Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông

Chương 34

Lúc đó Hoắc Kỳ không đồng ý đính hôn với cô chủ nhà họ Khương, Vọng Hi biết anh có rất nhiều phụ nữ. Cô đã từng có thể chỉ vào người ta mà nói “tôi không thích cô”, thế là người đó sẽ biến mất khỏi vị trí bên cạnh Hoắc Kỳ. Nhưng thân phận bây giờ đã khác, cô cũng trở thành một trong những bóng hồng bên cạnh Hoắc Kỳ. Cô không thể nào lại chỉ vào người khác mà nói “em không thích người này” nữa.

Cô cũng không biết đây coi là được hay là mất. 

Trường học ở Anh yêu cầu nghiêm ngặt với việc học tập của sinh viên. Thời điểm cuối học kỳ, Vọng Hi vừa gọi video với Hoắc Kỳ vừa làm bài ôn tập cuối kỳ. Hoắc Kỳ nói chuyện phiếm với cô, thỉnh thoảng còn buông vài lời tục tĩu. Vọng Hi chỉ thờ ơ, tiếp tục làm bài tập của mình.

Cô chính là kiểu người như vậy, thật ra không dễ làm thân, gần gũi, hệt như lời nhận xét của bạn học đại học ở Trung Quốc: bông hồng lạnh lùng và kiêu ngạo.

Hoắc Kỳ nhìn cô cúi đầu làm bài tập, cái trán mịn màng chiếm phần lớn khung hình. Cô không trang điểm, chỉ để mặt mộc, kỳ thật vẫn rất xinh đẹp. Gương mặt có nét nên để mặt mộc cũng xinh, chỉ là trông thần thái không được tươi vui thôi.

Hoắc Kỳ nhìn cô, có cảm giác tội lỗi khi làm hại một đứa trẻ. Mà nghĩ lại thì Vọng Hi cũng vẫn còn là trẻ con, khoảng cách tuổi tác giữa hai người bọn họ không cách nào vượt qua được.

Anh thu lại chút suy nghĩ vẩn vơ này, cứ như vậy chăm chú nhìn Vọng Hi làm bài tập.

Lạ thay, thời gian cứ trôi qua lâu như thế mà họ không hề để ý.

Mãi đến nửa đêm, Vọng Hi làm bài tập xong mới phát hiện Hoắc Kỳ vẫn còn chưa ngắt cuộc gọi, cách một chiếc màn hình họ nhìn nhau, Vọng Hi duỗi người, nói chuyện với anh.

“Em viết xong rồi.”

“Ừ, nghỉ ngơi sớm đi.”

Không có chút lãng mạn nào.

“Ngủ ngon.” Cô cười rất chi là nghiêm chỉnh.

Trước đây cô không phải là người cởi mở, Hoắc Kỳ nghĩ, anh ôm gọn cô trong lòng, cô đang ngủ rất bình an.

Anh buông tay, cẩn thận từng li từng tí đứng dậy, đi ra ban công hút thuốc. Hút hết một điếu rồi, vẫn muốn rút thêm điếu nữa.

Hoắc Hiền không hiểu rõ quan hệ giữa anh và Khương Vũ, ông ấy đã mấy lần giục bọn họ kết hôn. Xem ra, trong mắt Hoắc Hiền thì tình cảm cũng không phải là điều quan trọng nhất. Hoắc Kỳ vẫn luôn nói lời từ chối, anh vẫn chưa nghĩ ra cách nào để xử lý chuyện tình cảm này.

Nếu như Hoắc Hiền biết sự thật, có lẽ sẽ tức giận đến mức hôn mê bất tỉnh mất.

Còn cả Kiều Uyển nữa.

Anh cũng không biết nên giải thích mối quan hệ phức tạp này với Kiều Uyển như thế nào. 

Gió đêm thổi tới, vòng khói tản ra cuốn đi theo làn gió. Anh nhớ tới gương mặt của Kiều Uyển, không hiểu sao lại có cảm giác mơ hồ.

Hai năm trước, không thiếu phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh, sau này, giữa đêm khuya tỉnh mộng, anh nhìn người nằm cạnh mình lại đột nhiên bàng hoàng, hoàn toàn không có chút hứng thú nào cả. 

Anh nhớ tới Vọng Hi, nửa đêm cô còn chống đầu đùa nghịch tóc của anh, mang theo chút ngây thơ trẻ con.

Về sau những người phụ nữ kia cũng đều biến mất không thấy tăm hơi, từ khi Vọng Hi không còn ở cạnh, anh c*̃ng giữ mình trong sạch.

