Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông

Chương 35

Cuộc chiến ngắn ngủi này xem như kết thúc tại đây. Vọng Hi ngồi xuống ghế đối diện với Hoắc Kỳ, cầm menu lên, tùy ý chọn hai món. Hoắc Kỳ liếc nhìn cô một cái, nói: “Thêm hai món chay nữa.”

Nhân viên phục vụ gật đầu rồi đi ra ngoài.

Vọng Hi đón ánh mắt của Hoắc Kỳ, nhưng không nói gì, Hoắc Kỳ nói: “Kén ăn cũng không phải là thói quen tốt.”

Cô ậm ừ một tiếng, thái độ rất thờ ơ.

Trực giác mách bảo Hoắc Kỳ rằng hôm nay cảm xúc của cô có vấn đề, nhưng anh lại chỉ cho là cô đang hờn giận, dù sao thì khi phụ nữ tức giận cũng khá là khó dỗ dành. Mà cô nàng trước mắt này là khó dỗ dành nhất, cô không thích túi hiệu, c*̃ng không thích trang sức ngọc ngà, không hề có mong muốn nào cả.

Anh bỗng nhiên nhớ lại lời Đường Gia Hòa nói: “Cô ấy chẳng cần thứ gì cả, chỉ cần một trái tim thôi.”

Anh nhíu mày, không quan tâm lắm.

Hoắc Kỳ v**t v* mặt bàn, vậy mà anh lại cũng không biết phải dỗ dành cô thế nào. Anh chợt nhớ tới lời Andy nhắc, hỏi cô: “Muốn tham gia chương trình tuyển chọn tài năng à?”

Cô chỉ thuận miệng nói vậy, giờ phút này anh lại nhắc đến nên cô thấy khá ngạc nhiên. Vọng Hi lắc đầu: “Không muốn lắm.”

Lại im lặng. Cô cầm cốc nước mật ong bên cạnh lên, hơi ngẩng đầu, chiếc cổ thon dài hệt như thiên nga.

Hoắc Kỳ thu hồi ánh mắt: “Tháng sau Tiết Kỳ kết hôn, em có muốn đi cùng không?”

Vọng Hi nuốt ngụm nước mật ong trong miệng, nhìn về phía Hoắc Kỳ, cười hỏi: “Cô Khương đâu?”

Hoắc Kỳ hơi híp mắt lại: “Chia tay rồi.”

Lần này đến lượt Vọng Hi kinh ngạc: “Sao lại chia tay?” Trong lòng cô đột nhiên có rất nhiều cảm xúc dâng trào, lại không biết phải nói gì.

Hoắc Kỳ cúi đầu, vẫn thờ ơ như cũ: “Không hợp thì chia tay thôi.”

Thật ra là đôi bên cùng có lợi, hai người họ đều đã lấy được những gì bản thân mình muốn nên mới dứt áo ra đi.

Vọng Hi hỏi lại: “Cô Khương rất tốt, em tưởng hai người rất hợp nhau.”

Hoắc Kỳ cong khóe môi cười: “Hiếm khi thấy em khen người khác.”

Quả đúng là như thế, trước đây cô không khen ai, mà chỉ chuyên nói xấu. Cô thở dài, không biết nên trả lời thế nào.

Hoắc Kỳ lại nói: “Nếu nói hợp thì không phải chúng ta mới là hợp nhau nhất sao?”

Cơ thể thì đúng là như vậy, còn về phần khác thì Vọng Hi không dám nhận. Cô cười cười, không nói thêm gì nữa. Hoắc Kỳ khôi phục chế độ độc thân, với cô mà nói thì c*̃ng không có gì khác cả, chỉ là không sợ bị bắt gian nữa mà thôi. Mặc dù nếu xét theo thứ tự thì cô là người đến trước.

Nhưng chuyện đến trước đến sau này, rất nhiều chuyện không thể nói rõ được, c*̃ng không có gì đáng để giữ lấy cho đến chết.

Hai người ngồi nghịch điện thoại, chờ khi phục vụ mang thức ăn lên, Vọng Hi vén tóc, cúi đầu ăn cơm.

Sau khi chương trình giải trí kia được phát sóng, đột nhiên xuất hiện fan couple của Tiêu Thời và Vọng Hi, mặc dù cô vẫn bị mắng, nhưng cũng coi như có được chút tiếng tăm.

Về sau Andy lại nhận thêm kịch bản phim mới cho cô, lại là quãng thời gian dài dằng dặc gia nhập đoàn làm phim. Cuối cùng cũng không liên quan gì với Hoắc Kỳ nữa, cô là nữ phụ, kịch bản nữ phụ ác độc, ngược lại rất có tính thử thách với cô.

Cô muốn tránh hiềm nghi với Hoắc Kỳ, nhưng anh thì không, cứ thế nghênh ngang đến thăm đoàn làm phim. Kể từ đó về sau, người ở đoàn làm phim cũng thay đổi ánh mắt nhìn cô. May mắn cô là người khá hòa đồng, cũng coi như là kính nghiệp, thế nên chuyện này cũng không gây ra sóng gió gì.

Chờ bên này quay xong, bộ phim bên kia cuối cùng cũng tới ngày phát sóng. Không tránh khỏi lại một trận bão tố đẫm máu kéo đến.

Vọng Hi không quá quan tâm mấy chuyện này, bình thường cô đều chỉ dùng tài khoản phụ, tài khoản chính bị mắng thành cái sàng cô cũng không quan tâm. Giai đoạn bão tố phong ba trước đó đã khiến bộ phim nổi tiếng từ ngày chưa công chiếu, thêm vào danh tiếng của Lâm Sơn và Tiêu Thời, nên tới ngày chiếu thì độ hot không hề nhỏ.

