giật mình, hỏi anh là ăn cơm cùng ai. Hoắc Kỳ cười, nói là ăn với đám Đường Gia Hòa.

Vọng Hi vẫn còn đang lười biếng, miễn cưỡng xuống giường thay quần áo, lề mà lề mề nửa tiếng sau mới xuống. Hoắc Kỳ chậc một tiếng, nhìn người vừa ngồi lên xe: “Đều là người quen cả, làm gì mà lâu thế?”

Vọng Hi nhíu mày hơi giận, phản bác lại: “Người quen cũng phải giữ thể diện chứ.”

Hoắc Kỳ nhíu mày, không tiếp tục tranh cãi với cô.

Chuyện giữa hai người bọn họ chỉ có Đường Gia Hòa biết, còn biết ngay từ đầu. Về sau đột nhiên có một thời gian dài Vọng Hi không xuất hiện, người bên ngoài còn thắc mắc lý do vì sao, chỉ có Đường Gia Hòa là đưa tới một ly rượu, cược với anh một ván.

Hoắc Kỳ hỏi anh ta muốn cược thế nào, Đường Gia Hòa thả một viên đá vào ly rượu, một chút bọt khí nổi lên. Đường Gia Hòa nói: “Một năm. Trong vòng một năm, cô bé nhà cậu tất nhiên sẽ trở về.”

Hoắc Kỳ cong môi cười, hỏi anh ta tiền đặt cược.

Đường Gia Hòa giơ một ngón tay lên, một triệu.

Anh đã thua một triệu.

Cái nhếch môi nhỏ của Hoắc Kỳ bị Vọng Hi tinh tế bắt được. Cô nhìn cảnh vật hai bên, thành phố tấc đất tấc vàng nuôi những kẻ tiêu tiền như rác, quả thật là ngọc bọc trong vàng.

Từ sau khi cô đi Anh về, lại xuất hiện bên cạnh Hoắc Kỳ, dùng một loại thân phận khác. Trên người có sự chuyển biến giữa một cô nhóc và một cô gái, đám bọn họ chỉ cảm thấy có gì đó đã thay đổi, mãi cho tới khi Hoắc Kỳ khoác tay lên vai Vọng Hi, một tay khác lại cầm cổ tay cô, đưa ly rượu vừa rời đôi môi đỏ mọng của cô lên miệng mình, cả đám mới nhìn nhau, cuối cùng đều nhìn về Hoắc Kỳ, trăm miệng một lời: “Đ* c*m th*.”

Khi đó bọn họ đã ở Anh được một thời gian dài, cơ thể lẫn nhau đều đã trở nên quen thuộc, thậm chí đến hơi thở và phong thái cũng chia nhau mỗi người một nửa.

Việc này bọn họ vẫn luôn giấu diếm Hoắc Phán, hai người ai cũng không hề nhắc tới, xem như âm thầm ngầm có chung suy nghĩ.

c*̃ng bởi vậy, Vọng Hi và anh đã làm rất nhiều lần trên xe. Cô không phải người hay ngại ngùng, đối với cô mà nói thì chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.

Cô thu tay lại, lấy nửa ly rượu của mình về. Vệt môi đỏ khắc trên miệng ly trong suốt kia là ranh giới của một năm nào đó.

Bình Luận (0)
Comment