“Giữ mình trong sạch”, nhớ tới mấy từ này, Hoắc Kỳ đột nhiên muốn phì cười. Tất cả bọn họ đều không một ai xứng với mấy từ này.

Anh dập tắt điếu thuốc, đứng dậy đi vào nhà, gió đêm thổi cuộn chiếc rèm cửa ban công nhẹ nhàng bay lên.

Vọng Hi còn đang say ngủ, anh vén chăn lên nằm lại bên cạnh cô. Thỉnh thoảng anh lại cảm thấy có lỗi với Vọng Hi, bên cạnh cô chưa bao giờ có ai cả, chỉ có duy nhất một mình anh.

Anh tắt đèn bàn, để cho bóng đêm nuốt chửng mình.

Công việc của Vọng Hi, ngoại trừ chương trình giải trí thì còn có quảng cáo nữa. Với vị trí hiện giờ của cô, quảng cáo này đương nhiên là do Hoắc Kỳ ném cho, là một nhãn hiệu trang sức thuộc tập đoàn Hoắc thị.

Cô tự giác làm người kiệm lời, hết sức phối hợp làm việc, nhưng không hiểu tay nhiếp ảnh gia kia làm việc kiểu gì, mỗi lần cô lấy được cảm xúc thì thiết bị của anh ta lại xảy ra vấn đề.

Vọng Hi chợt hiểu ra, anh ta đang nhằm vào cô.

Cô làm mặt lạnh, không chụp nữa, thích làm lớn thì làm lớn luôn. Cô khoanh tay ngồi ở một chỗ, không nói lời nào. An Nhiên đứng bên cạnh cô, cũng không nói chuyện. Mọi người tới khuyên c*̃ng không có tác dụng, cô nhất quyết đình công.

Tên nhiếp ảnh gia kia vốn dĩ chỉ định ra vẻ một chút, ra oai phủ đầu với cô mà thôi, nào ngờ cô diễn viên hạng mười tám này lại nóng tính như thế. Là một nhiếp ảnh gia cũng có tiếng tăm, đương nhiên anh ta c*̃ng không có ý định chịu thua.

Thế là tình hình trở thành đôi bên giằng co.

Vọng Hi c*̃ng cảm thấy mình càng được nuông chiều, càng trở nên ngang ngược rồi.

Mãi đến có người gọi điện thoại cho Hoắc Kỳ, giọng nói của Hoắc Kỳ trên điện thoại mang theo chút ý cười: “Sao thế hả đại tiểu thư.”

Cơn giận của Vọng Hi tan đi một chút, liếc nhìn tên nhiếp ảnh gia kia, nói với anh: “Thợ chụp ảnh là tên ngốc, em không muốn chụp nữa.”

Hoắc Kỳ thuận theo ý cô: “Ừ, không chụp nữa. Giờ nghỉ rồi đi ăn cơm được không?”

Vọng Hi gật đầu: “Ừm.”

Hoắc Kỳ đưa cô đi ăn ở một nhà hàng tư nhân, do vợ của người nào đó mở, vợ của người nào đó kia cô từng trông thấy rồi, vóc dáng xinh đẹp, c*̃ng rất dịu dàng. Tình cảm của người nào đó và vợ của người nào đó rất tốt, trong giới của họ thật sự đúng là hiếm thấy.

Cô rơi vào trầm tư, Hoắc Kỳ gọi tên cô: “Tiểu Hi, xuống xe.”

Vọng Hi hoàn hồn, lại chỉ hoàn hồn được một nửa. Hoắc Kỳ đợi cô xuống xe, để cô khoác tay mình cùng đi vào.

Bọn họ cũng được coi như là khách quen, người nào đó cũng đang ở đây, đang nói chuyện với Hoắc Kỳ. Còn vợ của người nào đó thì ở bên cạnh tưới hoa, ánh mắt Vọng Hi rơi lên người cô ấy, là một cô gái trẻ rất đáng yêu.

Hoắc Kỳ nói dứt lời liền quay sang nhìn cô, lần đầu tiên anh lại bị ngó lơ. Anh thở dài: “Hôm nay em có hơi lơ đãng đấy.”

Vọng Hi lắc đầu: “Có đâu.”

Hoắc Kỳ tưởng cô vẫn còn đang tức giận, liền dỗ dành cô: “Đừng giận nữa mà đại tiểu thư, nếu em không thích nhiếp ảnh gia kia thì bảo cậu ta xéo là xong.”

Vọng Hi hừ một tiếng, lại khoác lên tay anh.

Bình Luận (0)
Comment