Ngày phát sóng, Vọng Hi ở nhà xem cùng Đường Gia Thụ. Đường Gia Thụ nghe nói phim của cô lên sóng thì mang theo bắp rang bơ tới, hưng phấn vô cùng. Vọng Hi và cô ấy làm ổ trên ghế sô pha, chờ tới cảnh cô ra sân. Tới cảnh Vọng Hi xuất hiện, Đường Gia Thụ thét lên phấn khích, còn hỏi Vọng Hi sao lại bình tĩnh được như thế.

Lúc cô quay phim rất gian nan hiểm trở, ngày nào cũng bị Lâm Sơn uy h**p, quay xong chỉ cảm thấy được giải thoát.

Đường Gia Thụ khen cô: “Bé cưng quá tuyệt vời!”

Vọng Hi bị cô ấy ôm chặt đến không thở nổi, gật đầu qua loa cho xong. Cô lấy điện thoại di động từ trong khe ghế sô pha ra, không có bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào cả.

Vậy mà Hoắc Kỳ chẳng có lời nào nói với cô.

Vọng Hi tắt điện thoại, đứng dậy lấy ra hai chai rượu vang đỏ, cô và Đường Gia Thụ uống đến say khướt mới thôi.

Cô ngủ một giấc như chết đến sáng ngày hôm sau, màn cửa kéo kín không lọt nắng. Vọng Hi đứng dậy tìm điện thoại di động trong ánh sáng lờ mờ, điện thoại đêm qua còn bình tĩnh như nước bây giờ bỗng nổ tung, hơn một trăm cuộc gọi nhỡ và cả rất nhiều tin nhắn.

Đường Gia Thụ vẫn chưa tỉnh ngủ. Trực giác mách bảo cô là có chuyện chẳng lành nên vẫn mở tin nhắn ra xem. Tin nhắn đầu tiên hiển nhiên là của Hoắc Kỳ, anh gọi video tới cho cô nhưng cô không nghe máy. 

Tin nhắn thứ hai là của Andy. Andy quăng cho cô hai bức ảnh chụp hot search. Vọng Hi mở ra xem, chỉ cảm thấy máu trong người đều đông cứng lại.

#Giang Lam phá thai#

Giang Lam là tên nhân vật nữ cô thủ vai, trong kịch bản cũng không có tình tiết phá thai, vậy chắc chắn là đang nói cô. Cô nhấp vào hot search, bài đăng còn có ảnh kèm theo, mặc dù trông rất mờ nhưng vẫn có thể nhận ra người trong ảnh là cô. 

Còn kèm theo lời vạch trần của một người biết chuyện nào đó.

[Vọng Hi này thời còn học đại học rất xinh đẹp, là hoa khôi ở trường đó, nhưng đã từng có người chụp được ảnh cô ta đi ra khỏi bệnh viện phụ sản. Trước kia còn thường xuyên có xe sang đưa đón cô ta, có thể tưởng tượng ra được…]

Mấy câu nói rất mơ hồ, không hề chỉ rõ cô như thế nào, nhưng lại giống như cũng đã nói ra hết tất cả.

Vọng Hi hít sâu một hơi, bỗng nhiên không có dũng khí để đối mặt với Hoắc Kỳ. Đường Gia Thụ nằm bên cạnh hơi cử động chân, mơ mơ màng màng hỏi cô mấy giờ rồi. Cô nhìn đồng hồ, trả lời cô ấy: “Bảy giờ rồi.”

Bảy giờ hai phút, Hoắc Kỳ lại gọi điện thoại đến.

Vọng Hi nghe máy.

“Tại sao lại không nói cho anh?” Anh nổi giận đùng đùng chất vấn. Cô có thể tưởng tượng được giờ phút này anh tức giận đến cỡ nào.

Cô cười khổ, giải thích một cách yếu ớt: “Không phải. Chắc bây giờ anh đang trên đường tới rồi phải không, chờ khi nào anh đến chúng ta lại nói chuyện.

Cô cúp điện thoại, không để ý tới Hoắc Kỳ tức giận tới mức nào.

Đường Gia Thụ làm người ngoài cuộc, mở to đôi mắt còn đang mơ màng nhìn cô: “Sao vậy?”

Vọng Hi đứng dậy, kéo màn cửa sổ ra: “Bé cưng à, cậu phải đi rồi.” Cô nói với Đường Gia Thụ.

Ánh sáng đột nhiên tràn vào phòng, cô lập tức nhắm mắt lại. 

Trực giác mách bảo Đường Gia Thụ là có chuyện nghiêm trọng xảy ra rồi. Cô ấy muốn hỏi Vọng Hi lại bị biểu cảm của cô dọa sợ. Cô ấy mở điện thoại ra, trông thấy thông báo đẩy trên màn hình, lại chỉ biết mở miệng mà không biết nói gì.

“Tiểu Hi…”

Vọng Hi mệt mỏi vô cùng, cô giơ tay lên ra hiệu cho cô ấy đừng nói: “Không phải vậy đâu, đi mau. Hoắc Kỳ đang tới rồi, coi như tớ xin cậu đấy.”

Hai mắt Đường Gia Thụ bỗng nhiên đỏ lên, cô ấy bước tới ôm Vọng Hi vào lòng. Vọng Hi dần bình tĩnh trở lại, vỗ lưng của bạn mình: “Không sao đâu, đi đây, để tối lại tìm cậu ăn cơm.”

Đường Gia Thụ thu dọn đồ đạc của mình rồi rời đi, cô ấy vừa đi thì Hoắc Kỳ đã đến.

Vọng Hi mở cửa, đưa cho anh một ly nước: “Đừng vội.”

Hoắc Kỳ nhìn cô, ánh mắt không để lộ cảm xúc gì.

Bình Luận (0)
Comment