Thời gian nghỉ ngơi lúc nào cũng trôi qua thật nhanh. Vọng Hi ngáp một cái, chờ đợi thợ trang điểm hoàn thiện tạo hình cho mình. Dường như thợ trang điểm rất thích gương mặt này của cô, liên tục nói lời khen.
Mấy chương trình mà Andy nhận cho cô đều là kiểu chương trình thử thách thực tế, bởi vì cô ấy nói rằng thể lực của Vọng Hi tốt, nói không chừng cũng là một điểm cộng. Vọng Hi không để tâm lắm, chỉ từ từ nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cô không quen biết vị khách nào của chương trình, c*̃ng không để ý xem có những ai tham gia. Cô nhắm mắt nghỉ ngơi, đầu óc thả lỏng, lại đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tiêu Thời.
Tiêu Thời kéo ghế ra ngồi cạnh cô, lật xem kịch bản của cô: “Vọng Tiểu Hi, thật đúng là nghiệt duyên mà.”
Vọng Hi mở mắt ra, xoa huyệt thái dương, nhìn kỹ một chút, phát hiện ra thật sự đúng là Tiêu Thời. Cô kinh ngạc không thôi: “Không phải anh là ngôi sao lớn à? Sao cũng phải ngựa không ngừng vó chăm chỉ làm việc nuôi sống gia đình thế?”
Tiêu Thời cảm thán, ra vẻ buồn rầu: “Nếu như không nỗ lực phát triển sự nghiệp thì anh sẽ phải về nhà kế thừa gia sản.”
Vọng Hi cạn lời, thực sự ngửa đầu ra sau, không nhìn anh ta nữa.
Tiêu Thời cười cười, nói chuyện tào lao với cô. Hai người bọn họ lúc trước còn bị xì ra chút tin đồn tình cảm, thợ trang điểm c*̃ng đã nghe nói tới. Cô ấy nhìn tình trạng lúc này của hai người bọn họ, thầm nghĩ hình như mình đã phát hiện ra một bí mật thì phải?
Đang lúc Tiêu Thời nói chuyện không ngừng nghỉ thì cửa phòng bị người khác đẩy ra, lại là Phó Tây Lĩnh. Vọng Hi khàn giọng, rất nghi ngờ không biết có phải Andy đã mách Hoắc Kỳ và Hoắc Kỳ đã vung tiền cho cô rồi không.
Phó Tây Lĩnh c*̃ng kéo ghế ra ngồi xuống, nói chuyện với Tiêu Thời: “Làm gì mà ra ngoài lâu vậy?”
“Ủa?” Vọng Hi mở mắt ra, liếc nhìn Tiêu Thời: “Ngôi sao Tiêu à, anh đi trang điểm đi.”
Tiêu Thời nhíu mày, nói bằng giọng rất thèm đòn: “Anh trời sinh đã đẹp rồi, không cần trang điểm làm gì.”
Vọng Hi cạn lời, không muốn nói chuyện với anh ta nữa.
Cũng may trong chương trình này, ngoại trừ hai người bọn họ ra thì không còn ông lớn nào tới gây chấn động nữa. Vọng Hi ngồi giữa hai người, cảm thấy bầu không khí giữa hai người này không được hòa thuận cho lắm.
Tiết mục bắt đầu, trời quang đãng trong xanh, tổ đạo diễn bắt đầu giao nhiệm vụ cho bọn họ. Tất cả đều là khách mời đặc biệt, ghép nhóm với những khách mời cố định khác. Tiêu Thời và cô cùng một nhóm, Phó Tây Lĩnh ghép với một nhóm khác.
Tiêu Thời và cô cũng coi như đã quen thân, lời nói và hành động đều có chút ăn ý, hai người hoàn thành nhiệm vụ rất nhanh. Vọng Hi ngồi xuống ghế, liếc nhìn chai sữa chua của nhà tài trợ phát. Ừm, hình như cô hơi khát.
Cô đưa tay cầm một chai lên, chẳng mấy chốc lại cầm chai thứ hai lên.
Tiêu Thời chế giễu cô: “Nghèo đến vậy à?”
Vọng Hi hồn nhiên đáp lại: “Em lại không có tài sản để mà kế thừa.”
Tiêu Thời bất đắc dĩ: “Nhưng cái này là của bố đường tài trợ đó.” Anh ta dường như cố tình nói kiểu ẩn ý, Vọng Hi chỉ coi như mình nghe mà không hiểu. Cô giơ chai sữa chua lên, cho anh ta chiêm ngưỡng một nụ cười quảng cáo hoàn hảo: “Của bố đường tài trợ có khác, đúng là uống ngon hơn hẳn.”
Tiêu Thời nghiêng đầu, thì thầm bên tai cô: “Nói thật nhé, Vọng Tiểu Hi, phối màu đẹp thật đấy.”
Lúc đầu Vọng Hi còn chưa kịp nhận ra, sau đó lúc hiểu được thì dở khóc dở cười. Cô che miệng nói với Tiêu Thời: “Sao anh lại thành thạo thế hả?”
Tiêu Thời chớp mắt, tỏ vẻ vô tội.
Ống kính ghi lại tất cả cảnh này, chương trình quay tới đâu phát sóng tới đó, tiến độ rất nhanh. Mười mấy ngày sau, mấy cảnh này cũng xuất hiện trên TV.
Lúc đó Hoắc Kỳ đang ở công ty, trong lúc nghỉ ngơi đã trông thấy cấp dưới của mình xem tivi, chiếu tới cảnh này. Nhân viên kia còn nói Vọng Hi và Tiêu Thời trông khá đẹp đôi.
Anh ngước nhìn, hơi nheo mắt lại, không hề nói gì.
Đương nhiên là không thể có chuyện này rồi.
Tối hôm đó, nhà của Vọng Hi có khách tới thăm. Trong lúc làm chuyện đó thì hai người lại nói tới vấn đề này, Vọng Hi bật cười, tay v**t v* cằm của Hoắc Kỳ: “Tổng giám đốc Hoắc đang suy nghĩ gì vậy. Anh muốn tiền có tiền, muốn nhan sắc có nhan sắc, lại còn giỏi giang nữa, ngoan nào.”
Hoắc Kỳ đột nhiên bị cô trêu đùa, liền đổi cách thức để trả lại cho cô.
Cách mà cô nói chuyện với anh bây giờ thật sự là đã thay đổi rất nhiều so với trước kia. Mặc dù trước kia cô c*̃ng có nói đùa trêu ghẹo anh, nhưng vẫn luôn có sự kiềm chế.
Bây giờ đã trở nên tự nhiên không kiêng dè hơn.
Có lẽ là do được nuông chiều.
Dù sao cũng là anh nuông chiều mà thành.
Hoắc Kỳ cảm thán, bơi vào vùng nước sâu, hái lấy đóa hoa sen kia.
Vọng Hi khẽ r.ên rỉ, có chút thất thần.